Longfic Wonha Ver The Edge Of Revenge Sowon Eunha
Sowon biết cô không thể làm được gì hơn với những chuyện đã xảy ra.
Thế nhưng, chứng kiến Eunha chịu đựng nỗi đau và suy sụp thế này thực sự làm cô sụp đổ.
Mắt Eunha ngập đầy nước, nhưng bỗng nhiên, lần đầu tiên, Sowon thấy được, Eunha chật vật cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Cô ấy hơi ngửa đầu, không để cho dù chỉ một giọt nước mắt rơi xuống.
Và Sowon biết tại sao. Điều đó khiến cô hiểu được, rằng lúc này đây, Eunha ngay cả rơi nước mắt vì cô cũng không muốn.
Và một lần nữa, Sowon hoàn toàn thấm thía, rằng cô thực sự không xứng đáng chút nào với những giọt nước mắt đó. Nhận ra sự thật rằng Eunha thậm chí không thể hiện hay san sẻ nước mắt với cô, đã cho thấy rõ ràng, nơi chuyện này sẽ đi về.
"Eunha... Sowon có thể giải...," Sowon không thể chịu đựng hơn nữa, cô cố gắng giải thích một lần cuối cùng, mặc dù cô không trông chờ, rằng nó sẽ thay đổi bất cứ điều gì.
Eunha vội vàng đưa tay lên. Nụ cười cay đắng khẽ nhếch trên gương mặt đau khổ của cô ấy.
"Đừng. Đừng nói gì nữa, làm ơn. Đủ rồi," cô ấy cắt ngang.
Giọng cô ấy đều đều, thanh âm không chút đề cao, khiến Sowon càng đau đớn hơn. Cô thà bị đánh hay nhận lấy những lời lẽ cay nghiệt từ cô ấy còn hơn là phải chịu đựng cách nói chuyện này.
Điều đó không giống với Eunha cô từng biết- một Eunha nóng nảy, một Eunha dễ dàng bộc lộ sự giận dữ, một Eunha cư xử như con nít, một Eunha đầy rẫy những tính xấu, nhưng vẫn là Eunha, người mà cô yêu nhất.
Thật giống như đối mặt với một người xa lạ, từ cách cô ấy nói chuyện.
Sowon không thể chịu đựng được nữa. Tất cả khớp xương của cô đột ngột trở nên yếu ớt và vô lực. Cô gục xuống sàn. Quỳ gối, tựa như điều đó có thể xóa đi tất cả những nỗi đau cô gây ra. Eunha không hề nhúc nhích. Cô ấy không lại gần cô. Cô ấy không ôm lấy cô. Cô ấy dường như không bị tác động một chút nào.
"Xin lỗi," đó là từ duy nhất có thể thốt ra từ miệng Sowon.
"Cậu không cần nói vậy," Eunha đáp.
"Sowon biết mình thật đáng ghê tởm. Sowon biết mình không thể mong đợi thêm điều gì từ em," Sowon yếu ớt nói.
"Nhưng Sowon thật sự yêu em. Tất cả những gì chúng ta cùng trải qua đều là thật..."
Eunha mở rộng nụ cười, chỉ làm lòng cô thêm đau và đắng ngắt.
"Có lẽ tôi đã từng là một kẻ ngu ngốc, như cậu viết. Nhưng nếu cậu là tôi, liệu cậu có ngu ngốc thêm một lần nữa không, Sowon?"
Lần này Sowon biết mọi điều cô nói sẽ chỉ là vô ích. Eunha không cần câu trả lời cho câu hỏi không cần đáp án của cô ấy.
"Hãy tỉnh lại đi, được chứ?" cô ấy hỏi, vô cùng bình tĩnh.
"Không còn gì để nói thêm nữa, Sowon," Eunha nói. "Cậu biết sao không," cô ấy tiếp tục.
"Mặc dù tôi chưa bao giờ hối hận với những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, nhưng nếu tôi có cơ hội sinh ra một lần nữa, tôi sẽ cầu Chúa ban cho mình khả năng nhìn thấu mọi thứ, ít nhất là một chút, để tôi không bao giờ trở nên ngu ngốc thế này một lần nữa."
Nghe những lời đơn thuần đó khiến tim Sowon đau nhức khủng khiếp. Cô chầm chậm đứng dậy. Với cái cúi chào lần cuối, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau và bắt đầu một mối quan hệ trợ lý- cô chủ, cô lùi lại và nói.
