TruyenFull.Me

Lui Shu Tong Hop One Shot Va Doan Van

Lui Shirosagi và Shu Kurenai giống như lửa với băng luôn đối đầu kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Chẳng ai hiểu vì sao hai kẻ đó lại cứ nhìn chằm chằm vào nhau như muốn "ăn tươi nuốt sống" đối phương trong mỗi trận đấu - một phần là vì thù ghét, phần còn lại chính là không cam lòng. Và chính cái sự không cam lòng đó lại khiến Lui hút vào Shu ngày một sâu hơn.

Lui Shirosagi chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại để ý đến Shu Kurenai - đối thủ từng khiến hắn phát điên vì cái vẻ điềm đạm đến khó chịu. Nhưng đúng là, lần đầu hắn gặp Shu ngoài trận đấu, cậu đã khác.

Shu đứng một mình ở góc hành lang sau trận đấu nảy lửa giữa Spriggan và Luinor. Mồ hôi còn đọng lại trên trán, và ánh mắt đỏ rực như muốn đốt cháy bất cứ ai lại gần.

- Cậu trông giống như một con mèo hoang vừa đánh nhau xong, và giờ nằm liếm vết thương một mình ấy! - Lui cười nửa miệng châm chọc

Cậu quay lại, ánh mắt sắc lém như muốn xuyên thủng hắn:
- Bớt nói lại đi, lần sau tôi sẽ không để cho cậu thắng tôi dễ dàng như vậy đâu!

Lui bật cười, vẫn là dáng vẻ hung dữ của con mèo ngày nào ha?
Từ lần đó, Lui bắt đầu đi ngang qua sân tập của Shu mỗi ngày. Có lần hắn mang nước, có lần hắn chẳng mang gì ngoài vài lời trêu chọc.

- Đừng tưởng làm như vậy là tôi sẽ nhẹ tay với cậu khi đấu - Shu lạnh nhạt nói, nhưng vẫn nhận lấy chai nước từ tay Lui

- Tôi cũng đâu có cần. Có đấu kiểu gì thì cậu cũng thua nhỉ?

"Cứ hung dữ đi, rồi tôi cũng sẽ khiến cậu trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay tôi mà thôi"

Thật ra, mỗi lần Shu lườm Lui, cằn nhằn hay thở dài, hắn đều biết mình đang dần chạm vào sâu bên trong lớp vỏ lạnh lùng ấy. Và dần dà, cậu bắt đầu đợi hắn đến...
_______________

Trận đấu tiếp theo của họ diễn ra ở giải Quốc gia. Như thường lệ, không ai nhường ai. Họ lao vào nhau như thể thế giới chỉ còn tồn tại mỗi đối phương.

Sau khi trận đấu hoãn lại vì một số lý do, vào giờ giải lao, cả hai cùng thở dốc vì mệt. Trong phòng thay đồ, Lui nhìn Shu nói:
- Để xem lần này cậu có giành được chức quán quân vô địch Quốc gia không? Hay lại chấp nhận làm Á quân lần nữa?

- Đừng có mơ! - Shu hậm hực nói - Tôi sẽ đạp chết cái vẻ kiêu ngạo đó của cậu! Đừng tưởng vì cậu cưng chiều tôi nên tôi sẽ nương tay với cậu, không có chuyện đó đâu!

Lui bật cười, dựa vào vai Shu:
- Tôi đâu cần mèo biết nịnh. Tôi thích mèo biết cào cơ !
________________

Lui và Shu vẫn là đối thủ trên sân đấu - nhưng ngoài đó, Lui đã thuần hóa được con mèo hoang khó chiều nhất trên đời. Và Shu, dù không nói nhưng đã để Lui là người đầu tiên chiếm trọn trái tim cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me