TruyenFull.Me

Longfic Hyunhoon Insane Phan 1 Thriller

Sau khi dùng năng lượng của ánh sáng xóa đi một phần kí ức của Hyunsik, Ilhoon dìu anh lên phòng mình đặt lên giường rồi cẩn thận đắp chăn cho anh. Nhìn anh ngủ ngon cậu cũng yên tâm phần nào. Hôm nay anh đã phải chịu nhiều cú sốc cả về thể xác lẫn tinh thần, Ilhoon nghĩ, cậu thật ngốc khi bắt anh phải chịu sự dày vò như vậy, nhưng cậu nhớ anh rất nhiều. Một buổi tối thôi, cậu không thể làm gì hơn, chừng ấy thời gian bên anh cũng đủ làm cậu hạnh phúc rồi.

Ilhoon nằm bên cạnh Hyunsik như muốn núi giữ những phút giây ngắn ngủi bên người mình yêu, cậu vùi đầu vào người anh, áp tai lên bộ ngực trần vạm vỡ, cậu lắng nghe nhịp tim của anh một cách cẩn thận để chắc rằng trái tim vẫn đang hoạt động tốt sau cơn đau vừa nãy. Cậu yêu anh biết nhường nào và cậu không muốn điều gì xấu xảy đến với anh nữa, một lần như hôm nay đã làm cậu hao tổn sinh lực đi rất nhiều, trong khi trước mắt là một cuộc chiến lớn sắp xảy ra. Cậu không suy nghĩ được nhiều, lúc đó cậu chỉ muốn cứu anh khỏi tay vô diện, kể cả có phải chết đi lần nữa cậu cũng cam lòng, chỉ vì người đó là Lim Hyunsik -người cậu yêu thương nhất đời.

Vì không thể kiềm chế nỗi nhớ người yêu, khi anh xuất hiện trước cửa nhà cậu như một định mệnh, cậu đã nhất thời phạm vào luật tối thượng, nối lại dòng kí ức cho anh chỉ trong thời gian hơn ba giờ đồng hồ, sau đó lại nhẫn tâm xóa bỏ đi tất cả. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, anh và cậu đã có những phút giây thật ngọt ngào, lấp đầy khoảng trống bằng những yêu thương sau bao năm tháng chia cách nhớ nhung.

Sau khi xác nhận đã xóa bỏ hoàn toàn mọi chuyện liên quan đến mình, cậu mới thở phào nhẹ nhõm nằm bên cạnh ôm anh ngủ và chắc chắn là đến 7h sáng hôm sau Hyunsik mới tỉnh dậy được.

Ilhoon định bụng sẽ thức dậy lúc 6h30, cậu còn hơn ba tiếng để nghỉ ngơi và lấy lại tinh thần chuẩn bị cho một ngày khó khăn. Nằm cùng anh trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn và ôm lấy anh thật chặt là niềm hạnh phúc cuối cùng mà cậu tự thưởng cho mình. Cậu quay sang nhìn khuôn mặt bừng sáng với một nụ cười mãn nguyện của anh và cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vùng trời phía đông hửng đỏ, mặt trời từ từ nhô lên khỏi dãy núi phía xa, những tia nắng tách tững mảng mây mờ gieo mình lên vạn vật trên trái đất, báo hiệu ngày mới đã đến. Những giọt nước mưa còn đọng lại trên tàng lá được những tia nắng chiếu vào lấp lánh như những viên kim cương đầy màu sắc. Rồi chúng rủ nhau kéo những sợi nắng vàng óng ấy ghé vào bên cửa sổ phòng ngủ của Ilhoon.

Bị đánh thức, cậu nắm hai bàn tay lại như một chú mèo con rồi dụi dụi mắt cựa mình ngái ngủ. Cậu quay sang bên cạnh và bắt gặp ánh mắt của Hyunsik đang nhìn mình chăm chú. Ngồi bật dậy như lò xo, cậu tự cốc vào đầu mình vì đã ngủ quên và không kịp tỉnh dậy trước Hyunsik.

- Em... Anh thức dậy lúc nào thế? Em... Ngủ quên mất...

- Tôi mới tỉnh dậy thôi.

- Ohhh, vậy...uhm...em...

