TruyenFull.Me

Lop Hoc Bo Tuc Cua Su Ton

"Sư tôn!"

An Hòa Dật mới ra tới liền bị ôm cái đầy cõi lòng.

Cánh tay rắn chắc của người đó ôm chặt lấy eo y, hơi ấm truyền qua lớp quần áo thấm vào da thịt. Người đang dính vào y thở hổn hển như vừa thoát chết, hơi thở nóng ấm phả vào tai, mùi hương nam tính hung hăng xộc vào mũi.

"Ôn Cảnh", An Hòa Dật gọi cái tên ấy như đang thở dài, có cảm giác như tới từ một thế giới khác.

Ôn Tu Viễn đang ôm lấy sư tôn, toàn thân cứng đờ, đủ loại suy nghĩ bật lên trong đầu, trong lòng gióng trống cảnh báo, ngập ngừng hỏi, "Sư tôn?"

Nói rồi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt sư tôn không khả quan lắm.

Nhất thời hắn do dự không dám mở miệng.

An Hòa Dật ngập ngừng nói.

"Trước kia ngươi... thì là, ngươi có nhớ chuyện ngươi từng ở thôn Trăm Dặm này không?"

Ôn Tu Viễn cố gắng hồi tưởng lại, hồi lâu sau vẫn là khuôn mặt ngẩn ra.

Khoảng thời gian trong quá khứ của hắn quá dài, rất nhiều chuyện hắn không còn nhớ rõ nữa.

Chẳng lẽ sư tôn đã từng gặp phải chuyện gì có liên quan tới hắn?

Nhưng cuộc sống của hắn quanh đi quẩn lại ngoài đánh nhau với đám đồ đệ thì cũng chỉ có đánh nhau với kẻ thù.

Chẳng lẽ nào trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, hắn đánh nhau với kẻ nào đã rồi gieo họa vạ lây tới sư tôn?

Nghĩ vậy lại càng thêm sợ, hắn chần chừ dò xét hỏi,

"Hay là sư tôn nhắc một xíu cho ta nhớ được không?... Nhưng mà bất kể trước đây xảy ra chuyện gì cũng không phải do đồ nhi cố tình đâu."

Nói rồi lại dán sát vào bên tai An Hòa Dật, dùng giọng ngọt ngào nói, "Đồ nhi thật lòng với sư tôn mà."

Tâm tình An Hòa Dật phức tạp, đưa tay đẩy nhẹ vai Ôn Tu Viễn ra, "Ngươi đứng lên đi đã."

Người trong lòng không chịu, không những không chịu đứng lên còn ôm chặt hơn, dán mặt vào cọ tới lui làm nũng.

"Ta không đứng đâu, trừ phi sư tôn đồng ý sẽ không đuổi ta đi."

Ôn Tu Viễn vươn tay, giữ chặt đôi tay đang định ngăn cản của sư tôn ra sau lưng, như một tên trộm vụng về, lợi dụng lúc làm nũng mà khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai sư tôn ngay giữa ban ngày.

Bên tai vang lên tiếng hít khí.

Như thể sợ sư tôn sẽ nổi giận, Ôn Tu Viễn lập tức thay đổi nét mặt, biểu cảm đầy vẻ tủi thân, giọng nói cũng trở nên u sầu: "Đồ nhi tìm sư tôn lâu lắm rồi, suýt chút nữa là đi theo sư tôn luôn. Haiz, lòng đồ nhi đau quá, sư tôn an ủi đồ nhi đi."

Lời nói ra, rất lâu sau vẫn không nhận được lời hồi đáp của đối phương.

Tán cây sau nghĩa địa xào xạc, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng.

"Ừm", mãi lâu sau bên cạnh mới vang lên tiếng trả lời nhẹ nhàng trầm thấp.

Ôn Tu Viễn suýt nữa đã không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.

Lập tức chạm phải đôi mắt cụp xuống của đối phương, hàng mi dài che khuất đôi mắt đen láy như đá, khiến người khác không đoán được tâm tư.

Chẳng lẽ nghe nhầm?

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một lực nhẹ nhàng, chậm rãi lướt dọc theo mái tóc.

Con ngươi Ôn Tu Viễn khẽ run lên, hai mắt mở to, ngoan ngoãn thuận theo động tác của sư tôn, im lặng cúi đầu rúc vào lòng người kia.

Sau đó lại thấy yết hầu sư tôn trượt nhẹ, bên tai là giọng nói trong trẻo như ngọc, "An ủi ngươi."

