Manh Ghep Vo Vong
Hôm sau, đúng như lời Pond nói, trời lại mưa.Phuwin lần này không quên mang ô. Cậu bước vào lớp, mái tóc chỉ còn ẩm nhẹ chứ không ướt sũng như hôm trước. Pond ngồi đó, liếc thấy chiếc ô trong tay Phuwin, trong lòng nở rộ một niềm vui không tên.“Ơ… nó nhớ lời mình à?” — Pond nghĩ thầm, khoé môi khẽ cong lên. Nhưng cậu vẫn tỏ ra dửng dưng như không có gì xảy ra.Giữa tiết học, giáo viên thông báo chia nhóm thuyết trình. Một lần nữa, Phuwin lại bị ghép nhóm với “thằng mặt lạnh” vì điểm số gần nhau. Cậu thở dài, lộ rõ vẻ không hứng thú, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Tan tiết, Pond lên tiếng trước:– “Chiều tôi gửi tài liệu cho cậu nhé.”– “Ờ.” – Phuwin đáp, giọng nhạt.Cậu quay về chỗ ngồi thì Pond lại nói tiếp:– “Chiều nay không học, học nhóm đi. Ngày mốt thuyết trình rồi.”– “Sao cũng đư…”Đột nhiên, Phuwin khựng lại. Cậu nhớ ra hôm nay mình có ca làm chiều ở cửa hàng tiện lợi gần thư viện. Nghĩ một hồi, cậu bèn đề nghị:– “Học nhóm ở cửa hàng tiện lợi gần thư viện đi. Tôi làm ở đó.”– “Cửa hàng tiện lợi á?” – Pond ngạc nhiên.– “Ừ. Năm rưỡi tới đi.” – Phuwin trả lời gọn lỏn rồi bước về chỗ.Pond chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt thì lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó.---Tan họcPhuwin vội vàng về nhà để giao hàng, không kịp ăn gì. Cậu chạy thẳng đến cửa hàng, bắt đầu ca làm.Pond đến nơi lúc... 3 giờ. Dù hẹn 5 giờ 30.Cậu ngồi ở một góc nhỏ trong quán, mắt dõi theo từng chuyển động của Phuwin. Nhìn cậu tất bật mà chẳng hiểu sao thấy thương đến lạ.3 giờ 25 phút, sau khi tính tiền cho khách, Phuwin mới nhận ra Pond đang ngồi đó từ bao giờ. Cậu đi tới:– “Bộ quên giờ hẹn à? Còn sớm mà?”– “À… thì… chỉ muốn tới sớm thôi.”Phuwin liếc đồng hồ:– “Hâm hả? Mới 3 giờ 27 à, tôi còn làm tới…”– “Tôi biết. Cậu cứ làm đi, đừng để ý tới tôi.” – Pond ngắt lời.Phuwin thoáng bối rối. Tai đỏ lên thấy rõ.– “Ờ... muốn làm gì thì làm.” – Cậu quay lưng đi nhanh vào trong.Pond khẽ cười thầm. Dễ thương chết mất.
_Trong lúc làm, Phuwin cứ bắt gặp ánh mắt của Pond nhìn mình. Mỗi lần như vậy, tay cậu lại lóng ngóng, thiếu điều rơi đồ mấy lần.Đến khoảng 4 giờ 30, Phuwin đi tới với một chai nước trong tay, đưa cho Pond.– “Cho tôi à?” – Pond hỏi.– “Uống không? Không thì tôi uống.” – Phuwin gắt nhẹ, định quay đi thì bị Pond giữ tay lại.– “Uống mà.” – Pond nhận lấy, uống một ngụm lớn. – “Cảm ơn, ngon thật đấy.”– “Ừ… ờ…” – Phuwin lúng túng rồi vội đi vào trong.Đám nhân viên nhìn nhau cười. Một chị trêu:– “Bạn trai cưng hả Phuwin~?”Phuwin đỏ mặt:– “H-hả? Gì chứ! Không có, bạn em thôi!”Mọi người chưa kịp hỏi tiếp thì Phuwin đã chui tọt vào kho trốn mất.Pond ngồi im vậy thôi chứ đã nghe được gì đó rồi đấy."...bạn trai cưng"Mặt cậu còn đỏ hơn cả Phuwin.Pond ngồi đó nhìn đồng hồ từng phút, tay nắm chặt chai nước, mấy lần định vào nói chuyện nhưng ngại, rồi thở dài, rồi lại nhìn Phuwin cười một mình. Một kiểu rung động yên lặng, nhưng da diết lắm.