Luantus Twilight
Dưới trời mưa nặng hạt, có một thân hình nhỏ bé đi giữa nơi ấy.Anh nhớ về kỉ niệm xưa, nơi có anh và hắn bên nhau, lúc hoàng hôn lãng mạn. Giờ sao? Hắn đã rời đi không nói câu nào.
- Tú ơi! Tú ơi! Nghe thấy tiếng gọi ríu rít, Anh Tú quay người lại- Sinh! Tớ đây!Trong ánh chiều tà, có hai bóng hình đứng trên lan can ngắm cảnh.Những cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua từng kẽ tóc của anh. Trường Sinh quay sang, cười mỉm rồi nghịch những lọn tóc ấy.- Nào Sinh! Đừng nghịch tóc tớ! // //Anh Tú cười tươi, anh ngại ngùng đỏ mặt- Tú, mọi thứ thật yên bình nhỉ? Anh bất ngờ, quay sang hỏi hắn- Ý cậu là sao?- Không có gì ^^Tiếng nô đùa vang khắp sân thượng này
- Sinh...thật ra...tớ thích cậu! // //Trường Sinh phì cười, có thế thôi mà cũng ngại ư?^^- Tớ đồng ý. Đùa, lớp 12 rồi, ngại gì thế?- Kệ tớ...Anh Tú bất ngờ bị hắn ôm lấy, mặt anh đỏ như trái cà chua.- Sinh....- Người yêu rồi thì ngại gì nhỉ?Mọi thứ cứ thế trôi qua, nhưng cho đến một ngày. Đó là ngày hắn biến mất.
Anh lo lắng không thôi , đến mọi nơi để tìm hắn. Nhưng rốt cuộc, công sức của anh vô ích.- Cậu đang ở đâu thế...Trường Sinh?Những kí ức ùa về tan nhanh như một cơn gió. Nó như đưa anh trở lại hiện thực, nơi chỉ có mình sự cô đơn ở bên anh. Cái lạnh giá của cơn gió thổi vù qua cơ thể đã ngấm nước mưa nặng trĩu. Anh cố gắng từng bước đi về phía trước.*Tách tách**Tách tách...*Mưa bắt đầu ngớt, gió cũng bớt lạnh đi. Chỉ có điều...còn trái tim của anh vẫn cô đơn, lạnh lẽo. Anh chẳng còn sức đi nữa, anh khuỵu đầu gối, mất đà, anh nằm trên nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt.- Tớ yêu cậu, Trường Sinh...
- Tú ơi! Tú ơi! Nghe thấy tiếng gọi ríu rít, Anh Tú quay người lại- Sinh! Tớ đây!Trong ánh chiều tà, có hai bóng hình đứng trên lan can ngắm cảnh.Những cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua từng kẽ tóc của anh. Trường Sinh quay sang, cười mỉm rồi nghịch những lọn tóc ấy.- Nào Sinh! Đừng nghịch tóc tớ! // //Anh Tú cười tươi, anh ngại ngùng đỏ mặt- Tú, mọi thứ thật yên bình nhỉ? Anh bất ngờ, quay sang hỏi hắn- Ý cậu là sao?- Không có gì ^^Tiếng nô đùa vang khắp sân thượng này
- Sinh...thật ra...tớ thích cậu! // //Trường Sinh phì cười, có thế thôi mà cũng ngại ư?^^- Tớ đồng ý. Đùa, lớp 12 rồi, ngại gì thế?- Kệ tớ...Anh Tú bất ngờ bị hắn ôm lấy, mặt anh đỏ như trái cà chua.- Sinh....- Người yêu rồi thì ngại gì nhỉ?Mọi thứ cứ thế trôi qua, nhưng cho đến một ngày. Đó là ngày hắn biến mất.
Anh lo lắng không thôi , đến mọi nơi để tìm hắn. Nhưng rốt cuộc, công sức của anh vô ích.- Cậu đang ở đâu thế...Trường Sinh?Những kí ức ùa về tan nhanh như một cơn gió. Nó như đưa anh trở lại hiện thực, nơi chỉ có mình sự cô đơn ở bên anh. Cái lạnh giá của cơn gió thổi vù qua cơ thể đã ngấm nước mưa nặng trĩu. Anh cố gắng từng bước đi về phía trước.*Tách tách**Tách tách...*Mưa bắt đầu ngớt, gió cũng bớt lạnh đi. Chỉ có điều...còn trái tim của anh vẫn cô đơn, lạnh lẽo. Anh chẳng còn sức đi nữa, anh khuỵu đầu gối, mất đà, anh nằm trên nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt.- Tớ yêu cậu, Trường Sinh...
END
Đừng ai hỏi tui là anh Sinh đi đâu và anh Tú die rồi hả nhé ^^, tại tui cũng không biết=)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me