TruyenFull.Me

『Longfic || TaeKook』 Bảo Bảo Này, Là Con Của Anh Và Em?!

Chương 38: Bày tỏ

trucnky

Sau khi đón Jeon TaeJung, Kim TaeHyung tiếp tục chạy đến siêu thị cách chung cư của hắn và Jeon JungKook không xa để mua thêm thức ăn.

Khi gia đình bọn họ bước vào trong siêu thị đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Những ánh nhìn kia có ghen tị, có ngỡ ngàng, còn có hâm mộ....nhưng bất ngờ thay các ánh nhìn thưởng thức lại chiếm số đông nhiều hơn.

Một cậu trai sinh viên với áo sơ mi trắng, quần tây đen đóng thùng gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, non mềm khiến nhìn ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Hiện hữu trên gương mặt ấy là nét cười của sự hồn nhiên, ấm áp. Cả người cậu cũng toát lên loại khí tức thanh thuần, trong sáng khiến cho người nào nhìn vào cậu liền không muốn dời đi ánh mắt.

Đi cùng cậu là một nam nhân điển trai với khuôn mặt góc cạnh, nam tính có thể cướp mất trái tim của biết bao cô gái và chàng trai còn trong độ tuổi thơ mộng, háo thắng. Toàn thân nam nhân tỏa ra một cỗ hàn khí tuy không khiến người ta rét lạnh nhưng cũng đủ khiến cho họ run rẩy.

Đôi mắt phượng của hắn nhìn qua thì có vẻ lạnh nhạt, hời hợt với mọi thứ. Nhưng nếu ta nhìn kĩ sẽ thấy ẩn sâu trong đó là sự ôn nhu cùng cưng chiều chỉ dành riêng cho hai ba con nào đó mà thôi.

Đi giữa hai tuyệt sắc nam nhân này là một cậu bé tầm năm tuổi, thân hình mũm mĩm, khuôn mặt non nớt, mềm mại chỉ khiến người ta muốn cưng nựng. Cậu bé nắm tay hai người họ gương mặt tươi cười lộ ra đôi má lúm nho nhỏ không quá sâu làm sáng bừng cả khuôn mặt.

Cả ba đi cùng với nhau liền toát lên một ánh hào quang vô hình khiến người khác nhìn vào rồi, lại không thể rời mắt khỏi. Một bức tranh xinh đẹp, hài hòa đến động lòng người thế kia ai mà nỡ nhúng tay vào để phá hoại nó chứ?

Bỏ qua những ánh mắt trần trụi của mọi người trong siêu thị, cả nhà Kim TaeHyung đi dạo vòng quanh khu thực phẩm để chọn lựa, rồi tiếp đó lại dắt nhau đi sang khu đồ dùng học tập mua thêm bút cho Jeon JungKook. Sau một tiếng đồng hồ dạo chơi ở siêu thị cuối cùng họ cũng quyết định dừng lại và trở về chung cư.

-o0o-

Ngay khi vừa về đến căn hộ, Jeon TaeJung đã nhanh chóng chạy vào trong mở TV lên để xem bộ phim hoạt hình ưa thích của bé. Jeon JungKook thấy con trai vừa về đến nơi không lo đi tắm mà lo xem phim nhịn không được hơi nhíu mày.

"Bảo Bảo sao không đi tắm? Đi học về là phải đi tắm rồi mới được xem TV có biết không?", cùng Kim TaeHyung xách đồ đi vào bếp Jeon JungKook nói vọng ra với Jeon TaeJung.

"Nhưng mà sắp có 'Chú báo hồng' rồi baba. Cho con xem hết 'Chú báo hồng' đi rồi tí nữa còn sẽ đi tắm sau mà.", Jeon TaeJung dùng giọng đáng thương nói, mục đích là mong cậu sẽ xiêu lòng.

