Ma Dinh Ky Ham Xuan Hua Thu Ve Longfic Dang Tien Hanh
01.Đinh Trình Hâm theo Mã Gia Kỳ về nhà, trên đường đi Mã Gia Kỳ thỉnh thoảng quay lại xem đứa nhỏ, phát hiện Đinh Trình Hâm luôn giữ khoảng cách với hắn, một mình trốn phía sau, đôi khi Mã Gia Kỳ phải liên tục gọi 'bạn nhỏ', Đinh Trình Hâm mới lơ đãng ngẩng đầu giống như người mất hồn.Cuối cùng sau khi đi qua một con đường nhỏ, Mã Gia Kỳ không nhịn được hỏi."Bạn nhỏ hôm nay sao thế?"Đinh Trình Hâm dừng bước, vẫn duy trì khoảng cách với Mã Gia Kỳ, giọng nói lí nhí không giống với phong cách thường ngày của cậu."Chỉ là.....thèm đồ ăn ngon ạ.""Đồ ăn vặt?"Mã Gia Kỳ không bất ngờ với câu trả lời của Đinh Trình Hâm, thậm chí còn thuận theo đưa cậu đến một siêu thị ở gần đó.Đinh Trình Hâm muốn nói thật ra hiện giờ cậu không có tâm trạng đi mua đồ, nhưng nếu nói ra lại mâu thuẫn với lời vừa rồi, kết quả trong quá trình úp mở cuối cùng ngớ ngẩn ngáp một cái rồi im bặt.Mã Gia Kỳ không có thói quen ăn vặt, hắn thích tự nấu cơm, tự mình luyện được kĩ năng nấu ăn, cùng khí chất uống trà điềm đạm, nói ra mặc dù tuổi không quá 16, 17 nhưng lại sống dưỡng sinh như lão già.Không phải không tốt, mà là..... đổi cách nói hay hơn thì là già dặn.Đinh Trình Hâm lựa chọn kĩ càng được vài lốc sữa chua các vị và mấy lon nước có ga, thế mà lúc thanh toán 5 lon lại còn 2 lon."Bạn nhỏ nên uống ít nước có ga thôi.""Vâng."Đinh Trình Hâm âm thầm phàn nàn, nói nhiều y chang bố cậu, buồn bực trong lòng cũng vì thế mà tan biến, đến lúc Mã Gia Kỳ lại gần cậu mới giật mình, giả vờ cười, đáp lại một câu 'vâng' không cảm xúc.Mã Gia Kỳ nhận ra Đinh Trình Hâm hôm nay không ổn, mua đồ ăn vặt chỉ là giả, còn về lí do tại sao đứa bé này nhăn nhó từ lúc gặp hắn buổi tối, hắn cũng không biết, cũng không tính đào sâu.Khi muốn nói, tự nhiên lời sẽ ra.Hơn nữa bọn họ cũng mới quen biết được bốn, năm ngày.Bắt taxi về đến nhà đã 11 giờ rồi, Mã Gia Kỳ đưa hết đồ ăn cho Đinh Trình Hâm."Anh không ăn ạ?""Anh không ăn, của em cả đó."Não Đinh Trình Hâm còn chưa xử lí kịp thì miệng đã thốt lên."A?"Mã Gia Kỳ đối với phản ứng này cũng không bất ngờ, quay người cầm ấm trà đi đun nước, sau đó ở chỗ cách Đinh Trình Hâm một khoảng đổi chủ đề:"Bạn nhỏ vẫn không vui à?""Không......có."Chỉ mấy phút nước đã sôi, Mã Gia Kỳ cho sữa bột vào cốc thủy tinh sáng bóng, sau đó đổ nước sôi vào, mở tủ khử trùng lấy một cái ống hút khuấy tan bột, mùi thơm kích thích vị giác con người.Đúng lúc Đinh Trình Hâm chuẩn bị chê bai Mã Gia Kỳ lớn rồi còn uống sữa bò, cốc sữa nóng hổi đó được đưa đến tay cậu."Vậy uống sữa xong đi ngủ, sáng mai dậy làm đồ ăn ngon cho em."Đinh Trình Hâm không ngờ, lí do cậu tùy tiện bịa ra Mã Gia Kỳ lại coi là thật, cậu vốn chẳng hề thích uống sữa bò, vậy mà tối đó chỉ vì một câu 'uống vào sẽ cao lên' mà ngoan ngoãn cầm cốc sữa bằng hai tay uống cạn không sót một giọt nào. (đoạn này cưng ha)"Vâng."02.Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, vào lúc 5 giờ, không chỉ tiệm bánh mì chưa mở cửa, ngay cả tiệm bánh bao cũng phải nửa tiếng nữa mới hoạt động, vì vậy, khi Mã Gia Kỳ nhìn thấy hai cái bánh mì trong tủ mất tích một cách bí ẩn liền đổi kế hoạch.Hắn tựa vào bếp suy nghĩ lại, tối qua có người xuống lầu lạch cạch gì đó, hắn bất lực cười một tiếng, hình như hắn biết chuyện gì đang xảy ra rồi.Chỉ đành mượn tạm bạn nhỏ một lon coca, cuối cùng làm cánh gà coca, bí đỏ chiên, hai cái trứng ốp, bỏ vào hộp giữ nhiệt tám trăm năm không dùng cùng một hộp việt quất đã rửa sạch.Cô Trần Giai Huệ chọn màu vàng hơi chói mắt, bên trên còn dính mấy nhân vật hoạt hình Mã Gia Kỳ không biết tên, hắn trước giờ không thích mấy thứ màu mè, càng không cần nói đến cái này, vì vậy mặc dù hộp cơm được khử trùng mỗi tuần cùng bát đũa trong nhà, nhưng, ngoại trừ một lần cô Trần giận dỗi với Mã Viễn bỏ về nước một mình cứ nhất định phải làm bữa sáng tình yêu cho hắn, thì sau đó không còn dùng đến nữa.Năm đó là chuyện gì ấy nhỉ?"Mẹ làm món cháo bí đỏ với thịt xào mà con thích nhất này. Mau đến nếm thử!"Sau khi Mã Gia Kỳ nghe theo ngồi vào bàn rồi nhìn thấy mấy miếng đen xì gọi là 'thịt' và bát cháo đặc đến mức không trộn lên nổi, trái tim đang treo lơ lửng kêu 'rắc' một tiếng rồi ngưng đập, xong đời.Năm đó hắn cười ăn hết bát cháo, phần thịt kia chỉ ăn một miếng, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đến đúng sáu giờ mười phút đứng lên cầm cặp chạy ra ngoài."Cái đó, con sắp trễ học rồi mẹ ơi!"Để mẹ không buồn vì tài năng nấu nướng của bản thân, nói cách khác, mong nàng đừng có suy nghĩ đến việc nghiên cứu mấy món ăn kinh dị nữa, hoặc không thì ít đến chỗ của hắn, hắn đành khéo léo đổ hết lên đầu người cha thân yêu."Ờm, mẹ mau quay về đi, Viễn Ca chắc chắn nhớ cơm mẹ nấu lắm rồi!"Ký ức đến đây thì tạm dừng, mới có năm giờ ba mươi, Mã Gia Kỳ pha xong sữa đổ vào cốc giữ nhiệt cùng màu bên cạnh.Cái cốc giữ nhiệt này được Mã Gia Kỳ chọn hôm đi mua đồ dùng sinh hoạt cho Đinh Trình Hâm, lần đầu tiên gặp cậu Mã Gia Kỳ đã cảm thấy Đinh Trình Hâm cười lên giống một mặt trời nhỏ khiến người khác không kìm được mà vui lây, vậy nên khi nhìn thấy hình in cười tủm tỉm trên thân cốc, Mã Gia Kỳ vô thức lấy luôn.Năm giờ năm mươi phút, Đinh Trình Hâm từ trên phòng xuống, thấy Mã Gia Kỳ đeo cặp đang thay giày ở cửa. Chiếc áo sơ mi màu trắng mở hai cúc đầu tiên, cặp sách màu đen trên lưng, trong tay còn cầm một chiếc túi màu tím chạm mắt với Đinh Trình Hâm."Không đi tất à?""À."Đinh Trình Hâm lên phòng tìm tất, đến lúc đứng trước tủ thay giày mới nhớ ra hôm qua cậu không thay tất mà cứ thế nhét vào đôi giày Li-ning đã đi. Lúc cậu rút ra để nhét vào một đôi giày khác, Mã Gia Kỳ có thêm một kết luận về thói quen của em bé này: Em ấy có hơi ngốc nghếch.Câu nói này thể hiện như nào?Đợi đến khi Đinh Trình Hâm vào trường rồi mới phát hiện trong tay mình có thêm một cái túi màu tím, mở ra bên trong có một tờ giấy nhắn viết tay:"Bữa sáng của em, không biết có hợp khẩu vị không, lần sau muốn ăn gì hay thích gì có thể nói thẳng với anh.""Việt quất rửa sạch rồi, có thể ăn luôn."