"Xin lỗi... Sowon biết em sẽ không tin, nhưng hãy để Sowon nói lại một lần cuối cùng. Em là điều đẹp đẽ nhất Sowon từng có trong cuộc đời, Jung Eunha. Không một giây phút nào trong cuộc đời, Sowon đùa giỡn với trái tim em."
Sau đó cô để lại một lời tạm biệt câm lặng và rời đi.Sau khi Sowon biến mất khỏi tầm mắt, Eunha mới trút hết mọi đau đớn của mình qua những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô gào lên. Cô hét lớn để trút hết ra ngoài mọi cảm xúc. Trong hàng giờ liền. Cho tới khi cô cảm thấy thực sự mệt mỏi và kiệt sức, và khi ấy cô biết, lần này trái tim cô sẽ không bao giờ có thể lành lặn trở lại. Sowon là đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời cô.---*---SinB đang nằm ườn trên sofa trong phòng khách xem tivi thì bỗng chuông cửa nhà cô reo vang. Nghe thấy tiếng chuông, cô ngồi dậy và duỗi tay, đi về phía cửa, thắc mắc ai tới vào giữa buổi trưa thế này.
"Đợi chút~aaa!" cô la lên trong khi tới cửa.
Và ngay sau đó, một cô gái xuất hiện trước mắt cô. Đầu cô ấy cúi thấp.
"Sowon?" cô hỏi với giọng ngạc nhiên. "Con quỷ nào mang cậ...," cô tính nói đùa một câu, nhưng rồi chợt im bặt khi nhận ra sắc mặt tồi tệ của người bạn thân.
"Ôi Chúa ơi... Lại có chuyện gì vậy, Sowon?" cô hỏi và mở rộng cửa, để cô ấy vào trong nhà.
"Ngồi đi!" cô dẫn cô ấy tới ghế và cũng ngồi xuống cạnh cô ấy sau đó. Cô cúi đầu và nhìn gương mặt xám xịt ấy một hồi, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
"Hai cậu lại cãi nhau?" cô đoán. Sowon yếu ớt gật đầu. SinB vỗ lưng cô ấy an ủi.
"Cậu có thể làm lành lại mà, đúng chứ? Mọi chuyện rồi sẽ ổ..."
"Không đâu. Lần này thực sự kết thúc rồi, SinB," Sowon nhanh chóng xen ngang và ngẩng đầu nhìn cô. SinB nở một nụ cười gượng và ném cho cô ấy cái nhìn hoang mang.
"C-cậu nói sao?" cô lưỡng lự hỏi.
"Tớ đã làm rối tung mọi thứ," Sowon đáp, ngắn gọn.
"Rối tung cái gì?" SinB bối rối hỏi.
"Eunha phát hiện những điều tớ viết về chuyện trả thù..."Mắt SinB gần như rớt ra khi nghe thấy câu đó.
"G-gì cơ? Cậu đang nói gì vậy??"
"Cậu nghe rồi đó, SinB." Sowon lại yếu ớt nói. "Cô ấy vào phòng tớ và phát hiện những dòng chữ tớ viết sau tấm ảnh chụp chung với ba... Tớ đã viết những điều ngu ngốc khi tớ bị kích động... Rằng tớ đã lợi dụng cô ấy để tiến hành việc trả thù ba cô ấy... và bên cạnh đó, tớ cũng nói rằng... cô ấy chỉ là một kẻ ngu ngốc đã phải lòng tớ..."
"L-làm thế nào đây, Sowon~aaa...," SinB há hốc miệng vì sốc. "Tớ... tớ không thể tin được...," cô lắp bắp.
"Tớ cũng vậy," Sowon mỉm cười tự giễu.
"Vậy sau đó... cậu không cố giải thích mọi chuyện cho cô ấy sao?"
Sowon lắc đầu, vẫn treo một nụ cười trên gương mặt.
"Nếu cậu ở vào vị trí của cô ấy, cậu nghĩ là cậu vẫn muốn nghe lí do sao?"
"Ôi Chúa ơi," SinB há hốc một lần nữa và xoa xoa đầu, như thể cô chính là người trải qua chuyện đó.
"Để tớ giải thích mọi chuyện cho cậu ấy. Cậu ấy sẽ nghe tớ!" SinB nhanh chóng nói nhưng Sowon vội níu áo cô và lắc đầu lần nữa.
