4. Đời này... kiếp này... đừng gặp lại ta nữa
Gió thổi qua khu rừng rậm, lay động những tán cây xào xạc. Trác Dực Thần đứng lặng sau thân cổ thụ, tay nắm chặt chuôi kiếm nhưng chưa từng rút ra.Hắn không cố ý nghe lén.Chỉ là khi thấy Triệu Viễn Châu vội vã xông vào rừng sương mù, linh cảm mách bảo hắn-chuyện gì đó đã xảy ra.Và rồi, hắn nghe thấy.Nghe thấy tiếng tranh cãi dữ dội giữa hai người tưởng như đã từng yêu thương nhau sâu sắc, giờ lại chỉ toàn giằng co và tổn thương.Ly Luân lạnh lùng, mỉa mai, thậm chí là tàn nhẫn. Triệu Viễn Châu thì vừa cố gắng giải thích, vừa tuyệt vọng khi không thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.Nhưng Trác Dực Thần lại không kết luận như Viễn Châu.Hắn nghe hết rồi, từng câu, từng chữ... cả cách Ly Luân nói "Ngươi luôn tin người ngoài, còn ta thì chưa bao giờ."Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn trời-trăng mờ sau màn mây dày, ánh sáng lờ mờ không đủ soi tỏ mọi thứ. Nhưng hắn lại cảm thấy rõ ràng, trong đáy mắt của Ly Luân, không phải là điên cuồng của kẻ giết người vô độ, mà là... mỏi mệt. Và đau đớn."Không giống..."Hắn nhíu mày.Không có bằng chứng, cũng không có lời biện minh nào rõ ràng. Nhưng trong lòng hắn dấy lên một cảm giác lạ-cảm giác muốn tin Ly Luân.Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với Ly Luân, hắn chỉ nghe qua lời kẻ của Triệu Viễn ChâuHắn lặng lẽ lùi bước, quay lưng rời khỏi rừng sương mù. Chuyện này, hắn sẽ không nói với Viễn Châu ngay. Cũng không nói với Văn Tiêu."Ly Luân không giết người."Trong lòng hắn bỗng dội lại câu khẳng định này. Lý trí bảo hắn phải nghi ngờ. Nhưng linh cảm-lần đầu tiên trong đời hắn nghe theo nó.Có lẽ, đây chính là bước đầu tiên để một người học cách nhìn thấu, thay vì nhìn qua.---Trăng vừa lên cao, ánh sáng lạnh chiếu xuống khu doanh địa của Tập Yêu Ty. Trong sương mù nhàn nhạt vẫn chưa tan, Trác Dực Thần đứng dựa vào cây cột đá ngoài sân, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn người trước mặt không chút che giấu vẻ thất vọng."Triệu Viễn Châu" hắn lạnh giọng, "khi nãy ta nghe hai ngươi nói chuyện."Chu Yếm im lặng trong một khắc, rồi gật đầu: "Ừ.""Không có gì muốn nói với ta sao?" Trác Dực Thần hỏi, giọng không gay gắt, nhưng lại như dao nhọn găm vào nơi yếu mềm nhất.Chu Yếm cụp mắt, giọng khàn khàn: "Trác Dực Thần, ta... không tin Ly Luân sẽ làm như vậy."Trác Dực Thần bật cười khẽ, tiếng cười không vui:"Không tin? Nhưng ngươi vẫn hỏi, vẫn nghi ngờ hắn, vẫn làm hắn tổn thương. Ngươi không thấy sao? Mỗi lần chuyện liên quan tới Ly Luân, ngươi đều trở nên ngu muội. Ngay cả phán đoán cơ bản cũng chẳng còn."Chu Yếm hơi run, nhưng không phản bác.Trác Dực Thần bước tới, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can y."Hai người đó chết rất yên bình," hắn nói chậm rãi, "khuôn mặt không có dấu hiệu giãy giụa, không kinh hoàng, không đau đớn. Như đang ngủ. Đây mà là bị giết sao? Một kẻ như Ly Luân - người từng hủy cả một vùng - có thể ra tay... nhẹ nhàng đến vậy?"Chu Yếm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au, nhưng vẫn không nói gì.Trác Dực Thần cười nhạt: "Triệu Viễn Châu, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Ly Luân bây giờ ghét ngươi đến vậy. Đến mặt ngươi, hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy."Chu Yếm cắn môi, máu rịn ra nơi khóe môi, không biết là do tức, do đau, hay vì hối hận."Sao?" Trác Dực Thần nghiêng đầu, "ta nói đúng quá nên ngươi không cãi lại được?"Một lúc lâu, Chu Yếm mới khẽ nói: "Trác Dực Thần... ta muốn đi gặp Ly Luân."Trác Dực Thần quay mặt đi, nhưng vẫn gật đầu. "Được. Ngươi đi đi. Bọn ta sẽ đến sau. Ta phải giải quyết chuyện này trước."Hắn dừng một chút, quay đầu lại, ánh trăng phản chiếu lên mắt hắn như mặt nước động: "Triệu Viễn Châu... ngươi đáng ghét thật đấy."Nói rồi, hắn phất tay áo quay người đi vào trong. Còn Chu Yếm thì đứng yên trong bóng đêm, bàn tay siết chặt nơi ngực trái. Nơi đó đau đến mức không thở nổi-nhưng vẫn không bằng một câu nói nhẹ tênh vừa rồi."Ngươi đáng ghét thật đấy."