Mang Theo Con Di Ket Hon
Đi từ chợ ra, một nhà bốn người xách theo túi lớn túi nhỏ đi thẳng đến thị trấn nhà bà Hướng, ông Hướng đứng ở dưới nhà đợi cả buổi, nhìn thấy bốn người đi từ xa tới thì vội vàng tới đón. Hướng Bắc Bắc chạy xuống xe thoắt cái đã nhảy tung tăng vào lòng ông Hướng, ông lão cười tủm tỉm hôn thằng bé, quay đầu nhìn phía sau:-"Nam Nam đâu? Mau cùng ông vào nhà, bà con lại giận rồi..."Sau đó nhìn chằm chằm vào hai người Hướng Thần và An Triệt, thở dài:- "Cơm tất niên giao cho hai đứa, nữ bá vương hôm nay khó tính đó."Hướng Thần cọ cọ vào An Triệt ở phía sau:-"Vậy bọn con đi về đây."Ông lão liếc xéo một cái:-"Đừng có mà mơ, để một mình tao ở nhà chịu tội á, không có cửa đâu!"Hướng Nam ôm mấy bức câu đối chạy đến trước mặt ông Hướng cười:-"Ông ơi, chúng ta vào đi thôi, Tết rồi phải dỗ bà vui."Hướng Bắc Bắc cắn răng bĩu môi:-"Là ông bà tôi! Không phải của anh!"Ông Hướng vỗ một phát vào gáy thằng bé:-"Không được bắt nạt cháu cả của ông! Ranh con sao càng ngày càng giống ba mày thế! Còn không nghe lời buổi tối không cho ăn cơm!"Mắt thằng bé đỏ hoe, sụt sịt nước mũi tí tách rớt xuống:-"Con là con nhặt....Sịt, con là con nhặt được ở thùng rác rồi hu hu hu ông nội xấu xa!"Ông lão vừa thấy thằng bé khóc, vội vàng ôm bé xoay người vào nhà, vừa ôm còn cười làm lành:- "Cháu ngoan, ông giấu đồ ăn cho cháu nè, sao cháu có thể nhặt được ở thùng rác chứ, ấy đừng khóc mà, ông nội hiểu cháu nhất... Đừng khóc nào, nghe lời ông."Thằng bé đang khóc rõ hăng, ghé vào trên vai ông lão lau nước mắt, nó mở mắt trừng Hướng Nam ở bên dưới, cái miệng bĩu cao cao, thế nhưng trong miệng vẫn đang thút thít khóc lóc, ông lão vừa lừa vừa dỗ, thằng bé vẫn khóc liên tục.Hướng Nam mím miệng cười:- "Chỉ có con gái mới khóc nhè, thì ra em là con gái."Thằng bé vốn đang rớt nước mắt thoắt cái đã ngừng khóc, lè nhè liếc xéo Nam Nam:-"Anh mới là con gái! tôi không phải! tôi là nam tử hán,tôi không thèm khóc!"Ông Hướng xoay người nhìn Hướng Nam, trong lòng kích động khó tả: thằng cháu ngoan! Cuối cùng không ai có thể quản thúc tiểu ma đầu này ngoài cháu rồi!Căn nhà trống trải trong thoáng chốc đã trở nên náo nhiệt bởi sự có mặt của bốn người, Hướng Bắc Bắc nhảy khỏi lòng ông Hướng, chạy thẳng đến phòng bà nội:-"Bà ơi!! Cháu về rồi nè!!!"Hướng Nam cũng đi theo đằng sau, bà Hướng đẩy cửa ra, vốn muốn đanh mặt tỏ vẻ giận thì khi nhìn đến hai thằng bé mặc quần áo mới, bà cũng chẳng giả vờ nổi nữa. Bà vuốt đầu Hướng Bắc Bắc rồi cười với Nam Nam, Hướng Nam khôn khéo nói:-"Chúc bà năm mới vui vẻ."Bà lão cười tít cả mắt, Hướng Bắc Bắc nhăn nhó mặt mày, vung tay về phía Hướng Nam:-"Rõ ràng tôi đang định nói! Anh cái đồ đáng ghét chết đi được!"Hướng Thần và An Triệt đưa đồ trên tay tới, hỏi thăm sức khỏe bà Hướng, nét cười của bà Hướng dần nhạt rồi bà trợn mắt nhìn một nhà bốn người:-"Tiểu Triệt, sao con cũng mặc cái thứ không đúng đắn như thế !"An Triệt nháy mắt, cúi đầu nhìn y phục của mình, cười lắc đầu.