"Không, SinB, cảm ơn. Cậu đã giúp tớ nhiều rồi," cô ấy chân thành nói. "Chuyện xảy ra giữa tớ và Eunha là do số mệnh sắp đặt. Nếu tớ đã không thể thay đổi nó, tớ tin rằng cũng không có ai khác có thể làm được. Có lẽ cô ấy không phải dành cho tớ, cô ấy không phải định mệnh của tớ. Chúng ta không thể ép buộc thứ gì trở thành của mình nếu nó không phải, SinB. Mặc dù điều này khiến tớ rất đau, nhưng tớ chân thành chúc phúc cho cô ấy. Tớ sẽ hạnh phúc khi thấy cô ấy hồi phục và yêu một người khác. Một người xứng đáng với trái tim của cô ấy. Tớ biết lúc đó sẽ đến thôi,"
Sowon nói với giọng lạc hẳn đi. SinB cảm thấy vô vùng xúc động khi nghe được những lời đó. Nước mắt bắt đầu nhức nhói nơi mí mắt và trước khi nó kịp rơi xuống, cô đã ôm trọn Sowon trong vòng tay.
"Nếu cậu đã nói không, tớ không thể nói được gì nữa, Sowon. Cậu biết điều gì là tốt nhất với bản thân mình... Tớ cũng sẽ cầu chúc cho hạnh phúc của cậu. Hãy nhớ, Sowon, ngay cả khi cậu cảm thấy không có ai quan tâm, thì cậu vẫn còn có tớ... Tớ sẽ luôn luôn bên cạnh cậu, ngay cả trong thời gian tăm tối nhất của cuộc đời," SinB nghiêm túc nói, khiến Sowon rơi nước mắt thêm.
"Hãy nhớ... cậu không đơn độc, Sowon..."
"Cảm ơn cậu, SinB." cô ấy nói cảm ơn và siết chặt vòng tay. Nếu Sowon nghĩ vấn đề đã kết thúc như thế, thì cô ấy đã hoàn toàn sai.
Vài giây sau, điện thoại của SinB đổ chuông. Là Yerin gọi tới.
"Hi, Baby?" SinB cất tiếng chào.
"Seobang! Bật tivi lên ngay, kênh X!!!" Yerin thậm chí còn không chào lại. Cô ấy dường như đang bị sốc và hoảng hốt.
"C- có chuyện gì?" SinB hỏi trong khi mò mẫm quanh sofa để tìm chiếc điều khiển.
"Cứ làm đi! Rồi Sinie sẽ biết! Bye, Seobang! Em sẽ gọi lại sau!"
Ngay sau khi kênh tivi hiện lên trước mắt SinB và Sowon, hai người cùng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đó là một chương trình giải trí, đang phát rất nhiều ảnh chụp của Sowon lẫn Eunha, và tất cả chúng đều phơi bày rõ ràng mối quan hệ thân mật của họ. Phần lớn ảnh đều do Sowon tự chụp. Bằng cách nào... mà nó lại bị phát tán???
"Ngày hôm nay một số tạp chí và đài truyền hình đã nhận được tin tức nóng hổi nhất về ngôi sao mới nổi, Jung Eunha... Thật quá thất vọng và bất ngờ khi phát hiện ra rằng một ngôi sao triển vọng, người đã trở thành hình mẫu đối với trẻ em, thanh thiếu niên , cũng như người trưởng thành, lại không giữ hình ảnh của mình... Những tấm ảnh chúng tôi nhận được sáng nay đã cho thấy cô ấy có mối quan hệ đáng xấu hổ với trợ lý kiêm quản lý của mình, điều sẽ được chúng tôi xác nhận ngay sau đây. Tuy nhiên, mặc dù chúng tôi chưa xác nhận, nhưng có vẻ như mọi người đều đã có chung kết luận. Chúng tôi đã phỏng vấn một vài người, đa số là những fan lớn của cô ấy và họ đã tỏ ra vô cùng thất vọng với tin tức này. Họ đều có chung ý kiến, rằng việc xác nhận không thực sự cần thiết bởi những bức ảnh đã nói cho họ thấy được nhiều hơn cả những lời nói."
Vẫn nín thở, hai người tiếp tục theo dõi chương trình.
Sau đó máy quay lia lại gần một người phụ nữ trung niên.
"Thật đáng xấu hổ!!! Lẽ nào họ không biết rằng đất nước của chúng ta không chấp nhận thứ quan hệ kiểu đó? Đáng thương hại thay! Một diễn viên xinh đẹp tài năng như cô ấy lại làm ra chuyện như vậy..."
.
.
.
to be continued...
---------*---------
Thế nhưng, chứng kiến Eunha chịu đựng nỗi đau và suy sụp thế này thực sự làm cô sụp đổ.
Mắt Eunha ngập đầy nước, nhưng bỗng nhiên, lần đầu tiên, Sowon thấy được, Eunha chật vật cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Cô ấy hơi ngửa đầu, không để cho dù chỉ một giọt nước mắt rơi xuống.
Và Sowon biết tại sao. Điều đó khiến cô hiểu được, rằng lúc này đây, Eunha ngay cả rơi nước mắt vì cô cũng không muốn.
Và một lần nữa, Sowon hoàn toàn thấm thía, rằng cô thực sự không xứng đáng chút nào với những giọt nước mắt đó. Nhận ra sự thật rằng Eunha thậm chí không thể hiện hay san sẻ nước mắt với cô, đã cho thấy rõ ràng, nơi chuyện này sẽ đi về.
"Eunha... Sowon có thể giải...," Sowon không thể chịu đựng hơn nữa, cô cố gắng giải thích một lần cuối cùng, mặc dù cô không trông chờ, rằng nó sẽ thay đổi bất cứ điều gì.
Eunha vội vàng đưa tay lên. Nụ cười cay đắng khẽ nhếch trên gương mặt đau khổ của cô ấy.
"Đừng. Đừng nói gì nữa, làm ơn. Đủ rồi," cô ấy cắt ngang.
Giọng cô ấy đều đều, thanh âm không chút đề cao, khiến Sowon càng đau đớn hơn. Cô thà bị đánh hay nhận lấy những lời lẽ cay nghiệt từ cô ấy còn hơn là phải chịu đựng cách nói chuyện này.
Điều đó không giống với Eunha cô từng biết- một Eunha nóng nảy, một Eunha dễ dàng bộc lộ sự giận dữ, một Eunha cư xử như con nít, một Eunha đầy rẫy những tính xấu, nhưng vẫn là Eunha, người mà cô yêu nhất.
Thật giống như đối mặt với một người xa lạ, từ cách cô ấy nói chuyện.
Sowon không thể chịu đựng được nữa. Tất cả khớp xương của cô đột ngột trở nên yếu ớt và vô lực. Cô gục xuống sàn. Quỳ gối, tựa như điều đó có thể xóa đi tất cả những nỗi đau cô gây ra. Eunha không hề nhúc nhích. Cô ấy không lại gần cô. Cô ấy không ôm lấy cô. Cô ấy dường như không bị tác động một chút nào.
"Xin lỗi," đó là từ duy nhất có thể thốt ra từ miệng Sowon.
"Cậu không cần nói vậy," Eunha đáp.
"Sowon biết mình thật đáng ghê tởm. Sowon biết mình không thể mong đợi thêm điều gì từ em," Sowon yếu ớt nói.
"Nhưng Sowon thật sự yêu em. Tất cả những gì chúng ta cùng trải qua đều là thật..."
Eunha mở rộng nụ cười, chỉ làm lòng cô thêm đau và đắng ngắt.
"Có lẽ tôi đã từng là một kẻ ngu ngốc, như cậu viết. Nhưng nếu cậu là tôi, liệu cậu có ngu ngốc thêm một lần nữa không, Sowon?"
Lần này Sowon biết mọi điều cô nói sẽ chỉ là vô ích. Eunha không cần câu trả lời cho câu hỏi không cần đáp án của cô ấy.
"Hãy tỉnh lại đi, được chứ?" cô ấy hỏi, vô cùng bình tĩnh.
"Không còn gì để nói thêm nữa, Sowon," Eunha nói. "Cậu biết sao không," cô ấy tiếp tục.
"Mặc dù tôi chưa bao giờ hối hận với những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, nhưng nếu tôi có cơ hội sinh ra một lần nữa, tôi sẽ cầu Chúa ban cho mình khả năng nhìn thấu mọi thứ, ít nhất là một chút, để tôi không bao giờ trở nên ngu ngốc thế này một lần nữa."
Nghe những lời đơn thuần đó khiến tim Sowon đau nhức khủng khiếp. Cô chầm chậm đứng dậy. Với cái cúi chào lần cuối, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau và bắt đầu một mối quan hệ trợ lý- cô chủ, cô lùi lại và nói.