---Hòe Giang Cốc. Chu Yếm đứng lặng trước kết giới, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu bóng người bên trong. Hắn khẽ gọi:"Ly Luân..."Giọng nói ấy tưởng chừng sẽ được đón nhận, nhưng chỉ có tiếng cười khẽ, hờ hững vang ra từ trong lớp màn mỏng:"Ngươi lại đến... Ta còn tưởng lần này ngươi thật sự biết xấu hổ mà không mặt dày quay lại nữa."Chu Yếm siết ô, cố nén nghẹn ngào:"Ta đến là vì ta muốn tin ngươi."Ly Luân quay người. Gương mặt y tái nhợt, ánh mắt thản nhiên như nước, nhưng sâu bên trong là những tầng tầng lớp lớp tổn thương chưa từng lành lại."Muốn tin?" - y khẽ bật cười, tiếng cười ấy như thể vừa cười chính bản thân mình, vừa cười luôn cả quá khứ."Triệu Viễn Châu, thứ ngươi gọi là tin tưởng... là nhìn thấy ta thì hoài nghi, nghe tên ta thì cảnh giác? Là vừa nghe ai chết đã nghĩ ngay đến ta?"Chu Yếm lặng người, không đáp.Ly Luân từng bước tiến đến rìa kết giới, dừng lại cách hắn một khoảng ngắn:"Năm đó ta bị phong ấn, ngươi không đến. Tám năm ta sống trong bóng tối, ngươi không một lần hỏi han. Bây giờ ngươi đứng trước mặt ta, bảo là muốn tin ta?""Ta sai rồi..." - Chu Yếm thều thào."Sai?" - Ly Luân lặp lại, giọng khàn đi, đầy mỉa mai."Thứ ta cần... chưa bao giờ là một câu 'ta sai rồi'. Nếu lời xin lỗi có thể làm lành mọi thứ, vậy tám năm của ta tính là gì? Máu trong ta chảy ngược từng ngày, lệ khí cắn xé từng đêm, cô độc đến mức chẳng dám mơ... Ngươi ở đâu?"Ánh mắt Ly Luân rực lên trong ánh trăng nhạt, y nói tiếp, giọng chậm mà sâu:"Ngươi biết không? Những năm ấy, ta đã từng nghĩ-chỉ cần ngươi đến. Một lần thôi. Ta sẽ tha thứ. Nhưng ngươi không đến. Không một lần.""Ta không biết phải đối mặt ngươi thế nào..." - Chu Yếm khàn giọng."Nhưng ta vẫn luôn-vẫn luôn nhớ ngươi."Ly Luân cười khẽ, nụ cười mang vị máu:"Ngươi nhớ ta? Ta thà ngươi quên luôn còn hơn. Vì ngươi nhớ mà vẫn nhẫn tâm, thì ta thà mình chưa từng tồn tại trong lòng ngươi.""Ta sẽ cứu ngươi ra.""Vì sao?""Vì ta nợ ngươi."Ly Luân nhắm mắt một lát, đôi vai run nhẹ. Y nói rất khẽ, nhưng mỗi chữ như lưỡi dao:
"Đừng dùng danh nghĩa trả nợ để đến gần ta. Ta không cần sự thương hại của ngươi. Cũng không cần ngươi cứu.""Dù ngươi có cứu ta, ta cũng không bao giờ... bước về phía ngươi nữa."Chu Yếm cắn chặt răng, nắm chặt chuôi ô như sắp bóp nát."Ly Luân..." - Chu Yếm bước lên, tay chạm vào kết giới vô hình trước mặt."Mở kết giới cho ta, ngươi bị thương rồi, để ta xem."Bên trong kết giới, Ly Luân vẫn đứng bất động giữa làn sương nhạt. Hắn quay lưng về phía y, ánh sáng trăng rọi lên thân hình mảnh khảnh như gió cũng có thể thổi nghiêng."Không cần." - Ly Luân trả lời ngắn gọn, giọng nói như gió lạnh lùa qua kẽ lá, chẳng chút cảm xúc."Ngươi đi đi. Đừng ở lại nơi này nữa."Chu Yếm khẽ nhíu mày, tay dán chặt lên kết giới, đôi mắt đầy kiên định."Ly Luân, ngươi tránh ta cũng được, ghét ta cũng được, nhưng nếu ta đã đến đây... thì đừng cự tuyệt ta như vậy.""Ngươi có tư cách gì đến gần ta?" - Ly Luân cười lạnh."Thứ ta cần, ngươi chưa từng cho được. Giờ tỏ ra quan tâm... ta không cần."Không đợi thêm lời nào, Chu Yếm xoay cổ tay, yêu lực dâng lên, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt màu lam. Chỉ nghe một tiếng "Xoẹt"-kết giới bị xé một đường."Ngươi dám!" - Ly Luân xoay phắt người lại, ánh mắt bùng lên một tia phẫn nộ ngắn ngủi. Nhưng rồi nhanh chóng tắt lịm.Y nhắm mắt, không nói thêm lời nào, dứt khoát quay lưng lại, như thể sự hiện diện của Chu Yếm khiến hắn mỏi mệt đến tận xương tủy.Chu Yếm vươn tay... nhưng chỉ chạm phải khoảng không lạnh lẽo.Một tầng sáng nhàn nhạt hiện lên giữa y và Ly Luân, như dòng nước trong suốt ngăn cách vạn dặm. Thần lực Bạch Trạch-phong ấn chưa được giải, vẫn bao phủ quanh thân thể của Ly Luân như một lớp kén cô độc."Là thần lực Bạch Trạch..." - Chu Yếm khựng lại, giọng khẽ khàng như một lời độc thoại.Ngón tay y khựng giữa không trung, bất động, rồi chậm rãi buông xuống. Y khẽ cười khổ."Ngươi xem... ngay cả đến gần ngươi, ta cũng không có tư cách."Ly Luân vẫn ngồi đó, bóng lưng cứng nhắc như tượng đá.Chu Yếm đành ngồi lùi về sau một đoạn, cách hắn ba bước, cách ba bước nhưng như cách cả một đời.Y vòng tay ôm lấy gối, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt