TruyenFull.Me

Lzmq Hai Mat

Không gian im lặng bao trùm hai người bọn họ, đến lúc bánh xe kia ngừng lăn thì Lâm Mặc mới nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Lưu Chương. Cậu không biết câu nói của mình lại khiến anh giận dỗi đến như vậy, dường như Lưu Chương đã bị đả kích nhiều lắm từ cái chết của bạn gái mình.

Lưu Chương dừng hành động đang mở cửa xe của mình, quay lại nhìn thẳng vào Lâm Mặc.

Vẫn là im lặng, Lâm Mặc lựa chọn phương thức này khiến anh có chút nóng vội, nhưng không có ý định rời đi. Lưu Chương nhìn bàn tay gầy gò của cậu đang nắm hờ góc áo mình, rồi lại quay mặt đi chỗ khác.

" Cậu còn muốn biết gì từ tôi nữa?"

" Tôi..."

Lâm Mặc thực sự tức giận với thái độ này của Lưu Chương, xin lỗi cậu cũng đã xin lỗi rồi, tại vì sao anh còn chấp nhặt mà tạo ra bầu không khí khó chịu, gượng gạo này chứ.

" Không nói được thì đừng làm tốn thời gian của tôi."

Lưu Chương giật áo mình khỏi cánh tay của cậu, bước chân nhanh nhẹn rời đi, một bóng lưng quay lại cho Lâm Mặc cũng không có.

Cậu cũng không rõ mình bị làm sao, chỉ là cậu vừa thương xót cho sự mất mát của Lưu Chương đối với bạn gái mình, vừa nghĩ tới anh còn quan tâm, còn đau lòng vì chuyện cũ, về người con gái anh từng thương, cậu lại không được thoải mái. Nghe ra cũng thật ngốc nghếch, cái suy nghĩ không đáng có này đã xâm chiếm trí óc cùng trái tim Lâm Mặc.

............

Cẩm Sơ muốn cho cậu xem qua thành quả của buổi quay MV hôm đó. Hiệu quả khá tốt, đúng là công ty lớn, cách làm việc cũng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp như vậy.

" Em thấy quá ổn rồi, nên không có ý kiến gì đâu ạ."

Cẩm Sơ gật gật đầu, cô cảm thấy dạo này tâm trạng Lâm Mặc đặc biệt không tốt, có lẽ chuyện kia vẫn chưa giải quyết ổn thoả.

" Em đã nói rõ với Lưu tổng chưa?"

Lâm Mặc biết chị đang đề cập đến vấn đề gì, hai mắt cậu cụp xuống, bàn tay mân mê chiếc bút trên bàn.

" Em nói rồi, nhưng có vẻ không đâu vào đâu, bọn em vẫn trong tình trạng đó, tình trạng khiến người khác hiểu lầm."

" Nếu nói rõ rồi thì không phải khá đơn giản sao, em chấm dứt thì anh ta còn làm được gì em."

" Chẳng lẽ...." Cẩm Sơ nói tiếp, nắm chặt lấy cánh tay cậu. " Anh ta bắt ép em?"

Lâm Mặc lắc lắc đầu, Lưu Chương không bắt ép cậu, anh cũng không làm khó cậu. Nhưng tại sao mối quan hệ của bọn họ cứ day dưa không rõ. Rốt cuộc Lưu Chương cần gì từ cậu và cậu muốn gì từ anh.

" Đã vậy tại sao em còn không vui hả Lâm Mặc, không lẽ, em thích Lưu Chương rồi sao?"

Lâm Mặc bị cậu nói của Cẩm Sơ làm cho giật mình, nếu nói cậu thích anh có phải quá hoang đường rồi không. Chỉ là thời gian gần đây cậu thường qua lại với anh, tiếp xúc với anh nên sinh ra cảm giác khác hay không mà thôi.

Thích? Không phải chuyện có thể nói bằng miệng được, mà phải dùng con tim mình cảm nhận.

