#1
"bị bồ đá rồi hửm?"trần thị phương thảo nhướn mày, tay lau lau chiếc cốc thủy tinh còn ẩm. nhận được cái gật đầu của cô bạn, cô chẳng nói gì nữa mà cười trừ. đây cũng không phải chuyện lạ gì, tính cho đến nay thì đây là mối tình thứ bảy của trần thảo linh. nhưng cũng được vài tháng là chia tay.còn chị thì mặt đã đỏ bừng lên vì rượu, tối nay chị đã uống không biết bao nhiêu là ly rượu vang rồi...."thôi, về đây."thảo linh đặt mạnh ly xuống bàn, lảo đảo đứng dậy, chị đã trả tiền trước đó nên phương thảo cũng không quá quan tâm."về cho cẩn thận, hôm nay cậu uống nhiều rượu hơn bình thường."____những bước chân chị đi trên đường không đồng nhất, nhiều khi đi giữa chừng lại suýt ngã. đống bia rượu ấy có lẽ đã cuốn đi luôn cả lý trí còn sót lại của chị.chị cần mua một chút đồ uống giải rượu ở siêu thị, nước chanh, trà gừng hay gì cũng được.____"ah, này...chị có ổn không đấy?"han sara đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì vô tình va phải ai đó, là một cô gái. và cô ấy đang say rượu....hôm nay thực sự xui xẻo, em đã nghĩ như vậy. sara tưởng rằng tối nay sẽ yên ổn hơn, nhưng cuối cùng va phải ma men xa lạ."...hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy...!?"____tỉnh lại giữa đêm, thảo linh ngồi dậy rồi dụi dụi đôi mắt mờ. đầu chị vẫn hơi đau một chút. điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí chị, là rằng bản thân đang ở đâu? đây không phải nhà chị, chị không nhớ bất kỳ thứ gì từ khi bước chân ra khỏi quán rượu của phương thảo."chị đang ở trong phòng tôi, với lại không phải bắt cóc nhé."nghe theo tiếng nói, thảo linh thấy một cô gái trẻ. chắc là tầm tuổi chị thôi."cô là ai?""ân nhân của chị đấy, nhớ cảm ơn đi."chị không hiểu gì hết. nhưng thảo linh không phải đồ ngốc. có lẽ người con gái này đã giúp chị lúc chị bất tỉnh. chị nghĩ rằng từ sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa."...trông chị lờ đờ quá nhỉ?""...""...chị đã vô tình va vào tôi ở trước cửa nhà, ngã nhào vào lòng tôi không nhúc nhích, rồi tôi mang chị vào phòng và để chị ngủ ở ghế sofa phòng tôi. chỉ vậy thôi.""ồ...vậy tôi cảm ơn nhé."thấy con người ngơ ngác trước mặt mà sara chẳng biết nói gì hơn, biết thế em đã để mặc người này ở đâu đó dưới nhà và lên trên tầng đánh một giấc thật ngon.đột nhiên em thấy mình thật tốt bụng làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me