TruyenFull.Me

Longfic Color Of Life Junji

Thình thịch…thình thịch…

Trong sảnh lớn của bệnh viện, một cô bé mặt ướt đẫm nước mắt, mồm liền tục gọi mẹ. Phải, mẹ cô đã trut hơi thở cuối cùng

-Omma!!! – Ji gào lên sao đau đớn – Đừng lừa con, mở mắt ra và nói rằng mẹ đang ngủ đi mà – Cô lay thi thể mẹ mình đang lạnh ngắt như tờ giấy

-Cháu bình tĩnh đi – bác sĩ cô trấn an cô nhưng không tác dụng

-Ba! Ba mẹ lừa con đúng không? Ba nói gì đi chứ. Ba!!!...

Ba cô đang đứng dựa lưng vào tường ở góc tường cuối hành lang. Ông không muốn ai thấy mình lúc này, trên khóe mi đang đọng hai dòng nước mắt trức trào

-Jiyeon! – Hyosung, IU và Suzy vừa nhận được tin chạy cấp tốc đến chỗ Ji. Trong nhưng lúc như thế này, họ luôn ôm cô vào lòng, vỗ lưng như dỗ trẻ con.

Hyosung mạnh mẽ lắm đấy nhưng cũng không kìm được nước mắt. Iu thì an ủi Ji mà khóe mắt cay xè. Suzy cố gắng không khóc để chấn an Ji. lÚc nãy Suzy có nhắn tin với bọn con trai. Cả Jun nhưng chưa thấy ai hồi âm…

_o0o_

-Junhyung!!! Nhanh tới bệnh viên trung tâm ngay!!!! – Ki la lớn. hôm nay bốn chàng rủ nhau về nhà Ki ăn chới phá phách mà.

-Sao?

-Suzy báo tin. Mẹ Ji vừa qua đời… - Ki cắm mắt vào điện thoại

-Mình cũng vừa nhận được tin xong – Woo và Seob đồng thanh

Chưa kịp nói thêm câu nào, Jun đã đứng dậy vơ vội chìa kháo xe cùng mấy thằng bạn phóng thẳng đến bệnh viện

-Jiyeon à! – Jun mặc dù vẫn giận cô vì vụ kia nhưng anh biết mình phải làm gì lúc này. Đó là ôm cô, vỗ về cô, lau đi những giọt nước mắt đang lă dài kia

Ji ngẩng đầu lên thấy mọi người đứng vây xung quanh

-Cậu đừng khóc nữa. Cứ bình tĩnh – Ki

-Đúng đó! – Woo

-Bọn này sẽ giúp cậu lấp đầy chỗ trống về tình cảm. Chúng ta là bạn mà. Yên tâm sau này cậu có thể gọi tớ là mẹ - Seob cười ( hồn nhiên quá đáng)

-Mình biết cậu rất thương mẹ. Cậu đã rất cố gắng để kiếm tiền chưa bệnh cho mẹ. Nhưng có lẽ về bên đó mẹ cậu sẽ không phải lo lắng vì đau đớn nữa. Ở đó, mẹ sẽ luôn phù hộ cho cậu jiyeon à – IU xoa đầu Ji như một đưa trẻ nhỏ

-Chắc chắn bác gái đang thầm mỉm cười đó. Nín đi, nếu cậu khóc mẹ sẽ không yên tâm đâu – Suzy

Ji đã nín khóc. Cô rất xúc động.

Cảm ơn các cậu. Cảm ơn…

_o0o_

-Sao em không nói trước là vào đó làm việc để kiếm tiền? với cả thiếu gì chỗ làm mà em phải vào đấy – Jun đưa cốc cà phê nóng

-Tại anh không cho em cơ hội để nói đấy chứ

-Anh không thiếu gì tiền mà em phải đi làm thêm?

-Em không thích mang ơn anh nhiều quá. Mà Junhyung à – Ji bộng khựng lại

-Sao?

