TruyenFull.Me

Lyhan X Han Sara Hoc Cach Yeu Em

Thứ hai đầu tuần, bầu trời trong vắt như tấm kính vừa được lau sạch sau cơn mưa đêm. Ánh nắng sớm len lỏi qua những tán cây, nhẹ nhàng đổ xuống dãy cửa kính rộng lớn của văn phòng tầng mười một. Tiếng gõ phím lách cách hòa cùng âm thanh rè rè của điều hòa tạo nên thứ nhịp điệu nhàm chán đến nghẹt thở. Mỗi người đều chăm chú vào màn hình máy tính, biểu cảm vô cảm như thể đã mặc định đánh đổi hết xúc cảm cá nhân để đổi lấy những chỉ số doanh số vô hồn.

Ở một góc hành lang, trước cánh cửa gỗ khép hờ có gắn tấm bảng nhỏ khắc chữ “Trưởng phòng kinh doanh”, Han Sara đang đứng đó tay cầm tờ đơn nghỉ việc được cô gõ từng chữ cẩn thận suốt cả đêm qua. Tấm lưng cô gái trẻ hơi khom xuống, như thể đang mang trên vai cả núi áp lực vô hình. Gương mặt xinh xắn ngày nào giờ đây trông xanh xao và thiếu sức sống. Dưới ánh nắng rọi xiên, quầng mắt thâm mờ hiện rõ, mái tóc dài từng óng ả giờ khô rối như đang phản ánh sự mệt mỏi chất chồng của những đêm dài mất ngủ.

Sara mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, sơ vin gọn gàng trong chiếc váy bút chì đen bộ đồng phục quen thuộc của nhân viên văn phòng. Nhưng dù cho có chỉnh tề đến đâu, khí sắc của cô vẫn không thể giấu được sự ủ rũ. Cô hít một hơi thật sâu, cánh tay đưa lên gõ nhẹ vào cánh cửa ba lần.

“Vào đi.” Giọng nói trầm và ngắn gọn vang lên từ bên trong.

Sara đẩy cửa bước vào, ánh mắt gặp ngay người sếp, một người đàn ông ngoài bốn mươi với khuôn mặt lạnh như đá, lúc nào cũng cau có như đang bực mình với cả thế giới. Ánh nhìn của ông ta như xuyên thấu người đối diện, khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng.

“Ngồi đi.”  Ông ta chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, tay vẫn lật qua lật lại những tờ báo cáo tháng chưa đọc xong.

Sara nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, khẽ đan vào nhau.

“Em đến đây để… nộp đơn nghỉ việc.” Giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát, rồi cô đặt tờ đơn lên bàn, đẩy nhẹ về phía trước.

Sếp của cô nhướn mày, không giấu nổi vẻ khó chịu. “Lý do?”

Sara im lặng. Cô không nhìn ông ta, mà dời ánh mắt ra cửa sổ bên cạnh, nơi có ánh nắng rọi vào, chạm lên khung kính như vẽ một con đường thoát. Gương mặt cô không biểu lộ điều gì rõ ràng, chỉ là một thoáng buồn, một chút gì đó chịu đựng đã đến ngưỡng.

Cô không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm, như thể không còn lời nào có thể diễn tả chính xác cảm giác của mình.

Sếp cô thở dài, cầm bút lên, ký vào đơn. Không một câu hỏi thêm, không một lời níu kéo.

“Ra ngoài đi.”

Sara đứng dậy, gật đầu nhẹ. “Em cảm ơn anh.”

Cô mở cửa bước ra. Chưa kịp đi được mấy bước, vài âm thanh thì thầm sau lưng đã bắt đầu râm ran.

“Nghe bảo bị ép nghỉ đó chứ.”
“Tháng trước doanh số thấp nhất team còn gì.”
“Ờ, làm gì có ai chịu nổi ở đây lâu đâu, yếu vía quá thì nghỉ cũng phải.”

Vừa quay lại bàn làm việc, Sara đã thấy chị Juky San, đồng nghiệp ngồi cạnh khẽ liếc nhìn mình. Chị để tạm cây bút xuống bàn, xoay ghế về phía cô, ánh mắt như đang dò hỏi nhưng vẫn giữ nét dịu dàng quen thuộc.

“Em nghỉ việc thật à?” Chị hỏi, giọng nhỏ vừa đủ để chỉ hai người nghe thấy.

Sara gật đầu nhẹ, cười trừ. “Vâng.”

Cái gật đầu đó như cắt ngang cả chuỗi ngày cố gắng của cô ở công ty này, một lời xác nhận cho điều mà chính cô còn chưa kịp tin hẳn.

Chị Juky San ngập ngừng một lát, rồi hỏi tiếp: “Thế… chắc là em tìm được chỗ mới rồi nhỉ?”

