Longfic Tra Thu Tong Tai Ac Doc
Quán café LADY, nơi dành cho các quý cô giới thượng lưu thư giãn, Soyou mặc chiếc váy công sở màu đen, để lộ đôi chân thon dài quyến rũ, cùng chiếc áo sơ mi cổ sâu có thể thấy rõ khe rãnh bên trong, tư thế ngồi chéo chân đầy quý phái khiến một số nhân viên nam cứ nhìn không chớp mắt._ Có gì thì nói nhanh lên, mình còn nhiều việc phải làm. Soyou tựa người vào ghế da, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn nhìn cô gái đang vận đồ hồng trước mặt. _Là bạn bè lâu năm mà cậu lại tiết kiệm thời gian với mình như thế sao ? Hyorin mặc váy liền bó sát, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khó chịu nói. _Vào đề tài chính đi. Soyou không kiên nhẫn nói. Nếu không phải hai người từng là bạn thời trung học thì Soyou đã không thèm đếm xỉa đến Hyorin nhưng quan trọng hơn tình bạn giữa hai người là vì Luhan. Người đàn ông khiến Soyou đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ vì hắn mà cô từ bỏ chuyên nghành dược sĩ chuyển sang kinh tế, vì hắn mà cô phải dùng mọi thủ đoạn mới có thể leo lên cái ghế Tổng thư ký nhưng một phần cũng nhờ vào năng lực của cô, cô đã vì hắn nhiều như thế đương nhiên vị trí Buyn Phu Nhân, cô phải có cho bằng được. Về phần Hyorin, bên ngoài hai người như không thân thiết nhưng họ luôn ngầm dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ những cô gái không an phận muốn giành vị trí Buyn phu nhân kia, Soyou biết rỏ Hyorin cũng muốn nhưng cô ta ham hư vinh nhiều hơn. Một người cần tỏa sáng, một người cần quyền lực, mà việc đó chỉ có một người có thể giúp họ ... Luhan. Bao năm này, mọi chuyện đều do Soyou an bài, còn về hành động thì do Hyorin, hai người kết hợp rất ăn ý, bởi thế Hyorin mới ở bên cạnh Luhan được năm năm. Mới đây, cũng vì cô gái tên Seohyun mà khiến Soyou phải ra tay, cô cũng thấy khó hiểu bởi lần này Hyorin hành động khá nhanh, vì muốn biết nguyên do nên mới chịu ra đây gặp Hyorin nếu không cứ như mấy lần trước, âm thầm làm xong mọi chuyện cũng âm thầm biến mất. _Con nhỏ họ Jung đó hiện tại đang sống trong Nguyệt Thự. Soyou nhíu mày nhưng vẫn không nói chỉ chờ Hyorin nói tiếp. Đáng lẽ mình sẽ không ra tay sớm nhưng hiện tại con hồ ly tinh đó hàng đêm đều nằm trên chiếc giường mà cậu hằng mơ ước, mình cũng chỉ vì cậu thôi. _Là vì mình hay vì cậu ? Đôi mắt phượng bổng tối sầm, tay nắm chặt tách café, môi khẽ hừ lạnh._Soyou, là bạn bề lâu năm, hiểu nhau quá còn gì ? Hyorin uống ngụm nước. Con nhỏ đó thủ đoạn rất cao tay, lúc trước mình từng biết Baekhyun từng vì cô ta mà gây bất hòa với Luhan, bây giờ lại quấn lấy Luhan, mình ..._Cậu cũng biết sợ sao ? Soyou hờ hửng nói. _Thời gian mình tiếp xúc với con nhỏ đó, mình thấy nó luôn đối địch với Luhan, hay khiến Luhan tức giận mà anh ấy cũng không làm gì nó ... mình không sợ, chỉ lo lắng._Lạt mềm buột chặt ... chắc cô ta muốn dùng chiêu này để giữ chân anh ấy. Soyou cảm thấy thú vị, môi khẽ cười. _Cậu nghĩ Luhan sẽ vì thế mà thích cô