TruyenFull.Me

Longfic Van Hien Doi Mat

"Tưởng thế nào, hóa ra là quen biết nhau cả" 

Đinh Trình Hâm cười đến sắp ngất rồi. 

Bác sĩ điều trị cho Lưu Diệu Văn, hóa ra lại là em trai của người yêu của chị gái anh. 

Không hiểu đúng không?

Nôm na là, Tống Vũ Triết và Đinh Giai Minh yêu nhau, Tống Á Hiên là em trai của Tống Vũ Triết, Đinh Trình Hâm lại là em trai của Đinh Giai Minh, vậy cho nên hai người họ sớm đã quen biết nhau. 

Hỏi Lưu Diệu Văn tại sao không biết mối quan hệ của hai người. Thật ra là vì hắn ít khi quan tâm tới vấn đề riêng tư của người khác. Hắn chỉ biết Đinh Trình Hâm có chị gái, đến đây thôi. Còn người chị gái đó hắn cũng chưa từng gặp. 

Cái danh bảo bối chỉ là gọi theo thói quen. 

Đinh Trình Hâm rất thích những cái gì đó khả ái đáng yêu, lần đầu nhìn thấy Tống Á Hiên, anh thậm chí còn tưởng cậu chỉ mới học cấp 3. Thế nên mới thuận miệng gọi 'bảo bối', gọi đến tận bây giờ. 

Khóe môi Lưu Diệu Văn giật giật, khoảng thời gian qua mình bỏ lỡ nhiều điều thế này. Nếu quan tâm mọi thứ xung quanh hơn, hắn sẽ biết Tống Á Hiên sớm hơn đúng không. 

Kể từ ngày hôm đó, Đinh Trình Hâm rất tích cực đến thăm Lưu Diệu Văn, còn thường xuyên đẩy Tống Á Hiên vào tay của hắn.

Lưu Diệu Văn cũng rất hợp tác đó chứ. 

Biểu cảm của Đinh Trình Hâm, có khác gì đang đẩy thuyền không? 

Tống Á Hiên không dám động thủ, không dám nói gì quá đáng trước mặt tiền bối. 

Nhưng mà, khi chỉ còn hai người, Tống Á Hiên chắc chắn sẽ lườm đến khi Lưu Diệu Văn cúi đầu nhận tội. 

Chẳng hạn như bây giờ, Lưu Diệu Văn lại một lần nữa 'được' Tống Á Hiên cho quỳ ở trên giường. 

Đường đường là một nhân viên điều tra lạnh lùng khét tiếng, là một con sói hoang săn lùng tội phạm.

Bây giờ, sói cũng hóa thành cún con rồi. 

"Hiên nhi, anh biết lỗi rồi" 

Tống Á Hiên thở dài, dù sao ngày mai hắn cũng đã được xuất viện, chắc cũng không còn gặp. 

"Được rồi" 

Hắn hớn hở đứng dậy, ôm cậu vào lòng. 

Tống Á Hiên cũng đã quen, cho nên không từ chối, cứ coi như một cái ôm tạm biệt đi.

Chỉ có một điều, bây giờ cậu có chút không nỡ. 

Im lặng một chút, hắn mới buông cậu ra, hỏi :"Hiên nhi, còn nhớ lầm đầu chúng ta gặp nhau không?" 

Cậu nghĩ một lúc, đáp :"Hai tháng trước" 

Ngày mà bác sĩ Tống vô tình gặp phải một tên lưu manh. 

"Lần đó gặp anh, em nghĩ gì?"

Tống Á Hiên không chần chừ, đáp :"Thần kinh" 

Hắn cụp đuôi :"Không có gì khác sao?" 

Cậu cười, nói một câu vuốt đuôi hắn :"Chính trực, có trách nhiệm, tốt"

Lưu Diệu Văn xem như là được khen, nên cười trông rất ngốc. 

Những ngày vừa qua, Lưu Diệu Văn cảm giác giống như mình đã thay đổi. Không hà khắc, không lạnh lùng nữa. Hắn là thật lòng muốn làm cho Tống Á Hiên cười nhiều hơn. 

Cậu cười rất đẹp, rất hút người. 

Ngày mai phải rời khỏi chỗ này, hắn có chút không muốn. 

Vì nơi này, có Tống Á Hiên. 

Tô Tần Hạo có hỏi, hắn có thích Tống Á Hiên hay không. 

Thú thật thì, chính hắn cũng không biết nữa. 

Đợi hắn xuất viện, đợi hắn suy nghĩ, chắc chắn sẽ cho Tống Á Hiên một câu trả lời chính xác. 

Tống Á Hiên thấy hắn ngây người, liền hỏi :"Anh nghĩ gì vậy?" 

Lưu Diệu Văn trở lại thực tại, cười đáp :"Không có", dừng 2 giây hắn lại nói :" Đêm nay, cho anh ôm em ngủ được không?" 

Tích tắc tích tắc

Tống Á Hiên ở trong lòng của Lưu Diệu Văn không tài nào ngủ được. 

Bản thân cậu cũng không hiểu vì sao lại đồng ý. Cho hắn một điều ước trước khi xuất viện sao. 

Buồn cười nhỉ? Con người của Tống Á Hiên trước giờ ít khi chiều lòng người khác, mà bây giờ lại chiều nhân viên điều tra Lưu đến cùng. 