" Em có thể thích con trai sao? Em có thể thích Lưu Chương sao?"

Cậu lại nhớ đến cảm giác ghen tị hồi sáng, cậu lại nhớ đến sự ỷ lại của mình trong vòng tay của anh. Cậu còn nhớ nhiệt độ cơ thể của anh khi ở trong cậu, cậu còn nhớ sự quan tâm, chu đáo mà anh dành cho cậu, cậu còn nhớ... nhớ rằng bọn họ bắt đầu mối quan hệ này không phải vì tình yêu.

Câm Sơ nhìn em trai ngốc của mình, nắm lấy tay cậu đặt lên trái tim cậu.

" Thích chính là khi nhớ đến người đó trái tim em sẽ bất giác đập nhanh hơn. Lâm Mặc, em có cảm nhận được không, tình cảm xuất từ tận đáy lòng mình."

Lâm Mặc lặng người, nhìn chằm chằm con người vừa mới đi xuống lầu. Anh cũng đang hướng mắt về phía cậu. Nhưng chỉ một giây sau Lưu Chương lại liếc sang Cẩm Sơ, lơ đi rồi bước tiếp đến chỗ quản lí của cậu.

" Em ước gì em không thể cảm nhận được nó, đây không phải đáp án em có thể gánh nổi."

Cánh tay Lâm Mặc buông lỏng xuống, ánh mắt kiên định nhìn Cẩm Sơ.

" Tối nay chị rảnh không, chúng ta đi uống gì đi. Em muốn quên đi chút kiến thức hôm nay vừa tiếp thu, nó khiến em không vui."

" Lâm Mặc."

Chị quản lí khẽ gọi cậu, Lâm Mặc làm hành động bye bye với Cẩm Sơ rồi đi lại chỗ quản lí của mình.

Vì Lưu Chương cũng đang ở đó nên Lâm Mặc có chút gượng gạo bước tới, nhìn bài nhạc sắp ra mắt của mình đang nằm trên bàn.

" Lưu tổng muốn cậu thêm một câu kết cho MV bài hát mới, cậu có ý tưởng gì không."

Lâm Mặc cảm nhận được ánh mắt của Lưu Chương đang dừng trên người mình, lúng túng đến mức không thể phát ra âm thanh. Có lẽ từ lúc biết thứ tình cảm không đang có đó thì cậu càng khó đối diện với Lưu Chương.

" Bài hát này là tình cảm của một người con trai dành cho mối tình đầu hơn bốn tuổi của mình, nỗi niềm xa cách bao năm đến khi gặp lại thì người ấy đã lấy chồng rồi. Có thể chúc phúc cho người ấy hoặc lựa chọn nói ra đoạn tình cảm của mình. Cậu về suy nghĩ chút đi."

Lâm Mặc gật gật đầu, định bước rời đi.

" Nhạc sĩ không nói rõ người " ấy " là trai hay gái, nên cậu có thể tuỳ tiện quyết định là được."

Lâm Mặc nhìn sang Lưu Chương, rồi lại nhìn lại chị quản lí của mình, trả lời.

" Em nghĩ tất nhiên là nữ rồi ạ, như thế mới đúng với tự nhiên mà."

Đúng rồi, hoá ra trong thế giới này con người có thể chọn nhiều con đường khác nhau, nhưng đến cuối cùng họ vẫn lâm vào thứ khiến họ đau khổ nhất.

Lưu Chương nhìn thấy bóng lưng của Lâm Mặc, trái tim bỗng khẽ một nhịp.

Câu nói kia của Lâm Mặc chứng tỏ điều gì, có phải cậu cũng cho rằng chỉ giữa nam nữ mới có tình yêu thực sự hay không.

Lưu Chương bị cảm giác khó chịu ập tới khiến cho cơ thể bất động. Anh không ngờ chỉ một câu nói vô tâm vô nghĩ của cậu lại làm anh để tâm như vậy.