Ilhoon lúng túng không nói được câu hoàn chỉnh, cậu ôm mặt chạy biến vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa rồi gào lên một tiếng "AAAAA" rõ to làm Hyunsik bên ngoài giật mình.

- Cậu có sao không?

Không thấy tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước xối xả, Ilhoon đang tự trừng phạt bản thân bằng nước lạnh.

- Tỉnh lại đi đồ ngốc, haizzz mày đúng là đồ ăn hại mà Jung Ilhoon.

Cậu vỗ vỗ vào mặt mình cho tỉnh hẳn rồi nhanh chóng nghĩ ra một lí do để đánh lạc hướng Hyunsik. Mới bước ra khỏi cửa, định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước:

- Cám ơn cậu đã cho tôi trú nhờ đêm qua.

- Anh đi rửa mặt đi, em xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

Nói xong cậu bay ngay đi, để lại Hyunsik lơ ngơ chẳng hiểu gì. Anh cảm thấy người mình nặng trịch và hơi choáng. Anh đã ngủ quên ư, chắc do chưa khỏi ốm hẳn, anh nghĩ vậy rồi cười thầm một mình, cậu ấy nghĩ gì thế nhỉ, dáng điệu lúng túng ấy đáng yêu quá, giống hệt nhóc Sungjae nhà anh khi mắc lỗi.

Hyunsik đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, anh thấy ngực mình tức tức chực nổ tung khi vô tình nhìn thấy bông hồng héo úa đặt bên khung ảnh đã mờ cạnh giường ngủ của Ilhoon. Vô thức đưa tay chạm vào, có cái gì đó như dâng lên trong lòng anh chực trào ra ngoài. Anh vội vã mặc áo vào rồi bước nhanh khỏi căn phòng ấy. Nơi khung ảnh dần hiện lên một khuôn mặt với đôi mắt to tròn và đôi môi cong cong như những cánh hoa nhất hoan.

Hyunsik đi xuống nhà và thấy Ilhoon đang bận rộn trong bếp, hết pha café rồi lại làm bánh mì trứng ốp la. Anh tự nhiên ngồi vào bàn ăn rồi cứ ngắm nhìn từng điệu bộ cử chỉ của cậu và cười tủm tỉm y như một người chồng theo dõi vợ mình nấu ăn với ánh mắt hạnh phúc vậy. Sao ở bên cậu anh lại có cảm giác thân thuộc như thể hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi.

Cậu kéo ghế ngồi đối diện với anh rồi đặt trước mặt anh một tách café nóng có hương thơm rất lạ và một đĩa có bánh mì kẹp và mấy miếng thịt bò tươi. Sau khi thưởng thức bữa sáng ngon lành ấy trong im lặng, anh nói lời cảm ơn cậu và bảo cậu rằng nếu không phiền có thể đi cùng anh đến tiệm café vì anh không biết đường ra. Cậu đồng ý rồi hai người nhanh chóng ra khỏi nhà.

Vừa mở cửa ra anh đã thấy trước mắt mình là không gian rộng lớn hoang vu không một bóng người chỉ có cây cỏ mọc um tùm, chỉ có nhà cậu là căn nhà duy nhất trong vùng này, tối qua một mình anh đã lái xe đi lạc vào đây và điều đó làm anh hoang mang lắm. Anh còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra rằng đây chính là thành Đông, nơi trước kia là mảnh đất đại gia tộc họ Jung từng sinh sống.

Trên đường đi, cậu biết anh đã nhận ra điều gì đó nhưng cậu chỉ im lặng, suốt thời gian từ nhà Ilhoon đến tiệm café Melody anh cứ luôn miệng thắc mắc rồi tự trả lời những câu hỏi không đầu không cuối.

Melody hôm nay vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, Ilhoon cứ chạy qua chạy lại hết mang đồ uống ra cho khách rồi lại chạy vào bếp phụ Changsub nướng bánh. Ai cũng yêu quý cậu trừ một người. Eunkwang từ lúc trở về luôn tỏ thái độ khó chịu với cậu và lí do chỉ mình Peniel biết. Anh lén gọi Ilhoon ra sau kho và thì thầm:

- Cậu bị phát hiện rồi đấy, là Seo Eunkwang.

- Cái gì? Không thể có chuyện lạ lùng như vậy.

