TruyenFull.Me

Longfic Jijung Sori Only You In My Mind

Ji Yeon's POV

Tôi và Eunjung unnie nhanh chóng mang đồ đạc của tôi và So Yeon unnie lên xe. Trên đường đi, Eunjung unnie dặn tôi phải nói sao, phản ứng thế nào với quản gia Lee. Thật sự tôi cảm thấy mình như 1 con rối, bị Eunjung unnie điều khiển. Nhưng không hiểu sao tôi lại vô thức nghe lời mà không cãi lại. Tự nhiên phải làm 1 người khác, không được là chính mình khiến tôi cảm thấy gò bó. Tôi muốn cười vô tư, muốn hát lên, muốn ăn uống bao nhiêu tùy thích, muốn là 1 Park Ji Yeon như suốt 17 năm qua tôi vẫn làm. Bất giác lại cảm thấy hận cái hoàn cảnh này ghê gớm. Có nhà mà không thể về, có chị gái nhưng phải tỏ ra lạnh lùng, có bạn bè mà phải cố xa cách. Thật mệt mỏi!

Chợt cảm thấy mình có quá nhiều thứ quan trọng mà trước giờ mình không biết. Bỗng cảm thấy bản thân mình thật giá trị.

- Đến nơi rồi! Eunjung unnie lên tiếng khiến tôi giật mình.

Chúng tôi xuống xe, chuyển dần đồ đạc vào nhà.

- Cô chủ! Chuyện này là sao? Lee quản gia nhìn tôi khó hiểu.

- Đây là JY chắc bà cũng biết. Nhà bạn ý gặp chút chuyện nên tạm thời JY và chị gái sẽ ở lại nhà chúng ta. Bà dọn thêm 1 phòng cho So Yeon còn JY sẽ ở cùng phòng với tôi. Tôi nói y như Eunjung unnie dặn, mặt tỏ ra oai nghiêm.

- Cùng phòng ạ? Quả nhiên quản gia Lee vô cùng sửng sốt.

- Ưm. Như vậy cũng đỡ hơn trong việc quản lí người lạ.

- Nhưng nhà ta còn nhiều phòng trống mà cô chủ? Lee quản gia vẫn thắc mắc.

- Tôi đã quyết vậy rồi, mọi người cứ làm theo thôi. Tôi dứt khoát, rồi quay lại với Eunjung unnie nãy giờ im lặng:

- Đi thôi!

Vài người giúp việc đã chuyển đồ đạc giúp chúng tôi. Tôi chả có đồ gì nhiều, sách vở, vài bộ quần áo và 1 vài đồ dùng cần thiết khác. Còn So Yeon unnie làm như đi du lịch ý, mang theo đủ các thứ đi. Thật phiền phức quá mà. Đáng lẽ không định cho unnie ấy đi cùng, thế mà Eunjung unnie lại đồng ý. Làm mình tức chết đi thôi.

Nhưng có unnie ấy cũng vui. Và lại được sống cùng chị gái mình trong tình huống này thật sự rất đáng quý. Trừ tính phiền phức và lắm mồm ra, So Yeon unnie rất hoàn hảo. Nhưng có những lúc cạy mồm bà chị cũng không thèm nói năng gì. Bả mà ghét ai thì ng đó xác định rồi. Bả sẽ lải nhải, lườm, đá đểu... đến khi người kia điếc hẳn thì thôi. Dẹp bà chị yêu quái của tui sang 1 bên, tôi phải đi tìm cái gì ăn tạm rồi sắp lại đồ sau vậy.

- Eunjunh unnie à! Em đói!

- Chúng ta nên đổi cách xưng hô.

Thú thật tôi thấy nó không liên quan đến câu nói của tôi. Nhưng mà tôi vẫn chú ý.

- Sao ạ? Em thấy có sao đâu ạ?

- Bây giờ tôi đang là Park Ji Yeon, còn em là Ham Eunjung. Theo lí thuyết em phải lớn tuổi hơn tôi, không thể cứ unnie mãi được hiểu không?

Ngẫm lại Eunjung unnie nói chuẩn thật.

