TruyenFull.Me

Luan Ham Ai Duc

Người đàn ông nhìn bé con cứ thế bỏ đi, có chậm chạp đến đâu cũng phát hiện tâm tình mèo nhỏ không đúng, Santa chỉ đứng yên một lát, nhanh chóng quyết định không đi căng tin nữa, cất bước hướng ký túc xá bé mèo nhỏ đuổi theo, tuy rằng hắn không rõ có phải nguyên nhân là do mình không, nhưng hắn không thể để mặc em đi về như vậy.

"Santa, anh không đến căng tin sao?" Vốn trốn ở góc đường nhìn Lưu Vũ rời đi, thí sinh kia còn đang vui vì lại được ở riêng với người đàn ông, nhìn thấy Santa có vẻ định đuổi theo, vội vàng muốn ngăn cản.

"Không đi." Santa không quay đầu lại, chỉ ném một câu, lập tức sải bước rời đi.

Trên đường trở về phòng, đôi mắt bé con rũ xuống càng làm bật lên sự mong manh dễ vỡ, đồng thời che khuất ánh sáng nơi đáy mắt, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, đầu ngón tay theo bản năng siết chặt để lộ nội tâm phẫn nộ của em.

Mùi tùng hương trong dự liệu từ phía sau tràn đến, Lưu Vũ tăng tốc bước đi.

"Bé ngoan, em không thoải mái ở đâu? Anh cùng em nghỉ ngơi được không?" Santa đuổi theo bé con, người đàn ông khoác áo ngoài màu đen đứng dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn bé mèo nhỏ lại ấm áp vô cùng.

Bé con rũ mắt từ chối, lông mi đen nhánh run rẩy: "Không cần, anh đi ăn đi."

Người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm Lưu Vũ trong chốc lát, ánh mắt mãnh liệt đến mức em cảm thấy hơi khẩn trương, Lưu Vũ đang muốn mở miệng từ chối lần nữa đã bị Santa quyết đoán kéo vào trong ngực.

"Anh làm gì vậy?" Người đẹp nhỏ theo bản năng vùng vẫy, nhưng mặc kệ em giãy thế nào, đều bị Santa mạnh mẽ áp chế.

Santa đặt đầu lên bờ vai thon nhỏ của mèo con, có chút bối rối: "Bé cưng à, em có chuyện gì vậy? Em đang tức giận, phải không? Tại sao tức giận? Anh đã làm gì sai sao? Em nói cho anh biết được không?"

"Em không tức giận, là anh nghĩ nhiều rồi." Giọng nói của ai đó như sương như tuyết.

Bé con phát hiện mình không thể thoát được đã bình tĩnh lại, mặc kệ người đàn ông ôm lấy em.

"Em giận rồi." Người đàn ông chắc chắn nói, "Em ngay cả tên anh cũng không muốn gọi."

Mèo nhỏ ta không trả lời nữa.

Santa ôm bảo bối nhỏ đến một góc không người, xác nhận bé con bị giam giữa vách tường và lồng ngực mình mới thu tay lại, cúi đầu nhìn chằm chằm em không chớp mắt, Lưu Vũ rũ đôi mắt đẹp không chịu nhìn nhau với Santa, người đàn ông suy nghĩ lại hành vi mấy ngày nay của mình, nhưng không hề tìm ra đầu mối.

Thấy mỹ nhân như họa an tĩnh ở trong ngực mình, đường nét trên mặt xinh đẹp lại tràn đầy ủy khuất, trong lòng không khỏi sốt ruột.

"Nói cho anh biết, anh làm gì không tốt, anh sẽ sửa." Santa phát hiện bé con vẫn không có phản ứng, hắn đau lòng cúi đầu hôn em.

Bé con tinh xảo như ngọc này, bề ngoài thanh đạm lạnh nhạt, chỉ có hắn mới biết bên trong là cỡ nào mềm mại, bên ngoài em có thể ôn nhu nội liễm, dù có thất bại lớn đến đâu cũng có thể tự mình tiêu hóa. Hắn thật vất vả mới sủng ra một chút tính tình của em, kết quả hiện tại lại quay trở về lúc đầu.

