TruyenFull.Me

Longfic Yoonsic Dao Hoa Lanh Nu

“ Uhm, đã về…” Trịnh Tú Nghiên thu hồi suy nghĩ, gật gật đầu.

“ Nương tử, có nhớ vi phu không?!” Lâm Duẫn cười cười ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại sửa sang lại lọn tóc mai của nàng. Trịnh Tú Nghiên nghe hắn hỏi như vậy, đạm cười đáp lại : “ nhớ một chút”. Lâm Duẫn kinh ngạc, nương tử nói… nhớ một chút?! Lâm Duẫn cứ nghĩ Trịnh Tú Nghiên sẽ như thường ngày tà liếc hắn một cái, sau đó nói : “ nhàm chán”. Không ngờ lại trả lời như vậy, Lâm Duẫn ngây ngô cười, một bộ dạng rất hài lòng, bỗng chốc mấy hôm nay mệt mỏi hầu như tan biến!

“ Ngươi gầy đi…!!” Trịnh Tú Nghiên khẽ nhíu mày, đưa đầu ngón tay chỉ chỉ vào đôi gò má của hắn. Lâm Duẫn khẽ cười, tao nhã nói : “ nương tử, không thấy vi phu càng thêm tuấn mỹ sao?” Trịnh Tú Nghiên cười khẽ, lắc lắc đầu, lại nói : “ ta không thích người quá gầy”

Lâm Duẫn nghe thế, vội vàng đáp : “ nương tử! không được ghét bỏ vi phu đâu đó!” Trịnh Tú Nghiên vứt cho hắn một cái ánh mắt xem thường, tên này lúc nào cũng đùa được

“ Lâm Duẫn!” Trịnh Tú Nghiên khẽ nhắm mắt, đầu tựa vào lồng ngực của hắn, Lâm Duẫn thuận tay ôm lấy thân mình của nàng, nói : “ nương tử có gì cứ nói!” Trịnh Tú Nghiên khe khẽ thở dài : “ ngươi có hay không… rất cô đơn!” Lâm Duẫn nghe vậy sửng sốt, rồi bật cười : “ chỉ cần nương tử vẫn ở bên cạnh vi phu, vi phu sẽ không cô đơn”. Trịnh Tú Nghiên lặng lẽ không nói, Lâm Duẫn cũng không lên tiếng, mãi một lát sau Lâm Duẫn tưởng Trịnh Tú Nghiên ngủ rồi, thì đạm mạc thanh âm lại vang lên : “ ta.. sẽ cố gắng!”

Nếu được! ta sẽ cố gắng ở bên cạnh ngươi, nhiều thêm một chút nữa!!

Sau khi Trịnh Tú Nghiên ngủ trưa, Lâm Duẫn quay về Trung Uyển các, nhìn xem tấu sớ, một lát sau ngẩng đầu quay về phía góc tối thư phòng, nhẹ giọng hỏi : “ mấy ngày nay, vương phi làm gì?!”

“ Bẩm vương gia, vương phi ở trong phủ như thường ngày, nhưng hôm qua có ra ngoài dạo chơi”. Quỷ mị thanh âm, từ trong bóng tối, hắc y ảnh tử đột ngột xuất hiện, báo cáo. Lâm Duẫn sững người, lại hỏi : “ vậy… vương phi có nghe nói gì không?!” Hơi thở bất giác rối loạn. Ảnh nghĩ một lát, rồi kể lại việc mấy hán tử nói về thất ma vương như thế nào, vương phi lại nói ra sao… một chữ không dư cũng không thiếu. Lâm Duẫn phất phất tay để cho ảnh lui xuống, khe khẽ cười

Nương tử, nàng như vậy! vi phu làm sao có thể không yêu?!

Trịnh Tú Nghiên, người hiểu Lâm Duẫn, duy nhất mình nàng!!

Cho nên…. Dù chết, ta cũng không buông! Bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế, và còn kiếp sau, kiếp sau, ngàn năm vạn năm luân hồi…

Lâm Duẫn, duy nhất chỉ yêu Trịnh Tú Nghiên mà thôi!