Hơi thở Ôn Tu Viễn bỗng trở nên nặng nề, hơi nóng lan tỏa lên đầu, như pháo hoa nổ tung, nhuộm đỏ cả gương mặt, lan dần xuống dưới. Trong lòng tràn ngập xao động, càng cảm thấy sư tôn đang phối hợp với mình thật đáng yêu, chỉ khiến người ta muốn lập tức mang đi giấu cho thật kỹ.

Hắn áp sát vào, bám lấy vạt áo sau lưng An Hòa Dật, "Sư tôn, đồ nhi giấu người đi được không?"

Tim đập thình thịch, trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho hai đáp án, vừa hy vọng sư tôn nhất thời ngẩn ra mà đồng ý, lại vừa đoán rằng mình sẽ bị từ chối.

Hắn chờ đối phương nói câu từ chối để có thể lấy cớ buồn lòng mà tranh thủ thêm một tí.

Nghĩ là thế.

Đỉnh đầu bất chờ đau nhói, ngẩng lên nhìn chỉ thấy những ngón tay nhỏ dài thành mảnh như ngọc, cũng chính những ngón tay đó vừa cốc đầu hắn.

Trong mắt lập tức lộ ra vẻ tủi thân, "Sư tôn... Đau."

Thấy đồ đệ bày trò làm nũng, An Hòa Dật cũng không hùa theo, nhẹ tay đẩy Ôn Tu Viễn ra, giọng dịu dàng, "Trục xuất ngươi khỏi sư môn."

Giọng y quá mức nhẹ nhàng, giống như đang nói lời tình tứ. Nếu không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ý, ánh mắt kiên định đó, hẳn đã cho rằng y chỉ đang nói đùa.

Ôn Tu Viễn nắm chặt lấy ống tay áo của An Hòa Dật, không cam lòng nói,"Chờ đã sư tôn, đồ nhi cảm thấy chuyện này vẫn có thể bàn lại."

Thấy An Hòa Dật vẫn không để ý, có vẻ định cất bước đi, trong lúc sốt ruột, Ôn Tu Viễn liền lao tới ôm chầm lấy y từ phía sau, "Dù gì sư tôn cũng phải nói lý do cho đồ nhi chứ? Rõ ràng sư tôn cũng không ghét ta mà."

Giọng nói nghe sao mà tổn thương, mặc dù không quay đầu lại, An Hòa Dật vẫn có thể đoán được vẻ mặt của đối phương. Trong lòng y cười thầm, trên mặt vẫn không đổi sắc.

"Ngươi không định quay về xử lý chuyện ở Ma tông à?"

Ôn Tu Viễn khựng lại, giờ mới nhớ ra khoảng cách giữa mình và sư tôn.

Ma đạo và chính đạo xưa nay không giao du với nhau, ngàn năm trước còn từng là kẻ thù.

Không rõ câu này của sư tôn có phải ý từ chối không.

Hắn liền không muốn buông sư tôn ra.

"Các ngươi đang làm gì vậy hả?!" Một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía đường chân trời, khiến đàn chim trong rừng cũng bay lên tán loạn.

Từng tốp vỗ cánh loạn xạ bay đi.

Chân mày Hoa Hướng Nhiên nhíu chặt tới mức có thể vắt được ra nước, trán đầy mồ hôi, tay cầm kiếm hung hăng chĩa vào Ôn Tu Viễn.

Hoàn toàn quên mất thân phận Ma tôn của Ôn Tu Viễn.

"Để ta xem ngươi dám nhăm nhe sư tôn! Cho ngươi nhăm nhe này! Thứ đồ đệ không biết phép tắc!"

Ôn Tu Viễn cười hì hì nhảy ra, miệng còn chọc ghẹo nói,"Chào sư huynh ạ, sư huynh xin đừng tức giận, tạm thời xin nhờ sư huynh chăm sóc vợ giúp ta nhé."

"CÚT!!!"

Phía sau Hoa Hướng Nhiên, một tốp sư tôn cũng vừa đáp xuống đất, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ.

"Trời ơi! Lại thêm một người nữa!"

"Quân khốn nạn, không biết xấu hổ!"

"Dám tăm tia sư tôn của tông ta, đánh thuốc mê chết hắn đi."

"Không bắt cóc dễ vậy được, chúng ta xử hắn!"

"Xử hắn!"

"Chúng ta chỉ còn có hai..."

"Giờ chỉ còn một người duy nhất, Thủ Ngọc sư tôn chỉ còn một mình."

"Cả Đàm Ngọc sư tôn cũng đã ngã xuống rồi, sau này biết phải làm sao đây?"

"Đành dựa vào Thủ Ngọc sư tôn thôi."

"Ủa nhưng tất cả mọi người ở đây rồi mà Thủ Ngọc đâu?"

