TruyenFull.Me

Longfic Sasusaku Under The Same Sky Part 2 Drop


Cô gái nhỏ bé hai mươi bốn tuổi giữa đất Mỹ rộng bao la vẫn đang chờ đợi một thứ không tồn tại. Cô ngồi trên chiếc bục đài phun nước nhìn ngắm dòng người qua lại, cầu mong tìm thấy một bóng hình quen thuộc.

Hôm nay cô đã gặp Sai, cộng tác mới của mình. Cô vui vì mình gặp lại cậu dù họ chỉ từng nói chuyện với nhau một lần duy nhất. Cũng đôi mắt mã não đó, cũng mái tóc đen tuyền đó, cùng làn da trắng sứ đó nhưng có phần xanh xao hơn. Ngay bây giờ cô có thể miêu tả một cách thật chi tiết từng đường nét trên khuôn mặt lãnh đạm của anh, sáu năm qua, và cô vẫn chưa quên được anh. Nhiều lúc cô nghĩ mình nên từ bỏ anh đi, hẹn hò với Sai và bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi đây, nhưng không, cô không thể. Cậu quá giống anh, nhưng cậu không phải anh và cô ghét sự giả tạo.

"Reng Reng"

"- Sakura, đi thôi."

Bây giờ cô cũng đã trở thành một bác sĩ pháp y rồi, một trụ sở tại Mỹ. Ước mơ của cô chỉ còn thiếu anh nữa thôi.


***


Chàng trai hai mươi bốn tuổi khoác lên người bộ suit lịch thiệp, trên tay là túi đựng hồ sơ bao gồm những thông tin về vụ án mà đội của anh đảm nhiệm.

"Này, cậu ta là Uchiha Sasuke đấy, chỉ vừa vào làm việc có bốn năm thôi mà không biết tăng lên bao nhiêu thứ hạng rồi. Thật đáng nể..." Những vị cảnh sát trẻ ngước nhìn anh đầy ngưỡng mộ, những lão già nhìn anh cười tự hào, họ tin vào lớp trẻ, vào thế hệ mới này sẽ còn tiến xa nữa.

- Sasuke !!!_Cậu nhóc tóc vàng vẫy tay._Kakashi-sensei muốn gặp chúng ta để nói chuyện về thành viên mới trong đội đó ! Gấp gấp !!!

- Tới đây.

Anh thở dài, "Kakashi-sensei" ? Ngay cả khi Kakashi đã là cấp trên và còn là đội trưởng của anh và cậu nhưng cái thói quen đó không phải một sớm một chiều là bỏ được.


***


Kakashi chống hai tay xuống bàn, chiếc khăn choàng vẫn được kéo cao che đi một phần khuôn mặt.

- Hẳn là các em đều biết đội ta sẽ có thêm hai thành viên...Họ đều là người mới được chuyển từ trụ sở bên Mỹ về...

- Ờ em biết rồi, nhưng mà là ai vậy ? Giới tính thế nào ? Tuổi tác ra sao ? Có đẹp trai xinh gái không ?

Những câu hỏi tới tấp của Naruto khiến Kakashi bối rối. Thằng nhóc này luôn nhiều chuyện như vậy, từ xưa đến giờ vẫn không có chút thay đổi.

- Đó là thông tin mật Naruto, ngày mai trước khi phỏng vấn thầy sẽ đưa em sau. _Kakashi đưa hai tờ giấy nhỏ cho anh và cậu._Hai em sẽ chịu trách nhiệm với người mới nhé, đây là một số thành tích và bí danh của họ.

Anh có chút ngạc nhiên khi nhìn dòng chữ được in hoa ở dòng bí danh.

'SKY...'

Nó gợi anh nhớ đến một người con gái.

Chờ khi Sasuke và Naruto đi khuất, anh lôi ra trong hộc bàn bản hồ sơ đầy đủ, tay anh sờ trên mặt ảnh thẻ.

'Trái đất này đúng là tròn thật...'


***


Sasuke ngồi trong quán café nhỏ, giờ nghỉ trưa của anh không thể lãng phí ở cái trụ sở náo nhiệt đó được. Anh thích sự yên tĩnh hơn.