ngước nhìn bóng lưng của người kia, nhẹ giọng như đang nói với một giấc mộng không thể chạm tới."Ly Luân, nếu ngươi không muốn ta ở đây, ta cũng sẽ không đi.""Ta ngồi đây thôi. Không chạm vào ngươi, không hỏi han, không phiền nhiễu.""Ta chỉ muốn ở gần ngươi một lát... chỉ một lát thôi."Bóng lưng phía trước không nhúc nhích.Yên lặng như thể thời gian đóng băng, nhưng chỉ có Chu Yếm biết rõ-mỗi giây phút trôi qua, lòng hắn như bị vạn mũi kim xuyên thủng."Năm đó, khi còn là Hòe linh và Vượn trắng, ngươi để ta nhảy nhót trên thân mình, ngươi không tức giận.""Ngươi để ta bẻ lá, ngươi không nói gì.""Ngươi để ta nằm ngủ giữa cành ngươi, ngươi chỉ khe khẽ lay lay thân mình để đuổi gió giúp ta."Y hít một hơi thật sâu, như muốn ngăn thứ gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng:"Giờ ngươi lại đến ngồi quay lưng, ngay cả một ánh nhìn cũng keo kiệt..."Đằng trước, Ly Luân vẫn không xoay người lại. Hắn chỉ khẽ khàng nói, giọng nhẹ như một tàn tro sắp tắt:"Chu Yếm, đừng nhắc chuyện trước kia nữa.""Ngươi nhớ nó là hạnh phúc... còn ta, nhớ nó chỉ thấy đau."Chu Yếm khựng người.Một lúc sau, y mím môi, cúi đầu, khẽ cười một tiếng đầy cay đắng:"Vậy thì ta sẽ không nói nữa...""Chỉ xin ngươi... cho ta ngồi đây một lát. Không nói, không hỏi. Không làm gì cả. Chỉ... ngồi bên ngươi."Chu Yếm cứ thế ngồi bên cạnh, không nói, không nhúc nhích.Chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của người kia, như nhìn một vầng trăng đã khuyết không thể nào tròn lại được. Ánh mắt hắn dịu đi từng chút, nhưng vẫn cẩn thận giữ lấy khoảng cách vừa đủ, không quá gần để khiến đối phương khó chịu, cũng không quá xa để mất tăm bóng dáng.Thời gian lặng lẽ trôi qua giữa hai người, không ai lên tiếng. Chỉ có gió lướt qua khóm hòe cổ, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, vương chút vị héo úa của những mùa đã cũ.Chu Yếm tựa đầu vào tường, chẳng biết từ lúc nào hai mắt đã nhắm lại, hơi thở dần đều. Ánh trăng hắt qua, chiếu lên khuôn mặt hắn, mỏi mệt nhưng lại yên bình lạ thường.Ly Luân lúc này mới khẽ động.Hắn mở mắt, đôi đồng tử vẫn sâu thẳm như hồ nước đá, nhưng trong đó lại có một tầng sóng nhẹ thoáng qua. Không quay đầu, nhưng cổ hơi nghiêng, đôi mắt lặng lẽ rơi vào khuôn mặt kia.Ánh nhìn kéo dài như muốn khắc ghi từng đường nét.Khuôn mặt hắn-kẻ từng khiến y đau đớn tột cùng-kẻ từng che chắn cho y giữa biển máu.-kẻ đã bỏ mặc y tám năm dài đằng đẵng.Ly Luân nhìn mãi, không chớp mắt, rồi không biết từ lúc nào, nơi khóe mi có một giọt nước trong suốt rơi xuống... lặng lẽ, như chưa từng tồn tại.Hắn khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ, không có âm thanh, nhưng lại khiến chính hắn đau thắt:"Chu Yếm, ngươi có biết không..."
"Ta hận ngươi... là bởi vì ta từng yêu ngươi đến tận xương tủy."
"Ngươi tưởng ta vô tình, nhưng mỗi bước ngươi lùi, ta đều đau đến rướm máu."Ánh mắt Ly Luân dừng lại trên bờ vai Chu Yếm, tay hắn khẽ động, như muốn vươn ra, chạm lấy một lần, dù chỉ là chạm nhẹ một chút... rồi lại rút về."Chỉ cần ngươi tỉnh lại, lại nói vài câu hồ đồ... ta sợ mình sẽ không đủ sức đuổi ngươi đi nữa."Giọng hắn rất khẽ, như nói cho chính mình nghe. Rồi chậm rãi nhắm mắt lại, xoay lưng đi, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu, như thể chưa từng lén nhìn, chưa từng run lòng.Mà chỉ có mặt đất im lặng chứng kiến-một người ngủ mỏi mệt, một người thức tỉnh trong yên lặng, cõi lòng xé thành hai nửa.---Sáng hôm sau, ánh mặt trời mờ nhạt len qua tầng sương lạnh, chiếu vào gian thất u tĩnh.Chu Yếm đã tỉnh từ lâu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.Vẫn ngồi đó, yên lặng như một pho tượng, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh trước mặt-Ly Luân vẫn nghiêng đầu, tựa bên khung cửa, ánh sáng xuyên qua mái tóc bạc của y như thêu lên từng sợi buồn tĩnh mịch."Ly Luân..."Chu Yếm khe khẽ gọi, giọng hắn trầm, nhẹ, tựa như sợ làm kinh động một giấc mộng mỏng manh.
Nhưng y không đáp."Hôm nay vết thương đỡ hơn chút nào chưa, còn giận ta như hôm trước không?"Chu Yếm hỏi tiếp, lần này mắt hắn cụp xuống, tay siết chặt lấy chuôi dù đã cũ kỹ.