- Tôi đã cảnh báo cậu nhiều lần rồi mà cậu có nghe tôi nói đâu.

- Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.

- Sau khi xong việc ở đây chúng ta phải đi làm nhiệm vụ, gặp tôi ở chỗ cũ, nhớ mang theo mọi vật dụng cần thiết rõ chưa? Và đừng để ai bám theo như lần trước.

- Vâng, tôi nhớ rồi.

Ilhoon thầm trách sao mình lại sơ suất để Eunkwang phát hiện ra bí mật cậu đang che giấu như vậy, thật ngu ngốc. Cậu đã bị tình cảm chi phối quá nhiều rồi. Nếu không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao cậu sẽ mất đi tất cả, sự tồn tại của cậu sẽ là con số không. Peniel không giữ nổi bình tĩnh khi thấy Ilhoon hết lần này đến lần khác phạm phải sai lầm, anh chỉ muốn cầm dao moi trái tim của cậu ra và nhai ngấu nghiến cho bõ tức.

Vì cậu mà anh đã bỏ lỡ cơ hội đến mười năm rồi. Nếu không phải cậu là sinh vật quan trọng, là mấu chốt cho sự thành công trong hành động lần này thì anh đã loại bỏ cậu bằng một ngón tay rồi.

Peniel trút cơn giận của mình vào những tách café làm chúng trở nên đặc biệt gây nghiện với những ai từng uống dù chỉ một lần. Anh hận lắm khi Ilhoon tự tiện phong ấn I/V lên người Hyunsik mà không báo trước với anh, anh thầm nguyền rủa trong đầu cái tên Jung Ilhoon ngu si ấy một nghìn một tỉ lần.

Hơn mười năm trước, một nhóm những người mang trong mình sức mạnh của năm nhân tố bí ẩn như Peniel và Ilhoon nhận được lệnh tối mật từ phía trên, sẽ được cử đi chà trộn vào thế giới con người để tìm cho ra mười chín mảnh Steal Heart thất lạc và mang về trước ngày trăng máu. Đổi lại mỗi người sẽ có một đặc lợi cho riêng mình.

Chỉ vì Ilhoon thay đổi kế hoạch, cho đến bây giờ họ vẫn chưa tìm đủ các mảnh ghép của Steal Heart. Nhưng sau khi phạm lỗi vì sử dụng sức mạnh vào việc chống lại sự sắp đặt của dòng thời gian, Ilhoon cũng bị chính bản thân mình trừng phạt rất nặng và cậu hối hận quay lại gấp rút tìm cho ra những mảnh cuối cùng.

Hôm nay mẹ Hyunsik trở về mang theo một người. Bà gọi điện bảo Eunkwang trông coi cửa tiệm rồi bắt Hyunsik về nhà ngay lập tức. Hyunsik lại một lần nữa nổi khùng lên như con thú hung dữ khi bị mẹ ra lệnh. Anh điên cuồng lái xe về rồi đạp cửa gầm lên:

- Lúc nào mẹ cũng thích ra lệnh rồi bắt con làm theo thế à? Cái quái gì khiến con bị lệ thuộc vào mẹ thế này.

- Ngồi xuống!

Bà Lee quát lớn làm Hyunsik sững lại. Anh nhìn quanh không thấy một người giúp việc nào cả, chỉ thấy một người lạ mặt trong nhà mình. Hắn cao lớn, mặc bộ đồ màu đen từ đầu đến chân toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ và điều kinh khủng nhất là hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng có những đường gân bạc nổi lên thật dị hợm. Hyunsik tái mặt ngồi phịch xuống ghế.

- Người làm đâu hết rồi?

- Ta cho nghỉ việc hết rồi, giờ chỉ có người này phục vụ chúng ta. Anh ta tên là Shin Donggeun.

- Chào cậu chủ, sau này cứ gọi tôi là Shin. Tôi rất hân hạnh được phục vụ cho gia tộc họ Yook.

- Tôi tên Lim Hyunsik.

- Sau này cái tên của cậu sẽ thay đổi tất cả.

Họ Shin nói lầm bầm những câu vô nghĩa trong miệng. Hyunsik cười lớn, anh cười như đang giận dữ, mắt anh đỏ lên, những tia máu nổi rõ trên khuôn mặt rồi Hyunsik nhìn thẳng vào mắt tên họ Shin kia gằn giọng:

- Đừng làm phiền tôi!