"Ừ he."

"A! Thủ Ngọc sư tôn ngất xỉu rồi!"

Ôn Tu Viễn cười lớn.

Không muốn đụng chạm nhiều với các huynh đệ của sư tôn, hắn không thể làm gì hơn ngoài tạm thời rút lui.

Nhân lúc Hoa Hướng Nhiên không chú ý, hắn cúi người trước An Hòa Dật, rút từ trong tay áo ra một cây quạt đặt vào lòng bàn tay y, "Sư tôn, đây là tín vật đính ước, sư tôn chờ ta xử lý xong mọi chuyện sẽ tới tìm người."

Hoa Hướng Nhiên:"! ! !"

An Hòa Dật cụp mắt xuống nhìn một cách thản nhiên, ngón tay trắng ngần rút từ trong tay áo ra một túi vải màu xanh.

Mắt Ôn Tu Viễn lấp lánh, vui vẻ nói, "Ta biết là sư tôn cũng muốn thành đôi với ta mà."

Nói rồi xòe tay cười tủm tỉm, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, thể hiện sự phấn khích khó dằn lòng được của chủ nhân.

Tay An Hòa Dật cứng đờ, muốn rụt lại.

Ôn Tu Viễn hoảng hốt vội vươn tay lấy túi gấm xanh.

Hoa Hướng Nhiên đứng xéo hai người họ, mặt đen xì. Thấy sư đệ mình trao đổi tín vật, chỉ biết tức giận nhìn.

Hi xuân.

Tự nhiên lại thấy nhức nhức cái đầu.

Hoa Hướng Nhiên nhẹ nhàng kéo tay áo sư đệ qua chỗ mình, quay lưng lại.

"Sư đệ, cho ít quá người ta xem thường chúng ta mất. Phải cho cái gì đắt tiền một chút chứ! Nếu ngươi không có, thì sư huynh chỗ này cũng..."

"Ta thích lắm!" Một giọng nói chen vào, Hoa Hướng Nhiên đánh mắt nhìn cái đầu vừa thò vào giữa hai người họ, tên đó cười toe lộ ra đôi mắt cong cong, trông đến là đắc ý.

Gân xanh trên trán giật giật.

"Ta đang nói chuyện với sư tôn của ngươi, ai cho chen hả?!" Gầm lên xách kiếm đuổi theo.

Ôn Tu Viễn chạy vọt đi.

Các sư tôn còn lại ngồi xổm dưới tàng cây xem hai người họ đuổi bắt.

"Tông chủ lại thẹn quá hóa giận rồi."

"Ta thấy tặng trà cũng tốt lắm, nhưng trà Hi xuân thì hơi rẻ."

"Ngươi chẳng hiểu gì cả, bỏ ra càng nhiều thì yêu càng sâu đậm. Ngươi phải nghĩ cách khiến đối phương bỏ ra nhiều hơn chứ. Coi Nghê Quang Tông kìa."

"Đúng đúng, Nghê Quang Tông không chỉ không bỏ tiền mà còn lấy hết tiền của bồ nữa kìa."

"Là người yêu hay đồ đệ, đều tính tiền hết."

"Phải đó, lấy cái đắt tiền đi. Đàm Ngọc sư tôn đúng là am hiểu nghệ thuật yêu đương."

"Không hổ là xuất thân từ tông phái ta."

Ôn Tu Viễn đứng từ xa vẫy tay về phía An Hòa Dật, lớn tiếng hét lên: "Sư tôn —— Trước đây đồ nhi từng nói sẽ lấy thân báo đáp ân tình, từng hứa sẽ cởi cho người xem. Đợi ngày tái ngộ, đồ nhi nhất định sẽ cởi cho người ——"

Hoa Hướng Nhiên: "Giết hắn cho ta ——!"

Các vị sư tôn khác: "Ớ ——"

—--

[Ngoài lề]

① Cho ai quên mất thì đoạn cởi đồ báo ân ở cuối chương 6, Ôn Cảnh dùng kế để dời lực chú ý của đồ đệ, sau đó uy áp làm sư tôn hôn mê. Sau khi đưa sư tôn về thì để lại giấy nhắn nói là lần tới cởi cho sư tôn xem sau.

② Các sư tôn: Đàm Ngọc sư tôn giỏi thật đấy!

Không ngờ Đàm Ngọc sư tôn lại là kiểu sư tôn như thế này!

Quá sốc! Một sư tôn lạnh lùng như băng lại làm ra chuyện chẳng khác gì cầm thú!

Sư tôn: ... Danh tiếng bị hủy hoại.

Ôn Tu Viễn: Tuyên bố chủ quyền công khai - check √

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me