"Không được, con mau đi tắm cho baba. Xem trễ một tí cũng không sao đâu, nếu bị lỡ con có thể lên mạng xem lại cũng được.", nhận lấy bó rau từ tay Kim TaeHyung, Jeon JungKook bỏ nó vào rổ rồi bắt đầu công cuộc nhặt rau.

"Không sao đâu, Kookie. Để con coi rồi tắm sau cũng được mà.", Kim TaeHyung đứng cạnh xem Jeon JungKook nhặt rau, nhìn một hồi tay cũng bắt đầu ngứa lên muốn nhặt thử xem như nào, "Anh làm thử được không?", hắn cầm một cọng rau đưa lên hỏi cậu.

Gật gật mái đầu, Jeon JungKook vừa hướng dẫn cho Kim TaeHyung vừa nói, "Không được, cả ngày ở lớp đùa giỡn mồ hôi ra nhiều nhất định phải đi tắm liền. Với cả nếu để mồ hôi thấm vào áo quá lâu thì sẽ bị thâm kim."

Jeon TaeJung nghe baba mình nói thế liền phản bác lại, "Bảo Bảo ở lớp không có đùa giỡn ra mồ hôi đâu baba, ra chơi con chỉ sang đọc sách với em GiHwanie thôi a. Baba cho con xem hết đi nha. Nha nha nha!", sau khi Kim YuGyeom và BamBam nhận nuôi Lee GiHwan, thì cậu bé được cả hai cho học cùng trường mẫu giáo với cậu nhóc Jeon TaeJung.

"Nhưng mà...", Jeon JungKook còn tính nói thêm nhưng đã bị Kim TaeHyung chặn lại, "Thôi nào Kookie, không sao đâu mà, em cứ cho con coi đi. Nếu áo thâm kim anh sẽ mua áo mới cho con em đừng lo."

Đắng đo một hồi Jeon JungKook cuối cùng lại thở dài, "Aiz được rồi, tôi đây không nói lại bố con các người. Thật tức chết mà!", nói xong liền bĩu môi hồng giận dỗi.

Jeon TaeJung được chấp thuận liền vui vẻ, hớn hở, trong lòng bé không khỏi khen ngợi bố mình tài giỏi như nào. Bên trong bếp, Kim TaeHyung nhìn Jeon JungKook bĩu môi giận dỗi thì mỉm cười, nhẹ giọng bảo, "Kookie, đừng giận mà, lâu lâu chiều con một tí không sao đâu."

"Hừ, hừ anh cứ chiều thằng bé rồi có ngày nó lại sinh tật hư, quen thói ỷ lại vào anh.", nói xong liền lườm Kim TaeHyung.

"Sẽ không đâu mà, Bảo Bảo rất ngoan. Thằng bé sau này chắc chắn đàng hoàng và tài giỏi giống bố nó. Không sinh tật hư đâu, em đừng lo.", Kim TaeHyung đến là tự hào về bản thân và con trai mình.

"Anh nói mà không thấy ngượng mồm hả, TaeHyung? Anh bảo anh đàng hoàng ai tin? Còn chẳng phải anh là nguyên do khiến em có Bảo Bảo sao?", môi hồng bĩu ra, ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ, Jeon JungKook tặng cho Kim TaeHyung một cái tát cực mạnh.

"Anh biết lỗi rồi mà, em đừng đào nó lên nữa. Anh cũng đâu có ngờ rằng chuyện đó lại khiến em có Bảo Bảo đâu.", giọng điệu của Kim TaeHyung vô cùng hối lỗi, hắn biết là hắn sai rồi sao cậu cứ đào nó mãi vậy, thật ủy khuất quá đi, "Nhưng mà cho dù bây giờ có cho anh cơ hội quay để về thời điểm đó, thì anh cũng sẽ đè em xuống rồi 'ăn' sạch em.", giây trước còn đứng đắn, hối lỗi giây sau liền lưu manh, dở chứng.