ta sao ? mình không tin. Hyorin phản bác. _Han là người cao ngạo, chỉ thích chi phối cuộc sống của người khác, nếu không nắm được thứ gì thì càng muốn có được đó, có thể Seohyun hiểu rõ điểm này nên mới dùng chiêu này. Soyou lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý. _Đúng là ti tiện. Hyorin hiểu ra vấn đề, cô tức giận gầm nhẹ._Cậu muốn như lúc trước, chơi lâu một chút hay dứt khoát. Soyou cũng không muốn dong dài, nếu Seohyun đã muốn thế, cô cũng phải ra tay, dù là nhóc con nhưng cũng không thể coi thường. _Mình muốn kéo dài cuộc chơi này một chút, kết thúc nhanh như vậy không vui. Mắt Hyorin đầy sát khí, lúc này hận không thể băm Seohyun thành trăm mảnh._Làm gì cũng đừng quá lộ liễu, hiện tại cô ta đang ở Nguyệt Thự, sẽ rất khó ra tay. Soyou nhắc nhở. _Đây đâu phải lần đầu tiên, làm nhiều lần như thế mà có ai phát hiện đâu ? Ngay cả Luhan còn không biết. Hyorin hưng phấn nói. _Mình nên nói cậu ngốc thật hay ngốc giả ? cậu ở bên anh ấy năm năm mà không hiểu anh ấy là người như thế nào sao ? Soyou nhíu mày phản bác, giọng nghiêm chỉnh. Hyorin, đây là lần cuối mình nhắc nhở cậu, không phải Luhan không biết mà anh ấy không hề để mắt tới, không lẽ cậu nghĩ anh ấy có cơ nghiệp như ngày hôm nay là dựa vào cái gì ? Soyou ngừng một giây, ánh mắt nhìn xa xâm, cười châm chọc. Anh ấy biết cách nhìn người, lại đoán được tâm ý của người khác, là người không từ một thủ doạn nào để hoàn thành công việc và nhất là không bao giờ tha cho kẻ phản bội hay lừa gạt anh ấy, trừ khi anh ấy không quan tâm. Nghe những lời đó, Hyorin mới biết mình không hề hiểu rõ Luhan, bao nhiêu năm nay cứ thỏa mãn dục vọng của hắn coi như đã xong, tuy nhiều lần thấy hắn làm việc rất tuyệt tình nhưng có thể đó chỉ là một phần bản tính hắn. _Mình biết rồi, mình sẽ cẩn thận một chút. Lại nhớ đến Seohyun, đôi mắt đầy tia lửa. Seohyun chắc chắn sẽ sống không yên với mình, mình sẽ cho con nhỏ đó biết, tranh giành thứ không thuộc về mình, phải trả giá đắc như thế nào ? Soyou không nói nhưng lòng cũng lạnh giá theo câu nói của Hyorin, cô cũng muốn xem Seohyun sẽ đối phó như thế nào ? ... kịch hay sắp được mở màn. Nguyệt Thự Tan tầm, Seohyun cùng Yuri cũng hoàn thành xong công việc, Seohyun cả người rả rời đi về Nguyệt Thự. Hôm này chỉ là ngày đầu đi làm mà mệt như thế này, không biết sau này sẽ phải đối mặt những gì, tất cả là tại Luhan, hắn không thể kín miệng hơn một chút sao ? Vừa vào trong đại sãnh đã gặp Dì Yoon, cô gật đầu chào. _Dì Yoon, hôm này cháu mệt nên không ăn bữa tối, giờ cháu chỉ muốn ngủ thôi, dì không cần để phần cho cháu đâu ạ._Cô Seohyun, ngày đầu đi làm mà mệt đến thế sao ? nếu cô Seohyun ăn không vô vậy để tôi đi lấy cho cô ly sữa, để bụng đói không tốt cho sức khỏe đâu ? Dì Yoon vừa nói vừa nở nụ cười hiền lành với Seohyun. Bà rất thích nói chuyện với Seohyun bởi cô không phân biệt trên dưới, lại rất lễ phép, không như mấy cô gái trước chỉ toàn ra vẻ đại tiểu thư, nhất là Hyorin khi