"Xin lỗi... Sowon biết em sẽ không tin, nhưng hãy để Sowon nói lại một lần cuối cùng. Em là điều đẹp đẽ nhất Sowon từng có trong cuộc đời, Jung Eunha. Không một giây phút nào trong cuộc đời, Sowon đùa giỡn với trái tim em."
Sau đó cô để lại một lời tạm biệt câm lặng và rời đi.Sau khi Sowon biến mất khỏi tầm mắt, Eunha mới trút hết mọi đau đớn của mình qua những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô gào lên. Cô hét lớn để trút hết ra ngoài mọi cảm xúc. Trong hàng giờ liền. Cho tới khi cô cảm thấy thực sự mệt mỏi và kiệt sức, và khi ấy cô biết, lần này trái tim cô sẽ không bao giờ có thể lành lặn trở lại. Sowon là đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời cô.---*---SinB đang nằm ườn trên sofa trong phòng khách xem tivi thì bỗng chuông cửa nhà cô reo vang. Nghe thấy tiếng chuông, cô ngồi dậy và duỗi tay, đi về phía cửa, thắc mắc ai tới vào giữa buổi trưa thế này.
"Đợi chút~aaa!" cô la lên trong khi tới cửa.
Và ngay sau đó, một cô gái xuất hiện trước mắt cô. Đầu cô ấy cúi thấp.
"Sowon?" cô hỏi với giọng ngạc nhiên. "Con quỷ nào mang cậ...," cô tính nói đùa một câu, nhưng rồi chợt im bặt khi nhận ra sắc mặt tồi tệ của người bạn thân.
"Ôi Chúa ơi... Lại có chuyện gì vậy, Sowon?" cô hỏi và mở rộng cửa, để cô ấy vào trong nhà.
"Ngồi đi!" cô dẫn cô ấy tới ghế và cũng ngồi xuống cạnh cô ấy sau đó. Cô cúi đầu và nhìn gương mặt xám xịt ấy một hồi, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
"Hai cậu lại cãi nhau?" cô đoán. Sowon yếu ớt gật đầu. SinB vỗ lưng cô ấy an ủi.
"Cậu có thể làm lành lại mà, đúng chứ? Mọi chuyện rồi sẽ ổ..."
"Không đâu. Lần này thực sự kết thúc rồi, SinB," Sowon nhanh chóng xen ngang và ngẩng đầu nhìn cô. SinB nở một nụ cười gượng và ném cho cô ấy cái nhìn hoang mang.
"C-cậu nói sao?" cô lưỡng lự hỏi.
"Tớ đã làm rối tung mọi thứ," Sowon đáp, ngắn gọn.
"Rối tung cái gì?" SinB bối rối hỏi.
"Eunha phát hiện những điều tớ viết về chuyện trả thù..."Mắt SinB gần như rớt ra khi nghe thấy câu đó.
"G-gì cơ? Cậu đang nói gì vậy??"
"Cậu nghe rồi đó, SinB." Sowon lại yếu ớt nói. "Cô ấy vào phòng tớ và phát hiện những dòng chữ tớ viết sau tấm ảnh chụp chung với ba... Tớ đã viết những điều ngu ngốc khi tớ bị kích động... Rằng tớ đã lợi dụng cô ấy để tiến hành việc trả thù ba cô ấy... và bên cạnh đó, tớ cũng nói rằng... cô ấy chỉ là một kẻ ngu ngốc đã phải lòng tớ..."
"L-làm thế nào đây, Sowon~aaa...," SinB há hốc miệng vì sốc. "Tớ... tớ không thể tin được...," cô lắp bắp.
"Tớ cũng vậy," Sowon mỉm cười tự giễu.
"Vậy sau đó... cậu không cố giải thích mọi chuyện cho cô ấy sao?"
Sowon lắc đầu, vẫn treo một nụ cười trên gương mặt.
"Nếu cậu ở vào vị trí của cô ấy, cậu nghĩ là cậu vẫn muốn nghe lí do sao?"
"Ôi Chúa ơi," SinB há hốc một lần nữa và xoa xoa đầu, như thể cô chính là người trải qua chuyện đó.
"Để tớ giải thích mọi chuyện cho cậu ấy. Cậu ấy sẽ nghe tớ!" SinB nhanh chóng nói nhưng Sowon vội níu áo cô và lắc đầu lần nữa.