-Có lẽ em sẽ cùng ba về quê sống. Cuộc sống ở Seoul không phùhợp với cha con em

-Cái gì cơ? Soa lại quyết định đột ngột như thế? – Jun tròn mắt nhìn cô

-Em sẽ tìm một cuộc sống mới ở đó. Bây giờ đi học chỉ tốn thêm tiền. Tiền thuê nhà trên này thì đắt. về quê có lẽ tốt hơn – Ji lơ đãng nhìn ra cứa sổ

-… Vậy anh thì sao? Còn mọi người nữa? – Jun nắm lấy tay cô

-Em sẽ thường xuyên liên lạc. Với cả, chuyện giữa cúng ta, em nghĩ nên dừng lại. Một đứa con gái như em không xứng đang với một thiếu gia như anh. Junhyung, từ giờ hãy coi như là chưa hề có chuyện gì xảy ra nhé. Em không muốn mình trở thành gánh nặng cho anh – Ji rút tay mình ra

-Em nói….chia tay ư? – Jun như đứng tim

-Tuần sau em đi, đi bằng xe lửa. Em mong anh sẽ nói lời tạm biệt với em như hai người bạn. được không?

-Tại sao?

-Cứ coi là vì bản thân mỗi chúng ta. Chúng ta cùng cho nhau một con đường riêng. Có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai – Ji nói rồi quay lưng chạy thật nhanh đi

Cố biết anh sẽ giận vì quyết định đột ngột như vậy. Mong anh sẽ sống tốt. Anh nhé…

-Em nghĩ dễ dàng dời khỏi tôi như vậy sao? – Jun’s POV

Tại trạm xe lửa Seoul một ngày nắng nhẹ

-Hứa là liên lạc thường xuyên đó. Không thì tớ sẽ đến đó lôi cổ cậu lên đây đó! – Hyo ôm cổ Ji

-Cho Ji nè, báu vật này cho cậu giữ , khi nào nhớ đến tớ thì mang ra đọc nhé – IU sụt sịt

-ếm bùa ếm bùa, thượng lộ bình an - Suzy giả vờ thơm má Ji

-Ừ. Yêu mọi người nhiều – Ji cười hiền. Hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn xung quanh : anh không đến…

-Park Jiyeon, nhầm, chị dâu giữu gìn sức khỏe tốt nhé – Ki

-May mắn sẽ đến với cậu. wish you a more beautiful life – Woo

-Mọi người chúc hết rồi thì tớ chúc cái bây giờ? – Seob đứng một góc rền rĩ

-Cảm ơn – Ji thoáng buồn – Tạm biệt. Thỉnh thoảng về đó chơi với mình nhé! – Ji bước lên xe lửa, vẫy tay chào mọi người

Xe chuyển bánh cũng là lúc IU và Suzy òa khóc, hai nhỏ ta định chạy theo xe nhưng bị Hyosung giữ lại…

Cùng lúc đó, Jun nhà ta cũng đang xếp hành lí, chả biết là đi đâu nữa. Trước đấy mọi người có nhắn tin rằng ra trạm xe tiến Ji nhưng anh không đi =.=

-Hello my new life ! – Jun đeo cặp kính râm lên rồi kéo hành lí ra khỏi nhà

_o0o_

“ xình xịch “ tiếng xe lửa nặng nề lăn trên đường ray sắt

Ji ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ anh. Dù đây là quyết định của chính bản thân cô nhưng tại sao nó không được thanh thản như đã dự định trước

Hàng loạt những kí ức như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu cô. Từ lúc gặp anh cho đến lúc cả hai nhận ra tình cảm của mình. Những kỉ niệm đáng quý…

-Tới đây ba con mình sẽ ở nhà cũ của bà nội. Căn nhà đó có 2 tầng và một phòng chứa đồ nữa coi là ba tầng. Tầng hai có ba phòng, hai ba con mình thì ở hai phòng rồi, vậy còn phòng kia cho thuê đi

-Vâng, chiều con sẽ đề biển cho thuê nhà. Tiệm tạp hóa ở gần nhà cô tư họ nói cần tìm người, con sẽ được thử việc ở đó

-Ừ

….

Ba tiếng sau

Ji và ba mình đã có mắt ở nhà cũ của bà nội. Ngôi nhà không to nhưng trông gọn gàng.

-Vào thôi con

-Vâng

Hai ba con chuẩn bị dọn, lau chùi để trang hoàng lại ngôi nhà. Việc này tốn mất gần 2 tiếng đồng hồ…

Cũng vùng quê hẻo lánh đó, một chàng trai vác đống hành lí lỉnh kỉnh, trên môi hiện rõ nét cười nghịch

-Bác ơi cho cháu hỏi ạ, ở đây có ai là park Jiyeon không ạ?

