TruyenFull.Me

Lumine Doa Hoa Thuan Khiet No Ro

Làng Kiều Anh được bao phủ dưới những tán cây xanh vì vậy buổi chiều hè nơi đây không oi bức mà còn vô cùng mát mẻ. Tà dương chiếu xuống cảnh vật xung quanh tạo nên một vẻ đẹp đơn sơ và yên bình, vầng thái dương cuối ngày như dát vàng lên mặt hồ trong veo, sóng sánh theo từng vệt nước. Người thiếu nữ ngồi trên thuyền nhỏ hái sen, ngâm nga khúc hát. Cơn gió nhẹ thổi qua, Chung Li tiên sinh đã ngồi bên bàn trà từ bao giờ, kiên nhẫn đợi Huỳnh trở lại. 

- A Li, nhìn này, hoa đẹp lắm, chàng có thích không?

Huỳnh cô nương môi hồng răng trắng, ngũ quan cân đối hài hòa, ôm đóa sen đứng dưới dương quang nhàn nhạt cười lên lại càng thêm phần ôn nhu xinh đẹp. Chung Li xoa đầu nàng, vân vê lọn tóc của nàng ấy.

- Ừm, ta thích lắm. Khi nào đến mùa hoa, ta dẫn nàng đi xem nhé?

- A Li... Đã qua mùa xuân rồi. Chàng lâu nay rốt cuộc đã đi đâu?

- Không sao, ta sẽ về bên nàng, sớm thôi.

Chung Li ôm Huỳnh, hôn lên trán nàng. Ngài biết nàng chỉ muốn tránh xa thịnh thế phồn hoa, tranh đoạt nên chọn ở lại nơi này. Vì vậy để Chung Li nói ra thân phận của mình là Nham Vương Đế Quân lại khó thêm một bậc, giấu giếm hết lần này đến lần khác, trở thành một người trần tục ở bên nàng. Ngày đó, ngài chỉ nghĩ rằng chiến tranh ma thần kết thúc, nơi đây bình yên bản thân sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng nào có dễ như thế, chiến sự dài liên miên, các tiên nhân và dạ xoa hy sinh thân mình, Chung Li là đế quân của bọn họ, sao có thể bỏ mặc không quản đây? 

Ngày tất cả kết thúc, Chung Li vội vã đến ngôi làng nhỏ kia tìm Huỳnh. Mùa thu lá vàng rơi năm đó, khung cảnh không gì đổi thay, chỉ có người đứng trước ngõ trúc cầm chiếc ô giấy chờ ngài đã không còn nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me