Là cây dù năm đó y tặng hắn-dưới gốc hòe xưa, khi cả hai còn chưa vướng lấy bao oán hận này.Ly Luân vẫn im lặng, dường như không nghe thấy.Chu Yếm cười khẽ, nụ cười không chút vui vẻ:
"Ngươi không cần đáp. Ta biết... ta còn mặt mũi gì đòi hỏi ngươi tha thứ."Không khí giữa hai người như một lớp sương, nặng nề mà mờ ảo.Chu Yếm ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định:
"Chỉ còn vài ngày nữa... Trác Dực Thần và Văn Tiêu sẽ tới.""Họ sẽ phá được phong ấn.""Đến lúc đó..."Hắn dừng lại, môi mím chặt, ngực như bị siết bởi một bàn tay vô hình."...ngươi có thể tự do rời đi. Nếu muốn, ngươi có thể không bao giờ gặp lại ta."Ly Luân lúc này khẽ nhắm mắt, mí mắt run lên, nhưng vẫn không nói lời nào.Chu Yếm đưa tay ra, rồi lại thu về."Ta chỉ mong... dù có rời đi, cũng đừng chết trước mắt ta. Ta muốn ngươi được tự do được làm chính mình, muốn làm gì làm, bảo vệ Đại Hoang cũng được, không làm cũng được, ta sẽ thay ngươi bảo vệ nó để ngươi một đời còn lại đều bình an. Như vậy kiếp này ta đã mãn nguyện""Cho dù ngươi hận, đừng gục ngã vì hận thù đó. Nếu ngươi thật sự muốn nhìn thấy ta trả giá... thì hãy sống."Giọng hắn nghẹn lại, chỉ còn lại tiếng hít thở chậm chạp, đầy cố gắng.Ly Luân không quay đầu, nhưng hai tay đã khẽ run trong tay áo rộng.Y không biết bản thân còn có thể duy trì sự thờ ơ này đến bao giờ.---Ngày hợp nhất lệnh bài Bạch Trạch.Bầu trời Đại Hoang nhuộm sắc xanh xám bất thường, không phải vì mây mù, mà là do khí tức của trời đất đang lặng lẽ rung chuyển. Những mảnh vỡ linh lực từ Bạch Trạch lệnh chập chờn giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như thủy tinh bị nắng chiếu lên.Chu Yếm đứng giữa tâm trận, mắt khẽ nhắm. Quanh hắn là kết giới tầng tầng lớp lớp do chính hắn bố trí. Trác Dực Thần, Anh Lỗi, Bạch Cửu đều đã được đẩy ra xa khỏi trận pháp.Chỉ còn Văn Tiêu đứng cùng hắn, và Anh Chiêu, Sơn Thần Côn Luân - đang vận lực ở bên ngoài để bảo vệ không gian."Triệu Viễn Châu... chắc chắn phải làm vậy sao?" - Văn Tiêu nhíu mày, cảm thấy linh lực quanh người hắn đang trở nên hỗn loạn, lệ khí như bóng ma vô hình quấn lấy thân thể hắn từng chút một.Chu Yếm khẽ cười, mắt không mở ra nhưng thần sắc vẫn trấn định:
"Chỉ cần cô hoàn tất việc hợp nhất lệnh bài, đừng quan tâm ta."Khi lệnh bài hợp nhất lần nữa, Thần lực của Thần nữ trở về. Đúng lúc đó, trời đất bắt đầu biến đổi.Giống hệt như kiếp trước, Chúc Âm - vị thần thao túng quy luật thiên địa - lại thay đổi ngày thành đêm, khiến lệ khí trong cơ thể Chu Yếm bị kích phát toàn bộ.Chu Yếm bật mở mắt-tròng mắt hắn đỏ ngầu, cả cơ thể tỏa ra một luồn khí đỏ đáng sợ, không còn dáng vẻ thích trêu đùa người khác hằng ngày, xung quanh như có từng tầng lệ khí xé toạc không gian, phẫn nộ, đau đớn, và cắn xé.Văn Tiêu nhanh chóng chạy đi, là dặn dò của Triệu Viễn Châu sau khi có lại Thần lực việc đầu tiên cô phải đến Hòe Giang Cốc giải phong ấn cho Ly Luân trước, còn Trác Dực Thần mới là người ở lại đối phó Chu Yếm lúc này."Ly Luân, ta đến theo lời hứa với Triệu Viễn Châu, mong ngươi sẽ không làm hại con người lần nữa""Triệu Viễn Châu giờ đã bị lệ khí khống chế, ngươi có cách nào cứu hắn không?""Ban đầu cô nên ở lai đó cứu hắn, chỉ cần cô dùng thần lực của mình có thể ổn định tâm trí hắn rồi, chạy đến đây giải phong ấn cho ta, cô tính để Trác Dực Thần giết chết hắn hay sao. Ngu xuẩn"Sấm động giữa trời đêm.Tại tâm trận đã gần sụp đổ, lệ khí đen cuồn cuộn như rồng dữ thoát xác, cuốn quanh Chu Yếm. Toàn thân hắn gần như bị nuốt trọn trong bóng tối. Lệnh bài Bạch Trạch vừa hợp nhất đã rơi xuống đất, phát ra ánh sáng run rẩy - như đang kêu cứu.Trác Dực Thần nắm chặt Kiếm Vân Quang, mắt đỏ hoe.Chu Yếm lúc này chẳng còn giữ hình dáng con người-hắn giống như một yêu quái bị nguyền rủa, bị thiên địa ruồng bỏ."Triệu Viễn Châu... ngươi đã bảo ta giết ngươi..."Giọng Trác Dực Thần run rẩy."Nhưng sao... giờ ta lại không xuống tay nổi..."Rồi hắn siết chặt tay, hét lớn:"Nếu ta không giết ngươi, tất cả đều sẽ chết!"Ầm!