không có cậu chủ thì cứ hay sai bảo, hoặc la mắng bọn họ. _Vậy cháu cám ơn dì trước. Seohyun khẽ cười rồi đi lên lầu, bây giờ cô chỉ muốn tắm sau đó đánh một giấc thật ngon mà thôi. _Ây, quên mất ... cô Seohyun ... Dì Yoon gật đầu rồi đi vào bếp nhưng chợt khựng lại. Vừa quay lại thì Seohyun đã biến mất, bà thở dài rồi đi vào bếp. Seohyun vừa vào phòng đã đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ xem như đủ kín đáo đi vào nhà tắm, vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là dáng người cao to đứng dưới vòi sen mà người này lại không một mảnh che thân ... Luhan. Seohyun như bị điểm huyệt đứng chết chân tại chỗ, tuy quan hệ không ít lần nhưng đây là lần đầu cô thấy rõ từng đường nét trên người của Luhan. Với chiều cao lý tưởng cùng thân hình vạm vỡ, bắp tay rắn chắc, cơ bụng săn chắc, làn da màu đồng nam tính,trên tấm lưng rộng lớn có một vài vết sẹo mờ nhạt. Hắn đứng dưới vòi sen, từng dòng nước từ trên mái tóc đen láy chảy xuống dưới, không biết phải dùng từ gì để hình dung ra hiện cảnh bây giờ nhưng khi mắt cô chuyển xuống cự long thì ... _Xem đủ chưa ? Giọng Luhan trầm thấp vang lên kéo Seohyun về hiện tại. _Á ... xin lỗi , xin lỗi. Cô nhìn hắn, bổng hét to._Rầm.Cô dập mạnh cửa, mặt đỏ như quả cà chua, tim đập mạnh đến mức cô phải ôm ngực sợ nó sẽ nhảy ra ngoài nhưng công nhận dáng người của Luhan cũng hấp dẫn thật. Lắc mạnh đầu cho con quỷ háo sắc bay ra ngoài, cô bị điên thật rồi, tại sao lại có ý nghĩ không đứng đắng như vậy ? không được, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh ... Thở dài một hơi, vừa muốn đi lại giường thì cửa phòng tắm mở ra, một bàn tay to lớn kéo Seohyun vào trong, cô giật mình muốn tránh thì người bị xoay mạnh, mùi xạ hương quen thuộc xọc thẳng vào mũi, môi đột ngột bị chiếm lấy thô bạo. Seohyun trừng mắt nhìn Luhan, tay chống lên ngực hắn muốn đẩy ra nhưng cô cảm thấy mình toàn làm chuyện dư thừa nên mặt kệ hắn hôn. Như cản thấy cô thuận theo, tay hắn bá đạo giữ chặt eo cô, lưỡi bắt đầu xâm nhập nhưng cô không hé miệng, hắn khó chịu lấy tay bóp nhẹ cằm cô, Seohyun bị đau đương nhiên phải hé miệng ra để đầu lưỡi hắn xâm nhập vào khoang miệng quấn lấy lưỡi cô. Luhan cứ như kẻ tham ăn, hắn hôn rất mạnh bạo cứ như sợ môi cô sẽ mọc chân mà chạy đi mất, đột nhiên môi có cảm giác nóng ẩm, lúc này Seohyun mới cảm nhận ra là hắn đang khẽ liếm môi cô, môi cô hơi run một chút. Vì hắn đang khỏa thân, mà với tư thế mờ ám của hai người, cô cảm nhận được vật nam tính của hắn đang chọc vào bụng của cô, cơ thể Seohyun bổng run lên. Một lúc sau, Luhan cũng chịu buông tha đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng cả lên, mắt hắn quan sát từng đường nét trên khuôn mặt trắng nõn của Seohyun rất chăm chú. Từ đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ ... tất cả bị hắn thu hết vào mắt, hắn cảm thấy mình thật quái lạ, theo dự định thì chuyến công tác sẽ kéo dài năm ngày nhưng mới ba ngày hắn lại cảm thấy khó