***

“ Nương tử..!!” lại như thường lệ, mới sáng sớm tại Lâm Hàn vương phủ, lại vang lên thanh âm trầm thấp quen thuộc

Trịnh Tú Nghiên đạm mạc nhìn hắn, nhẹ giọng phun ra mấy chữ, lại làm cho thất vương gia anh minh của chúng ta đứng hình. Lâm Duẫn hai mắt trợn to nhìn Trịnh Tú Nghiên, lắp bắp : “ nương tử! nàng muốn đi…Túy hoa lâu?!” Nàng có biết nơi đó là chỗ nào không?! Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, lại nói : “ không phải là kỹ viện sao?!” Lâm Duẫn há hốc mồm, buồn bực : “ nương tử, đã biết là kỹ viện, nàng lại đến đó làm chi?”

Trịnh Tú Nghiên giương mi nhìn hắn, lên tiếng : “ nghe nói Túy hoa lâu nổi danh hai đại hoa khôi, một cầm âm một vũ kỹ, hai người một khi hợp tấu khiến cho người ta trầm mê không dứt….” Lâm Duẫn gật gật đầu, hắn đương nhiên là biết cái này. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đâu. Trịnh Tú Nghiên thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, lại kiên nhẫn giải thích : “ ta muốn đi xem bọn họ biểu diễn”

“ Không được!” Lâm Duẫn kiên quyết, nói giỡn, nương tử của hắn đẹp như vậy, bước vào kỹ viện sẽ bị đám sắc lang trong đó dòm ngó, hắn chắc chắn sẽ tức chết. Trịnh Tú Nghiên nhìn hắn, không nói. Lâm Duẫn bị Trịnh Tú Nghiên nhìn chăm chú một lúc như vậy, khóe môi run rẩy, buông tay đầu hàng, thỏa hiệp : “ nương tử, nếu muốn xem thì vi phu có thể cho người mời bọn họ đến đây là được!” Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, lên tiếng : “ nghe nói bọn họ bán nghệ chứ không bán thân!” Lâm Duẫn ngẩn ra, sau đó ha hả cười : “ thì vi phu mời bọn họ đến rồi biểu diễn cho nương tử xem chứ có làm gì đâu mà bán nghệ với bán thân!”

Trịnh Tú Nghiên nhíu mày nhìn hắn, tên này cố ý móc nghéo lời nói của nàng, ý nàng muốn nói là với các cô nương như vậy, rất quan trọng thanh danh, nếu bước chân vào vương phủ, thanh danh bọn họ sẽ bị bôi xấu, nàng thích ngắm mỹ nhân, chứ không muốn làm chuyện gì ảnh hưởng đến bọn họ. Cho nên Trịnh Tú Nghiên lắc lắc đầu, cố chấp nói : “ ta muốn đến kỹ viện!” Lâm Duẫn thở dài, thanh âm oán giận : “ nương tử sao lại cố chấp như vậy”. Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, đạm cười : “ thật ra, ta cũng tò mò kỹ viện là nơi như thế nào” Lúc trước xem phim cổ trang, hầu hết đều có cái này, Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn nghĩ, nếu có cơ hội nàng sẽ đi xem, bây giờ cơ hội tốt như vậy, không xem thì rất phí.

“ Nhưng là nữ tử thì không được phép vào kỹ viện đâu…” Lâm Duẫn lại tiếp tục khuyên can. Trịnh Tú Nghiên nhún vai : “ ta đây cải trang nam”. Lâm Duẫn lắc đầu : “ nương tử! dù vậy vẫn khiến cho người ta dễ dàng nhận ra nàng là nữ nhân”. Trịnh Tú Nghiên khẽ cau mày, bĩu môi nhìn Lâm Duẫn, người này…. sao cái gì cũng không được hết vậy?!

“ được rồi! chỉ cần nương tử vui là được…” thấy Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, khuôn mặt một thoáng buồn bực, Lâm Duẫn lập tức dơ hai tay đầu hàng. Nương tử là nhất, lời của nương tử là thánh chỉ, hắn hết cách, không thể không nghe

Trịnh Tú Nghiên hài lòng gật đầu, tay vươn lên xoa xoa đầu của hắn, cười nhẹ một cái, một thoáng rạng ngời, tựa như hoa nở : “ ngoan!” Lâm Duẫn đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn rất phối hợp, cười cười cúi đầu : “ đa tạ nương tử thưởng thức!”

***

Túy Hoa Lâu

Không hổ là kinh thành đệ nhất kỹ viện, đủ xa hoa, đủ lộng lẫy, đủ… tốn bạc!