"Anh, cái tên biến thái này! Có tin tối nay em cho anh ăn rau thay cơm không?", trừng to mắt với người bên cạnh tuy nhiên nó có vẻ không hiệu quả lắm, vì người ta dù thấy cậu nổi giận nhưng vẫn mỉm cười kia kìa. Nha, không cho cười nữa, cười nữa là người ta sẽ bị mê hoặc đó!

"Nếu như đó là em muốn thì anh có thể ăn rau thay cơm cũng được.", nga nga cái này là đang thả thính cậu hay gì, xin lỗi nhưng cậu sẽ không dính thính đâu hứ, "Không thì anh 'ăn' em thay cơm vậy.", lưu manh kề sát tai cậu phả hơi nóng, Kim TaeHyung ma mị nói một câu.

Sau khi nghe câu đó xong, gương mặt của Jeon JungKook bắt đầu nóng lên, trên đôi gò má mềm mại dần xuất hiện hai áng mây hồng hồng xinh xắn. Dùng cùi chỏ thúc vào eo Kim TaeHyung, cậu trợn mắt mắng hắn bốn chữ, "Lưu manh biến thái!"

Kim TaeHyung dù bị mắng là lưu manh biến thái cũng không hề tức giận. Ngược lại, hắn còn rất yêu thích dáng vẻ ngượng ngùng, đáng yêu của Jeon JungKook khi bị hắn trêu chọc như thế, "Anh nói thật đó Kookie, em không biết mình quyến rũ đến thế nào đâu.", khẽ hôn vào vành tai cậu, hắn lại nói ra những lời vô sỉ khiến cậu phải xù lông.

"Kim TaeHyung! Anh mau im miệng lại cho em, còn nói nữa tối nay anh về căn hộ của mình mà ngủ.", nghiến răng nói với hắn, Jeon JungKook thật muốn đấm chết Kim TaeHyung mà.

Thấy lông thỏ xù lên hơn lần trước, Kim TaeHyung thấp giọng cười. Hắn bỏ xuống cọng rau nãy giờ bị mình nhặt cho nát bét, đi rửa tay rồi tiến đến ôm cậu từ phía sau, "Kookie em biết không. Nếu bây giờ cho anh quay lại thời điểm đó, anh cũng sẽ quyết định đè em ra 'ăn' sạch và khiến em lại lần nữa mang thai Bảo Bảo."

"Anh, cái tên lưu manh siêu biến thái này, có thôi đi không hả?", Jeon JungKook thật sự cạn ngôn với Kim TaeHyung rồi, người gì mà nhây dễ sợ. Người ta da mặt mỏng chứ đâu phải dày như hắn đâu mà cứ đứng nói mãi. Thật là ngượng chết được.

"Anh nói thật đấy! Vì nếu như ngày đó anh đụng phải em nhưng không 'ăn' em, không làm em mang thai Bảo Bảo thì bây giờ anh nào có thể để mắt đến em và yêu em được chứ?", Kim TaeHyung đặt cằm lên đỉnh đầu Jeon JungKook nhỏ giọng bày tỏ tâm tình.

Kim TaeHyung từng là một tên kiêu ngạo, tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng từ những cử chỉ, ánh mắt của hắn cũng đã nói lên một điều. Đó là hắn không hề đặt người nào khác vào trong mắt ngoài người thân của mình. Nhưng từ khi gặp ba con Jeon JungKook, hắn đã học được rất nhiều điều từ hai người họ, dần dần cái bản tính khó ưa kia cũng từ từ giảm xuống.

Kim TaeHyung bây giờ đã có cái nhìn thoáng hơn về mọi thứ. Hắn không còn khó chịu khi thấy việc gì không hoàn hảo, cũng không còn đánh giá người khác thấp kém chỉ qua một cái liếc mắt. Biết đến ba con Jeon JungKook đối với hắn mà nói đó là một sự may mắn. Và sự may mắn này chính là đã được ông trời sắp đặt cùng định đoạt từ lâu.