Sara không trả lời. Cô chỉ nhìn xuống chiếc cốc nước còn một nửa đặt bên góc bàn. Sự im lặng của cô như một lời thú nhận rằng chưa hoặc không chắc. Thực ra, cô cũng chẳng biết mình sẽ bắt đầu ra sao ở nơi mới. Nhưng với cô lúc này, chỉ cần được rời khỏi đây đã là một kiểu nhẹ nhõm.

Thấy Sara không đáp, chị Juky mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút cảm thông.

“Ừm… dù sao thì chị nghĩ em quyết định như vậy cũng đúng. Ở đây áp lực lắm, không phải ai cũng chịu nổi đâu. Hi vọng đến chỗ mới, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn với em.”

Sara ngẩng lên nhìn chị, cảm thấy nơi khóe mắt hơi cay. 

“Em cảm ơn chị. Cô nói, giọng nhỏ như gió lướt qua mặt bàn.

Rồi Sara bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mọi thứ đơn giản thôi, vài cuốn sổ ghi chép, mấy cây bút, một chậu cây bé xíu, một tấm hình chụp chung với team ngày mới vào làm, lúc ấy ai cũng cười một nụ cười đầy thân thiện và nồng nhiệt. Chẳng trách cô gái nhỏ lúc ấy đã nghĩ rằng mình sẽ gắn bó lâu dài với nơi này. Nhưng giờ nghĩ lại chỉ thấy bản thân thật ngây thơ và trót dại.

Từng món đồ được xếp vào túi, như từng mảnh của một thời đoạn sắp khép lại. Mỗi lần gập sổ, gấp giấy, là một lần ký ức ùa về,  những lần thức đêm để chạy KPI, những lần bị gọi lên phòng để nghe góp ý lạnh lùng, những buổi trưa ăn vội hộp cơm bên bàn phím.

Tim cô khẽ co lại. Không phải vì tiếc. Mà vì từng có lúc rất cố gắng. Cô đã nỗ lực thật nhiều, đã muốn tin rằng nếu mình đủ kiên trì, mọi thứ rồi sẽ khá hơn. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt và thất vọng.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng. Ngày mai, cô sẽ sang công ty mới. Một môi trường khác. Một hành trình khác. Chưa chắc đã dễ dàng hơn nhưng ít ra, cô có thể hi vọng. Hi vọng rằng mình sẽ được đối xử công bằng hơn, được làm việc mà không phải sống trong cảnh sợ sệt hay dè chừng. Hi vọng rằng mỗi buổi sáng thức dậy, sẽ không còn thấy áp lực như tảng đá đè lên ngực.

Chỉ cần… dễ thở hơn một chút thôi. Vậy là đủ.

***

Đầu giờ chiều, trời đổ mưa lớn.

Cơn mưa đầu mùa hạ ập đến bất ngờ, như trút xuống tất cả những nỗi u uất mà mây trời đã âm thầm tích tụ suốt buổi sáng. Mưa nặng hạt, trắng xóa cả khoảng sân phía trước công ty, từng giọt như kim rơi xuống mái hiên, vang lên những tiếng lộp bộp đơn điệu mà quen thuộc. Gió lùa qua những khe cửa kính, thổi vào một luồng hơi mát lạnh, khiến không khí trong phòng làm việc bỗng chùng xuống.

Han Sara vẫn ngồi yên bên bàn làm việc của mình, tay gõ lách cách trên bàn phím, đôi mắt chăm chú vào màn hình như muốn hoàn thành nốt công việc cuối cùng. Dù biết mình sắp rời đi, cô vẫn muốn kết thúc mọi thứ một cách chỉn chu như một lời chào tử tế cuối cùng dành cho nơi này.

Chiếc thùng giấy bên cạnh đã được cô thu dọn gọn gàng từ trưa. Mọi thứ đều đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ đến lúc đứng lên và bước ra khỏi đây, dứt khoát và nhẹ lòng.

Cơn mưa rả rích mãi không dứt, kéo dài đến tận năm giờ chiều. Khi phố xá bắt đầu lên đèn, dòng người vội vã tan làm, thì cả thành phố như bị nhấn chìm trong màn mưa mờ ảo. Đèn xe, tiếng còi, bước chân dồn dập, tất cả đều nhòe nhoẹt dưới màn nước trắng xóa. Mưa không còn là một phông nền dịu dàng nó trở thành tấm rèm che khuất mọi thứ, kể cả những điều cô không muốn nhớ.

Sara ôm thùng đồ bước ra khỏi tòa nhà, không mang ô. Mái hiên trước cửa chỉ che được phần nào, còn lại thì ướt đẫm vai áo và tóc cô. Nhưng cô không để tâm. Cô đi bộ về phía trạm xe buýt gần nhất, con đường quen thuộc mà ngày nào cô cũng bước qua, giờ bỗng thấy xa lạ.

Ngồi xuống chiếc ghế dài bằng sắt ướt mưa, Sara đặt thùng đồ bên cạnh, rút điện thoại ra xem giờ. Đúng lúc đó, màn hình sáng lên, một cuộc gọi đến, dòng chữ “Kang Yeong” hiện lên rõ ràng.

Bạn trai cô.