Vừa mới bước vào cửa thì mùi son phấn đã ập vào mũi, Trịnh Tú Nghiên khẽ nhíu mày, tuy nơi này thanh nhã, mũi son phấn cũng không nặng lắm, nhưng mà vẫn khiến cho nàng cảm thấy khó thở. Nhưng vì chiêm ngưỡng mỹ nhân, đành nhẫn nại vậy!

“ A u! hai vị đại gia này thật tuấn tú nha, lần đầu tiên đến đây đúng không?!” Tú bà thanh âm kiều mị, tuổi đã ba mươi thành thục xinh đẹp, có thể nói là phong tình vạn ủng, chắc chắn mười năm trước cũng là một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Trịnh Tú Nghiên âm thầm đánh giá

“ Đúng vậy! chúng ta muốn gặp hai vị hoa khôi ở đây…” đứng bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn đưa tay ngăn lại tú bà muốn tiến gần lại Trịnh Tú Nghiên, cười cười lên tiếng

Tú bà âm thầm đánh giá hai nam tử trước mặt, một người trường bào đỏ sẫm, quý khí bức người, một người bạch y thắng tuyết tao nhã như ngọc, dung mạo đều thuộc thượng đẳng, lăn lộn phong trần bao nhiêu năm nàng chưa từng gặp hai nam tử tướng mạo xuất sắc như thế này, đúng là cực phẩm!

“ Uy!…” Lâm Duẫn thấy tú bà mắt sáng đánh giá Trịnh Tú Nghiên, cảm thấy buồn bực. Nương tử nữ trang khuynh thành khuynh quốc, vận nam trang lại tao nhã như trích tiên công tử, thật là nam nữ thông sát. Tú bà nghe thanh âm không hờn giận của Lâm Duẫn, xấu hổ cười, vội nói : “ công tử! xin thứ lỗi, Tố Nghiên cùng Chí Nghiên…” Lời chưa kịp dứt thì một tờ ngân phiếu ngàn lượng dơ ra trước mặt tú bà, tú bà hì hì cười, nhận lấy, lại nói : “ Tố Nghiên cùng Chí Nghiên! Sẽ cảm thấy vinh hạnh hầu hạ hai vị công tử!” nói xong xoay người vẫy gã nha hoàn, dặn dò vài lời

Gã nha hoàn cung kính cúi đầu nhìn Lâm Duẫn cùng Trịnh Tú Nghiên, nhẹ giọng nói : “ nhị vị công tử, xin mời đi theo nô tỳ”. Lâm Duẫn vuốt cằm gật đầu, cùng Trịnh Tú Nghiên sánh bước đi theo tiểu nha hoàn.

Hậu viện của Túy hoa lâu đặc biệt rộng, đi một lát sau mới đến nơi, tiểu nha hoàng mở cửa cho họ, sau đó cáo lui. Lâm Duẫn một thoáng nhăn mi, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh : “ nương tử! thật sự muốn vào sao?”. Trịnh Tú Nghiên tà tà liếc hắn một cái, đáp : “ ngươi có thể ở ngoài!” Lâm Duẫn cười cười, không nói, bước vào theo sau Trịnh Tú Nghiên. Nương tử đúng là khác người, nữ nhân khác sợ phu quân của mình vào kỹ viện còn nàng lại dẫn phu quân của mình vào kỹ viện.

Bước vào khuê phòng của cặp đôi hoa khôi nổi danh khắp kinh thành này, điều đầu thiên mà Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến, đó là thanh như lan, đạm như thu cúc. Lấy màu lam làm chủ đạo, căn phòng không xa hoa rực rỡ như Túy hoa lâu, lại mang chút gì đó hiền hòa, mùi hương thanh nhã nhè nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy lập tức có thiện cảm đối với chủ nhân của căn phòng này.

Từ bên trong bình phong, bước chân từ từ tiến lại gần giữa phòng, động tác mềm nhẹ, rồi một thanh âm dịu dàng vang lên : “ tiểu nữ ra mắt nhị vị công tử.”

