TruyenFull.Me

Lui Shu Tong Hop One Shot Va Doan Van

Màn đêm bao phủ lấy thành phố rực rỡ ánh đèn. Phòng ngủ của Shu tối mịt, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Shu nằm trên giường, đôi mắt cậu nhắm lại, cơ thể dần chìm vào giấc ngủ. Rồi từ từ, cậu bước vào trong giấc mơ của mình. Cậu cảm thấy một sự ấm áp bao quanh, và thân thể nhẹ nhàng như không có trọng lượng.

Nhưng giấc mơ của Shu lại vô cùng khó hiểu.

Trong giấc mơ ấy, Lui nằm cạnh cậu, quay lưng lại với khoảng cách rất gần. Shu có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối phương. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ mịt, nhường chỗ cho hơi thở đều đặn của hai người, tựa như thời gian đã ngừng lại.

Shu không hiểu bản thân đã mất trí ra sao, không ngăn nổi được cám dỗ nên đã nhẹ nhàng vươn tay ra, ngón tay khẽ chạm vào lưng của Lui qua lớp áo sơ mi mỏng. Cảm giác ấy khiến cậu hơi rùng mình, nhưng lại dễ chịu đến lạ kỳ. Shu không hề muốn rút tay về, ngược lại, cậu muốn sát gần anh hơn nữa.

Sự gần gũi, thân mật này càng làm cho tim của Shu đập nhanh hơn. Cậu không nghĩ mình sẽ làm như vậy, nhưng khi cơ thể đã bị dẫn dắt bởi cảm xúc, Shu không thể dừng lại. Cậu dịu dàng vuốt lưng Lui, và rồi, trong một khoảng khắc vô thức, Shu vươn người tới gần hơn, ôm lấy anh từ phía sau, vùi đầu vào mái tóc ấy.

Mùi hương của Lui - một mùi hương quen thuộc, mùi hương được kết hợp giữa cam bergamot và gỗ tuyết tùng, ấm áp và mạnh mẽ, mang lại cho Shu cảm giác vô cùng an toàn. Đó là mùi hương của sự thân thiết, của thứ tình cảm chưa thể thổ lộ, của những cảm xúc mập mờ chưa thể nói thành lời. Cậu tựa đầu vào bờ vai của Lui, chỉ muốn chìm đắm trong khoảnh khắc này mãi mãi, như thể đây là nơi cậu thuộc về. Bình yên bên cạnh anh đem đến vốn không có điều gì có thể sánh bằng.

Lui vẫn không phản ứng gì.
Nhưng rồi, ngay sau đó, anh quay lưng lại. Shu gần như không tin vào mắt mình. Khoảnh khắc ấm áp ấy, khoảnh khắc mà cậu cảm nhận được hơi ấm từ anh, đột ngột tan biến như sương sớm. Cậu cảm thấy một chút hụt hẫng, nhưng không thể phủ nhận rằng ánh mắt của anh vẫn không thể khiến tim cậu ngừng đập.
Song, điều đó chỉ kéo dài trong giây lát.

Lui nhếch miệng, một nụ cười hình bán nguyệt được vẽ nên như thể anh đang biết rõ tất cả những gì ẩn giấu trong tâm trí Shu, như thể anh đang trêu đùa với cảm xúc của cậu.

Cái cảm giác hỗn độn, lạ lẫm và đầy bối rối bỗng trào dâng. Shu vẫn không hiểu Lui nghĩ gì. Cậu liền nhanh chóng bật dậy, với vẻ mặt ửng hồng ngại ngùng:
- Cậu...

Lui vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, anh cũng ngồi dậy theo Shu, đôi mắt tím biếc ánh lên chút thích thú lẫn bí ẩn. Và rồi, anh từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Shu, ghé sát gần tai cậu, một lời nói nhẹ nhàng hơn tất thảy vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch:
- Cậu không cần phải vội vàng vậy đâu... Bởi vì, tôi biết,...

- Cậu đã thích tôi từ lâu.

Shu nhìn vào đôi mắt ấy, tâm trí xoáy sâu vào những suy nghĩ không có lời giải đáp, trong lòng xuất hiện một cảm xúc khó tả.
Lui không đợi Shu trả lời. Anh tiến gần đến cậu, rồi nhẹ nhàng chạm vào má cậu. Shu nuốt khan, cảm thấy như có một làn sóng mơn man trong lòng mình. Cậu cũng không biết bản thân nên làm gì ngay lúc này nữa. Cả cơ thể cậu nóng ran như thể có ngọn lửa ở trong đang âm ỉ cháy. Từng mạch máu của cậu dường như đang dồn về trái tim, khiến tim cậu đập nhanh đến nỗi cậu sợ Lui có thể nghe thấy. Vừa ngại ngùng lại thêm say đắm, điều đó khiến cậu phát điên.