Anh lao ra khỏi nhà, lái xe đến bên bờ sông và ngồi dưới gốc cây hoàng dương, nhìn đăm đăm vào dòng nước với những gợn sóng lăn tăn yên bình. Hyunsik gục mặt xuống và khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi những giọt nặng trĩu như tâm trạng anh bây giờ. Rồi anh hốt hoảng nhớ đến em trai mình, anh không thấy nó lúc ở nhà. Anh lại điên cuồng lái xe về, chạy như bay lên phòng nhóc Sungjae và khi thấy đứa em trai đang ngủ ngon lành trên giường anh mới yên tâm.

Anh không chỉ có một mình, anh còn Sungjae nữa, anh phải bảo vệ nó bằng mọi cách.

- Sungjae ah, đi chơi có vui không? Có nhớ anh không?

Anh cứ ngồi bên giường nhìn em trai và nói chuyện một mình như thế.

- Anh ở nhà một mình buồn lắm, anh cũng nhớ nhóc nữa. Đừng bao giờ đi mà để lại anh một mình như thế nhé!

Sau khi hoàn thành xong một ngày làm việc bận rộn ở Melody café, Ilhoon theo lời Peniel chuẩn bị kĩ càng vật dụng và đi đến điểm đã hẹn trước. Peniel dựa người vào tường và khoanh tay chờ Ilhoon đến.

Hôm nay hai người cần phải thu thập một mảnh Steal Heart bên thành Tây, nằm trong nhà của tên trùm khét tiếng Park Jimin, Ilhoon không hề biết trước kế hoạch cũng như địa điểm cụ thể, cậu chỉ răm rắp làm theo những gì Peniel ra lệnh thôi.

Hai người gặp nhau trong một ngôi nhà bỏ hoang, Ilhoon đã mặc vào trang phục bằng da đen bó sát cơ thể, đầu trùm một chiếc mũ chỉ để hở đôi mắt. Cậu mang trong người vũ khí riêng và một túi hương liệu.

Peniel gọi những linh hồn vô diện đến và giao cho chúng làm tê liệt thời gian trong vòng một tiếng, anh và Ilhoon sẽ đoạt lấy một mảnh Steal Heart. Sau khi chuẩn bị kĩ càng Peniel mới nói cho Ilhoon biết nơi làm nhiệm vụ. Cậu gật đầu rồi hai người nhanh chóng rời đi. Khi tiến gần đến khu nhà, Peniel bỗng nhắm mắt lại và nhìn xuyên qua không gian rồi hốt hoảng:

- Trong nhà này có người bảo vệ có khả năng hút những giọt máu ánh sáng, cậu nên cẩn thận, đeo vòng hộ mệnh vào đi.

Ilhoon bất an gật đầu rồi quay đi, chiếc vòng ấy giờ đang trên cổ Hyunsik. Cậu đã đeo chiếc vòng hộ mệnh của mình cho Hyunsik và hôm nay cậu có thể sẽ gặp chuyện không hay.

Tại biệt thự gia tộc họ Yook ở thành Đông, một chàng trai đã vô tình tháo khỏi cổ chiếc vòng hình nốt nhạc có chứa hai giọt máu một đỏ, một xanh nằm cạnh nhau.

Trong khu nhà kiên cố như một thành đài, tên trùm thành Tây cùng người bảo vệ thân tín Shadow đang ngồi ở tiền sảnh chờ các vị khách quý. Mặt hắn đỏ lựng, lông mày trụi nhẵn với ánh mắt quắc lại và trên mặt có một hình xăm con rết vắt ngang thật gớm ghiếc.

Sau khi nhận được thông báo của Shadow về cuộc viếng thăm không hẹn trước của kẻ lạ mặt, hắn tập hợp đàn em của mình lại rồi ung dung ngồi đón khách, tên trùm vuốt lưỡi dao nhếch mép cười nhạt:

- Dám đến lấy Steal Heart trong nhà ta, bọn chó hẳn là muốn ăn giun?

- Tây gia, bọn chúng không phải là người tầm thường.

- Là cái quái gì ta không quan tâm. Giết!

- Người thời gian!

