TruyenFull.Me

Longfic Chansoo Hoa Anh Dao

Khánh Thù đem hết những gì phụ hoàng đã nói thuật lại cho Xán Liệt. Xán Liệt càng nghe càng trùng xuống.
"Thái tử với nam nhân, là sai hoàn toàn..."
"Không thu phục được lòng dân, không giữ được giang sơn."
Nếu vậy, lẽ nào mãi mãi cũng không để người hiểu được lòng ta?
- Đừng quá lo lắng, không phải ta đã nói sao, ta sẽ luôn ở phía sau đệ. Xán Liệt nhẹ ôm Khánh Thù vào lòng.
Mãi mãi, chỉ cần người quay về phía sau, luôn có ta sát cánh bên người.
Khánh Thù nằm trong vòng tay ấm áp của Xán Liệt, nhìn ngắm hoa đào rơi, tâm tình như thoải mái hơn.
Cứ thế, lại một lần nữa ta im lặng, đem tiếng yêu thương nuốt trọn vào lòng.
Cứ thế, lại một lần nữa ta bâng khuâng, câu trả lời từ người, ta vẫn chưa rõ.
Lần cuối ôm trọn ái nhân vào lòng, Xán Liệt gào thét với cả đất trời.
Cuối cùng, ta cũng đã có thể trả lời người, nơi Hoàng Tuyền, Thù Thù, liệu người có nghe chăng?
Phác Xán Liệt ta, yêu Độ Khánh Thù...
Xa xa, một thân ảnh lặng lẽ ngắm nhìn về phía vườn thượng uyển, đôi môi chợt hé nở nụ cười, so với sắc đào, có phần kiêu sa hơn...
---------------------------------------------------------
- Thật sao? Không thể tin được.
- Tôi không tin.
- Tôi cũng không tin...
- Các ngươi không lo đi làm việc, đứng đấy tụm năm tụm ba làm gì?
- Nô tì/ nô tài đáng chết... Đám đông sau đấy tản đi rất nhanh...
- Chân Nghị ca, lần này là... chuyện lớn rồi.
- Ta biết, mau chuẩn bị tinh thần thôi. Xem chừng, Diệp Minh đệ ấy cũng đã biết.
Chân Nghị cùng Minh Phát đăm chiêu, tai kiếp lần này, liệu có vượt qua khỏi?
- Chết, chết mất rồi. Một thân ảnh nhỏ bé chạy thật nhanh khỏi phủ Đại học sĩ, kéo theo một thân ảnh cao hơn được... một chút.
- Tham kiến Lộc Hàm thiếu gia, Bạch Hiền thiếu gia.
- Được rồi, thái tử đâu?
- Thưa, thái tử đang trong thư phòng.
Bạch Hiền tiến về thư phòng, gõ cửa ba lần, bên trong không đáp trả, liền xông cửa vào. Khánh Thù vẫn... đang ngủ.
- Thù Thù, dậy mau...
- Ta muốn ngủ, Hiền ca, là huynh đấy à? Cho đệ ngủ thêm chút nữa đi. Khánh Thù mơ mơ màng màng.
- Dậy mau lên, phụ hoàng của đệ sắp cho đệ ngủ một giấc ngàn thu rồi kìa.
- Hàm ca, huynh nói vậy, nghĩa là gì?
Lộc Hàm xốc Khánh Thù dậy, thì thầm vào tai y. Cơn buồn ngủ của y lập tức biến mất, đôi chân mày nhăn lại, sau đấy xuất hiện một tràng thở dài. Đã đến rồi...
Cùng lúc đó, tại phủ Phác gia, Xán Liệt và Chung Nhân đã vận y phục chỉnh tề.
- Liệt ca, huynh có lo lắng không?
Xán Liệt nghiêng mặt nhìn Chung Nhân, xem chừng đang tính toán điều gì, đáp:
- Trần công công sắp đến...
Chung Nhân còn đang thắc mắc, suy ngẫm lời Xán Liệt nói thì một thanh âm cất lên khiến y liền nổi da gà. Liệt ca ca, huynh... không phải người.
- Tham kiến Xán Liệt thiếu gia, Chung Nhân thiếu gia, hoàng thượng cho mời nhị vị thiếu gia đến cung Thừa Càn.
Không phải đến điện Từ Khánh, như vậy, ắt hẳn thúc thúc vẫn chưa muốn làm lớn chuyện. Xán Liệt thầm nghĩ.
- Trần công công, ngươi hãy khoan đến cung Cảnh Dương..
- Thưa, nô tài không hiểu.
- Thù Thù, à không, thái tử, giờ này... đang dùng bữa sáng.
- Thưa, thái tử cùng Lộc Hàm thiếu gia và Bạch Hiền thiếu gia đã đến cung Thừa Càn rồi ạ.
Xán Liệt cau mày, không lên tiếng. Chung Nhân đành đỡ lời:
- Ta đi thôi. Công công, mời đi trước.
Trên đường đến cung Thừa Càn, Xán Liệt vẫn im lặng, Chung Nhân ngó trái ngó phải, cuối cùng nhịn không được, đành cất giọng:
- Huynh đừng quá lo lắng, thúc thúc thương nhất là Thù ca. Sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.
- Ta không lo lắng việc ấy.
- Thế thì là việc gì khiến huynh có vẻ phiền lòng?
- Thù Thù, vẫn chưa dùng bữa sáng, tí nữa thế nào cũng sẽ khó chịu...
Hoá ra là thế. Chung Nhân khẽ mỉm cười, nếu đây không phải là yêu, vậy thì nên gọi tên là gì đây Liệt ca ca?
Tại cung Hạ Vũ, một mỹ nhân ngồi phía sau tấm màn nhung, mờ mờ ảo ảo khiến ta không nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng qua giọng nói, ước chừng người đang rất vui vẻ, bàn tay phe phẩy quạt, khoé miệng hé nở nụ cười:
- Ngươi làm tốt lắm.
Người đang quỳ phục trước bức màn khẽ ngẩng đầu lên, kính cẩn nói:
- Phục tùng người là vinh hạnh của Tuấn Miên tôi.
- Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây, chuyện về sau, ta tự lo liệu. Nhớ cẩn thận, nếu để bị phát hiện, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.
- Tôi biết.
Thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi cung Hạ Vũ, mỹ nhân chợt buông quạt, cười lớn:
- Độ Khánh Thù, lần này, là ngươi tự tìm cho mình con đường chết. Đừng trách ta độc ác, ngôi vị hoàng đế, chỉ được dành cho một người mà thôi.
Vết chu sa điểm trên trán, lại một lần nữa, rực rỡ hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me