Longfic Thoi Gian Chap 26 End Soosic Pg 13
Chap 15Hiện tại - Dinh thự Jung . Bây giờ đã gần 10g tối rồi mà công chúa vẫn cứ nằm đó không chịu đi ngủ , nàng bắt SooYoung phải kể chuyện cho nàng nghe thì nàng mới chịu ngủ nhưng mà đó chỉ là cái cớ vì thật ra công chúa không muốn SooYoung về nhà nên mới đòi nghe kể chuyện thôi .- SooYeonie , ngủ đi mà , nãy giờ Soo kể 3 câu chuyện rồi đó . Vì giờ chỉ có 2 người nên SooYoung gọi công chúa bằng tên thật chứ không gọi alf Sica nữa . - Soo kể cho SooYeon nghe tiếp đi , ngoài Bạch Tuyết , Lọ Lem với Người đẹp ngủ trong rừng ra còn truyện gì nữa không ? Nằm nghiêng sang bên để nhìn SooYoung , người đang ngồi dưới đất chống cằm lên giường kia .- 1 truyện nữa thôi nha . Xong rồi là SooYeon phải đi ngủ đó . - Soo kể đi . Ngồi sát lại giường , SooYoung đưa tay lên chạm nhẹ vào má công chúa rồi mỉm cười . - Ngày xửa ngày xưa , có 1 cô công chúa rất ư là xinh đẹp , sắc đẹp của nàng khiến cho bao nhiêu người phải nghiêng ngửa mê mẩn nàng , nàng đẹp như 1 nàng tiên vậy . Nụ cười của nàng tươi hơn cả hoa nữa . Da nàng trắng hơn cả da Bạch Tuyết , nàng có giọng nói hay hơn cả Nàng tiên cá luôn . Vuốt nhẹ mái tóc của công chúa để dỗ công chúa mau chìm vào giấc ngủ , SooYoung nhỏ giọng lại kể tiếp . - Nàng là công chúa Jung SooYeon . 1 trong những thuộc hạ của nàng là Choi Lau Sàn đã phải lòng nàng . Mê nàng đến nỗi quên luôn cả nhiệm vụ lau sàn mà chỉ ngồi đó ngắm nhìn nàng .Híp mắt lại vì buồn ngủ nhưng công chúa vẫn mỉm cười nghe SooYoung kể . - May mắn cho tên lau sàn đó , công chúa cũng để ý tới cô ta . Và bây giờ thì công chúa đã nhắm mắt lại ngủ như 1 em bé , còn tên lau sàn đó thì vẫn ngồi đây kể truyện cho công chúa nghe . Rút nhẹ bàn tay của mình ra khỏi cái nắm tay của công chúa , SooYong còn 1 ngón tay nữa thôi là có thể đi về nhưng công chúa lại nắm chặt trở lại . - Đừng đi mà . Ở lại với SooYeon đi . - Soo phải về , tối lắm rồi . SooYeon ngủ ngon nhé !- Ngủ một mình SooYeon sợ lắm ,hôm qua SooYeon không ngủ được phải thức trắng đêm đó . Đừng đi . Nhìn cái gương mặt nhõng nhẽo kia ai mà không mềm nhũn lòng ra cho được , kêu công chúa nằm xích qua , chặn 1 cái gối ôm chính giữa . SooYoung và công chúa nằm đối mặt vào nhau . Đặt tay lên cái gối ôm , công chúa cũng đặt tay của nàng lên bên cạnh . - Chúc SooYoungie ngủ ngon !- Chúc SooYeon ngủ ngon !Qúa khứ - CỨU TA VỚI !!!! - Jessica la lớn ở trên yên ngựa- Câm mồm ! - 1 tên thích khách nhét 1 miếng giẻ cô miệng Jessica ( CÀ LỘC CÀ LỘC )Tiếng chân ngựa đuổi theo 2 tên thích khách đó , không ai khác chính là SooYoung vì cô vẫn đang hì hụi lau sàn lúc canh hai nên cô mới biết chuyện Jessica bị bắt cóc . Binh lính cũng đuổi theo nhưng lại bị tụt lại đằng sau , để SooYoung chạy nhanh đằng trước đuổi theo thích khách . - THẢ CÔNG CHÚA RA ! - NHÀ NGƯƠI LÀ AI ?- AI CŨNG MẶC KỆ , THẢ CÔNG CHÚA RA . Đánh nhau ì xèo ở trong rừng , tất nhiên cho dù võ nghệ có cao siêu cỡ nào , SooYoung cũng chỉ là 1 nữ nhi và hơn hết cô chỉ có 1 mình thì làm sao đọ lại được với 2 tên đàn ông kia . - Aww~ - Ôm lấy cánh tay của mình SooYoung té ra chỗ Jessica . Nhanh tay cắt dây trói cho Jessica và bỏ miếng bịt miệng ra , SooYoung đưa cho Jessica 1 con dao ở dưới chân rồi nói cô chạy đi .- Chạy ra khỏi rừng tìm binh lính đi . Họ đang trên đường tới đây đó . - Còn ngươi thì sao ? - Jessica lo lắng - Ta không sao , ta trụ được mà , đi đi , đi tìm binh lính đi . Chạy nhanh ra khỏi rừng thì gặp tốp binh lính đang cưỡi ngựa vào rừng . Đưa Jessica nhanh chóng trở về cung điện , 2 binh lính khác thì chạy vào rừng để giải cứu SooYoung . Về tới cung điện an toàn nhưng Jessica vẫn đứng ngồi không yên , cô lo lắng không biết SooYoung có sao không nữa . Cứ thấp thỏm lo âu như vậy , Jessica ngủ gục trên bàn lúc nào không hay . Sáng hôm sau . Mở cửa đi nhanh ra khỏi phòng , Jessica dáo dác tìm xung quanh hành lang , ngay khi vừa thấy SooYoung đang hì hụi lau sàn ở đằng kia cô liền chạy lại . - Thưa công chúa , sàn chỗ đó đang ướt , xin người đừng đi lối đó khéo trơn trượt ạ ! - 1 tên lính nói- Tránh ra ! - Đẩy tên lính sang bên Jessica lại chỗ SooYoung . Ngồi xuống cạnh SooYoung , Jessica vén tay áo lên để xem vết thương hôm qua .