___Ca làm kết thúc. Phuwin chạy đến chỗ Pond đang ngồi, tim hơi có lỗi vì để người ta đợi lâu.– “xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.” – Phuwin nói, giọng thật lòng.– "không sao đâu, tôi chờ cậu hai…”Pond đột nhiên khựng lại. Đôi mắt chớp nhẹ rồi dời đi chỗ khác.– “hai… gì cơ?” – Phuwin ngơ ngác nhìn cậu.– “…không có gì đâu.” – Pond đáp vội, quay mặt đi, tránh để Phuwin nhìn thấy sự chao đảo trong ánh mắt mình.Thật ra cậu định nói “tôi chờ cậu hai năm rồi” – từ năm lớp 10, cái ngày lần đầu tiên thấy ánh mắt lơ đãng kia giữa sân trường đầy nắng. Nhưng cuối cùng lại nuốt vào. Chưa phải lúc. Và cũng… chưa đủ gần.Phuwin không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cùng Pond, không biết rằng, bên cạnh mình là một trái tim đã chờ đợi thật lâu.Cả hai bắt đầu học nhóm. Pond lấy bịch bánh đặt lên bàn:– “Ăn đi. Từ nãy giờ tôi thấy cậu chưa ăn gì.”Phuwin hơi sững:– “Ờ… để về tôi ăn sau cũng được.”– “Không được. Không ăn sẽ mất sức.” Pond nghiêm túc.– “Cảm ơn.” – Phuwin nói, giọng nhẹ nhàng nhất từ lúc hai người quen nhau.---8 giờ, bài thuyết trình gần hoàn thành.– “Cũng trễ rồi. Để mai làm tiếp.” – Pond nói.– “Gì trời? Còn có một khúc nữa mà.” Phuwin phản đối.– “Chính vì còn một khúc nên mai làm.” Pond cười.Thật ra cậu chỉ muốn có lý do để ở bên Phuwin thôi.Phuwin chịu thua. Cậu từ chối Pond đưa về, nên Pond gọi taxi giùm. Khi cửa xe mở, Phuwin quay lại vẫy tay với Pond trước khi lên xe Khi taxi lăn bánh, Phuwin vô thức quay đầu nhìn lại. Pond vẫn đứng nguyên ở đó, hai tay bỏ vào túi áo khoác, nhưng rồi bất giác rút ra một tay như muốn vẫy chào, rồi lại thụt vào.Cửa kính mờ vì hơi nước từ cơn mưa dai dẳng ban chiều. Phuwin đưa tay lau nhẹ một góc kính, ánh mắt cậu dõi theo bóng dáng Pond cứ nhỏ dần trong màn đêm lất phất mưa.“Ngốc thật,” cậu khẽ nói, không rõ là đang mắng mình hay mắng người ta.Rồi ngả đầu vào ghế, chiếc ô nhỏ xíu Pond cho mượn vẫn nằm im trên đùi.Mặt cậu nóng lên, nhưng trong lòng lại bình yên đến lạ.Pond nhìn chiếc taxi chạy xa mà lòng hụt một nhịp, rồi bước đi mà cứ quay đầu lại, còn Phuwin thì trong xe lén nhìn ra cửa kính,cười nhẹ nhẹ.Khi thấy chiếc taxi đi xa cậu ngồi xụt xuống ôm mặt lẩm bẩm."dễ thương chết mất..".
.Phuwin đi được một đoạn thì điện thoại rung lên.Một tin nhắn từ Pond:
"về tới nhà, nhắn tôi."Phuwin nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu. Cậu chưa từng nhận được câu quan tâm nào kiểu vậy trước đây… từ bất kỳ ai.Cậu định nhắn lại ngay, nhưng lại xóa đi mấy lần. Cuối cùng chỉ gửi một chữ:
"ờ."Tin nhắn ngắn ngủi, vậy mà Pond bên kia đọc đi đọc lại đến mấy lần. Cậu nhìn chữ “ờ” đó, cười nhẹ, lắc đầu:“Lần nào cũng ờ… mà sao lần nào cũng khiến mình vui dữ vậy trời.”Còn Phuwin, ngồi tựa vào thành taxi, gục đầu xuống vai, mỉm cười ngốc nghếch.