Đinh Trình Hâm muộn màng nói một câu 'cảm ơn' không ai nghe thấy.Dáng vẻ ngơ ngác cứ như máy tính trong trạng thái chờ.Giáo viên chủ nhiệm vừa vào lớp đã lải nhải lại những câu hôm trước, cứ như đang ép buộc vậy."Lấy lại tinh thần cho tôi! Bắt đầu học thuộc bài!""Ngữ Văn là phải học thuộc, đừng nghĩ phần chép chính tả chỉ chiếm mười điểm, dù có một điểm cũng vô cùng quý giá biết không?""Một số người không có năng khiếu Ngữ Văn, nhưng chép chính tả thì chắc phải biết chứ nhỉ?""Mục tiêu bài chép chính tả của lớp chúng ta là 95% đạt điểm tuyệt đối!""Đều tỉnh lại hết cho tôi!"Thế nhưng chỉ một lát sau, bất kể tiếng đọc bài có ồn ào đến mức muốn lật tung mái nhà đi chăng nữa, giáo viên chủ nhiệm quát bắt tất cả mọi người đứng dậy."Các em chưa ăn cơm à? Hay chưa ngủ đủ?"Rất rõ ràng cả hai cái này đều dính.Chưa ai được ăn cơm, còn ngủ thì có bao giờ đủ.Có người ở bên dưới lấy sách che mặt cười khúc khích."Chưa ăn cơm thật mà."Vì thế nghiễm nhiên có thêm hai cửa ải phía sau.Cửa thứ nhất:"Không đọc to thì hết tiết đừng hòng ăn sáng."Cửa thứ hai:"Ai lên đọc thuộc cho tôi nghe thì mới được ngồi xuống."Đinh Trình Hâm bình thường học thuộc rất nhanh, mỗi tội tiếng hơi nhỏ, hỏi thì bảo nhờ khả năng ghi nhớ linh hoạt nên đỡ tốn sức.Thế mà bởi vì bữa sáng hôm nay, cậu liếc cái túi tím trong ngăn bàn như được tiếp sức tham gia vào hàng ngũ đọc to."Thiên tịnh sa – Thu tứ""Mã Trí Viễn""Cây khô cành cỗi quạ chiều, nước chảy qua cầu biết vào nhà ai.....""Đứt ruột ở người phương trời xa xôi.""Thứ Bắc Cố sơn hạ – Vương Loan"......"Mặt trời ghé biển xua đi đêm tàn, nắng xuân trên sông tràn vào năm cũ.""Thư quê biết đến nơi nào, chỉ mong đàn nhạn ghé vào Lạc Dương."03.Sau tiết đọc bài sáng sớm, một vài thành phần cá biệt nằm trong lớp ngáy khò khò, Đinh Trình Hâm cẩn thận lấy hộp cơm, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân để giảm thiểu tiếng động phát ra.Không ngờ có người âm thầm chui vào từ cửa sau, ngồi xuống bên cạnh."Yo, đây là thiếu gia sao? Phong cách thật đấy."Tay cầm đũa của Đinh Trình Hâm rõ ràng khựng lại, nhìn thấy bản mặt làm người khác khó chịu, tâm trạng đang vui vẻ cũng biến mất không dấu vết."Mời cậu ra ngoài."Một câu cảnh báo nhỏ như muỗi kêu gần như không có tác dụng đe dọa.Người đó vuốt tóc phì một cái, không thương tiếc nhổ nước bọt vào hộp cơm của Đinh Trình Hâm, làm bẩn toàn bộ bữa sáng của cậu."Cậu có bệnh hả!""Cái loại không cha không mẹ cũng dám mắng tôi?"Đây là lần thứ ba Tóc ngắn chạm vào nỗi đau của Đinh Trình Hâm, tức nước buộc phải vỡ bờ, Đinh Trình Hâm cầm hộp cơm ném mạnh xuống đất.Tóc ngắn đứng đối diện hiển nhiên cao hơn Đinh Trình Hâm nhiều, đồng phục vì hành động ban nãy của Đinh Trình Hâm mà dính không ít dầu mỡ, khoảnh khắc Tóc ngắn cúi xuống nhìn quần áo, cảm xúc của cậu ta chính thức bùng nổ, nhấc cổ áo Đinh Trình Hâm đập đầu cậu xuống bàn."