TruyenFull.Me

Ma Dao To Su Lam Vong Co Chi Chu Van

Lam Vong Cơ càng thêm quái lạ, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt rối rắm nhưng vẫn khẳng định thêm một câu:

“Xưa nay chưa từng xảy ra tình huống như thế”.

Lam Vong Cơ hiển nhiên chỉ cần Ngụy Vô Tiện nói ra liền không nghi ngờ. Thời khắc nguy hiểm cũng không quên bỏ thuật cấm ngôn.

Cảm giác bản thân lại có thể nói chuyện, xung quanh lập tức trở nên ồn ào. Lam Tư Truy hỏi:

“Hàm Quang Quân, phải chăng tình huống rất nguy hiểm? Chúng ta có phải nên ra khỏi thành ngay lập tức? Nhưng mà, sương dày, đường đi không thuận, cũng không bay ra được...”

Nói thì dễ lắm nhưng muốn ra cũng đâu phải ra được ngay. Xung quanh sương mù dày đặc, hơn nữa tẩu thi xung quanh lại kì dị, bản thân không nhìn thấy gì còn có vô số nguy hiểm chung quanh. Hơn hết hiện đang rơi vào ma trận, liền nếu không phá bỏ được thì đừng hòng ra khỏi.

Bất quá bây giờ Lam Vong Cơ cảm thấy thứ nguy hiểm nhất trong đám sương mù không phải đám tẩu thi mà là nhân vật không rõ kia.

Tị Trần vốn là tiên kiếm, cảm giác nguy hiểm tự động rời vỏ lần nữa. Tuy Lam Vong Cơ tài giỏi nhưng trong sương mù dày đặc này cũng không thể nhìn rõ, tuy nhiên có thể cảm nhận. Từ cảm nhận mà sai xử Tị Trần lặng yên không tiếng quét qua đúng khu vực đấy. Chuẩn xác đầu và thân của cái bóng kia liền chia lìa. Đúng ngay lúc ấy, có tiếng “phụt phụt” quái gở vang lên, con cháu thế gia ở gần đó liên tục kêu lên đầy sợ hãi.

Lam Vong Cơ nhíu mày nhắm mắt, tận lực sử dụng các giác quan khác cùng linh lực để do thám chung quanh. Hắn không phải luôn đứng im, đám Ngụy Vô Tiện cũng vậy. Trong sương mù như thế này muốn đi sát nhau rất khó nên không tránh khỏi cách nhau một đoạn. Có thể cảm thấy Ngụy Vô Tiện đang ở gần hắn vậy là an tâm. Nhưng mà hắn ngoại trừ cảm nhận được Ngụy Vô Tiện, ngoài ý muốn còn cảm nhận được một cỗ linh lực của người lạ. Hai mắt bừng tỉnh, nhanh chóng xác định vị trí Ngụy Vô Tiện mà tới.

Ở nơi cách Ngụy Vô Tiện bảy bước chân, một ánh kiếm trong vắt màu băng lam sáng lên.

Khoảng cách này cũng coi là ngắn nhưng cỗ linh lực kia lại ở sát Ngụy Vô Tiện, so với hắn tất nhiên nhanh hơn. Hắn tin Ngụy Vô Tiện có thể thoải mái xử trí bất quá không tránh khỏi lo lắng.

Ngụy Vô Tiện cùng người ta đấu qua vài chiêu, có thể nghe thấy tiếng vũ khí được rút ra. Đối với cỗ linh lực lạ kia Lam Vong Cơ đoán chắc tám, chín phần mười đó là tên trộm mộ mà bọn họ gặp hôm nay. Mục đích chính là bộ phận của vị "huynh đệ tốt" trong túi cân khôn phong ác.

“Hàm Quang Quân, đào mộ tới rồi!” Ngụy Vô Tiện gọi to.

Khỏi cần nhắc, Lam Vong Cơ vừa nghe đã biết có dị biến đột nhiên xảy ra, tuy vẫn không ư hử nhưng Tị Trần hệt một con thoi cắp theo luồng kiếm khí mạnh mẽ chao lượn thay trả lời.

Tình hình hiện giờ, không thể lạc quan. Trên kiếm của tên đào mộ kia có một lớp khí đen bao trùm, ánh kiếm không thoát ra, ẩn náu trong sương trắng cực dễ. Ánh kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ thì muốn ngăn cũng chẳng được. Y ở ngoài sáng, địch trong tối, cộng thêm tu vi của đối phương không thấp, còn hiểu rõ đường kiếm của Cô Tô Lam thị. Cùng mù mờ đánh trong sương như nhau, gã ta có thể không kiêng dè gì, nhưng Lam Vong Cơ lại phải để ý để tránh ngộ thương phe mình, thật sự có bất lợi rất lớn. 

Tên này thật sự hiểu thấu mọi đường kiếm của Lam gia, cũng hay, có thể từ đây mà đánh lại. Lam Vong Cơ ra một chiêu, tên đào mộ chặn một chiêu. Đáng tiếc Lam Vong Cơ từ sớm đã biết gã sẽ chặn như vậy nên thử sẵn thế chờ đợi gã mắc mưu. Tên đào mộ này cũng thật không có trí sáng tạo, chỉ một đường làm theo đúng phương pháp mà không cải biên. Vậy nên Lam Vong Cơ đổi đường đánh lập tức đả thương gã.

 “Lam Trạm? Ngươi bị thương hả?!”

Có tiếng rên khẽ từ xa xa truyền đến, hình như bị thương trúng chỗ hiểm, đây rõ ràng không phải âm thanh của Lam Vong Cơ. Tuy nhiên để chắc chắn Ngụy Vô Tiện vẫn hỏi.

Lam Vong Cơ: “Sao có thể.”

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Cũng đúng!”

Người kia dường như cười khẩy một tiếng, thẳng kiếm tái chiến. Ánh kiếm của Tị Trần và tiếng chạm nhau với tiên kiếm nọ ngày càng đi xa. Lam Vong Cơ không muốn lỡ tay làm bọn Ngụy Vô Tiện bị thương, cố hét sức kéo chiến trường ra xa, nhất định phải bắt cho được kẻ này, thăm dò rõ ngọn nguồn. Giao thủ cũng thật khó khăn, cũng may tên kia đã trọng thương. Sương mù che lấp, Tị Trần phát ra ánh Lam, rất dễ phát hiện. Nhưng mà tên đào mộ kiếm đã thi thuật để không phát ra linh lực. Rất khó phát hiện.

Lam Vong Cơ mở mắt không thấy liền nhắm mắt cảm nhận. Một đường theo linh tính cùng cảm giác mà đánh. Dựa vào chuyển động trong không khí cùng âm thanh quần áo ma sát rất nhỏ mà đoán địa điểm của tên đào mộ.

Đánh tới đánh khi đánh qua đánh lại, tên kia bị trọng thương cũng rất thông minh. Biết không ăn được liền chạy. Nhưng Lam Vong Cơ bám sát, dù gã thông thạo địa hình cũng khó mà chạy.

"Hahaha, thật không hổ danh làm Hàm Quang Quân. Một mình ta đánh không lại ngươi, vậy thì... "

Bỗng chốc một đám tẩu thi không biết từ đâu xông ra vây quanh hắn. Trong lòng Lam Vong Cơ hiển hiện cảm thán "Không ổn!"

~~~ hết chương 62~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me