Nụ hôn của Santa đột nhiên rơi xuống nên bé con không kịp phản ứng, chỉ ngây người một chút em đã bắt đầu trốn, thế nhưng trốn không thoát, trong mỗi nụ hôn đều chứa đầy tình ý, khiến bé con càng thêm ngượng ngùng.

"Đừng hôn nữa, em không muốn~~ " Đôi môi vừa hé đã cho người đàn ông cơ hội, lưỡi Santa trực tiếp tiến vào chiếm đoạt khoang miệng thơm ngọt.

Mèo nhỏ nghiêng về phía sau, sau gáy lập tức bị bàn tay to nắm lấy, em dần dần chìm trong nụ hôn của người đàn ông, trong đầu cảm thấy tựa như có pháo hoa nổ tung, vô cùng rực rỡ, nổ đến mức đầu em choáng váng.

Một nụ hôn sâu kết thúc, Santa bắt đầu thừa dịp mèo nhỏ hít thở, tiếp tục nhận sai: "Bảo bối ngoan, là lỗi của anh, đừng buồn nữa, hửm?"

Bé con mờ mịt thở gấp một hồi lâu, đối diện với đôi mắt người đàn ông lại không thở nổi, Santa hẳn là không hề phát hiện những chuyện kia.

"Không được ôm người khác, là nam cũng không được, không thể ở một mình với những người khác quá lâu." Mèo nhỏ cân nhắc, cúi đầu nói.

Santa lập tức đáp: "Được."

Santa thật không ngờ là chuyện này, trong đầu đột nhiên hiện lên một vài chi tiết, mấy ngày nay hắn và một thí sinh cùng nhóm đi quá gần, tối hôm qua thí sinh đó đột nhiên ngã ngay trước mặt hắn, còn ngã vào trong ngực hắn, lúc đó hắn thấp thoáng ngửi thấy hương hoa lan, nhưng chờ hắn đẩy người ra xoay lại thì không nhìn thấy gì cả.

Xem ra mèo con của hắn thật sự đã tới phòng tập tìm hắn, đây là hiểu lầm rồi, nhưng nhìn phản ứng hôm nay của em, hẳn là không chỉ như vậy.

"Còn yêu cầu nào khác không? Bảo bối có thể nói với anh." Người đàn ông tiếp tục dẫn dụ em nói ra.

Đôi mày mảnh khảnh nhẹ nhàng nhíu một chút, sau đó mèo nhỏ ngước mắt nhìn Santa, rồi lại rũ mắt, cứ thế suy nghĩ thật lâu mới nói: "Anh vứt bộ quần áo hôm qua mặc có được không." Lúc bé con nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng còn phiếm hồng, cả người giống như một bé mèo sữa ngạo kiều.

"Được, vứt đi." Người đàn ông chỉ cảm thấy mình giống như bị dáng vẻ đáng yêu của bảo bối đánh gục, không ngần ngại đồng ý: "Chúng ta đi vứt ngay bây giờ."

Vừa nói vừa ôm bé con đi về ký túc xá.

Cảm nhận được sự yêu chiều mà Santa dành cho mình tựa hồ không có điểm cuối, bé con khổ sở mấy ngày qua cong môi, rất cao hứng.

Người đàn ông vừa ôm Lưu Vũ đi, vừa dỗ dành, trong lòng muôn hình vạn trạng.

Quần áo, quần áo tối hôm qua, tâm tư bé con cho tới bây giờ đều trong suốt như ngọc, ngay thẳng thành thật, căn bản sẽ không bởi vì người khác tự mình ngã trên người hắn mà khó chịu với hắn, nhưng đối với bộ quần áo kia lại cực kỳ bài xích, ánh mắt Santa sâu thẳm, bất giác dùng lưỡi chống lên hàm trên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me