TruyenFull.Me

Lyhansara Em Va Toi

Sau cái hôn đó, Hansara ngồi chết lặng. Môi cô còn nóng, ngực đập nhanh tới mức nghe rõ trong thinh lặng.
Thảo Linh vẫn nắm lấy tay cô, hơi thở gấp gáp, ánh mắt không còn lạnh như mọi khi.
Nó đỏ. Nó run. Nó... thèm.

"Chị ghen?"
Hansara hỏi nhỏ, môi còn hơi run.
"Không."

"Chị vừa hôn em."

"Ừ. Chị ghét việc em nhìn ai khác ngoài chị."

Mấy ngày sau đó, mọi thứ quay trở lại bình thường... nếu bình thường là ánh mắt LyHan không rời Hansara nửa bước.

Ở hậu trường, Hansara giờ luôn có một ly cà phê đen do "người nào đó" pha sẵn.
Liu vừa chụp hình vừa cười:

"Này là tình tứ ngầm à? Gọi là 'hôn xong rồi bảo dưỡng' đó hả chị?"

Thảo Linh vẫn không nói gì, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô mỉm cười nhẹ.
Chút xíu thôi. Nhưng với người như cô, như vậy đã là lời thú nhận.

Mọi chuyện tưởng êm đềm... cho đến buổi livestream công khai phân đoạn cắt ghép thử thách "cặp đôi".

Và trong số đó... đạo diễn phát cả đoạn Jsol ôm Hansara từ phía sau – không phải cố ý, chỉ là hậu trường vui thôi.
Nhưng... ánh mắt khán giả bắt được khoảnh khắc đó.
Từ bình luận vui → đến hashtag ghép đôi → rồi cả fan Jsol x Hansara bắt đầu công kích.

"Trời ơi, nhìn chemistry JsolSara kìa!!!"
"Ship này đỉnh hơn LyHan nhiều!"
"Trần Thảo Linh ai vậy ta? Đơ đơ quá trời..."

Hansara im lặng. Cô biết là chỉ là hậu trường. Cô không phản ứng gì, vì sợ làm to chuyện.

Nhưng Thảo Linh thì không.

Ngay sáng hôm sau, cả ê-kíp được phen chấn động nhẹ. Vì LyHan – nữ chính lạnh lùng, chưa từng đi phỏng vấn tự nguyện – lại gửi yêu cầu được lên sóng trực tiếp tập cuối.

Không báo trước. Không xin ai.
Cô chỉ nói với producer đúng một câu:

"Tôi cần một spotlight. Năm phút thôi."

Ngày livestream chung kết

Sân khấu chật cứng người, fans đứng chen vai sát cánh, ánh đèn chiếu loá cả khuôn mặt.

Hansara mặc chiếc đầm trắng đơn giản, makeup nhẹ, đứng bên góc phải sân khấu.

Thảo Linh mặc suit đen, tóc buộc thấp, ánh mắt lạnh hơn mọi lần.
Mọi người cứ tưởng cô lại vào "chế độ im lặng".

Cho đến khi MC cười và hỏi:

"Chị Linh ơi, chị có muốn nhắn gì đến các cặp đôi được ship gần đây không ạ? Có ai khiến chị thấy... 'bất ngờ' không?"

Cô cầm micro. Nhìn thẳng vào camera.
Rồi nhìn sang Hansara.
Rồi nhìn cả khán đài.

"Tôi không bất ngờ với cặp nào hết."

"Vì tôi biết rõ...
Người đó chỉ cười như vậy với tôi."

"Tôi không phải người dễ yêu."
"Nhưng nếu ai đó hỏi tôi đang thích ai nhất trong show..."

"Thì là người đứng ở góc sân khấu... mặc váy trắng... và hay gọi tôi bằng tên thật."

Khán đài vỡ oà.

Hansara như chết đứng tại chỗ. Cô đưa tay lên che miệng, mắt rưng rưng.
Cô không biết mình đi xuống sân khấu bằng cách nào, cũng không rõ ai đẩy cô lên phía trước.
Chỉ biết... khi vừa tới gần Thảo Linh –
– thì bị kéo vào lòng.
– rồi môi chạm môi lần thứ hai.

Không phải nụ hôn nóng như lần trước.

Lần này, là công khai. Là khẳng định. Là tuyên bố chủ quyền.

Cả khán đài nổ tung.
Fans la hét. Đạo diễn suýt đánh rơi tai nghe. Miu Lê với Orange thì hú hét ở hàng ghế đầu.

Maiquinn thì... cười mỉm, quay sang Liu:

"Thảo Linh bị yêu tới rối loạn ngôn ngữ rồi. Hồi xưa nói ba chữ đã khó, giờ dám hôn người ta giữa livestream luôn đó."

Tối hôm đó, khi mọi thứ yên ắng, Hansara nằm trên ghế sofa phòng khách khách sạn.
Thảo Linh ngồi đối diện, vẫn mặc nguyên áo sơ mi, tay cầm ly rượu.
Ánh đèn ngủ hắt xuống gò má cô, tạo thành cái bóng nửa dịu dàng, nửa nguy hiểm.

"Chị không sợ bị ném đá sao?"
Hansara hỏi.

"Sợ gì?"

"Chị thừa nhận em giữa livestream luôn đó.
Bây giờ tất cả đều biết."

"Biết thì tốt.
Biết là em không còn dành cho ai khác ngoài chị."

Thảo Linh đứng dậy, bước tới gần. Đặt ly rượu xuống bàn.
Một tay chống lên thành ghế, cúi đầu xuống sát cổ Hansara.

"Mà em cũng đừng nghĩ trốn nữa."

"Chị nhịn đủ rồi."

"Cái nụ hôn đầu hôm mưa đó... chỉ là cảnh báo.
Còn bây giờ... là hậu quả."

Hansara định cười, nhưng chưa kịp – đã bị đẩy nằm xuống sofa.

Cổ bị giữ lại bằng một tay, hơi thở kia lại tràn tới, gấp gáp hơn, mạnh mẽ hơn, sâu hơn.
Môi chạm môi, nhưng lần này có cả răng, cả lưỡi, cả thứ gì đó rất chi là nguy hiểm và... nghiện.

"Chị... ghen tới vậy sao?"

"Không."

"Chị chỉ ghét ai cười với em ngoài chị."

Và rồi căn phòng ấy, cái ghế ấy, đôi môi ấy...
... trở thành nơi Hansara biết chắc một điều:
"Mình không còn lối về."
————-
END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me