TruyenFull.Me

Ma Đạo Tổ Sư - Lam Vong Cơ Chi Chủ Văn

Đệ nhị thập tứ chương: Lam công tử, Lam nhị ca ca, nhìn ta đi chứ.

NhanTrucHan

Không lâu sau, Lam Vong Cơ xui rủi như thế nào, vì làm trưởng phạt nên được Lam Khải Nhân giao cho trách nhiệm trông trừng Ngụy Vô Tiện thực thi hình phạt tại Tàng Thư Các.

Hôm đó trời quang mây tạnh, nhiều nắng lắm gió. Bên trong Tàng Thư Các cổ xưa. Ngoài tầng tầng lớp lớp cả núi sách cổ cùng ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào, qua các ô cửa sổ, ánh nắng còn hắt lên tờ giấy trắng trên chiếc bàn những ô vuông nho nhỏ.

Tại chiếc bàn làm bằng gỗ, đơn giản mà lại thanh thoát, giống như phong cách của Cô Tô Lam Thị, có đặt hai giá nến.

Hai nam nhân đối diện nhau, một người bạch y lưng thẳng đứng, bộ dạng chỉnh tề tay đặt bút chầm chậm viết những nét đoan chính ngay ngắn. Một người thì bộ dạng tùy tiện, ngoái ngoái bút lông viết viết. Trên bàn là hơn 10 tờ Lễ Tắc Thiên mà Ngụy Vô Tiện dày công hoàn tất. Y trong lòng buồn chán, ngừng bút xả hơi, nhìn sang đối diện. Ngắm Lam Vong Cơ một hồi.

Lam Vong Cơ vẫn cái bản mặt như goá phụ đấy. Không có cảm xúc gì. Lạnh tanh. Tuy nhiên vẫn không thể phủ nhận nét thanh tú trên khuôn mặt hắn.

Vân Thâm Bất Tri Xử mỹ nam tử nhiều như núi. Mà đôi huynh đệ Cô Tô Song Bích lại càng phi phàm. Không những đẹp đến không có chỗ nào có thể soi. Mà tài năng còn ưu tú hơn người.

Cảm nhận được ai kia đang ngắm mình, Lam Vong Cơ quyết định vẫn mặc kệ y.

Hắn tay thanh dài, trắng nõn cầm bút nhẹ nhàng múa bút. Hắn là đang chép lại một lượt các niên đại của Lam Gia trong Tàng Thư Các. Nét bút thanh thoát ngay ngắn rất có khí khái. Đang viết đột nhiên Ngụy Vô Tiện thốt lên thán phục:

- Đỉnh của đỉnh!

Lam Vong Cơ có chút bất ngờ vì đột nhiên tên kia lại thốt lên như thế, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện quá vô vị, không đâu lại cất tiếng, có phải tên này là rảnh quá rồi không? Không chép phạt mà còn làm phiền người khác. Quyết định bỏ mặc làm lơ, Lam Vong Cơ tiếp tục viết.

Rồi chưa được bao lâu, Ngụy Vô Tiện lại nhoài người về phía hắn. Trêu chọc nói:

- Vong Cơ Huynh

Lam Vong Cơ vẫn quyết định cho Ngụy Vô Tiện ăn bơ. Vô vị.

Thấy Lam Vong Cơ vẫn không chút phản ứng (Gọi phu quân đi là phản ứng ngay ahihihi :))) Ngụy Vô Tiện gọi lại:

- Vong Cơ

Lam Vong Cơ nghe như không nghe, bỏ mặc y lải nhải.

- Lam Vong Cơ

- Lam Trạm!

Đến câu này thì không phản ứng cũng không được. Tên thật của hắn ngoài cha mẹ hắn ra, người ngoài ai cũng không dám gọi thẳng, ngay cả huynh trưởng thân thiết với hắn nhất cũng chỉ gọi hắn là Vong Cơ. Vậy mà tên kia lại dám gọi. Nhưng phải công nhận, hắn không nhớ đã bao lâu rồi không được nghe người khác gọi cái tên này, trong lòng có chút mùi vị khá xa lạ.

Ngừng bút, Lam Vong Cơ đôi mắt lạnh nhạt nhìn sang Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức trốn lùi ra đằng sau, giơ tay ra vẻ đề phòng.

- Ngươi đừng nhìn ta như thế. Kêu ngươi Vong Cơ ngươi không trả lời nên ta mới gọi vậy thôi mà. Nếu ngươi không thích thì có thể gọi tên ta ngược lại đi.

Không để ý lời Ngụy Vô Tiện nói vì điều đầu tiên đạp vào mắt hắn là cái tư thế ngồi của y.

Tư thế ngồi của Ngụy Vô Tiện hết sức khó coi, ngườu nghiêng sang một bên, chân duỗi ra bắt chéo.

Lam Vong Cơ trời sinh tính ngăn nắp cầu kì nghiêm chỉnh. Thấy cảnh tượng như vậy chịu không được nói:

- Bỏ chân xuống.

Ngụy Vô Tiện hết sức nghe lời, vui vui vẻ vẻ bỏ chân xuống. Nhưng thân trên lại bất tri bất giác mà nhích lại gần Lam Vong Cơ gần hơn, cánh tay đặt lên thư án. Tư thế vẫn không ra thể thống gì, nói:

- Lam Trạm, hỏi ngươi một chuyện. Ngươi có phải... Rất ghét ta không?

Lời nói này ngữ điệu của y cực kì nghiêm túc. Đã thế còn vẫn giữ xưng hô Lam Trạm kia.

Lam Vong Cơ có chút kì lạ. Mà cũng kệ, ở đây có đúng hai người, cứ để y gọi hắn là Lam Trạm cũng được. Vì câu "Lam Trạm" này mà hảo cảm với Ngụy Vô Tiện không hiểu sao lại tăng lên đôi chút.

Lam Vong Cơ không trả lời, khẽ rủ mi. Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:

- Đừng nha, mới nói có vài câu mà đã không để ý tới người ta rồi. Ta muốn nhận sai, xin lỗi ngươi. Ngươi nhìn ta cái đi mà.

Ngưng một chút thấy Lam Vong Cơ vẫn không để ý. Lại nói:

- Không nhìn ta hả? Được thôi, vậy ta nói một mình. Tối hôm đó là ta không đúng, ta sai rồi. Ta không nên uống rượu, không nên leo tường, không nên đánh nhau với ngươi. Nhưng ta xin thề! không phải ta cố ý gây hấn với ngươi đâu. Ta thật sự không có xem qua gia quy nhà ngươi. Gia quy Giang gia toàn nói miệng thôi, không có viết ra giấy. Nếu không phải vậy ta chắc chắn sẽ không làm đâu. Hơn nữa chúng ta bàn về chuyện lý lẽ trước đã, ai đánh trước? Là ngươi. Nếu như ngươi không ra tay trước thì chúng ta vẫn có thể hoà thuận trò chuyện, nói rõ ràng. Nhưng ngươi đánh ta, ta lại không thể không đánh trả. Vậy nên chuyện này không trách ta được. Ngươi có nghe ta nói không hả Lam Trạm? Lam công tử, Lam nhị ca ca, thưởng cho ta cái mặt coi, nhìn ta đi chứ.

------Hết chương 24-----


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me