-À, nhà cô bé ở ngay chỗ sau cái cây cổ thụ kia kìa, ngôi nhà mái tôn đỏ đó

-Cháu cảm ơn, à bác ơi ở đây có chỗ nào cho thuê trọ không ạ?

-Nhà Jiyeon đang cho thuê đó cháu

-Thật ạ- *ngạc nhiên* *sung sướng* - Cháu chào bác

-Ừ

Chàng ta toan sẽ ở trọ nhưng không ngờ nhà nàng đang cho thuê trọ. Một mũi tên trúng hai đích

-Park Jiyeon, hello my lady. Miss me? – Junhyung nở một nụ cười nửa miệng và đi thắng đên ngôi nhà có mái tôn đỏ. Vừa đi vừa không khỏi mừng thầm

“ kính coong “ – Jun bấm chuông

-Ai đó – Ba Ji ra mở cửa

-Dạ cháu chào bác. Cháu thấy ngoài kia treo biển cho thuê trọ ạ

-Đến thuê hả, cháu vào đi

-Dae

Việc trước tiên là anh đưa mắt nhìn xung quanh nhà xem cô ở đâu nhưng chả thấy bóng dáng nàng

-Cháu định thuê trong bao lâu?

-Dạ cháu đắt tiền trước một tháng ạ. Xong sau đó có thể là thêm vài tuần

-Ừ. Phòng cho thuê cũng khá nhỏ nên tiền thuê rất rẻ. 300000 won/tháng cháu ạ

-Để cháu gửi tiền luôn ạ

-Ừ

-Để ta dẫn cháu đi xem phòng

-Dae

-Đối diện phòng cháu là phòng con gái bác. Đừng có nghĩ đến chuyện tán nó đấy! - * cảnh cáo*

-Vâng

-Phòng đây, thu dọn hành lý rồi xuống ăn cơm. Con gái bác nó đang đi mua đồ ăn về làm cơm

-Vâng

-Thằng này có vẻ tử tế. Thôi được, mình cảnh cáo rồi chắc nó ko dám cưa Jiyeon nhà mình – Ba Ji’s POV

-Bước một hoàn thành…. – Jun’s POV

-Appa!!! Sao ba lại dỡ biển cho thuê phòng thế? – Tiếng Ji vang vọng dưới nhà

-Có người đến trọ rồi con ạ. Cậu ta đưa trước tiền một tháng rồi

-Mwo???

-Cậu ấy đang ở trên phòng xếp hành lý, con cứ nấu cơm đi

-Dae

_o0o_

Ji thì ở trong phòng bếp nấu cơm còn Jun cùng với ba Ji ở ngoài phòng khách chơi cờ tướng

Suốt từ nãy cô không hề ngó ra ngoài phòng khách nên không hề biết anh đang ở đây =.=

-Ăn cơm thôi!

-Ừ - Jun và Ba Ji đi vào phòng ăn

Vừa xong Ji Đx ngờ ngợ rằng đó là tiếng Jun, Bây giờ quay lưng lại mới sốc!!!

Cô tròn mắt nhìn người trước mắt

-Chào cô, tôi là người đến thuê trọ. Rất vui được làm quen – Jun giả nai như chưa từng quen nàng

-Ừ… - Ji cố trấn tĩnh đặt bát canh xuống bàn rồi xới cơm

-Nào ăn cơm thôi – ba Ji không để ý phản ưng của cô, chỉ thản nhiên ăn – Cứ tự nhiên như ở nhà đi cháu

-Dạ vâng – Jun cũng thản nhiên ăn, không khỏi cười mỉm vì phản ứng của Ji

Khi ăn xong, ba Ji lại ra ngồi trước TV. Còn Ji rửa bát, Jun đứng tụa vào của phòng bếp

-Tại sao anh lại ở đây? – Ji nói thầm

-Hỏi thật em đó, em còn yêu anh không? – cũng thì thầm

-… - cứng họng

-Còn đúng không? Vậy thì anh chỉ còn việc là lôi em lên Seoul – Jun

-Anh có ở đây để thuyết phục em quay lại Seoul thì bằng tốn công thôi. Anh về đi, em sẽ bảo ba trả lại tiền cho anh

-Không hề tốn công. Anh sẽ không để em dời xa anh đâu, Yên tâm là em sẽ phải rút lại lời nói lúc trước – Nói rồi anh quay lưng ra phòng khách ngồi xem Tv cùng Ba Ji

Để lại mình cô với mớ suy nghĩ hỗn độn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me