Sky - một cái tên đẹp, nhưng với anh thì không. Kinh nghiệm chỉ vừa hai năm, vì lí do gì mà được chọn vào tiểu đội Kakashi ? Anh không cần bất kì thành viên mới nào, cấp trên đang coi thường đội của anh sao ? Đưa một người chỉ vừa hoạt động được hai năm vào tiểu đội đã đạt được nhiều thành tích nhất tính đến thời điểm hiện tại. Lại còn là một pháp y ? Đây là tiểu đội điều tra viên, thứ anh cần là một người dày dặn kinh nghiệm và suy luận sắc bén chứ không phải một bộ não rỗng tuếch suốt ngày chỉ biết quay quần bên mấy cái xác chết.

Tách café lạnh mất rồi. Anh ngước qua khung kính trong suốt, mở to mắt nhìn lọn tóc hồng vụt qua. Tim anh trật mất một nhịp, trong một giây anh có cảm tưởng như cơ thể mình đang bị đóng băng vậy.

'Không thể nào...'

Sasuke vội trả tiền rồi lao ra cửa. Từng bước chân vội vã hơn, anh cố nhón người tìm cô giữa đường phố đông đúc. Tim anh càng đập mạnh hơn khi nhận ra cái kiểu mặc áo len thùng thình của cô, lần này không thể nào nhầm được. Anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô như cô đã làm gì trong sáu năm qua, tại sao lúc đó cô không đến sân bay, tại sao cô lại nhận hai triệu yên, tại sao cô lại ở đây...tại sao ?

- Sakura....Em...

- Chú làm gì vậy ?_ Cô gái quay đầu lại thắc mắc, mở to đôi mắt đen của mình ra.

'Không phải...'

- Xin lỗi...tôi nhầm người._Anh thu tay lại, mồm vẫn chưa đóng được.

- Kì ghê đó nha.

Cô gái hất mái tóc ngắn quay đi.

Buồn cười thật, cái biểu hiện vừa rồi của anh là gì vậy, bảo là không quan tâm nữa mà lại vội vàng bỏ lại mọi thứ để chạy theo tìm cô. Cũng may là không phải, không thể tình cờ như thế được. Naruto có nói sáu năm trước cô cũng sang Mỹ không rõ lí do, có lẽ đã có một cuộc sống rất tốt rồi, đời nào lại chịu quay về đây được chứ. Không đời nào.

Lại một cô gái có mái tóc hồng, anh ngoái nhìn.

'Nhuộm tóc hồng đang là mốt của bọn trẻ thời nay à ?'

Anh tự cười chế nhạo bản thân, có lẽ lần tới dù có gặp lại cô anh cũng sẽ bước đi thật nhanh và không ngoái đầu lại nữa.


***


Sakura ngước nhìn phố Tokyo tráng lệ. Cô vừa trở về đây hôm qua theo cấp trên thôi, thật quá gấp gáp, việc tìm nhà khiến cô gặp chút khó khăn nhưng dù sao cũng ổn thỏa cả rồi. Dù gì cũng được hẳn một ngày nghỉ, cô đã quyết định sẽ xuống phố để cảm nhận lại hương vị này. Môi trường ở Mỹ khiến cô ngột ngạt chết đi được. Chiếc máy chụp hình đã hết luôn một cuộn phim vào cuối ngày, cô sẽ tự rửa nó sau. Lúc còn bên Mỹ cô đã có thói quen luôn mang theo máy ảnh mọi lúc mọi nơi, ghi lại tất cả những gì mình thấy, biết đâu được bằng một cách tình cờ nào đó anh sẽ lại xuất hiện trong những tấm hình mà cô đã chụp.

Mai cô sẽ có một cuộc phỏng vấn của một đàn anh trong đội, họ chẳng chịu cho cô biết thông tin gì cả. Nhưng hẳn anh ta sẽ là một người rất nghiêm khắc thế nên phải tạo ấn tượng tốt đầu tiên bằng cách ăn mặc kín đáo chăng ? Mái tóc dài của cô có gây khó chịu quá không ? Có thể cô sẽ trang điểm một chút.