"G....gì mà yê....yêu em chứ, an....anh cứ nói đùa!", Jeon JungKook ngượng ngùng lắp bắp nói.

"Anh không nói đùa, anh nói thật. Jeon JungKook, anh yêu em! Anh thật sự yêu em và con lắm, Kookie.", siết chặt vòng tay, cúi người xuống nghiêng nghiêng mái đầu đặt lên vai Jeon JungKook. Kim TaeHyung chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu khi nghe lời yêu từ hắn.

"Tae....TaeHyung em, em....", bối rối ngượng ngùng, Jeon JungKook như một cậu trai mới lớn hay e ngại khi được người khác tỏ tình với mình (dù rằng cậu đã được các bạn học ở trường tỏ tình rất nhiều lần).

"Em không cần trả lời anh ngay. Anh biết hiện tại em vẫn chưa thể nói lời yêu với anh như anh đang nói lời yêu em. Nhưng anh sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông tốt để em có thể tin tưởng anh và nói lời yêu anh từ tận đáy lòng.", ngừng lại một tí để ngẫm nghĩ, Kim TaeHyung lại tiếp tục thâm tình nói.

"Bây giờ có lẽ chưa phải vội đâu. Hiện tại, em chỉ cần chấp nhận cho anh bên em và con mỗi ngày như thế này thôi, là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Anh sẽ không đòi hỏi thêm gì nữa.", nói ra những lời thật tâm của mình, Kim TaeHyung cảm giác trong lòng nhẹ đi vài phần.

"Tae....TaeHyung à, th....thật ra em, em th....thích...", a thiệt là ngại quá đi à. Đây là lần đầu tiên cậu bày tỏ với một ai đó nên không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và ái ngại.

"Hửm? Em nói gì, Kookie? Em thích gì cơ?", Kim TaeHyung mỉm cười trêu ghẹo cậu. Hắn biết câu nói ngập ngừng kia của cậu là gì, tuy nhiên vẫn muốn nghe cậu nói ra cho thật rõ ràng.

Jeon JungKook khẳng định mặt mình hiện tại chắc chắn đã đỏ như ăn phải ớt. Cậu cố gắng dùng hết mọi sự can đảm của mình, nhỏ giọng nói cho thật rõ ràng, "E....em nói, em th...thích anh.", càng về sau giọng cậu càng nhỏ dần đi.

"Hả? Em nói gì anh không nghe rõ, em nói lại xem.", nụ cười trên khuôn miệng càng sâu hơn. Kim TaeHyung cố tình bày ra bộ dạng em nói gì, anh không nghe, em nói lại đi. Thật sự là rất thiếu đánh!

Biết Kim TaeHyung nghe rõ mà vẫn trêu mình, Jeon JungKook đang ngại ngùng dần bình tĩnh lại giận dữ nói, "Em nói rồi sẽ không nói lại, anh không nghe rõ thì thôi kệ anh.", hừ đừng thấy cậu hiền rồi làm tới nha! Cậu đây không dễ dãi vậy đâu.

"Anh thật sự không nghe rõ mà Kookie. Em nói lại cho anh nghe lần nữa đi, lần này anh hứa sẽ lắng nghe thật kĩ.", bày ra bộ dạng ủy khuất, Kim TaeHyung thành công làm Jeon JungKook phụt cười.

"Được rồi, được rồi anh mau thu lại dáng vẻ ủy khuất đó đi, nó không hợp với anh đâu. Em chỉ nói lại một lần nữa thôi đấy anh cố mà lắng nghe cho kĩ đi.", cái người Jeon JungKook dễ dãi, thiếu nghị lực này. Ban nãy còn bày đặt làm giá các kiểu, bây giờ mới thấy người ta vờ ủy khuất một chút liền đáp ứng ngay rồi!