Kiếm Vân Quang phát sáng rực rỡ-trắng như tuyết, cắt đôi cả màn đêm.Ngay khoảnh khắc mũi kiếm chuẩn bị xuyên ngực Chu Yếm-"ẦM!"Một thân ảnh từ không trung như tia sáng đáp xuống-Ly Luân!Toàn thân y tỏa ra yêu quang nhàn nhạt, cánh tay vươn ra, dùng chính cơ thể chắn lấy nhát kiếm."PHẬP!"Máu đỏ tươi văng khắp mặt đất.Chu Yếm như bừng tỉnh-đôi mắt đỏ rực kia mở to-khi thấy y nhân ngã xuống trước mặt hắn."Ly Luân!!"Trác Dực Thần sững sờ.Hắn không ngờ Ly Luân lại... chắn kiếm thay cho Chu Yếm."Ngươi điên rồi sao!" - hắn hét lên.Ly Luân ngã xuống, môi tái nhợt nhưng mắt vẫn không rời Chu Yếm.Dù miệng y đầy máu, vẫn cố gắng nở một nụ cười:"Hắn... là của ta. Không ai được giết hắn... ngoài ta."Rồi y quay đầu về phía Chu Yếm - người giờ đây đứng như hóa đá, hai tay run lên, không thể tin vào những gì mình vừa thấy."Chu Yếm...""Ta đã nói, nếu một ngày ngươi rơi vào vực thẳm... ta sẽ không để ngươi rơi mãi..."Y đưa tay, đặt lên ngực hắn, yêu lực nhu hòa từ tay Ly Luân truyền vào Chu Yếm như làn nước mát lành.Lệ khí bắt đầu dao động, như một đứa trẻ bị quở trách, dần dần rút lại.Chu Yếm ngã xuống quỳ, ôm lấy Ly Luân."Ngươi ngốc thật... Ngươi không cần làm vậy..."Ly Luân mỉm cười, máu ứa ra nơi khóe môi:"Ngươi kêu thần nữ cứu ta... bây giờ... đến lượt ta cứu ngươi...""Ngươi từng bỏ ta, nhưng ta chưa từng quên ngươi được ngươi, chưa từng ghét bỏ ngươi...dù ta tự lừa dối mìng""Ta hận ngươi... là vì ta quá yêu ngươi thôi..."Chu Yếm gào lên, lệ khí trong người như vỡ tung rồi bị chấn tan bởi yêu lực của Ly Luân.Hắn ôm chặt lấy y, thì thầm không ngừng:"Đừng chết... Đừng chết... Ta xin ngươi... Ly Luân..."Máu vẫn còn loang trên đất đá, mùi sắt tanh len lỏi trong gió.Chu Yếm ôm lấy thân thể đầy máu của Ly Luân, lòng bàn tay run lên, cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập yếu ớt dưới làn da lạnh giá ấy.Bất ngờ, Ly Luân ho khẽ một tiếng, khóe môi lại bật máu."Ta... không dễ chết vậy đâu..." - Giọng y khàn khàn, nhưng vẫn gượng cười mỉa mai, như thể chẳng hề để tâm đến nhát kiếm chí mạng vừa rồi."Kiếm Vân Quang quả nhiên lợi hại... bất quá chỉ là bị thương nặng một thời gian mà thôi."Chu Yếm siết chặt lấy bờ vai y, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn chỉ biết nhìn, ánh mắt chứa đựng vô vàn nỗi đau không thể nói thành lời.Thế nhưng, Ly Luân đẩy hắn ra. Cử chỉ tuy yếu nhưng quyết tuyệt.Y nghiêng đầu sang bên, không để ánh mắt mình rơi vào đáy mắt chứa đầy đau thương của hắn nữa."Chu Yếm..."Giọng y nhẹ như gió, nhưng từng từ như dao cắt vào tim người nghe."Chúng ta từ nay... ân đoạn nghĩa tuyệt."Chu Yếm như bị đánh một chưởng thẳng vào tim.Hắn lặng người, đôi môi khẽ mấp máy:"...Ngươi nói gì...?"Ly Luân khép hờ mắt, mặt trắng bệch, vết máu chảy từ thái dương xuống đến cổ áo."Đời này... kiếp này... đừng gặp lại ta nữa.""Ly Luân..."Sau đó y hóa thành lá hòe bay đi khỏi vòng tay Chu Yếm, chạy đến Tháp Bạch Đế, nơi hai người họ từng dùng máu lập lời thề..."Xong rồi, mọi chuyện kết thúc rồi"----
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lời của tác giả: nhanh thôi hai đứa này sẽ mút bang nhau 😉. Nhớ 🌟🌟🌟🌟 cho sốp
"Đừng dùng danh nghĩa trả nợ để đến gần ta. Ta không cần sự thương hại của ngươi. Cũng không cần ngươi cứu.""Dù ngươi có cứu ta, ta cũng không bao giờ... bước về phía ngươi nữa."Chu Yếm cắn chặt răng, nắm chặt chuôi ô như sắp bóp nát."Ly Luân..." - Chu Yếm bước lên, tay chạm vào kết giới vô hình trước mặt."Mở kết giới cho ta, ngươi bị thương rồi, để ta xem."Bên trong kết giới, Ly Luân vẫn đứng bất động giữa làn sương nhạt. Hắn quay lưng về phía y, ánh sáng trăng rọi lên thân hình mảnh khảnh như gió cũng có thể thổi nghiêng."Không cần." - Ly Luân trả lời ngắn gọn, giọng nói như gió lạnh lùa qua kẽ lá, chẳng chút cảm xúc."Ngươi đi đi. Đừng ở lại nơi này nữa."Chu Yếm khẽ nhíu mày, tay dán chặt lên kết giới, đôi mắt đầy kiên định."Ly Luân, ngươi tránh ta cũng được, ghét ta cũng được, nhưng nếu ta đã đến đây... thì đừng cự tuyệt ta như vậy.""Ngươi có tư cách gì đến gần ta?" - Ly Luân