- Cậu có gì muốn nói với tôi không? - Lui cuối cùng cũng nói
Những lời nói của anh như đang thôi thúc cậu trả lời. Shu chỉ có thể lắc đầu. Cậu không biết phải nói gì. Cậu không biết phải làm thế nào để thoát khỏi giây phút này.

Từng ngón tay của Lui di chuyển dọc theo sống lưng cậu một cách đầy táo bạo.
- Cậu vẫn không nói gì à? Đáng yêu thật đấy nhỉ! Hình như cậu có vẻ không thích tôi gần cậu như vậy, có đúng không ?
Shu muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt nên lời. Nhịp thở của cậu dường như trở nên gấp gáp hơn.

Dần dần, bàn tay của Lui luồn vào trong áo cậu. Shu ngượng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào anh. Lui từ từ cởi hết nút áo của bộ pijama mà cậu đang mặc.
- L-Lui...

- Hửm ?

- Cậu đ-đang làm gì vậy?

- Làm chuyện mà cậu đang nghĩ trong đầu?

- Ơ...ơ?!

- Không phải cậu thích chuyện này lắm sao? - nói rồi, Lui trao cho Shu một nụ hôn cuồng nhiệt. Sau một hồi dây dưa, hai người mới buông nhau ra.

Shu cũng giật phăng chiếc áo trên người, ném sang một bên. Rồi vòng tay qua cổ Lui, hai người lại tiếp tục hôn nhau, quấn chặt lấy đối phương không thể tách rời. Như thể cậu muốn dâng hiến thân thể xinh đẹp này chỉ dành cho riêng mình anh.
- Tôi yêu cậu, Lui. Thật sự, yêu cậu rất nhiều, xin cậu đừng ghét bỏ tôi.
_______

Nhưng rồi, như mọi giấc mơ, việc tỉnh giấc là một điều không thể tránh khỏi.

Shu choàng tỉnh dậy, bàn tay vô thức chạm lên má, cảm giác ấm áp vẫn còn đọng lại quanh đây. Cậu nhìn xung quanh, không còn thấy hình bóng Lui nữa, thứ duy nhất còn sót lại là chiếc giường vắng vẻ với không gian tĩnh lặng.
" Mình vừa mơ cái gì vậy? Thật là..."

Song cảm giác ấy, mùi hương ấy, và cả cái động chạm quyến rũ ấy vẫn còn lảng vảng đâu đó trong tâm trí cậu.

Bởi vì, chỉ trong những giấc mơ mới có thể tìm thấy những điều chưa thể thành hiện thực.

Shu ngồi thẫn thờ bên mép giường, lòng trống rỗng như thể ai đó vừa giật mạnh cậu ra khỏi nơi cậu thuộc về. Không còn mùi hương cam bergamot và gỗ tuyết tùng, không còn vòng tay kia—chỉ còn bóng tối và tiếng kim đồng hồ tích tắc như nhấn nhá vào một điều gì đó vừa mất.

Cậu đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn, không nghĩ ngợi gì, như một thói quen vô thức.

Màn hình sáng lên.
1 tin nhắn chưa đọc.
Từ một cái tên mà lẽ ra không nên xuất hiện… vào lúc này.

Lui Shirosagi (2:05 AM):
“Nghe nực cười thật nhỉ? Nhưng tôi...vừa mơ thấy cậu”

Shu nín thở. Ngón tay bất động. Mạch máu dường như ngừng chảy trong khoảnh khắc đó.
Shu chết lặng.

Tay siết nhẹ lấy điện thoại. Tim cậu đập mạnh—không còn vì mơ nữa, mà vì một thực tại mơ hồ hơn cả mơ. Không có biểu tượng tin nhắn trước đó. Không có lời giải thích. Chỉ vỏn vẹn một dòng, như thể Lui biết hết mọi thứ trong cơn mộng của cậu. Không có gì để phân biệt đó là trêu đùa, mộng tưởng… hay một lời thú nhận lặng thi. Chỉ một câu - như xé đôi ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực.

“Cậu cũng mơ thấy tôi sao, Lui?”

Shu không gửi câu đó. Cậu chỉ lặng lẽ mỉm cười, rồi nhìn lên trần nhà. Bóng tối như một tấm màn nhung đè nặng. Không còn gì rõ ràng nữa. Chỉ là:

“Nếu cậu mơ giống tôi… thì chúng ta đã gặp nhau ở nơi không ai biết.”

Và điều đau lòng nhất là—
Chỉ có trong mơ… Shu mới dám yêu Lui.

Và chỉ khi tỉnh lại, cậu mới nhớ rằng, điều đó mãi mãi không thể xảy ra.

Tin nhắn vẫn nằm im đó, như một dư hương ám ảnh.

Một chứng cứ sống cho thứ tình cảm mà thực tại không thể cất giữ.

Chỉ có giấc mơ mới dám giữ giùm cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me