TruyenFull.Me

Longfic Hunhan Nguyen Cung Anh Ca Doi Troi Buot

Buổi sáng thức dậy, cảm nhận em bé lớn lên thêm một chút. Đó là niềm vui mổi ngày của Lộc Hàm.

Hôm qua cậu lại đi khám thai, bác sĩ lần thứ ba trong tuần gặp được cậu cũng chỉ biết lắc đầu:

"Cậu trai à! Khám thai cũng không cần liên tục như vậy đâu."

Lộc Hàm cười cười ngại ngùng, ôm túi sách về nhà. Biết làm sao được, cả ngày không có việc gì làm, ngồi không một lúc lại cảm thấy vô cùng muốn nghe tiếng tim thai đập. Cho nên không suy nghĩ liền chạy đến bệnh viện.

Sinh mệnh thật kì diệu!

Lộc Hàm một mình ngồi trong ghế sopha trong phòng. Nghĩ ra một việc thật ý nghĩa. Tìm đến một chiếc máy quay, kiểm tra một hồi. Hình ảnh thật không tồi.

Cậu ngồi đối diện với máy quay, tay cầm tấm ảnh chụp baby.

"Ngô Thế Huân, Ngô thiếu gia của em! Anh có nhìn thấy em không? "

Nói xong còn giơ tay kiểu V sige thật đáng yêu.

"Thế Huân, là lần đầu tiên em tự mình quay video như vậy đó. Ây da...ngại muốn chết. "

"Nhưng mà. Em muốn nói với anh là, trong bụng của em đã có tiểu bảo bối của chúng ta đó. Đó là món quà sinh nhật em muốn tặng cho anh. Anh có vui không?  "

"Ngô Thiếu gia của em, sinh nhật vui vẻ."

Cậu hài lòng đem máy quay đóng lại, sau đó cho vào một chiếc hộp. Rồi lại cất công đến công ty chuyển phát bưu phẩm. Cẩn thận dận dò họ vào đúng ngày sinh nhật của Ngô Thế Huân sẽ chuyển đến.

Lúc đó chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ.

Mọi chuyện xong hết cũng đã quá trưa, Lộc Hàm vừa ra khỏi công ty vận chuyển bụng lại réo âm ĩ, cậu xoa xoa cái bụng vẩn còn phẳng.

"Bảo bối, mẹ hư quá. Để con đói rồi. Hay là chúng ta đến tìm ba ăn cùng có được không? "

Người của Ngô thị, hơn một nữa là biết đến Lộc Hàm, còn biết được Lộc Hàm chính là thái tử phi tương lai của bọn họ. Ngô Thế Huân bình thường rất khó chiều, cho nên bọn họ nhìn thấy Lộc Hàm đều nhanh nhẹn lấy lòng chào hỏi. Cậu cũng vô cùng thân thiện chào lại bọn họ. Đến mức va vào người từ thang máy đi ra.

"Thật xin lổi, cậu có sao không? "

Thiếu niên cúi người nhặt lại túi sách, mái tóc vàng óng phủ xuống che khuất mắt. Nhưng mà Lộc Hàm lại vô tình ngửi được, mùi hương trên người cậu ta và mùi hương trong giấc mơ đêm đó lại trùng hợp, giống nhau.

Trong lòng, một cảm giác bất an mơ hồ.

"Tôi không sao. "

Thiếu niên gầy yếu không cho cậu cơ hội cho cậu nhìn thấy mặt, nói xong liền đi rất nhanh về phía cửa.

Phía dưới, hình như còn rớt lại vật gì đó. Lộc Hàm cúi người nhặt lên, là một chiếc đĩa. Nhìn ra cửa thiếu niên kia đã mất dạng. Nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời cho nó vào túi sách. Xem như cậu giữ hộ cậu ta, nếu có duyên sẽ trả lại vậy.

Bỏ hết mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Lộc Hàm chạy thật nhanh vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân.

Thật may, không có người. Ngay cả bóng đèn Trương Nghệ Hưng cũng chẳng thẩy đâu.

Cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, dáng vẻ này hoàn toàn giống như đứa trẻ đang làm nũng.

"Ngô thiếu gia! "

Giọng nói ngọt ngào như vậy, Ngô Thế Huân đột nhiên lạnh cả người. Nhất định có vấn đề.

"Anh đây."

"Cùng em ăn trưa có được không? "

Đơn giản như vậy sao?

"Bảo bối! Được rồi. Em muốn ăn gì? "

"Tàu.hủ.thúi. "

Biết ngay mà, không đơn giản chỉ là đi ăn trưa. Tàu hủ thúi, chính là món mà Ngô Thế Huân sợ nhất. Lần trước cùng Lộc Hàm đến đó, suýt nữa thì không có mạng để về. Còn là dạng chết vì ngộ độc mùi. Muốn anh đến đó nữa, thật sự là không thể nào.

"Tiểu Lộc, cái đó anh không ăn được. Chọn món khác được không? "

"Em không thích. "

"Hay là chúng ta đến quán lẩu lần trước đi, em nói là rất ngon còn gì? "

"Em không muốn. "

Lộc Hàm đứng bên cạnh bày ra bộ mặt hờn dổi.

"Anh có đi hay không? Em chỉ muốn ăn tàu hủ thúi thôi, còn lại cái gì cũng sẽ không ăn."

"Thật là cái gì cũng không ăn? "

"Không ăn."

Ngô Thế Huân lắc đầu thở dài, đứng dậy cầm lấy áo khoác.

"Lộc gia, nô tài tuân mệnh. Chúng ta đi ăn tàu hủ thối của ngài. "

Lộc Hàm cười hì hì chạy đến khoác tay Ngô Thế Huân. Một cao một thấp dần mất hút sao cánh cửa.

Trương Nghệ Hưng từ bên trong đi ra, trên tay cầm theo hai ly cà phê uống dở. Vừa rồi là dùng nó để tiếp Hoàng Tử Thao.

Người con trai đó về rồi, còn đến tìm Ngô Thế Huân. Vừa rồi lại đúng lúc Ngô Thế Huân tham gia cuộc họp cấp cao, cho nên cậu ta không gặp được.

Ngô Thế Huân rất nặng tình cảm, Hoàng Tử Thao yếu đuối, cần chổ dựa. Họ thế nào cũng sẽ có dây dưa.

Mối quan hệ rối bời của bốn năm trước, hình như chỉ mới bắt đầu.

Ngô Thế Huân,

Hoàng Tử Thao ,

Ngô Diệc Phàm ,

Hiện tại lại có thêm Lộc Hàm.

Trương Nghệ Hưng thở dài.

Chỉ mong cậu trai nhỏ đó đừng bị tổn thương. Ngô Thế Huân là anh may mắn có được, cho nên tốt nhất đừng để đánh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me