cười lạnh."Thứ ta cần, ngươi chưa từng cho được. Giờ tỏ ra quan tâm... ta không cần."Không đợi thêm lời nào, Chu Yếm xoay cổ tay, yêu lực dâng lên, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt màu lam. Chỉ nghe một tiếng "Xoẹt"-kết giới bị xé một đường."Ngươi dám!" - Ly Luân xoay phắt người lại, ánh mắt bùng lên một tia phẫn nộ ngắn ngủi. Nhưng rồi nhanh chóng tắt lịm.Y nhắm mắt, không nói thêm lời nào, dứt khoát quay lưng lại, như thể sự hiện diện của Chu Yếm khiến hắn mỏi mệt đến tận xương tủy.Chu Yếm vươn tay... nhưng chỉ chạm phải khoảng không lạnh lẽo.Một tầng sáng nhàn nhạt hiện lên giữa y và Ly Luân, như dòng nước trong suốt ngăn cách vạn dặm. Thần lực Bạch Trạch-phong ấn chưa được giải, vẫn bao phủ quanh thân thể của Ly Luân như một lớp kén cô độc."Là thần lực Bạch Trạch..." - Chu Yếm khựng lại, giọng khẽ khàng như một lời độc thoại.Ngón tay y khựng giữa không trung, bất động, rồi chậm rãi buông xuống. Y khẽ cười khổ."Ngươi xem... ngay cả đến gần ngươi, ta cũng không có tư cách."Ly Luân vẫn ngồi đó, bóng lưng cứng nhắc như tượng đá.Chu Yếm đành ngồi lùi về sau một đoạn, cách hắn ba bước, cách ba bước nhưng như cách cả một đời.Y vòng tay ôm lấy gối, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt ngước nhìn bóng lưng của người kia, nhẹ giọng như đang nói với một giấc mộng không thể chạm tới."Ly Luân, nếu ngươi không muốn ta ở đây, ta cũng sẽ không đi.""Ta ngồi đây thôi. Không chạm vào ngươi, không hỏi han, không phiền nhiễu.""Ta chỉ muốn ở gần ngươi một lát... chỉ một lát thôi."Bóng lưng phía trước không nhúc nhích.Yên lặng như thể thời gian đóng băng, nhưng chỉ có Chu Yếm biết rõ-mỗi giây phút trôi qua, lòng hắn như bị vạn mũi kim xuyên thủng."Năm đó, khi còn là Hòe linh và Vượn trắng, ngươi để ta nhảy nhót trên thân mình, ngươi không tức giận.""Ngươi để ta bẻ lá, ngươi không nói gì.""Ngươi để ta nằm ngủ giữa cành ngươi, ngươi chỉ khe khẽ lay lay thân mình để đuổi gió giúp ta."Y hít một hơi thật sâu, như muốn ngăn thứ gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng:"Giờ ngươi lại đến ngồi quay lưng, ngay cả một ánh nhìn cũng keo kiệt..."Đằng trước, Ly Luân vẫn không xoay người lại. Hắn chỉ khẽ khàng nói, giọng nhẹ như một tàn tro sắp tắt:"Chu Yếm, đừng nhắc chuyện trước kia nữa.""Ngươi nhớ nó là hạnh phúc... còn ta, nhớ nó chỉ thấy đau."Chu Yếm khựng người.Một lúc sau, y mím môi, cúi đầu, khẽ cười một tiếng đầy cay đắng:"Vậy thì ta sẽ không nói nữa...""Chỉ xin ngươi... cho ta ngồi đây một lát. Không nói, không hỏi. Không làm gì cả. Chỉ... ngồi bên ngươi."Chu Yếm cứ thế ngồi bên cạnh, không nói, không nhúc nhích.Chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của người kia, như nhìn một vầng trăng đã khuyết không thể nào tròn lại được. Ánh mắt hắn dịu đi từng chút, nhưng vẫn cẩn thận giữ lấy khoảng cách vừa đủ, không quá gần để khiến đối phương khó chịu, cũng không quá xa để mất tăm bóng dáng.Thời gian lặng lẽ trôi qua giữa hai người, không ai lên tiếng. Chỉ có gió lướt qua khóm hòe cổ, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, vương chút vị héo úa của những mùa đã cũ.Chu Yếm tựa đầu vào tường, chẳng biết từ lúc nào hai mắt đã nhắm lại, hơi thở dần đều. Ánh trăng hắt qua, chiếu lên khuôn mặt hắn, mỏi mệt nhưng lại yên bình lạ thường.Ly Luân lúc này mới khẽ động.Hắn mở mắt, đôi đồng tử vẫn sâu thẳm như hồ nước đá, nhưng trong đó lại có một tầng sóng nhẹ thoáng qua. Không quay đầu, nhưng cổ hơi nghiêng, đôi mắt lặng lẽ rơi vào khuôn mặt kia.Ánh nhìn kéo dài như muốn khắc ghi từng đường nét.Khuôn mặt hắn-kẻ từng khiến y đau đớn tột cùng-kẻ từng che chắn cho y giữa biển máu.-kẻ đã bỏ mặc y tám năm dài đằng đẵng.Ly Luân nhìn mãi, không chớp mắt, rồi không biết từ lúc nào, nơi khóe mi có một giọt nước trong suốt rơi xuống... lặng lẽ, như chưa từng tồn tại.Hắn khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ, không có âm thanh, nhưng lại khiến chính hắn đau thắt:"Chu Yếm, ngươi có biết không..."
"Ta hận ngươi... là bởi vì ta từng yêu ngươi đến tận xương tủy."