- Sao không sát trùng vết thương đi , để vậy nhiễm trùng làm sao ? Rồi sao không nghỉ ngơi đi mà còn lau sàn nữa ? - Jessica nhẹ nhàng hỏi .- Sát trùng là cái gì ? Hôm qua rửa nước rồi . Không lau sàn thì ai lau đây ? - SooYoung vẫn lau lau mấy ô gạch . Jessica đứng dậy và nói lớn với tên lính .- Đem oxy già với băng gạc ra đây cho ta , và mấy miếng băng cá nhân luôn . - Dạ ?!? - Không chỉ mấy tên lính mà cả SooYoung cũng ngơ ngác theo một loạt các danh từ đó luôn . - À quên mất , ở đây không có . Đem nước sạch , rượu với 1 miếng vải trắng lại đây cho ta . Bắt SooYoung ngồi xuống dựa lưng vào tường , jesssica bắt đầu cố gắng nhớ lại mọi thứ về sơ cứu cô đã được học . Xắn cao tay áo SooYoung lên , Jessica đổ nước sạch vào vết thương trước rồi bắt đầu rửa lại bằng rượu .- Aww~ - Nhăn mặt vì rát , SooYoung quay mặt đi . - Đau lắm không ? Ráng chịu chút xíu nhé . - Jessica nhẹ nhàng nói . Và rồi đây mới là cái đáng nói , công chúa nhẹ nhàng chăm lo cho SooYoung là chuyện ai ai cũng biết nên khi thấy cảnh Jessica chăm sóc vết thương cho SooYoung như vậy , binh lính không ngạc nhiên cho lắm , họ lại nhìn trời nhìn mây cho qua ngày thôi . - Xong rồi đó . - Jessica nói sau khi quấn miếng vải trắng quanh vết thương . - Cảm ơn ... công chúa . - SooYoung nói khẽ .- Ta mới là người phải cảm ơn ngươi mới đúng . Đứng lên đi , đi theo ta .Ở ngoài vườn , Jessica cho binh lính lui hết để cô nói chuyện riêng với SooYoung . - SooYoung tại sao nhà ngươi lại cứu ta ? Chẳng phải ngươi ghét ta lắm sao ?- Ta muốn giết công chúa vì ta có lý do để ghét công chúa như vậy , còn bọn chúng chỉ muốn bắt cóc công chúa đi làm trò đồi bại rồi đòi tiền chuộc thôi . Ta dù gì cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ , thấy hoạn nạn không thể làm ngơ . Mỉm cười nhìn SooYoung , Jessica nói tiếp .- Vậy ... nhà ngươi có cảm thấy gì khi thấy ta bị bọn chúng bắt đi không ?- Ta chỉ không muốn bọn chúng làm gì xâm hại đến công chúa thôi , ta muốn đích thân giết công chúa cơ , chứ để người kahsc giết ta không cam tâm . - Cứ coi như vậy đi . Nhưng với ta , hanh động của ngươi hôm qua thật sự làm ta rất cảm động đó . - Sao cũng được , ta vào lau sàn đây .SooYoung đứng lên định vào trong lau sàn tiếp thì Jessica nắm lấy tay SooYoung .- Đừng đụng nước , vết thương sẽ lâu khỏi lắm . Hôm nay ta cho nhà ngươi nghỉ . Về phòng nghỉ ngơi đi . - Cảm ơn công chúa . Định đi về phòng song SooYoung lại quay lại đưa cho Jessica 1 cái lắc tay .- Hôm qua công chúa làm rơi vật này . - Cái lắc tay của mẹ ta . Ta cứ tưởng là mất luôn rồi chứ . Cảm ơn nhà ngươi . Jessica vui mừng nhận lại , nhưng không hiểu sao cô lại kêu SooYoung quay lại 1 lần nữa .- SooYoung , giữ dùm ta được không ? - Sao công chúa không giữ mà đưa ta?- Vì ... đây là lệnh , giữ đi và tuyệt đối không được làm mất đó . Nói rồi Jessica về phòng , cái lắc tay đó là quà sinh nhật mẹ cô tặng cô năm 10 tuổi . Từ đó cô đeo đến tận bây giờ , và tâm niệm rằng sẽ trao cho người mà cô tin tưởng nhất để làm kỉ vật như 1 sợi dây kết nối cô và người đó . Những ngày bên cạnh SooYoung , Jessica đã nhận ra 1 điều , mặc cho SooYoung ghét cô như thế nào chăng nữa thì trái tim cô đã hoàn toàn rung động trước SooYoung mất rồi . .......to be continued
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me