-"Hướng Thần bảo năm mới không mặc sặc sỡ thì không tốt."Hướng Thần đưa đồ trên tay tới, cọ cọ bà Hướng.-"Không phải năm mới nên mặc màu đỏ sao, con cũng mua cho cha mẹ rồi, chúng ta cùng mặc giống nhau, ra ngoài ai cũng biết chúng ta là một gia đình sáu người hòa thuận a ~ "Bà Hướng đánh vào đầu thằng con trời đánh này.-"Ai cùng với mày là gia đình, còn không mau đi làm cơm đi !"Ngoài miệng là nói không thích, nhưng bà lão vẫn là không chịu nổi năm người kia nhõng nhẽo có cứng rắn có, mặc vào chiếc áo len đỏ con trai bà mua, chợt nhìn phòng khách một mảnh toàn màu đỏ rực. Bà dắt An Triệt và Hướng Thần vào bếp, vội vàng chuẩn bị trái cây, ông Hướng thì mang theo hai đứa trẻ cầm câu đối xuân ngồi xổm trên mặt đất làm hồ nhão, Hướng Thần cuối cùng vẫn chọn một đống câu đối "tiền vào như nước", bà Hướng đi qua nhìn thấy chỉ có thế lắc đầu, ai bảo thằng con bà tham tiền quá...Ông Hướng và Hướng Bắc Bắc co lại trong góc phòng không phản kháng, Nam Nam đứng lên cầm tay bà Hướng.-"Bà ơi, nếu bà khó chịu thì mai hạ xuống cũng được, nhưng đêm nay là đêm giao thừa, chúng ta cứ treo vậy, con có treo cả chữ Phúc nữa, bà nhìn thấy thì tâm tình bà cũng sẽ tốt thôi ạ !"Bà Hướng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam :-"Vẫn là cháu trai cả biết nói chuyện, thật ngoan. Được, đợi đến ngày mai, hạ xuống hết cho tôi."Bắc Bắc cùng ông Hướng một già một trẻ nghe được chiếu chỉ mà không thể không hướng về phía Nam Nam một ngón tay cái, good good !!Trong phòng bếp bận bịu đến tận tận tối, cuối cùng cũng là xong một bàn cơm tất niên thật lớn. Bà Hướng nhìn bàn cơm toàn cá, mỉm cười với An Triệt.-"Về sau không cần làm nhiều món cá như vậy, tâm ý của con ta hiểu rồi."An Triệt bất đắc dĩ nói :-" Thật ra là con làm nhiều thành quen, mẹ cứ ngồi xuống để con và Hướng Thần lo nốt là được."Quanh bàn tiệc náo nhiệt, cha Hướng Thần lôi một bình rượu, rót cho An Triệt.-"Nào nào hai chúng ta uống, đám người còn lại không có bản lĩnh gì hết."Trong lòng Hướng Thần đột nhiên có cảm giác bản thân bị đẩy về phe người già cùng trẻ nhỏ,hàng năm tiệc tất niên đều là tranh giành nước cam với hai đứa con, lần này y cũng muốn làm nam nhân đích thực một lần, đánh liều giơ cái chén lên.Quả thực là được rót cho, vừa uống được một ngụm liền phun ra, má nó rượu gì mà cay vậy !!!Cay đến nỗi đỏ bừng cả mặt,y khụ khụ nói :-"Con vẫn là uống