"Ngươi tưởng ta vô tình, nhưng mỗi bước ngươi lùi, ta đều đau đến rướm máu."Ánh mắt Ly Luân dừng lại trên bờ vai Chu Yếm, tay hắn khẽ động, như muốn vươn ra, chạm lấy một lần, dù chỉ là chạm nhẹ một chút... rồi lại rút về."Chỉ cần ngươi tỉnh lại, lại nói vài câu hồ đồ... ta sợ mình sẽ không đủ sức đuổi ngươi đi nữa."Giọng hắn rất khẽ, như nói cho chính mình nghe. Rồi chậm rãi nhắm mắt lại, xoay lưng đi, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu, như thể chưa từng lén nhìn, chưa từng run lòng.Mà chỉ có mặt đất im lặng chứng kiến-một người ngủ mỏi mệt, một người thức tỉnh trong yên lặng, cõi lòng xé thành hai nửa.---Sáng hôm sau, ánh mặt trời mờ nhạt len qua tầng sương lạnh, chiếu vào gian thất u tĩnh.Chu Yếm đã tỉnh từ lâu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.Vẫn ngồi đó, yên lặng như một pho tượng, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh trước mặt-Ly Luân vẫn nghiêng đầu, tựa bên khung cửa, ánh sáng xuyên qua mái tóc bạc của y như thêu lên từng sợi buồn tĩnh mịch."Ly Luân..."Chu Yếm khe khẽ gọi, giọng hắn trầm, nhẹ, tựa như sợ làm kinh động một giấc mộng mỏng manh.
Nhưng y không đáp."Hôm nay vết thương đỡ hơn chút nào chưa, còn giận ta như hôm trước không?"Chu Yếm hỏi tiếp, lần này mắt hắn cụp xuống, tay siết chặt lấy chuôi dù đã cũ kỹ.
Là cây dù năm đó y tặng hắn-dưới gốc hòe xưa, khi cả hai còn chưa vướng lấy bao oán hận này.Ly Luân vẫn im lặng, dường như không nghe thấy.Chu Yếm cười khẽ, nụ cười không chút vui vẻ:
"Ngươi không cần đáp. Ta biết... ta còn mặt mũi gì đòi hỏi ngươi tha thứ."Không khí giữa hai người như một lớp sương, nặng nề mà mờ ảo.Chu Yếm ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định:
"Chỉ còn vài ngày nữa... Trác Dực Thần và Văn Tiêu sẽ tới.""Họ sẽ phá được phong ấn.""Đến lúc đó..."Hắn dừng lại, môi mím chặt, ngực như bị siết bởi một bàn tay vô hình."...ngươi có thể tự do rời đi. Nếu muốn, ngươi có thể không bao giờ gặp lại ta."Ly Luân lúc này khẽ nhắm mắt, mí mắt run lên, nhưng vẫn không nói lời nào.Chu Yếm đưa tay ra, rồi lại thu về."Ta chỉ mong... dù có rời đi, cũng đừng chết trước mắt ta. Ta muốn ngươi được tự do được làm chính mình, muốn làm gì làm, bảo vệ Đại Hoang cũng được, không làm cũng được, ta sẽ thay ngươi bảo vệ nó để ngươi một đời còn lại đều bình an. Như vậy kiếp này ta đã mãn nguyện""Cho dù ngươi hận, đừng gục ngã vì hận thù đó. Nếu ngươi thật sự muốn nhìn thấy ta trả giá... thì hãy sống."Giọng hắn nghẹn lại, chỉ còn lại tiếng hít thở chậm chạp, đầy cố gắng.Ly Luân không quay đầu, nhưng hai tay đã khẽ run trong tay áo rộng.Y không biết bản thân còn có thể duy trì sự thờ ơ này đến bao giờ.---Ngày hợp nhất lệnh bài Bạch Trạch.Bầu trời Đại Hoang nhuộm sắc xanh xám bất thường, không phải vì mây mù, mà là do khí tức của trời đất đang lặng lẽ rung chuyển. Những mảnh vỡ linh lực từ Bạch Trạch lệnh chập chờn giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như thủy tinh bị nắng chiếu lên.Chu Yếm đứng giữa tâm trận, mắt khẽ nhắm. Quanh hắn là kết giới tầng tầng lớp lớp do chính hắn bố trí. Trác Dực Thần, Anh Lỗi, Bạch Cửu đều đã được đẩy ra xa khỏi trận pháp.Chỉ còn Văn Tiêu đứng cùng hắn, và Anh Chiêu, Sơn Thần Côn Luân - đang vận lực ở bên ngoài để bảo vệ không gian."Triệu Viễn Châu... chắc chắn phải làm vậy sao?" - Văn Tiêu nhíu mày, cảm thấy linh lực quanh người hắn đang trở nên hỗn loạn, lệ khí như bóng ma vô hình quấn lấy thân thể hắn từng chút một.Chu Yếm khẽ cười, mắt không mở ra nhưng thần sắc vẫn trấn định:
"Chỉ cần cô hoàn tất việc hợp nhất lệnh bài, đừng quan tâm ta."Khi lệnh bài hợp nhất lần nữa, Thần lực của Thần nữ trở về. Đúng lúc đó, trời đất bắt đầu biến đổi.Giống hệt như kiếp trước, Chúc Âm - vị thần thao túng quy luật thiên địa - lại thay đổi ngày thành đêm, khiến lệ khí trong cơ thể Chu Yếm bị kích phát toàn bộ.Chu Yếm bật mở mắt-tròng mắt hắn đỏ ngầu, cả cơ thể tỏa ra một luồn khí đỏ đáng sợ, không còn dáng vẻ thích trêu đùa người khác hằng ngày, xung quanh như có từng tầng lệ khí xé toạc không gian, phẫn nộ, đau đớn, và cắn xé.Văn Tiêu nhanh chóng chạy đi, là dặn dò của Triệu Viễn Châu sau khi có lại Thần lực việc đầu tiên cô phải đến Hòe Giang Cốc giải phong ấn cho Ly Luân trước, còn Trác Dực Thần mới là người ở lại đối phó Chu Yếm lúc này."Ly Luân, ta đến theo lời hứa với Triệu Viễn Châu, mong ngươi sẽ không làm hại con người lần nữa""Triệu Viễn Châu giờ đã bị lệ khí khống chế, ngươi có cách nào cứu hắn không?""Ban đầu cô nên ở lai đó cứu hắn, chỉ cần cô dùng thần lực của mình có thể ổn định tâm trí hắn rồi, chạy đến đây giải phong ấn cho ta, cô tính để Trác Dực Thần giết chết hắn hay sao. Ngu xuẩn"Sấm động giữa trời đêm.Tại tâm trận đã gần sụp đổ, lệ khí đen cuồn cuộn như rồng dữ thoát xác, cuốn quanh Chu Yếm. Toàn thân hắn gần như bị nuốt trọn trong bóng tối. Lệnh bài Bạch Trạch vừa hợp nhất đã rơi xuống đất, phát ra ánh sáng run rẩy - như đang kêu cứu.Trác Dực Thần nắm chặt Kiếm Vân Quang, mắt đỏ hoe.Chu Yếm lúc này chẳng còn giữ hình dáng con người-hắn giống như một yêu quái bị nguyền rủa, bị thiên địa ruồng bỏ."Triệu Viễn Châu... ngươi đã bảo ta giết ngươi..."Giọng Trác Dực Thần run rẩy."Nhưng sao... giờ ta lại không xuống tay nổi..."Rồi hắn siết chặt tay, hét lớn:"Nếu ta không giết ngươi, tất cả đều sẽ chết!"Ầm!