Còn nữa, vừa nãy cô gặp một người rất giống anh...Chỉ là lướt qua...Mà thôi, anh làm gì lại ở đây được chứ.


***


Đồng phục đơn giản cùng áo sơ-mi trắng và váy đen ôm sát, mái tóc được thắt gọn gàng, chẳng có gì nổi bật lắm. Cô tự ngắm mình trong gương, thứ đồ bó chặt này khiến cô cảm thấy khó thở kinh khủng, cả vớ quần đen và đôi giày cao những một tấc này nữa. Sasori đã tặng nó cho cô lúc sinh nhật, thú thật là cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể đi lại bình thường được với nó. Chỉ là phỏng vấn thôi, thề là qua đợt này cô sẽ không bao giờ mặc lại những thứ đồ này nữa.


***


Trụ sở chính đúng là rất to, to hơn những gì cô tưởng tượng nhiều. Thì ra nơi anh Itachi từng làm việc chỉ là một chi nhánh nhỏ tại Kanazawa thôi. Còn được phòng vệ rất nghiêm chặt nữa, cô đã mất một khoản thời gian khá lâu mới có thể vào được. Vừa vào đã có người hướng dẫn hẳn hoi, đúng là phong cách làm việc chuyên nghiệp quá mà. Sakura đưa mắt đảo một vòng, là điều tra viên chứ có phải ở công sở quái đâu sao họ ăn mặc hở hang thế nhỉ.

- Chắc cô thấy lạ lắm phải không ?

Chàng trai bên cạnh cô lên tiếng sau khi nhìn thấy cái vẻ ngơ ngác của Sakura.

- Vâng...Môi trường ở Mỹ đúng là khác hẳn.

- Cô đừng để tâm, bốn năm trở về đây thì bọn họ đã bắt đầu ăn mặc thế rồi. Cũng là để thu hút cậu ấy..._Anh chàng thở dài thầm ghen tị.

- Cậu ấy ?

- Là người mà cô sắp gặp đấy.

- Ồ...

Thì ra lại là một quý ông đào hoa hút gái. Cô chẹp môi, mẫu hình này hầu như trong môi trường nào cũng đều gặp nhỉ.

Người hướng dẫn đưa cô lên thang máy rồi chỉ phòng phỏng vấn ở cuối hành lang. Nơi này đúng thật sang trọng, đến sàn gạch còn bóng loáng và cô còn có thể nhìn rõ khuôn mặt của mình phản chiếu qua nữa.

'Cũng tạm...'

Theo như phong cách làm việc bên nước ngoài, dù có vội vã đến đâu thì việc không gõ cửa trước khi vào phòng người khác là điều tối kị. Hôm nay cô đã quên bén nó đi và chào đón cô là một cảnh tượng không mấy hay ho lắm.

Cô gái bé nhỏ ngồi trong lòng "quý ông đào hoa" kia, bờ vai trần trắng nõn lộ ra.

Woohoo ! Cô đóng sầm cửa lại. Cái hẹo gì đang diễn ra vậy ? Đồng ý là vấn đề tình dục đã trở nên phóng khoáng hơn nhưng làm tình trước buổi phỏng vấn thành viên mới...Được à ? Ấn tượng tốt thật.

Cô gái đẩy cửa ra đá cho cô cái nhìn sắc lẻm, thật Sakura chỉ muốn hét lên thật lớn "Xin lỗi tôi đã làm phiền hai người nhé, cứ quay lại và tiếp tục đi. Tôi sẽ đi kiếm bỏng ngô và một vài người bạn nữa." Haha, phép tắc của mấy người để đâu hết rồi. Sakura lắc đầu ngán ngẩm, cô gõ cửa.

- Xin lỗi nhưng tôi chỉ muốn chắc là không còn cô gái nào dưới bàn làm việc của anh nữa !

Im lặng....

- Này....Cấp trên à !!!

Im lặng...

Cô thực sự phát bực đi được, bộ anh ta kiệm lời đến thế sao ? Kể cả hai tiếng "Mời cô" ?

- Im lặng nghĩa là đồng ý nhé ! Tôi-

Sakura nuốt nước bọt, đôi mắt xanh mở to.

- Sasuke...kun...?



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me