Longfic Taeten Ba Nuoi
- Chittaphon, qua bên kia ngồi đi. - Doyoung từ phía sau Ten đi đến, chỉ về chiếc bàn còn trống gần đó.
- Lớp trưởng. - Ten vui mừng đi theo sau Doyoung. - Mình còn tưởng phải ăn cơm trưa một mình nữa.
- Cậu gọi tớ là Doyoung được rồi.
- Vậy cậu cũng gọi tớ là Ten đi. Ở nhà mọi người đều gọi tớ như vậy.
- Ten, dễ đọc hơn nhiều đó. - Doyoung đặt khay đồ ăn của mình xuống, lại hướng về phía cửa vẫy vẫy tay với một cậu nhóc đang nhìn loạn xung quanh. - Jaemin, bên này.
- Doyoung hyung. - Cậu nhóc kia nhìn qua còn cao hơn Ten và Doyoung, rất nhanh đã chạy tới ngồi xuống bên cạnh Doyoung. - Ai đây vậy?
- Đây là Ten, bạn học mới chuyển đến lớp anh. - Doyoung đơn giản giới thiệu hai người với nhau. - Ten, đây là Na Jaemin, cậu nhóc kém chúng ta một tuổi, là hàng xóm của mình.
- Nhìn má của anh ấy kìa. - Jaemin cười cười đưa tay đến véo má Ten một cái. - Lần đầu tiên em thấy con trai mà má phúng phính như anh đấy.
Ten bị véo má chỉ có thể kêu đau một tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Doyoung cầu cứu.
- Na Jaemin, em không có trật tự trên dưới gì hết cả. Thế nên em mới không có đứa bạn nào đó.
- Em làm sao chứ? Tại mấy đứa đó cứ tỏ vẻ sang chảnh làm gì. Là em không thèm chơi với hội nó mới đúng. - Jaemin bĩu môi cãi lại. - Nhưng mà anh cứ thử véo má anh ấy xem, mềm thật mà.
- Em chỉ giỏi cãi thôi.
Ten nhìn hai người cãi qua cãi lại, cười đến cả hàm răng trắng đều lộ ra.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa. Ten hyung, tay của anh là bị làm sao vậy? - Jaemin tò mò nhìn cánh tay trái bị bó bột của Ten, bên trên băng vải trắng còn có rất nhiều hình vẽ bút màu sặc sỡ nữa.
- Cách đây mấy tuần anh bị tai nạn giao thông. Chiếc xe to như thế này tông phỉa. - Ten giơ giơ tay lên, chỉ vào chỗ bên cạnh hình vẽ của Yuta, cười hỏi. - Có muốn kí vào đây không?
- Thật à? Vậy để lát nữa em đi lấy bút. - Jaemin ngưỡng mộ nhìn Ten. - Anh sướng thật đấy.
- Hả??? Sướng cái gì?
- Bố mẹ em mà thấy em chạy nhảy một chút đã mắng rồi, đến cơ hội để xước tay cũng không có chứ đừng nói là gãy tay.
Ten lần đầu tiên thấy có người muốn bị gãy tay, lại còn nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ không thôi kia.Xem ra trường mới cũng không hẳn quá tệ.Cuối tuần này về cô nhi viện chơi, nghe cậu kể chuyện xong, Yuta nhất định sẽ rất ghen tị cho mà xem.
*
- Ten, ở bên này.
Ten nghe thấy tiếng gọi, ngoái đầu lại nhìn.
- Tớ phải về rồi. Doyoung, Jaemin, mai chơi tiếp nhé.
Cậu nhóc nhìn người tài xế đứng bên ngoài mở sẵn cửa xe đợi liền nhanh chân chạy đến.
- Ba nuôi. - Ten trèo lên xe, khuôn mặt vì chạy mà đỏ bừng cả lên.
- Con vừa làm gì thế? Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này? - Taeyong lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho cậu nhóc.
- Trong lúc chờ ba đến đón con chơi đuổi bắt với bạn. - Ten đáng yêu cười hì hì.
- Đã tìm được bạn mới rồi sao? - Taeyong lấy chiếc ba lô trên lưng cậu xuống. - Ngày đầu tiên đi học như thế nào?
- Vui ạ. Lúc đầu trong lớp không có ai muốn nói chuyện với con hết. May mà có Doyoung và Jaemin chơi cùng. Hai người họ hở tí là cãi nhau, rất ồn ào. - Ten hào hứng kể lại. Jaemin còn nói phát âm của con nghe rất lạ. Có phải con nên sửa không ba?