chịu, làm việc thì lơ đãng, trong lòng lại nghĩ đến Seohyun. Đương nhiên mới qua Pháp hắn không nhớ gì đến Seohyun nhưng khi đi ngang hàng bán hoa, vô tình ngửi được mùi hương quen thuộc, hắn dừng lại và thấy mùi hương đó là mùi oải hương, mà mùi hương này chỉ có thể nghe được từ người Seohyun, mấy cô tình nhân bên cạnh hắn thì không có. Vì một mùi hương mà lại nhớ đến cô, khiến hàng đêm hắn ngủ cũng không được, vì thế chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ làm việc, rút ngắn thời gian còn ba ngày mà về gặp cô. Hắn rất mệt mỏi vì phải ngồi suốt tám tiếng đồng hồ trên máy bay, cứ nghĩ về nhà sẽ ngủ một giấc nhưng khi nhìn thấy Seohyun thì hắn không thấy buồn ngủ mà lại có phản ứng muốn cô ngay lập tức. Hắn tự cười giễu, rốt cuộc cô đã cho hắn ngửi phải mê dược gì mà mỗi lần ở bên cạnh cô là hắn chỉ nghĩ đến chuyện cùng cô lên giường. _Vào hầu tôi tắm. Bỏ lại một câu, hắn vẫn trần như nhộng đi đến bức tường thủy tinh, cánh cửa tự động kéo sang một bên, phía trong là một hồ nước lớn, Luhan đi xuống bể tắm nhìn Seohyun. Seohyun chán nãn, rầu rỉ đi thay bộ đồ ngủ rồi vào trong phòng tắm, đi xuống bể nước. Nước trong hồ rất ấm, bởi được người làm xả nước trước, trong làn hơi nước, mặt Seohyun hơi hồng, tay cô với lấy bông tắm, đổ ít sữa tắm vào trong và bắt đầu chà lên người Luhan. Động tác cô nhẹ nhàng nhưng cũng cố làm cho nhanh để còn đi ngủ, cô cũng không dám động đậy bởi vừa rồi đã thấy phản ứng của hắn, cô sợ nếu động đậy thì hắn sẽ như con sói hoang nhào tới vồ lấy cô mất. Luhan hai tay để trên thành bể, mắt vẫn dán chặt lên người Seohyun, người con gái này lúc nào cũng muốn chọc tức hắn, xuống bể mà còn mặc quần áo, cô nghĩ như thế có thể ngăn cản hắn sao ? lại nhìn cảnh xuân trước mặt, vì xuống nước nên váy áo mỏng manh càng thấy rõ từng đường cong trên người cô. _Nhớ tôi không ? Cư nhiên hắn lại nói một câu mà ngây cả hắn cũng giật mình. "Hắn bị đứt dây thân kinh rồi sao ?" Seohyun sửng sốt nhìn hắn nhưng không trả lời_Nói ... nói em nhớ tôi. Luhan nâng cằm Seohyun, để cô đối mặt với hắn, lần này hắn không hỏi nữa mà lại ra lệnh. _Không nhớ. Cô phát cáu nói, tự nhiên nổi điên gì chứ ? _Không nói ? ... được, không nói vậy làm. Tay hắn luồng vào váy cô, bắt đầu mơn trớn da thịt mịn màng của cô, Seohyun hoảng sợ, chặn bàn tay ma quỷ của hắn lại. _Hôm này tôi rất mệt, anh tha cho tôi một ... Môi lại bị hắn hôn, mấy từ còn lại cũng bị hắn nuốt mất, cô rầu rĩ đẩy hắn ra. Tôi ... Buyn ... Buyn .... Cô cố nói qua kẻ răng nhưng hắn vẫn không buông. Buyn...Buyn...Luhan. Vừa kêu tên hắn xong thì lập tức cả người bị hắn đẩy ra, cô thở hổn hển, cố hít thật nhiều không khí. _Gọi lại lần nữa. Giọng hắn có chút khàn khàn, như là đang nén cái gì đó xuống _Luhan. Seohyun im lặng nhưng thấy hắn muốn bường tới cô vội vả nói.Vừa nói xong thì cô phát hiện, môi hắn cong lên, không ... là đang cười nhưng chỉ là hành động rất nhỏ, có thể kính hiển vi sẽ nhìn thấy được bởi nó chỉ là thoáng qua mà thôi. _Nói ... nhớ tôi. Hắn lại ra lệnh. _Nhớ anh. Cứ xem như cô nói tựa bài hát đi, cũng không phải nói nhớ hắn là được. Luhan mắt tỏ ý cười, lại dựa vào thành bể. _Tiếp tục. Cái này thì cô hiểu, lại lấy bông tắm đang nổi trển mặt nước, chà lên người hắn, Seohyun có thể thấy được dục vọng của hắn bởi hơi thở của hắn từ trên đầu cô rất nóng cộng thêm vòm ngực của hắn đang phập phồng, cô sợ sẽ không khỏi qua đêm nay quá. _Công việc tốt không ? Hắn lại hỏi. _Cũng không tệ nhưng tôi công nhận hiệu suất làm việc của công ty anh rất khủng bố, như muốn rút hết máu của người ta vậy ? Cô rầu rĩ nói. _Mệt ? Hắn nhíu mày hỏi. _Có việc tôi không hiểu, chuyên nghành của tôi là kế toán, sao anh lại sắp xếp cho tôi qua làm việc bên thư ký vậy ? Seohyun không dám gật đầu vì biết như thế sẽ là mách lẽo, cô lái sang chuyện khác.Hắn cười nhạt, tay vuốt mái tóc ngắn của cô, mày nhíu lại. "Dài hơn lúc trước thì phải ?" Hắn còn nhớ hắn đã bảo cô để tóc dài vì mái tóc cô rất đẹp, để tóc ngắn tuy trông cô có vẻ chín chắn hơn nhưng mái tóc dài trong cô sẽ mảnh mai, quyến rũ hơn và cô đã làm theo lời hắn, tuy mới dài hơn vai một chút nhưng cũng rất nữ tính, chắc phải bảo người làm mua thêm thuốc dưỡng tóc như thế sẽ mau dài hơn. _Kế toán trong công ty thiếu người nhưng muốn ngồi ở vị trí đó thì phải có năng lực cùng trí nhớ siêu tốt, hiện tại em chỉ là thực tập nên phải học hỏi nhiều hơn, đầu tiên cần óc quan sát cùng trí nhớ tốt, bên phòng thư ký chuyên về các số liệu cùng các bản hợp đồng rất quan trọng, em bên đó học nhiều một chút sẽ tốt cho em, không phải học ngành nào thì làm nghành nấy, cũng phải xem cốt lỗi của nó là gì ? ... em hiểu không?Đây là lần đầu hắn chịu khó giải thích với một cô gái, hắn không thích nhiều lời, chỉ là thấy bộ mặt ngốc nghếch của Seohyun, hắn chịu không được đành phải giải thích. Seohyun giờ đã hiểu, thì ra công việc của ngày hôm nay là vì học hỏi chứ không phải là việc cô nên làm, ngày mai phải nói với Yuri mới được. Lại cảm nhận bàn tay của hắn đang xoa bóp nơi đẩy đà của cô, cô hoảng hốt. _Hôm nay tôi thật sự rất mệt. Cô cúi đầu, giọng nhỏ dần. Luhan thấy thế cũng không muốn ép cô, bởi hắn hôm nay cũng mệt lã người, nếu có làm cũng không thấy hứng thú nhưng đạn đã lên nòng, không bắn không được. Mắt hắn bổng lóe sáng, khuôn mặt cương nghị áp sát tai cô. _Nếu em mệt, tôi sẽ không ép nhưng em phải giúp tôi giải quyết thì tôi sẽ tha cho em đêm nay. "Giải quyết." Seohyun khó hiểu nhìn hắn.Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay cô và đưa xuống dưới. Mặt Seohyun trắng bệch, không cần nhìn cô cũng biết được hắn nói " Giải quyết" là ý gì, cảm nhận tay mình đang cầm vật nam tính nóng hỏi của hắn, cô muốn rụt tay lại nhưng hắn bổng phun ra mấy từ làm cô chết khiếp. _Nếu em không giải quyết được ... thì tôi sẽ giải quyết em. Seohyun chỉ có thểkêu trời, ước gì kiếm chỗ nào đâm đầu chết cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me