Tên này vừa dứt lời thì có một bóng đen xông vào. Bụp, khói độc tung mù mịt, tất cả đàn em người trần mắt thịt của Tây gia tức thì ngã gục xuống đất nằm bất động, bản thân tên trùm mạnh miệng kia cũng bị trúng độc nhẹ, choáng váng.

Shadow trừng mắt khoát tay, tức thì đám khói độc bị xua tan hết hiện ra một người toàn thân bao da, đầu trùm kín chỉ để lộ đôi mắt sắc như lưỡi kiếm. Hai người đứng đối diện nhau mắt đấu mắt:

- Tên vô dụng nhà ngươi lại dùng đến chiêu cũ này? Chẳng sao, một mình ta cũng đủ giết chết ngươi và đồng bọn rồi.

- Chào Shadow! Thì ra là ngươi, lâu rồi không gặp. Ta đến chơi một mình.

- Không yên phận điều hành dòng thời gian mà lại ngông cuồng dám tới chỗ ta ăn cắp Steal Heart à? Mấy trăm năm cuộc đời đúng là bỏ phí.

- Không nói nhiều nữa, khử nó! -Tên trùm đanh giọng.

- Mơ đi cưng.

Bóng đen nhanh như cắt lao đến nắm lấy cổ áo Shadow quật mạnh xuống sàn, tên kia hơi choáng vì bị tấn công bất ngờ nhảy bật dậy nhìn vào ngực trái của bóng đen rồi đan hai bàn tay với những ngón tay xoắn lại thành một hình thù quái dị.

- Thu nhập!

Lập tức một dòng ánh sáng màu đỏ bắn đến vị khách không mời kia, bóng đen hoảng hốt nhanh chóng nhảy bật về phía sau cột cẩm thạch to lớn giữa sảnh. Những luồng ánh sáng cứ bắn tới tấp vào chiếc cột.

- Đừng bắt ta gọi tên ngươi ra, khôn hồn thì cút đi nếu không ta sẽ hút hết những giọt máu ánh sáng trong người ngươi đấy! -Shadow hăm dọa.

- Đừng hòng!

Bóng đen tung một rải bụi vàng lấp lánh lên tạo thành một tấm khiên che chắn đồng thời nói xuyên không gian:

- Xong chưa?

- Sắp, còn một cánh cửa và đoạn mã phong ấn.

- Một phút nữa là hết thời gian ngưng đọng, nhanh lên!

Năng lực của Shadow quá mạnh làm bóng đen lo lắng mất bình tĩnh, chống cự trong yếu ớt, tấm khiên chắn sóng cứ rung lên chực vỡ tung.

- Năm giây!

- Xong!

- Chào nhé, người anh em!

Bóng đen đắc thắng cười nửa miệng với Shadow rồi thu khiên lại, khoác áo choàng xuyên vật định thoát thân thì bất ngờ tên kia lôi trong người một lọ thủy tinh giơ ra trước mắt rồi cao giọng gọi to:

- Jung Ilhoon! Thu nhập!

Bóng đen quay đầu lại lột chiếc mũ trùm đầu ra rồi gọi tên Shadow trước khi biến mất. Hắn hộc máu đổ gục xuống, không thể nhắm mắt lại, trong phút chốc Shadow đã bị bóng đen kia tước đi toàn bộ quyền năng, đánh vỡ tim và chảy hết máu trong người, nhanh chóng biến thành một cái xác khô trước con mắt hoảng sợ tột độ của tên trùm thành Tây. Trước khi chết hắn đã nhìn thấy khuôn mặt thật của bóng đen kia, hắn có đôi mắt phát sáng như lân tinh.

Trong một căn nhà bỏ hoang ngoài thành tây ánh trăng bị che khuất bởi những đám mây, những linh hồn vô diện đã tan biến hết, chỉ còn hai bóng đen đang đứng đối diện nhau.

- Mảnh thứ mười năm đây, chỉ còn thiếu ba mảnh nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

- ..............

- Hôm nay... Cám ơn anh rất nhiều, nếu không có anh...

Bốp, một cái tát giáng thẳng vào mặt làm người thanh niên trong trang phục đen bó sát làm cậu ngã dúi dụi xuống đất. Rồi cậu lại cắn răng hứng chịu những cú đấm vào mặt, vào bụng rồi cú đạp ngã xõng soài từ người kia.