Cô vội vàng áp máy lên tai, giọng vẫn còn nhẹ nhàng, như chưa có gì vừa đổ vỡ bên trong.

“Alo, em nghe nè.”

Đầu dây bên kia im lặng một nhịp, rồi giọng anh ta vang lên trầm đều, vô cảm:

“Tối nay anh bận đi ăn với đối tác. Xin lỗi em nhé, anh không đi với em được.”

Chỉ một câu. Một câu ngắn ngủn, lạnh lùng, như lưỡi dao mỏng cứa vào nơi mềm nhất trong lòng.

Sara khựng lại, tay siết chặt chiếc điện thoại. Mưa vẫn rơi lộp độp trên mái trạm xe buýt, nước mưa tạt vào cả bàn chân đang run nhẹ của cô. Cô nuốt một ngụm nghẹn xuống cổ, rồi chỉ thốt ra một tiếng:

“Ừm.”

Cô không hỏi thêm gì, không trách móc, cũng không gặng hỏi tại sao. Vì cô biết đây không phải lần đầu. Cũng không còn là điều gì đáng ngạc nhiên nữa. Cô từng mong mỏi, từng tha thứ, từng nghĩ anh bận thật, nhưng càng về sau, lý do càng giống một thói quen được anh sắp xếp như một phần mặc định trong cuộc sống.

Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị xem nhẹ… đã quá quen thuộc.

Trái tim cô không còn vỡ nữa, vì nó đã chai sạn mất rồi.

Cô cúp máy, gác điện thoại xuống, ngồi lặng im. Trước mặt, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng. Phố xá trước mắt cô như một cuộn phim quay chậm, nhòa đi trong nước và ánh đèn vàng vỡ vụn. Có một thứ gì đó trong cô cũng đang tan ra như thế, không thành tiếng, không rõ hình dạng.

Tối hôm đó, Han Sara đến một quán bar nhỏ nằm sâu trong con hẻm giữa lòng thành phố, nơi không biển hiệu ồn ào, chẳng cần quảng bá rầm rộ. Một quán bar chill đúng nghĩa, đủ riêng tư để ai đó có thể thở ra hết những mỏi mệt trong ngày mà không sợ bị thế giới quấy rầy.

Không gian bên trong được bao phủ bởi ánh đèn vàng mờ ấm, hắt ra từ những bóng đèn nhỏ treo dọc trần và vài chiếc đèn sàn thấp nơi góc tường. Trần nhà sơn đen, tường ốp gạch trần, vài mảng cây xanh len lỏi khiến cả quán vừa thô mộc, vừa thư giãn. Không quá đông người, ai nấy đều giữ cho mình một khoảng yên tĩnh. Có người ngồi một mình, có đôi ba nhóm bạn trò chuyện nhỏ nhẹ, nhưng không khí vẫn giữ được một nền nhạc trầm ổn.

Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ dàn loa ẩn đâu đó trong góc quán. Giai điệu của chiếc kèn saxophone hòa cùng tiếng gõ phím piano du dương, như thể ai đó đang thì thầm giữa lòng đêm thành phố. Một chất nhạc cổ điển, dịu dàng mà từng nốt cũng đủ khiến lòng người dịu lại.

Sara chọn một góc vắng gần cửa sổ, nơi ánh đèn đường ngoài kia đổ bóng lờ mờ lên mặt bàn gỗ tròn. Cô gọi một ly cocktail  loại quen thuộc mỗi khi lòng chông chênh.

Ly cocktail màu hồng nhạt đặt trước mặt lấp lánh dưới ánh đèn. Cô xoay nhẹ ly trong tay, chất lỏng bên trong chuyển động theo vòng tròn, tạo thành một làn sóng óng ánh như một vệt ánh sáng mỏng đang nhảy múa. Những viên đá nhỏ trong ly va nhẹ vào thành thủy tinh, phát ra âm thanh lách tách trong trẻo. Màu nước phản chiếu ánh sáng thành từng lớp sắc hồng chuyển động, tựa như một buổi hoàng hôn bị thu gọn trong một bàn tay.

Sara đưa ly lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Chất cocktail mát lạnh chạm vào môi, rồi trượt xuống cổ họng một cách nhẹ nhàng. Vị dâu tây tươi mát bùng lên đầu lưỡi, lẫn trong đó là chút chua ngọt tinh tế, không gắt, không gượng, như một nụ cười đã lâu không bật ra, giờ chỉ thoáng qua rồi tắt. Mùi hương thoang thoảng của rượu nền làm nền cho trái cây chín mọng, tất cả hòa quyện, như một nỗi buồn được ướp lạnh, tan chầm chậm giữa đêm.

Cô ngồi lặng lẽ, tay vẫn giữ lấy ly cocktail, mắt nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa mờ sương. 

Han Sara chẳng hề hay biết rằng, ở chiếc bàn phía sau xéo bên trái, nơi ánh đèn càng mờ hơn, giấu khuôn mặt người ngồi trong bóng tối dịu êm có một cô gái đang lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me