Có chút bất lực, có chút khó hiểu, còn có chút tức giận.... Rồi lại lo sợ, lo sợ cậu đã thích một người con gái nào đó, có thể là Cẩm Sơ, có thể là một là một người con gái khác. Miễn là không phải là con trai, càng khổng thể nghĩ đến hai chữ Lưu Chương.

Lâm Mặc ngồi thụp xuống một góc ở nhà vệ sinh, trong lòng vì khó chịu mà không còn sức lực. Tại sao phải như vậy, tại sao lại để xảy ra chuyện không đáng có này, tại sao lại là Lưu Chương cơ chứ.

Trước nay cậu cũng từng mạnh mẽ vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, nhưng sao khi lâm vào anh cậu lại cảm thấy bất lực như vậy.

Cậu nhìn màn hình điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn từ Cẩm Sơ

/ Chị có từng nghe qua một câu " Tại sao một thứ đẹp đẽ như tình yêu lại bị giới hạn bởi giới tính chứ", vậy nên Lâm Mặc, đừng suy nghĩ quá nhiều./

Lâm Mặc oà khóc, chị ấy không hiểu, thứ ngăn cách trái tim của cậu không đơn giản bởi vì giới tính, mà cái quan trọng là một khi cậu bộc lộ tình cảm của mình, người kia chắc chắn sẽ lờ đi. Sai lầm khi bắt đầu, liều rằng có một kết thúc đẹp không.

Chắc chắn là không thể nào.

Lâm Mặc mải khóc cũng không chú ý đến người vừa bước vào đứng trước mặt cậu, Lưu Chương không hiểu vì sao Lâm Mặc lại khóc đến thảm hại như vậy, chỉ là nhìn cậu bây giờ, anh thực sự vừa đau lòng vừa tức giận.

Anh ngồi xổm xuống, bàn tay ôm lấy mặt cậu, rốt cuộc thứ gì có thể khiến Lâm Mặc trở nên thế này. Không phải vừa rồi cậu còn vui vẻ bên Cẩm Sơ, cậu còn ngầm khẳng định cậu thích con gái sao. Vậy tại sao lai khóc đến thảm thương như có ai bắt nạt cậu vậy.

Lâm Mặc nhìn Lưu Chương, khó khăn vùng vẫy khỏi bàn tay của anh. Lúc này cậu không muốn nhìn thấy anh, bởi vì cậu sợ trái tim mình, cậu sợ mình lại tiếp tục ỷ lại.

" Buông tôi ra, Lưu Chương."

" Đừng khóc nữa, tôi sẽ buông."

Nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống, cậu ghét bản thân ngay lúc này, ghé cả việc Lưu Chương nhẹ giọng tựa như ra lệnh lại tựa như an ủi này.

" Anh tránh ra đi, làm ơn." Tiếng nức nở của Lâm Mặc khiến bàn tay anh siết mạnh hơn.

Lưu Chương hướng môi cậu hôn tới, ngoài việc này anh không còn nghĩ tới cái gì khác khiến bản thân dễ chịu hơn, bởi vì anh vừa tức giận bởi những lời chế giễu của cậu khi sáng, vừa hiểu được cậu thực sự không có tâm tư nào với một người con trai như anh. Nhưng khi nhìn thấy cậu khóc, anh lại không thể nào lớn tiếng được.

Anh chỉ muốn cậu ngừng khóc mà thôi.

Nụ hôn từ một phía cuối cùng cũng kết thúc, không hề ngọt ngào nhưng lại thực sự có tác dụng khiến Lâm Mặc thôi không khóc nữa.

Lưu Chương lau khoé mắt cho cậu, đối diện vơi ánh mắt uất ức kia.

" Lưu Chương, anh lúc nào cũng như vậy."

———————

Lúc t viết mấy dòng này thì list nhạc chạy đến bài " Trời mưa rồi, là em đang nhớ anh" thế là bật đi bât lại luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me