- Jung Ilhoon cái đồ ngu si này, cậu đi chết đi! Cái đồ ngu đần, đồ ăn hại, đồ vô dụng, thối tha...

Dừng lại thở hồng hộc, nắm lấy cổ áo xốc lên, mắt phát ra những tia lửa như muốn đốt cháy người đối diện, bóng đem hắt ra những lời lâu nay không muốn nói:

- Nếu cậu không mang họ Jung thì tôi đã giết chết cậu từ lâu rồi.

- Xin lỗi...

- Lúc nào cũng làm hỏng chuyện rồi xin lỗi, không còn câu nào hay hơn à?

- Cảm ơn anh, Peniel!

- Cái vòng ánh sáng, bùa hộ thân của cậu, cái...

Chưa nói hết lời, Peniel lại xông vào đấm cho Ilhoon một cú vào bụng. Cậu chỉ biết đau đớn chịu đựng không dám phản kháng lại một lời.

Trước khi đột nhập vào Tây gia, Peniel đã nhắc đến người bảo vệ của khu nhà, hắn có khả năng hút sạch những giọt máu đặc biệt của những người được sinh ra từ ánh sáng như Ilhoon đồng thời có thể tước đi mạng sống của họ. Ilhoon dù cố giấu chuyện mình không đeo chiếc vòng hộ mệnh nhưng vẫn bị Peniel phát hiện ra.

Đáng lẽ việc phá cửa bảo vệ và giải mã để đoạt lấy một mảnh Steal Heart là công việc của Peniel nhưng anh đã tráo đổi và giao cho Ilhoon việc này. Phần trăm thành công là rất thấp vì đây là lần đầu tiên Ilhoon thực hiện phá cửa và giải mật mã. Anh đã liều mình đưa ra quyết định nguy hiểm vì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là cả hai sẽ bỏ mạng.

Trong mỗi mật thất cất giấu Steal Heart có những cánh cửa bảo vệ được mã hóa bằng trường thời gian, nếu giải mã sai và không mở được cánh cửa, hệ thống bảo vệ sẽ mở bàn chông và bánh xe thần chết để tiêu diệt kẻ đột nhập.

Người thời gian được sinh ra từ những ẩn tố trong vũ trụ, mỗi người có những năng lực khác nhau. Những nhiệm vụ trước, việc giải mã là công việc của Peniel còn việc sử dụng thủ thuật để đánh lạc hướng những người bảo vệ là của Ilhoon. Nhưng hôm nay cậu phải đối phó với một tên có khả năng hút những giọt máu ánh sáng mà không có vòng hộ mệnh bên mình, Peniel biết có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm nên anh đã tráo đổi vị trí cho cậu.

Thật may là Ilhoon đủ thông minh và nhanh nhẹn để phá cửa bảo vệ và lấy được mảnh Steal Heart thứ mười năm trước khi những linh hồn vô diện nối lại dòng thời gian bị ngưng đọng.

Shadow cứ tưởng bóng đen kia là Jung Ilhoon nên đã lớn tiếng gọi tên hòng thu những giọt máu ánh sáng và giết chết cậu, nhưng hắn không ngờ người đó lại là Peniel. Anh điên lên khi biết ý định bẩn thỉu của Shadow nên đã dùng gậy ông đập lưng ông, gọi lại tên của hắn, làm cho trái tim của hắn vỡ tung và chảy máu cho đến chết khô.

Hôm nay Peniel đã hao tổn nhiều sức lực để đoạt được một mảnh Steal Heart, anh cần được nghỉ ngơi và không muốn có thêm rắc rồi gì trong vòng một tháng tới. Ilhoon biết mình đã gây ra lỗi lớn nhưng vì bảo vệ người mình yêu, cậu chấp nhận làm tổn thương chính mình. Sau khi cất kĩ vật quan trọng vào một chiếc hộp tàng hình, Peniel và Ilhoon tách ra mỗi người một ngả. Nhiệm vụ hoàn thành.

Đâu đó trong không gian tĩnh lặng, xuyên qua màn đêm có tiếng gào thét của những linh hồn bị giam cầm. Đồng hồ điểm ba tiếng vang vọng trong sương mờ.

Chúng ta đã trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me