- Vậy giờ chúng ta xưng hô thế nào ạ?

- Xưng hô bằng biệt danh cho tiện!

- Mố? Biệt danh? Vậy em chọn biệt danh là Ji Kute nhé!

- Đấy là biệt danh hả? Tôi sẽ gọi em là Dino. Nhìn vừa ú vừa ngố lại ăn nhiều.

- Unnieee! E dễ thương, xinh xắn thế này sao unnie lại gọi em là khủng long chứ? Không công bằng!

- Tùy em, tôi cứ gọi là Dino. Cũng có thể gọi tắt là Nô nhé.

- Sao mà nghe giống... Unnie chơi em đấy à?

- Đâu. Tôi thấy hay mà. Cứ vậy đi.

Nhìn unnie ấy bình thản như kiểu đây là chuyện đương nhiên là mình lại thấy sôi máu. Được lắm, em sẽ cho unnie biết tay.

- Vậy em gọi unnie là Cáo, tính toán, so đo, mưu mô không ai bằng. Hợp thật đấy.

Nhìn mặt unnie ấy như ăn phải ớt. Nhưng dù có đỏ hơn tôi cũng chả sợ. Ai bảo unnie ý gây sự trước cơ chứ?

- Em dám? Eunjung nhìn tôi đe dọa.

- Sao lại không? Unnie dám gọi em là Dino em sẽ gọi unnie là Cáo. Hứ. Thôi cứ vậy đi, em đi tìm cái gì ăn đã.

Chả cho unnie ấy nói thêm câu nào, tôi phăm phăm đi xuống bếp, mở tủ lạnh. Đừng thắc mắc tại sao tôi biết. Đơn giản là nhờ giác quan thứ 6 với tình yêu vô bờ bến của tôi mà thôi. Woa! Tủ lạnh chất bao nhiêu đồ ăn ngon, hoa quả, bánh kem nữa kìa. Đúng là thứ mình thích. Tôi lôi hết đồ ăn ra, "từ tốn" giải quyết từng thứ 1. Sau khi cảm thấy không thể ăn thêm, tôi tiếc nuối nhìn mấy quả táo còn lại, lòng nhủ thầm nhất định không bỏ rơi nó.

Vậy là tôi mang luôn mấy quả táo lên phòng, đợi dọn dẹp xong sẽ ăn sau.

Vừa bước chân lên cầu thang, tôi nghe tiếng ai đó thất thanh:

- Ôi trời ơi! Nhà ta có trộm!

- Đâu đâu? Có trộm ở đâu?

Tên trộm nào to gan dám vào nhà mình à không nhà Eunjung unnie ăn trộm hả? Bản cô nương nhất định không tha!

Tôi chạy lại chỗ người kêu.

- Dạ! Thưa cô chủ! Toàn bộ hoa quả, bánh kẹo, sữa trong tủ lạnh đã bị trộm hết ạ! Cô bé giúp việc len lén nhìn tôi, giọng có vẻ sợ sệt.

Tôi trân trối nhìn cái tủ lạnh rồi nhìn cô bé kia, không nói lên lời. Không hiểu sao tôi đứng chết trân ở đó.

- Sao lại nghĩ là bị trộm? Tôi méo xẹo.

- Thưa cô chủ, toàn bộ số thức ăn đó không thể trong nửa tiếng mà bốc hơi đi đâu hết, đã vậy sức 3 người ăn không hết huống gì ở nhà có mỗi cô chủ và cô JY thôi ạ!

Chợt cô gái đó nhìn xuống tay tôi đang cầm 2 quả táo còn xót lại, mặt cô bé tái mét lại.

- Cô chủ... Tôi... Tôi xin lỗi. Cô gái liên tục cúi đầu, miệng lắp bắp.

Nói thật tôi cảm thấy rất tội cho cô bé đó.

- Không sao đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi! Đừng có xin lỗi liên tục vậy. Tôi vỗ vai cô bé.

- Dạ! Có vẻ như cô gái bớt sợ rồi.

Nhìn lại thấy chắc cũng phải ngang tuổi tôi, xinh xắn, ưa nhìn.