Ầm——"Đầu va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh dữ dội, Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy trong phút chốc đầu óc tối đen, sau đó có một sức mạnh nhấc bổng cậu, kéo lê cậu một đoạn đường, bản năng bảo vệ được kích hoạt khiến đầu hơi đau, sau đó xung quanh bắt đầu trở nên ầm ĩ, ý thức trở nên mơ hồ, lúc sắp mất ý thức, cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trên mặt cũng nóng rát."Cậu ở lớp nào?""Sao cậu lại đánh người? Thả Đinh Trình Hâm ra!""Có kẻ bắt nạt!""Đánh người rồi!""Mẹ kiếp cái đồ bạo lực học đường."Một người buộc áo đồng phục quanh eo, trong miệng ngậm kẹo mút, dáng vẻ thờ ơ lêu lổng vô tình lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Đinh Trình Hâm đã mất ý thức và kẻ bạo hành vẫn chưa dừng tay, cùng một nhóm người la hét bên cạnh nhưng không dám tiến lên, hắn không do dự lao lên đấm Tóc ngắn.Đánh lén đằng sau đúng là có hiệu quả.Tóc ngắn ăn đau, buông Đinh Trình Hâm, sau đó bị người kia đá liên tục không nói được lời nào.Kết quả hai người cùng vào phòng giáo dục."Em, Lưu Diệu Văn, chính là người đánh cậu ta, bạo lực học đường vẫn là em sai sao?""Em không ra tay thì cái người trên mặt đất kia đã bị đánh chết rồi!"Chủ nhiệm phòng giáo dục không thiên vị bên nào, xem xong camera giám sát tự mình đánh giá.Phán Tóc ngắn không có ác ý và phớt lờ học sinh mới chuyển trường này.Không một lời giải thích hợp lí, nào ngờ rằng hành động này khiến hôm nay là ngày cuối cùng hiệu trưởng còn ngồi trên ghế.Ông ta biết gia đình Tóc ngắn có người trong bộ giáo dục, lại không nghĩ học sinh chuyển trường này còn có hậu thuẫn mạnh hơn.Lưu Diệu Văn giật lấy điện thoại trong tay hiệu trưởng Vương, nói ra mấy chữ ngắn gọn súc tích: "Bố, con gặp phải bạo lực học đường."Câu nói này như gián tiếp báo cảnh sát, đội trưởng đội điều tra hình sự số 1 khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, bị con trai gọi đến phân xử liền kéo theo mẹ hắn là luật sư nổi tiếng cùng đi. (ai da, cho phép em Văn sĩ hôm nay)"Xin chào, hiệu trưởng Vương, tôi họ Lưu, là bố của Lưu Diệu Văn, cũng là cảnh sát Lưu của đội hình sự số 1 cục công an thành phố Bắc Kinh. Vừa nãy nhận được tin báo có liên quan đến bắt nạt học đường nên tôi muốn tiến hành điều tra sâu hơn. "Hiệu trường Vương không dám nuốt nước miếng, liên tục ho khan, vầng trán cũng đẫm mồ hôi, ai nhìn vào cũng thấy.Một người phụ nữ nhanh nhẹn xuất hiện sau đó, mặc một bộ vest đứng đắn, còn đi đôi cao gót màu đỏ, mỗi bước chân như giẫm lên trên những người có mặt ở đây."Xin chào, hiệu trưởng Vương, tôi là mẹ của Lưu Diệu Văn, cũng là luật sư Dương của Văn phòng luật sư Hằng Lược Bắc Kinh."Cô Dương cười lên rất xinh đẹp, chỉ là khi hiệu trưởng Vương đứng lên tính bắt tay trước thì bản thân không đứng vững ngã sõng soài.Tên Tóc ngắn kia vốn đang ngồi một bên không sợ trời không sợ đất, phải đến khi thấy cảnh sát lôi còng tay ra mới nhớ đến bật khóc."Chuyện đó....cháu không cố ý đâu.""Cậu nhóc, bạo lực học đường à? Cháu thật sự không biết mình đang lấy mạng người ra đùa giỡn sao?"Ngay trong ngày hôm đó người của nhà nước đến đưa Tóc ngắn về đồn cảnh sát dạy dỗ, còn hiệu trưởng chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên từ chức."