Bỏ đống rau vừa nhặt xong xuống bồn nước để chuẩn bị rửa sạch, Jeon JungKook vờ hắng giọng, nghiêm chỉnh nói, "E hèm, ban nãy, em nói là, em thích anh hưm...", khi cậu vừa dứt câu, Kim TaeHyung liền xoay người cậu lại ôm lấy eo cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, day dưa đầy tình cảm.

Cả hai hôn nhau cho đến khi buồng phổi bắt đầu kêu gào vì thiếu không khí mới quyến luyến tách ra. Jeon JungKook sau khi dứt khỏi nụ hôn, cả người liền mềm nhũn như cọng bún phải bám vào Kim TaeHyung để có thể đứng vững.

Kim TaeHyung nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngại và thiếu dưỡng khí của Jeon JungKook, trong lòng liền ngứa ngáy muốn khi dễ cậu. Nhưng hắn biết hiện tại không thể làm như thế, người ta chỉ mới nói thích mình thôi, bây giờ mà khi dễ lỡ người ta bỏ thích mình luôn thì sao. Phải kiềm chế, đợi một thời gian nữa rồi 'mần thịt' cũng chưa muộn.

Jeon JungKook và Kim TaeHyung mãi lo tâm tình, bày tỏ mà không chú ý đến bên ngoài có một cậu nhóc đang thập thò ẩn nấp, xem hai người làm gì trong bếp mà có vẻ yên ắng. Lúc thấy hai người hôn nhau, cậu nhóc liền lấy tay che đi đôi mắt mình lại, đứng thẳng người nép vào tường, miệng không ngừng nói thầm, "Mình không thấy gì hết! Mình không biết bố và baba đang làm gì cả!"

Thật ra sau khi xem hết 'Chú báo hồng' Jeon TaeJung đã có ý định đi tắm, nhưng bé lại không nghe thấy tiếng động gì bên trong bếp nên liền tò mò, thắc mắc, "Không phải bố và baba đang nấu bữa tối hả ta? Sao mình lại không nghe tiếng thái rau củ hay xào nấu gì vậy cà?"

Đứng thì thầm suy ngẫm một hồi, Jeon TaeJung không nghĩ ngợi nhiều liền nhanh chóng tiến đến phòng bếp. Lúc đi đến cửa bếp, bé vừa kịp lúc thấy Kim TaeHyung từ phía sau ôm lấy Jeon JungKook.

Vì tò mò hai người đang nói và làm gì, Jeon TaeJung bé nhỏ liền không nhịn được mà nấp sang bức tường bên cạnh để quan sát cùng nghe lén. Lúc nghe Jeon JungKook bảo rằng cậu thích Kim TaeHyung, bé không khỏi hào hứng và vui vẻ, "May quá baba có thích bố, cứ ngỡ baba ghét bố chứ."

Jeon TaeJung biết Kim TaeHyung là thật sự yêu thương bé và baba nên hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của hắn. Bé chỉ có sợ mỗi việc baba mình không thích bố nên mới cố tìm cách để khiến baba thích bố mà thôi. Nhưng hiện tại nghe được lời này của baba thì bé yên tâm rồi.

Mang tâm trạng phấn khởi đi tắm, Jeon TaeJung yêu đời, nhảy chân sáo khẽ ngân nga vài bài hát tươi vui đã được dạy ở trường. Buổi tối hôm nay với bé thật vui nha.

-oOo-

«Tiểu kịch trường»

"Kim TaeHyung, hai chúng ta ly hôn đi. Tôi đã chán ngán cái khuôn mặt của anh lắm rồi!", Jeon JungKook khoanh tay đứng trước mặt Kim TaeHyung giọng điệu chán ghét nói.

"Hửm? Ly hôn? Tại sao? Cho anh lý do.", Kim TaeHyung ngồi trên ghế sofa đặt gần cửa sổ phòng ngủ, bình thản tiếp tục giải quyết văn kiện trên laptop.