- Em bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ! Em 17 tuổi ạ.

À bằng mình thật.

- Mới vào làm à?

- Dạ vâng ạ! Em mới vào làm hôm nay ạ!

- Ra vậy? Tên gì?

- Em tên Hwayoung ạ!

- Ủa vậy em không đi học sao?

- Dạ em mới chuyển về Seoul hôm qua nên chưa đi học. Mai em mới bắt đầu đi học ạ! Em chỉ làm từ lúc 5h chiều đến 10h tối thôi ạ!

- Ra vậy! Mà em học trường nào vậy? Sao phải đi làm kiếm tiền sớm thế?

- Em học trường cấp 3 CCM ạ. Nhà em có mỗi em và mẹ em, nhưng mẹ em đang bệnh nặng, em phải đi làm kiếm tiền, cũng may quản gia Lee là ng tốt bụng nên nhận em vào làm, nếu không e cũng không biết làm thế nào!

Tội nghiệp quá đi!

- Ưm. Cùng trường với unnie rồi!

Suýt xưng là tớ, may mà mình nhớ ra là mình đang là Eunjung unnie chứ. Hú hồn!

- Dạ thật sao cô chủ? Hwyoung cũng có vẻ thích thú.

- Ưm thôi unnie lên dọn đồ đạc ra phòng đã.

- Để em phụ cô chủ!

- Đừng xưng hô thế, cứ gọi là unnie là được rồi. Nghe thế kia thật không quen chút nào.

- Vâng thưa cô chủ à quên unnie! Hwayoung gãi đầu chữa lại. Nhìn kute thật!

Chúng tôi lên phòng, Eunjung unnie đang đọc sách, có vẻ rất chăm chú. Đến nỗi không nhận ra sự xuất hiện của tôi và Hwayoung.

- Cáo à! Tôi vỗ vai Eunjung unnie, cố tình gọi to xem phản ứng của chị ấy thế nào.

Quả nhiên unnie ấy có vẻ ngạc nhiên, sau đó là tức giận.

- Dám gọi thế sao hả?

- Sao vậy Cáo? Đừng tức giận sẽ xuất hiện nếp nhăn đấy! Cười lên nào!

Tôi tiến đến kéo dãn mặt chị. Ôi sao khuôn mặt tôi cười lại dễ thương thế nhỉ? Thế mà bây giờ tôi mới biết đấy.

- Nô à! Tránh ra trước khi quá muộn. Eunjung unnie cũng không vừa, ngay lập tức trả đũa, kèm theo ánh nhìn đầy chết chóc. Đương nhiên với tôi nó chả xi nhê gì.

Hwayoung chứng kiến toàn bộ sự việc, khuôn mặt thất sắc, chắc đã bị bá khí của Cáo kia làm sợ phát khiếp rồi!

- Chúng ta dọn đi thôi! Hwa có vẻ rất biết cách làm giảm căng thẳng, cô ấy lôi tôi ra rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Eunjung unnie có vẻ ngạc nhiêm, đi ra chỗ tôi, thì thào:

- Ai đây?

- Người giúp việc mới! Tên Hwayoung, bằng tuổi em, khá là thú vị.

- Ra vậy! Unnie gật đầu, không biết đang nghĩ gì nữa!

Tuy tiếp xúc với Eunjung unnie không nhiều, nhưng tôi cảm thấy unnie ấy không giống người lạnh lùng vô cảm như vỏ bọc bên ngoài. Chị ấy nhiều lúc nhận định về một người rất rõ ràng nhưng

những cảm xúc thật sự của người đó chỉ giữ để trong lòng. Còn vẻ ngoài của chị vẫn rất thản nhiên và bình thản. Khó lòng có thể biết rõ thái độ, suy nghĩ của chị ý. Nhiều lúc tôi tự hào là 1 con người giỏi đọc cảm xúc của người khác, nhưng đứng trước con người này, cảm giác bất lực, bị chìm sâu vào mà không cách nào thoát ra được. Thật sự muốn biết chị nghĩ gì, muốn gì, muốn hiểu thêm về chị. Rút cục chị là người thế nào, Ham Eunjung?

End POV

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me