Nhìn gương mặt đang say giấc của Lưu Diệu Văn, hai tai của cậu có cảm giác nóng ran, một trận cuồng phong cảm xúc cứ cuồn cuộn ở trong lòng, không biết nên bắt lấy cái nào mới đúng. 

5 năm trước, Tống Á Hiên từng hứa với mẹ sẽ không yêu đương cho đến khi tìm được kẻ gây ra tai nạn. 

Ấy vậy mà lại xuất hiện một tên Lưu Diệu Văn, ở gần người này, trái tim cậu đập liên hồi. 

Tống Á Hiên chợt nhớ lại hình ảnh của mẹ ở trong phòng cấp cứu, bao nhiêu cảm giác đối với Lưu Diệu Văn điều tan biến. 

Khẽ rơi một giọt nước mắt, sau đó nhắm mắt đi vào giấc ngủ. 

Quên đi, hai người không thể đâu. 

---------

Sáng sớm, Lưu Diệu Văn đã bị đánh thức. 

Tống Á Hiên đã rời giường từ lúc nào, hắn không rõ nữa. 

Đối diện với hắn bây giờ, là đôi mắt sắc lẹm của một người phụ nữ. 

Hắn đối mắt với Tô Tần Hạo cầu cứu, nhóc lắc đầu, không giúp được đâu. 

Bỏ đi, tự mình giải thích vậy. 

Lưu Diệu Văn cúi đầu :"Con xin lỗi"

Người phụ nữ hắng giọng, nói :"Con cái bất hiếu, đến ngày xuất viện mới cho mẹ biết" 

"Con sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của mẹ mà" 

"Sức khỏe của mẹ mẹ biết. Bây giờ mẹ đang trách bản thân này, con trai nhập viện mà không hề biết, thật đáng trách" 

Tô Tần Hạo vuốt lưng mẹ, nói đỡ cho hắn một vài câu :"Mẹ à, anh là vì lo cho mẹ mà"

Bà khẽ nhẹ lên tay của Tô Tần Hạo, nghiến răng :"Còn con nữa, cái gì mà đi điều tra ở xa, bịa cũng hay lắm"

Tô Tần Hạo cười hì hì. Vì mẹ hỏi quá, cho nên nhóc cứ bịa đại một cái lí do nào đó cho Lưu Diệu Văn, ai ngờ sớm đã bị phát hiện rồi. 

Lưu Diệu Văn ngồi lại gần nắm lấy tay mẹ, giọng nhỏ nhẹ :"Mẹ, con biết lỗi rồi, tha lỗi cho con nha" 

"Vậy thì mau chóng lấy vợ đi, mẹ thấy Kỳ Kỳ cũng được đó" 

Hắn nhăn mặt :"Mẹ à, mẹ biết con không thích cô ấy mà" 

"Cũng được, tìm mẹ một người con dâu đi, con cũng không còn trẻ nữa đâu" 

Nói là con dâu, nhưng bà sớm đã nhận ra tính hướng của con trai mình. 

Ban đầu bà có chút bất ngờ, nhưng lại nguôi ngoai trong chốc lát. Con trai yêu ai, là quyền của nó, bà không cấm cản được. 

Lưu Diệu Văn gật đầu :"Con biết rồi, sẽ nhanh tìm người yêu" 

Mẹ Lưu quay qua Tô Tần Hạo đang đứng bên cạnh, nhắc nhở :"Còn con nữa, người ta đã theo đuổi bao lâu rồi mà còn chưa chịu. Mẹ thấy tội Chu Chu lắm"

Tô Tần Hạo bĩu môi :"Không phải là không chịu" 

Chỉ tại Chu Chí Hâm cứ không chịu mở lời, bảo Tô Tần Hạo phải làm sao mới phải đây. 

Lưu Diệu Văn cười gian, Chu Chí Hâm nhát lắm, chỉ cần hắn hối thúc một chút, đâu lại vào đó ngay. 

Một nhà 3 người đang vui vẻ nói cười, Lương Kỳ ở đâu lại chui ra, làm đông cứng 3 nụ cười ấy. 

Mẹ Lưu vẫn là hiếu khách :"Kỳ Kỳ mới đến hả con" 

Lương Kỳ lễ phép :"Vâng, con chào bác" 

Lưu Diệu Văn ghét bỏ :"Em đến làm gì?"

Lương Kỳ :"Đến đón anh về nhà" 

Tô Tần Hạo cười nhạt :"Nhà nào của chị?" 

Lương Kỳ tức đến không nói được câu gì. 

Mẹ Lưu ra tay cứu vớt tình thế :"Được rồi hai đứa, con bé đến cũng đã đến rồi, chúng ta cùng nhau về" 

Lưu Diệu Văn vì mẹ, cho nên đồng ý cho Lương Kỳ đi theo mình về nhà. 

Trước khi về, hắn có chạy khắp nơi đi tìm Tống Á Hiên, nhưng mọi người nói cậu sớm đã về nhà. 

Đầu hắn muốn nổ tung, một lời tạm biệt cũng không cho hắn nói sao. 

Nhìn dãy số trên màn hình, Lưu Diệu Văn chần chừ rồi nhấn gọi. 

Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi rồi lại bị tắt mất. Giống như chủ nhân của nó không muốn nhận cuộc gọi này. 

Hết rồi sao? 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me