Tố Nghiên cùng Chí Nghiên là cặp tỷ muội, hai người tử nhỏ thất lạc cha mẹ, sau này bị bọn lừa đảo lừa bán vào kỹ viện, nhờ dung mạo như hoa như ngọc mới được tú bà để ý đến, đào tạo trở thành hoa khôi, cả hai từ nhỏ rất thông minh, cầm kỳ thư họa, tứ thư ngũ kinh đều thông thuộc, có danh tài nữ. Cùng Trịnh tam tiểu thư của Trịnh thượng thư, Từ đại tiểu thư của Từ thưà tướng, trở thành tứ đại mỹ nhân đồng thời là tứ đại tài nữ của đế đô. Tố Nghiên năm nay mười chín, một thân lam y thanh nhã như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp, đôi mắt câu hồn người, môi hồng chúm chím, mười phần mỹ nhân bại hoại, còn Chí Nghiên thường vận hồng y như lửa, kiều diễm diêm dúa, câu nhân mười phần. Hai tỷ muội, một đỏ một lam, một tính tình như hỏa, một ôn nhuận như nước, rất được lòng danh nhân tài tử kinh thành, ngày nào cũng có người mộ danh đến thăm, mỗi lần gặp cũng mất vài ngàn lượng! Đúng là hồng nhan thật sự rất có giá…

Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống bàn, Lâm Duẫn ngồi theo bên cạnh, Trịnh Tú Nghiên nhìn lam y nữ tử trước mặt, lên tiếng : “ ngươi là… Tố Nghiên?!” Tố Nghiên vẫn còn đang ngẩng ngơ dung mạo của hai nam tử trước mặt mình, nghe Trịnh Tú Nghiên lên tiếng, mới thu hồi tầm mắt, gò má ửng đỏ, nhỏ giọng đáp : “ dạ!”

“ Vậy còn Chí Nghiên?!” Trịnh Tú Nghiên tự tiếu phi tiếu, thanh âm không mặn không nhạt. Tố Nghiên nghe Trịnh Tú Nghiên hỏi như vậy, mới nhẹ giọng đáp : “ muội muội mấy hôm nay sức khỏe không được tốt, không thế tiếp hai vị, xin thứ lỗi…!!” Trịnh Tú Nghiên phất phất tay, thanh âm lãnh thanh, không mặn không nhạt : “ không cần! nghe nói cầm âm của ngươi rất hay, ta muốn nghe”

Tố Nghiên gật đầu, ngồi xuống bàn, đưa tay vuốt nhẹ dây cầm, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên, hoie : “ không biết công tử muốn nghe khúc gì?!”

“ Tùy ý..!!” Trịnh Tú Nghiên đáp, nàng cũng đâu có biết khúc gì ở cổ đại, chỉ là muốn nghe thôi! Lâm Duẫn ngồi bên cạnh, từ lúc Tố Nghiên xuất hiện cũng chả buồn liếc mắt dù một cái, chỉ yên tĩnh nhìn nữ tử bên cạnh mình. Tố Nghiên ngồi cách hai người không xa, một thoáng liếc nhìn Lâm Duẫn, mặt càng thêm đỏ hồng, nam tử kia đúng là tuấn mỹ, khiến cho nàng không khỏi mặt đỏ tim đập chỉ là hắn không thèm liếc nàng dù chỉ một chút, Tố Nghiên không khỏi cảm thấy mất má.

Đầu cúi xuống, Tố Nghiên hít nhẹ một hơi, sau đó vung tay lả lướt trên các dây đàn, cầm âm vang lên. Khúc nhạc trầm ấm, khi thì ôn nhu như nước, khi lại mạnh mẽ như là sóng xô vào bờ, dìu dặt tha thiết lại mang theo chút bi tráng, thanh âm lả lướt tuyệt đẹp, rồi ôn nhu thanh âm vang lên, hòa cùng cầm âm

(cho chút music - bài hát jiang nan của Lâm Tuấn Kiệt)

Khúc hết, tiếng đàn cũng dừng lại, Tố Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, nhẹ giọng lên tiếng : “ không biết tiểu nữ đàn như thế nào” . Trịnh Tú Nghiên gật đầu, một thoáng hài lòng : “ xem ra thiên hạ lời đồn không sai!” Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân. Tố Nghiên thấy Trịnh Tú Nghiên tán thưởng, khẽ cười, lại nhìn sang Lâm Duẫn, thấy hắn không lên tiếng, khẽ cúi đầu, một thoáng buồn bực. Nàng cảm thấy hồng y nam tử này nhìn bạch y nam tử bên cạnh, ánh mắt… (!!) Thật quái dị, nhưng cũng không rõ quái dị chỗ nào.

“ Để luyện tập một thủ khúc, mất thời gian là bao lâu?!” Trịnh Tú Nghiên lên tiếng vấn. Tố Nghiên có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi, nghĩ một lát bằng nói : “ nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một hai tháng!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me