Ông sợ chúng tôi, những người vì dân phục vụ, làm gì?""Hiệu trưởng Vương nên tự kiểm điểm bản thân, vì tham lam mà bỏ mặc tính mạng học sinh!""Bạo lực học đường, chẳng bao giờ là một cụm từ đơn giản đâu!""Đạo đức không xứng với chức vụ hiểu không!"Về phần Tóc ngắn..... tuy rằng tội không đến mức phải ăn cơm tù, cũng may phải bồi thường cái gì đều đã bồi thường, lời xin lỗi công khai vào thứ Hai tuần tới cũng sẽ được thực hiện một cách triệt để hơn.04.Sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trong phòng bệnh còn Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh.Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm tỉnh lại cũng không có cảm xúc gì, chỉ rót cho cậu cốc nước, vẫn không mở miệng hỏi tại sao.Chỉ khi Đinh Trình Hâm nhấc tay làm dịch chuyển kim truyền dịch mới nhẹ giọng nhắc nhở:"Bạn nhỏ cẩn thận tay."Mã Gia Kỳ tránh né trọng điểm mà hỏi những vấn đề khác."Bạn nhỏ muốn ăn gì không?""Mấy món giống....buổi sáng.""Được."Truyền dịch đủ rồi, nước đến bên miệng cũng đắng ngắt, như thể Mã Gia Kỳ lúc nào cũng đi dép trong bụng Đinh Trình Hâm, hắn lấy ra vài viên kẹo trong túi.Mã Gia Kỳ bóc vỏ đưa đến trước mặt Đinh Trình Hâm, vào miệng là một vị cam quýt ngọt ngấy.Đinh Trình Hâm rơi nước mắt, van nước vào lúc này được mở ra, một trận đại hồng thủy kéo tới, cuốn trôi cả viên kẹo trong miệng.Mã Gia Kỳ dịu dàng vỗ vai cậu."Em....."Đinh Trình Hâm muốn nói gì đó, có thể là giải thích nhưng cứ ngừng lại ở chữ 'em'."Chuyện không tốt thì cứ quên đi, không muốn nói thì không cần nói, bạn nhỏ à, không sao rồi."Thật ra cậu muốn bảo mình đau.Cuối cùng vẫn không thể kể ra những ngày tháng tăm tối nối liền với nhau trong quá khứ.Về đến nhà mới nhớ ra hôm nay không phải cuối tuần, cậu nhìn Mã Gia Kỳ bận rộn trong bếp, phát hiện hình như Mã Gia Kỳ trốn học đến tìm cậu, tự nhiên cảm thấy có lỗi.Ngủ một giấc tỉnh dậy, Mã Gia Kỳ vẫn đang ngồi thưởng trà, hắn gọi cậu xuống ăn cơm rồi ngủ tiếp.Đêm hôm đó, Mã Gia Kỳ xoa đầu Đinh Trình Hâm trước khi ngủ, thả một nắm kẹo vào tay Đinh Trình Hâm."Đinh Trình Hâm, đừng tự trách, em không sai.""Anh là anh trai của em, không cần đề phòng trước mặt anh."Mã Gia Kỳ vẫn kịp nắm bắt thông tin hôm nay xảy ra chuyện gì, lúc nhận được tin lập tức chạy đến bệnh viện, còn về việc Đinh Trình Hâm không muốn nói, vậy thì hắn cũng không chạm vào nỗi đau của cậu.Đinh Trình Hâm cầm cốc sữa nóng trong tay, nói một câu trọn vẹn duy nhất trong ngày hôm nay.Cậu nói:"Anh ơi, sau này em......có thể đợi anh cùng về nhà không?""Có thể."tbc.Cá nhỏ: Ôi trời, tác giả làm cho cái chương dài chắc phải gấp 3 bình thường, ngốn bao nhiêu thời gian của tuiiiii, nhưng cũng đáng đó haha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me