nước cam đi !"Mỗi người mặc kệ là đồ uống gì, rượu hay nước cam đều rót đầy một chén, nói hình thức qua loa vài câu chúc sau đó cạn ly.Mẹ Hướng nghiêng đầu qua một bên, lau lau khóe mắt. Hướng Thần rón rén cầm máy ảnh, tách tách vài cái, chụp được khoảnh khắc yếu mềm có một-không-hai của nữ bá vương, sau đó thì thầm vào tai An Triệt :-"Em khẳng định mẹ lại xúc động quá rồi, kỳ thật bà cũng là con người yếu lòng."Ăn cơm xong xuôi Hướng Thần và An Triệt ở lại trong bếp rửa bát, ông Hướng dẫn theo hai đứa trẻ chuẩn bị đi treo pháo ở trước cửa, Hướng Bắc Bắc phấn khích chạy tới chạy lui khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng, Nam Nam đi đến trước mặt cậu đưa cho cậu một cốc "nước", Bắc Bắc nhìn cũng không thèm cứ thế "ừng ực ừng ực" hai ngụm, uống xong khuôn mặt đã đỏ càng thêm đỏ hơn, cái cốc cầm trong tay rơi một tiếng "choảng" trên mặt đất, cả người đứa trẻ ngã xuống, ông Hướng giật mình chạy đi đỡ lấy Bắc Bắc, ngửi thấy cháu mình một thân toàn mùi rượu, quay đầu chỉ Nam Nam cười :-" Thằng nhóc xấu xa này."Nam Nam cười mỉm.-"Con làm thế để em ấy ngủ một lát, bằng không sẽ không tự mình ngủ, nếu không đến lúc có pháo hoa lại nháo nhào khóc đó ông."-"Nhưng nếu say vậy ông sợ nó dậy không nổi..."-"Không sao đâu ạ, để chốc nữa con gọi em dậy."Đúng nửa đêm tiếng chuông vang lên, các nhà xung quanh đều đốt pháo đón chào năm mới. Cả nhà sáu người xuống dưới lầu, đương nhiên là Bắc Bắc vẫn còn ngủ trên lưng Nam Nam, Nam Nam duỗi ngón tay kẹp mũi cậu.-"Bắc Bắc, muốn xem pháo hoa không, em không mau dậy là khỏi nhìn thấy."Tiểu hài tử còn ngái ngủ bị nghẹt thở liền tỉnh,mở mắt ra thì trên bầu trời đen nhánh từng mảng ánh sáng lớn nhiều màu thật đẹp, tiếng pháo nổ không dứt bên tai...Hướng Thần véo má cậu.-"Thằng nhóc thối không mau chúc tết ba, con có muốn nhận hồng bao không hả ?"An Triệt ở phía sau móc ra trong túi hai cái hồng bao lớn, Hướng Bắc Bắc say khướt cười khà khà, từ trên lưng Nam Nam nhảy xuống chạy ra với lấy hai cái hồng bao cầm trong tay.-"Chúc ba lớn ba nhỏ ăn tết vui vẻ, hai cái đều là của con ha ha ha !!!"Khoảnh khắc này dường như ngừng trôi, kỳ thực hạnh phúc chính là như vậy, bình thản mà chân thành, đây chính là hạnh phúc của hai người họ, dù tương lai có ra sao, vô luận là thế nào, mong một nhà đều vạn sự hòa thuận.TOÀN VĂN HOÀN(Tác giả có lời muốn nói : Vốn là có kế hoạch viết truyện về Nam Nam Bắc Bắc, tôi rầu rĩ không biết là nên viết theo đoạn hay tiểu phẩm ngắn, nhưng nếu có người muốn đọc nhất định tôi sẽ viết ra ^o^ )Phiên ngoại cuối cùng cũng có bản đầy đủ, vừa edit khóc mừng rớt nước mắt ớ T^T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me