- Vui là được rồi. Giọng của con không cần phải sửa, nghe rất đáng yêu mà. Vậy còn việc học hành thì sao?
- Con không theo kịp các bạn trong lớp. Hôm nay không có Doyoung hướng dẫn thì tối nay nhất định không làm được bài tập về nhà.
Taeyong hơi nhíu mày lại, cậu nhóc tên Doyoung này, có phải là được nhắc tên hơi nhiều rồi không?
- Ba nói chú Jaehyun tìm gia sư dạy thêm cho con được chứ? Tối nay con muốn ăn gì nào?
- Chúng ta ra ngoài ăn à ba?
- Ừm, những món mà trẻ con đều thích như là pizza, bánh kẹp, gà rán,... Con có muốn ăn không?
- Có ạ. - Ten hai mắt đều mở to, nghĩ đến đồ ăn đã thấy đói bụng rồi. - Ba nuôi, chúng ta nhanh nhanh đi ăn đi.
- Được rồi. Nhưng không thể ăn quá nhiều, đều là đồ ăn nhanh không có lợi cho sức khỏe.
Taeyong nhìn cậu nhóc bên cạnh vì đồ ăn mà trở nên vui vẻ, gọi điện thông báo cho Jaehyung không cần chuẩn bị bữa tối.Trước giờ anh cũng không bao giờ đụng đến đồ ăn nhanh nhưng chỉ cần Ten thích là được.
- Ten, lúc nãy con nói bạn con tên là gì vậy? - Taeyong không biết suy nghĩ cái gì, quay sang hỏi Ten.
- Kim Doyoung và Na Jaemin ạ.
Taeyong cầm điện thoại nhắn hai cái tên này gửi đến cho Johnny.
"Giúp tôi điều tra một số thông tin về hai cậu nhóc này."
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Đây là bạn mới của Ten, tôi muốn biết một chút ít thông tin thôi."
"Được, tối nay tôi sẽ gửi đến mail cho cậu."
So với những đứa trẻ trong trường học này, Ten đơn thuần như vậy sẽ không hiểu hết được mọi chuyện.Taeyong vì thế mới giữ kín chuyện Ten là con nuôi của anh.Nếu Ten thật sự có thể tìm được những người bạn mới là chuyện tốt. Nếu có người vì mục đích xấu muốn tiếp cận đến Ten, việc này Taeyong nhất định sẽ không để yên.
*
Taeyong ngồi trong phòng làm việc, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi của mình.Anh lướt qua mail của Johnny vừa gửi đến. Nội dung bên trong cũng không có gì quá đặc biệt.Điện thoại đổ chuông báo cuộc gọi đến từ Johnny.
- Tôi đây. - Taeyong bắt máy, đem màn hình máy tính gập xuống.
- Tổng giám đốc, cậu đã xem qua mail tôi gửi đến chưa?
- Tôi vừa xem xong. Ngoài những thông tin này thì có thêm gì không?
- Không có gì. Na Jaemin là con trai duy nhất của giám đốc công ty giải trí JJ. Doyoung là con trai thứ của một chính trị gia. Đều là con nhà gia giáo, từ thành tích học tập đến gia đình đều rất tốt.
- Tôi biết rồi. - Taeyong ngả lưng dựa vào ghế. - Ten có thể kết bạn với hai cậu nhóc này là chuyện tốt.
- Chuyện này... - Johnny có điểm ngập ngừng không biết nên hỏi hay không. - Cậu sợ Ten bị người khác lợi dụng?
- Anh cũng thấy những chuyện từng xảy ra trước đây với tôi rồi mà. - Taeyong vẫn cảm thấy cẩn thận không thừa chút nào.
- Đừng lo. Đến giờ việc Ten là con nuôi của cậu vẫn chưa có ai biết cả. Sẽ không có chuyện gì bất lợi cho cậu nhóc đó được đâu.
- Ừm, mong là như vậy. Mai gặp ở công ty. - Taeyong ngắt máy, đặt điện thoại xuống bàn.
Trong phòng làm việc sáng đèn lại không có vài tia ấm áp.Lee Taeyong luôn mong muốn bảo vệ cho Ten, lại vô tình kéo cậu nhóc vào thế giới phức tạp này của anh.Mỗi ngày mới bắt đầu đều không thể lường trước được hiểm họa phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me