"Tôi nản cái khuôn mặt vờ lạnh lùng nhưng rất vô sỉ này của anh lắm rồi. Tôi không thể nào sống chung với một tên biến thái suốt ngày chỉ biết đè tôi ra mà xuyên xỏ. Dù cho tôi đã bảo là mình rất mệt và không còn sức lực để chịu đựng nổi nữa.", Jeon JungKook nắm chặt hai nắm tay đang buông thõng lại. JungKook đau lòng nhưng JungKook không nói.

"Jeon JungKook, em đùa đủ chưa?", Kim TaeHyung gập lại laptop ngước lên nhìn cậu.

"Tôi không đùa, tôi nói thật!", Jeon JungKook có hơi đổ mồ hôi nhưng vẫn kiên quyết nói.

"Em đừng tưởng anh không biết hôm nay là ngày gì.", giơ lên chiếc điện thoại đang được mở sáng, dòng chữ 'Ngày một tháng tư' đập thẳng vào mắt cậu.

"Tiêu rồi, tưởng lần này có thể lừa cho ảnh cuống cuồng lên chứ. Jeon JungKook mày nghịch dại rồi!", khóc thầm trong lòng, Jeon JungKook có thể tưởng tượng được tương lai mờ mịt sắp tới của mình.

"Thế nào? Đã đùa đủ rồi chứ?", Kim TaeHyung bắt chéo hai chân, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

"Hihi, tất nhiên là đủ rồi! Anh xã của em là nhất nga, sao em có thể ly hôn với anh được chứ.", mỉm cười ngọt ngào lấy lòng Kim TaeHyung, Jeon JungKook trong đầu không ngừng tự mắng chửi mình.

"Ban nãy hùng hồn, mạnh miệng lắm mà. Sao bây giờ tự nhiên lại nhẹ nhàng vậy?", nhướng một bên mày, Kim TaeHyung trầm giọng hỏi.

"Ban nãy em chỉ đùa ngày cá tháng tư nên mới mạnh miệng tí thôi. Anh xã đừng quan tâm nga.", tiến đến ngồi lên đùi Kim TaeHyung, vòng hai tay ôm lấy cổ hắn. Jeon JungKook không biết rằng chính mình đã tự hại mình.

"Nhưng anh lại nhớ rất rõ những lời em nói ban nãy đó, bảo bối.", nhếch một bên miệng, Kim TaeHyung đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Jeon JungKook, "Hmm, để xem nào, em bảo là chán ngán khuôn mặt vô sỉ này của anh, bảo anh biến thái chỉ biết đè em ra mà xuyên xỏ dù cho em nói em mệt...."

Không để Kim TaeHyung nói thêm, Jeon JungKook đã lên tiếng chặn lại câu nói của hắn, "Cái này đúng quá còn gì! Nhiều lúc em bảo mình mệt nhưng anh vẫn cứ đè em ra mà làm đến hừng đông. Có biết là người ta kiệt sức lắm rồi không?", cậu nũng nịu, bĩu môi hồng ủy khuất.

"Kiệt sức nhưng chẳng phải em rên rất hăng và bảo thích còn gì?", kéo Jeon JungKook sát lại mình, Kim TaeHyung mặt dày nói.

"An....anh vô sỉ!", mặc dù mấy chuyện riêng tư này quá đỗi bình thường đối với cậu và Kim TaeHyung. Nhưng Jeon JungKook vẫn còn rất ngượng khi nghe hắn đề cập đến mấy chuyện kín đáo như vầy.

"Hmm, anh sẽ còn vô sỉ hơn nữa đó, bảo bối.", dứt lời Kim TaeHyung liền bế Jeon JungKook đang ngồi trên đùi tiến về phía chiếc giường, đang đặt ở giữa phòng.

Một đêm dài đầy mệt mỏi để trả giá cho việc nghịch dại trong 'Ngày cá tháng tư' của Jeon JungKook, cứ như thế mà trôi qua.

================================================================

2020.08.09

(đã chỉnh sửa)

#nky

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me