Ma Dao To Su Lam Vong Co Chi Chu Van
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: “... E là gã biết Tiết Dương. Mang thi thể Tiết Dương đi, là để lục soát người hắn xem có Âm Hổ phù hay không... Việc đã đến nước này, chỉ có thể mong đợi, uy lực của Âm Hổ phù mà Tiết Dương phục hồi như cũ kia có hạn.”Hiếm khi thấy Ngụy Vô Tiện dùng giọng điệu nghiêm nghị như thế này, tiếc là Lam Vong Cơ không để ý lắm. Dù sao hắn cũng có thừa tự tin để bảo vệ chu toàn cho y. Lặng im chốc lát, Lam Vong Cơ nói: “Tay phải của thi thể, ta đã tìm được rồi.”Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới, bọn họ bị thứ gì dẫn dắt vào thành: “Tay phải của huynh đệ tốt? Ngươi tìm được rồi? Tìm được khi nào? Đánh một trận với tên đào mộ kia, lại còn bị một lũ tẩu thi vây quanh, ngươi vẫn tìm được cánh tay phải kia?”Thật ra tìm thấy rất đơn giản, trên đường đi tìm nhóm Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ có đi qua một khu vực, ác khí nghi ngút. Tới đấy chung quanh cũng không có gì đặc sắc, ngoài trừ khí tức là tỏa ra dưới gốc của một gốc cây khô queo. Lại gần mới thấy dưới gốc cây hình như chôn cất thứ gì đấy. Mà thứ này lại dường như bị kích thích. Tị Trần nghe lệnh, ra khỏi bao, xọc mạnh xuống đất... Quả nhiên dưới đấy là cánh tay phải của "huynh đệ tốt".Lam Vong Cơ: “Ừm.”Ngụy Vô Tiện ra sức khen ngợi: “Thiệt không hổ là Hàm Quang Quân! Như vậy thì chúng ta đã vượt lên trước một bước rồi. Chỉ tiếc không phải đầu... Khoan đã, Tống Lam đâu?”Lam Vong Cơ được khen ngợi vành tai sớm đỏ ửng lên. Trong lòng nhộn nhạo không thôi.Sau khi thi thể Tiết Dương biến mất, tốc độ sương trắng di chuyển trở nên nhanh chóng, dường như có hơi loãng đi, nhìn vật cũng không còn khó khăn nữa. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, thổi một tiếng còi. Tiếng xích khoá từ từ đi xa, Lam Vong Cơ liếc nhìn y, hắn biết thứ kia là gì, chính là Ôn Ninh. Nếu là trước đây có lẽ Tị Trần đã sớm lăng trì Quỷ Tướng Quân. Lý do không phải vì Ôn Ninh là người của Ôn gia mà là vì y làm liên quan đến Ngụy Vô Tiện, năm đấy chính là cái cớ để bách gia tấn công Ngụy Vô Tiện. Tuy nhiên lần này Lam Vong Cơ chỉ thu kiếm vào vỏ, cũng không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh mà rằng: “Đi thôi.”Là hắn biết Ngụy Vô Tiện không muốn hắn xử y.Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng quay trở lại nghĩa trang, cửa lớn mở ra, quả nhiên, Tống Lam đã đứng bên quan tài mà Hiểu Tinh Trần nằm, đang cúi đầu nhìn vào trong.Đám con cháu thế gia đều rút kiếm ra, chen chúc lại thành một đống, tụ ở cạnh bên, cảnh giác nhìn chằm chằm cỗ hung thi này.Ngụy Vô Tiện nhấc chân bước vào nghĩa trang, giới thiệu thay Lam Vong Cơ: “Tống Lam, đạo trưởng Tống Tử Sâm.”Lam Vong Cơ khẽ nâng vạt áo, bước qua ngưỡng cửa cao cao bằng tư thế trang trọng tao nhã, khẽ sờ cằm. Tống Lam ngẩng đầu lên, chuyển mắt sang hướng họ.Thần trí của y vừa khôi phục, con ngươi cũng đã rơi xuống, trong hốc mắt là một đôi mắt đen nhánh sáng trong.Đôi mắt này vốn là của Hiểu Tinh Trần, tràn đầy bi thương không thể nói hết thành lời.Lam Vong Cơ nhìn y một lúc, ra đây chính là Tống đạo trưởng người đời thường nói. Tống Lam.Lam Vong Cơ là người ngoài, tất nhiên không hiểu rõ sự tình bên trong nên cũng không nói không rằng. Để Ngụy Vô Tiện nói.Lặng im chốc lát, Ngụy Vô Tiện lấy hai chiếc toả linh nang nhỏ lép xẹp như nhau đưa cho y, nói: “Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, và A Thiến.”Hai tay Tống Lam hơi run rẩy, nhận lấy, nâng bọn họ trên lòng bàn tay.Ngụy Vô Tiện nói: “Tống đạo trưởng, thi thể của đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, ngươi định làm thế nào?”Tống Lam một tay cẩn thận ôm hai chiếc toả linh nang nọ, một tay rút Phất Tuyết ra, viết lên đất hai hàng chữ: “Hoả táng thi thể. An dưỡng hồn phách.”Hồn phách của Hiểu Tinh Trần đã vỡ nát đến thế kia, chắc chắn là không quay lại thân thể được nữa, hoả táng cũng tốt.. Cơ thể này tan đi, chỉ để lại hồn phách thuần khiết, từ từ an dưỡng, biết đâu sẽ có một ngày, có thể quay trở về thế gian.Ngụy Vô Tiện lại nói: “Sau này ngươi định làm gì?”Tống Lam viết: “Đeo Sương Hoa, hành thế trên đường. Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt tà.”Dừng một chút, lại viết: “Chờ hắn tỉnh lại, nói xin lỗi, không phải ngươi sai.”Đây là lời mà y không thể nói với Hiểu Tinh Trần khi còn sống.Yêu vụ trong thành Nghĩa dần dà loãng đi, đã có thể thấy rõ sơ sơ con phố dài và lối rẽ.Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện dẫn theo một đám con cháu thế gia đi khỏi toà thành quỷ hoang vu này. Tống Lam cứ vậy mà chia tay họ ngay ở cửa thành.Y vẫn mang bộ đạo bào đen kịt ấy, lẻ loi một mình, đeo hai thanh kiếm - Sương Hoa và Phất Tuyết. Mang theo hai linh hồn - Hiểu Tinh Trần và A Thiến, đi tới một con đường khác.Không phải con đường dẫn bọn họ đến Nghĩa thành.Bọn họ rời đi, trên đường Ngụy Vô Tiện cùng đám tiểu bối ồn ào nháo loạn. Bất quá nhìn Ngụy Vô Tiện như vậy Lam Vong Cơ cũng không nỡ cấm ngôn bọn nhóc. Hắn chịu đựng ồn ào một chút, coi như để đám tiểu bối bồi chuyện với Ngụy Vô Tiện đi.Bẵng một hồi, cuối cùng không hiểu câu chuyện vì sao chuyển qua đốt tiền giấy cho Hiểu Tinh Trần và A Thiến. Mấu chốt vấn đề không phải ở lời đề nghị, mà là ở việc tiểu bối Lam gia đều tán thành. Lam Vong Cơ bỗng chốc có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tâm trạng của Ngụy Vô Tiện vốn cũng đã rất nặng nề, dọc đường đi không hề nói ra câu nào hài hước, thấy thế, không nhịn được nói với Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, ngươi thấy tụi nó làm chuyện này ngay trước cửa nhà người ta, thế mà lại không ngăn cản.”Lam Vong Cơ đương nhiên nhìn ra tâm trạng của Ngụy Vô Tiện, biết rõ Ngụy Vô Tiện đang buồn. Cuối cùng hờ hững nói: “Ngươi đi mà cản.”Ngụy Vô Tiện: “Được, ta dạy dỗ giúp ngươi.”Lam Vong Cơ ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn y, rõ là tâm trạng không tốt muốn tìm chuyện để làm. Bất quá cũng rất đáng yêu.không đợi Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chạy ra chỗ đám tiểu bối đang đốt tiền giấy. Lam Vong Cơ cũng chỉ cần chậm đi theo. Tiền giấy bị ngọn lửa bao quanh, dần dần co lại, dần dần chuyển đen, hóa thành tro tàn. Tro tàn theo gió, bay bay trong không trung. Nhìn cảnh tượng này, Lam Vong Cơ không khỏi nhớ đến những năm kia khi Ngụy Vô Tiện mất. Hắn bên ngoài bình thường nhưng tâm trí chẳng khác nào kẻ điên. Vốn lý trí nói hắn Ngụy Vô Tiện chết rồi nhưng mà hắn lại một mực bác bỏ. Mua tiền giấy về đốt, loại chuyện này hắn cũng chưa phải chưa vào những ngày khi lý trí chiến thắng, hắn buộc phải thừa nhận cái chết của Ngụy Vô Tiện. Đương nhiên sẽ đau khổ tột cùng, mua chút ít tiền giấy về, vừa đốt vừa nhìn lửa đỏ nuốt gọn tiền giấy rồi lại nhìn tro xám nhẹ bay. Dường như làm vậy sẽ giảm bớt tâm tư hơn. Giảm bớt rồi lại tiếp tục mù quáng chờ đợi, tin tưởng y sẽ quay trở về.“Hàm Quang Quân, ngươi có từng đốt cho ta không vậy? Ít ra thì cũng có ngươi đốt cho ta nhỉ?”Lam Vong Cơ bị thanh âm của Ngụy Vô Tiện kéo trở về, liếc mắt nhìn y, ánh mắt vốn đang xao động vô vàn cảm xúc bỗng chốc trở nên như tình. Cúi đầu khẽ phủi chút tro giấy bám trên tay áo, lẳng lặng nhìn về phương xa, chẳng nói một từ.Hắn biết Ngụy Vô Tiện sẽ quay trở lại mà.~~~hết chương 65~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me