Kiếm Vân Quang phát sáng rực rỡ-trắng như tuyết, cắt đôi cả màn đêm.Ngay khoảnh khắc mũi kiếm chuẩn bị xuyên ngực Chu Yếm-"ẦM!"Một thân ảnh từ không trung như tia sáng đáp xuống-Ly Luân!Toàn thân y tỏa ra yêu quang nhàn nhạt, cánh tay vươn ra, dùng chính cơ thể chắn lấy nhát kiếm."PHẬP!"Máu đỏ tươi văng khắp mặt đất.Chu Yếm như bừng tỉnh-đôi mắt đỏ rực kia mở to-khi thấy y nhân ngã xuống trước mặt hắn."Ly Luân!!"Trác Dực Thần sững sờ.Hắn không ngờ Ly Luân lại... chắn kiếm thay cho Chu Yếm."Ngươi điên rồi sao!" - hắn hét lên.Ly Luân ngã xuống, môi tái nhợt nhưng mắt vẫn không rời Chu Yếm.Dù miệng y đầy máu, vẫn cố gắng nở một nụ cười:"Hắn... là của ta. Không ai được giết hắn... ngoài ta."Rồi y quay đầu về phía Chu Yếm - người giờ đây đứng như hóa đá, hai tay run lên, không thể tin vào những gì mình vừa thấy."Chu Yếm...""Ta đã nói, nếu một ngày ngươi rơi vào vực thẳm... ta sẽ không để ngươi rơi mãi..."Y đưa tay, đặt lên ngực hắn, yêu lực nhu hòa từ tay Ly Luân truyền vào Chu Yếm như làn nước mát lành.Lệ khí bắt đầu dao động, như một đứa trẻ bị quở trách, dần dần rút lại.Chu Yếm ngã xuống quỳ, ôm lấy Ly Luân."Ngươi ngốc thật... Ngươi không cần làm vậy..."Ly Luân mỉm cười, máu ứa ra nơi khóe môi:"Ngươi kêu thần nữ cứu ta... bây giờ... đến lượt ta cứu ngươi...""Ngươi từng bỏ ta, nhưng ta chưa từng quên ngươi được ngươi, chưa từng ghét bỏ ngươi...dù ta tự lừa dối mìng""Ta hận ngươi... là vì ta quá yêu ngươi thôi..."Chu Yếm gào lên, lệ khí trong người như vỡ tung rồi bị chấn tan bởi yêu lực của Ly Luân.Hắn ôm chặt lấy y, thì thầm không ngừng:"Đừng chết... Đừng chết... Ta xin ngươi... Ly Luân..."Máu vẫn còn loang trên đất đá, mùi sắt tanh len lỏi trong gió.Chu Yếm ôm lấy thân thể đầy máu của Ly Luân, lòng bàn tay run lên, cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập yếu ớt dưới làn da lạnh giá ấy.Bất ngờ, Ly Luân ho khẽ một tiếng, khóe môi lại bật máu."Ta... không dễ chết vậy đâu..." - Giọng y khàn khàn, nhưng vẫn gượng cười mỉa mai, như thể chẳng hề để tâm đến nhát kiếm chí mạng vừa rồi."Kiếm Vân Quang quả nhiên lợi hại... bất quá chỉ là bị thương nặng một thời gian mà thôi."Chu Yếm siết chặt lấy bờ vai y, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn chỉ biết nhìn, ánh mắt chứa đựng vô vàn nỗi đau không thể nói thành lời.Thế nhưng, Ly Luân đẩy hắn ra. Cử chỉ tuy yếu nhưng quyết tuyệt.Y nghiêng đầu sang bên, không để ánh mắt mình rơi vào đáy mắt chứa đầy đau thương của hắn nữa."Chu Yếm..."Giọng y nhẹ như gió, nhưng từng từ như dao cắt vào tim người nghe."Chúng ta từ nay... ân đoạn nghĩa tuyệt."Chu Yếm như bị đánh một chưởng thẳng vào tim.Hắn lặng người, đôi môi khẽ mấp máy:"...Ngươi nói gì...?"Ly Luân khép hờ mắt, mặt trắng bệch, vết máu chảy từ thái dương xuống đến cổ áo."Đời này... kiếp này... đừng gặp lại ta nữa.""Ly Luân..."Sau đó y hóa thành lá hòe bay đi khỏi vòng tay Chu Yếm, chạy đến Tháp Bạch Đế, nơi hai người họ từng dùng máu lập lời thề..."Xong rồi, mọi chuyện kết thúc rồi"----
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lời của tác giả: nhanh thôi hai đứa này sẽ mút bang nhau 😉. Nhớ 🌟🌟🌟🌟 cho sốp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me