"Không, SinB, cảm ơn. Cậu đã giúp tớ nhiều rồi," cô ấy chân thành nói. "Chuyện xảy ra giữa tớ và Eunha là do số mệnh sắp đặt. Nếu tớ đã không thể thay đổi nó, tớ tin rằng cũng không có ai khác có thể làm được. Có lẽ cô ấy không phải dành cho tớ, cô ấy không phải định mệnh của tớ. Chúng ta không thể ép buộc thứ gì trở thành của mình nếu nó không phải, SinB. Mặc dù điều này khiến tớ rất đau, nhưng tớ chân thành chúc phúc cho cô ấy. Tớ sẽ hạnh phúc khi thấy cô ấy hồi phục và yêu một người khác. Một người xứng đáng với trái tim của cô ấy. Tớ biết lúc đó sẽ đến thôi,"
Sowon nói với giọng lạc hẳn đi. SinB cảm thấy vô vùng xúc động khi nghe được những lời đó. Nước mắt bắt đầu nhức nhói nơi mí mắt và trước khi nó kịp rơi xuống, cô đã ôm trọn Sowon trong vòng tay.
"Nếu cậu đã nói không, tớ không thể nói được gì nữa, Sowon. Cậu biết điều gì là tốt nhất với bản thân mình... Tớ cũng sẽ cầu chúc cho hạnh phúc của cậu. Hãy nhớ, Sowon, ngay cả khi cậu cảm thấy không có ai quan tâm, thì cậu vẫn còn có tớ... Tớ sẽ luôn luôn bên cạnh cậu, ngay cả trong thời gian tăm tối nhất của cuộc đời," SinB nghiêm túc nói, khiến Sowon rơi nước mắt thêm.
"Hãy nhớ... cậu không đơn độc, Sowon..."
"Cảm ơn cậu, SinB." cô ấy nói cảm ơn và siết chặt vòng tay. Nếu Sowon nghĩ vấn đề đã kết thúc như thế, thì cô ấy đã hoàn toàn sai.
Vài giây sau, điện thoại của SinB đổ chuông. Là Yerin gọi tới.
"Hi, Baby?" SinB cất tiếng chào.
"Seobang! Bật tivi lên ngay, kênh X!!!" Yerin thậm chí còn không chào lại. Cô ấy dường như đang bị sốc và hoảng hốt.
"C- có chuyện gì?" SinB hỏi trong khi mò mẫm quanh sofa để tìm chiếc điều khiển.
"Cứ làm đi! Rồi Sinie sẽ biết! Bye, Seobang! Em sẽ gọi lại sau!"
Ngay sau khi kênh tivi hiện lên trước mắt SinB và Sowon, hai người cùng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đó là một chương trình giải trí, đang phát rất nhiều ảnh chụp của Sowon lẫn Eunha, và tất cả chúng đều phơi bày rõ ràng mối quan hệ thân mật của họ. Phần lớn ảnh đều do Sowon tự chụp. Bằng cách nào... mà nó lại bị phát tán???
"Ngày hôm nay một số tạp chí và đài truyền hình đã nhận được tin tức nóng hổi nhất về ngôi sao mới nổi, Jung Eunha... Thật quá thất vọng và bất ngờ khi phát hiện ra rằng một ngôi sao triển vọng, người đã trở thành hình mẫu đối với trẻ em, thanh thiếu niên , cũng như người trưởng thành, lại không giữ hình ảnh của mình... Những tấm ảnh chúng tôi nhận được sáng nay đã cho thấy cô ấy có mối quan hệ đáng xấu hổ với trợ lý kiêm quản lý của mình, điều sẽ được chúng tôi xác nhận ngay sau đây. Tuy nhiên, mặc dù chúng tôi chưa xác nhận, nhưng có vẻ như mọi người đều đã có chung kết luận. Chúng tôi đã phỏng vấn một vài người, đa số là những fan lớn của cô ấy và họ đã tỏ ra vô cùng thất vọng với tin tức này. Họ đều có chung ý kiến, rằng việc xác nhận không thực sự cần thiết bởi những bức ảnh đã nói cho họ thấy được nhiều hơn cả những lời nói."
Vẫn nín thở, hai người tiếp tục theo dõi chương trình.
Sau đó máy quay lia lại gần một người phụ nữ trung niên.
"Thật đáng xấu hổ!!! Lẽ nào họ không biết rằng đất nước của chúng ta không chấp nhận thứ quan hệ kiểu đó? Đáng thương hại thay! Một diễn viên xinh đẹp tài năng như cô ấy lại làm ra chuyện như vậy..."
.
.
.
to be continued...
---------*---------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me