Dù chỉ là “về tới nhà, nhắn tôi” thôi… nhưng là ấm nhất từ trước tới giờ.___
_Trong lúc làm, Phuwin cứ bắt gặp ánh mắt của Pond nhìn mình. Mỗi lần như vậy, tay cậu lại lóng ngóng, thiếu điều rơi đồ mấy lần.Đến khoảng 4 giờ 30, Phuwin đi tới với một chai nước trong tay, đưa cho Pond.– “Cho tôi à?” – Pond hỏi.– “Uống không? Không thì tôi uống.” – Phuwin gắt nhẹ, định quay đi thì bị Pond giữ tay lại.– “Uống mà.” – Pond nhận lấy, uống một ngụm lớn. – “Cảm ơn, ngon thật đấy.”– “Ừ… ờ…” – Phuwin lúng túng rồi vội đi vào trong.Đám nhân viên nhìn nhau cười. Một chị trêu:– “Bạn trai cưng hả Phuwin~?”Phuwin đỏ mặt:– “H-hả? Gì chứ! Không có, bạn em thôi!”Mọi người chưa kịp hỏi tiếp thì Phuwin đã chui tọt vào kho trốn mất.Pond ngồi im vậy thôi chứ đã nghe được gì đó rồi đấy."...bạn trai cưng"Mặt cậu còn đỏ hơn cả Phuwin.Pond ngồi đó nhìn đồng hồ từng phút, tay nắm chặt chai nước, mấy lần định vào nói chuyện nhưng ngại, rồi thở dài, rồi lại nhìn Phuwin cười một mình. Một kiểu rung động yên lặng, nhưng da diết lắm.___Ca làm kết thúc. Phuwin chạy đến chỗ Pond đang ngồi, tim hơi có lỗi vì để người ta đợi lâu.– “xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.” – Phuwin nói, giọng thật lòng.– "không sao đâu, tôi chờ cậu hai…”Pond đột nhiên khựng lại. Đôi mắt chớp nhẹ rồi dời đi chỗ khác.– “hai… gì cơ?” – Phuwin ngơ ngác nhìn cậu.– “…không có gì đâu.” – Pond đáp vội, quay mặt đi, tránh để Phuwin nhìn thấy sự chao đảo trong ánh mắt mình.Thật ra cậu định nói “tôi chờ cậu hai năm rồi” – từ năm lớp 10, cái ngày lần đầu tiên thấy ánh mắt lơ đãng kia giữa sân trường đầy nắng. Nhưng cuối cùng lại nuốt vào. Chưa phải lúc. Và cũng… chưa đủ gần.Phuwin không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cùng Pond, không biết rằng, bên cạnh mình là một trái tim đã chờ đợi thật lâu.Cả hai bắt đầu học nhóm. Pond lấy bịch bánh đặt lên bàn:– “Ăn đi. Từ nãy giờ tôi thấy cậu chưa ăn gì.”Phuwin hơi sững:– “Ờ… để về tôi ăn sau cũng được.”– “Không được. Không ăn sẽ mất sức.” Pond nghiêm túc.– “Cảm ơn.” – Phuwin nói, giọng nhẹ nhàng nhất từ lúc hai người quen nhau.---8 giờ, bài thuyết trình gần hoàn thành.– “Cũng trễ rồi. Để mai làm tiếp.” – Pond nói.– “Gì trời? Còn có một khúc nữa mà.” Phuwin phản đối.– “Chính vì còn một khúc nên mai làm.” Pond cười.Thật ra cậu chỉ muốn có lý do để ở bên Phuwin thôi.Phuwin chịu thua. Cậu từ chối Pond đưa về, nên Pond gọi taxi giùm. Khi cửa xe mở, Phuwin quay lại vẫy tay với Pond trước khi lên xe Khi taxi lăn bánh, Phuwin vô thức quay đầu nhìn lại. Pond vẫn đứng nguyên ở đó, hai tay bỏ vào túi áo khoác, nhưng rồi bất giác rút ra một tay như muốn vẫy chào, rồi lại thụt vào.Cửa kính mờ vì hơi nước từ cơn mưa dai dẳng ban chiều. Phuwin đưa tay lau nhẹ một góc kính, ánh mắt cậu dõi theo bóng dáng Pond cứ nhỏ dần trong màn đêm lất phất mưa.“Ngốc thật,” cậu khẽ nói, không rõ là đang mắng mình hay mắng người ta.Rồi ngả đầu vào ghế, chiếc ô nhỏ xíu Pond cho mượn vẫn nằm im trên đùi.Mặt cậu nóng lên, nhưng trong lòng lại bình yên đến lạ.Pond nhìn chiếc taxi chạy xa mà lòng hụt một nhịp, rồi bước đi mà cứ quay đầu lại, còn Phuwin thì trong xe lén nhìn ra cửa kính,cười nhẹ nhẹ.Khi thấy chiếc taxi đi xa cậu ngồi xụt xuống ôm mặt lẩm bẩm."dễ thương chết mất..".
.Phuwin đi được một đoạn thì điện thoại rung lên.Một tin nhắn từ Pond:
"về tới nhà, nhắn tôi."Phuwin nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu. Cậu chưa từng nhận được câu quan tâm nào kiểu vậy trước đây… từ bất kỳ ai.Cậu định nhắn lại ngay, nhưng lại xóa đi mấy lần. Cuối cùng chỉ gửi một chữ:
"ờ."Tin nhắn ngắn ngủi, vậy mà Pond bên kia đọc đi đọc lại đến mấy lần. Cậu nhìn chữ “ờ” đó, cười nhẹ, lắc đầu:“Lần nào cũng ờ… mà sao lần nào cũng khiến mình vui dữ vậy trời.”Còn Phuwin, ngồi tựa vào thành taxi, gục đầu xuống vai, mỉm cười ngốc nghếch.
Dù chỉ là “về tới nhà, nhắn tôi” thôi… nhưng là ấm nhất từ trước tới giờ.___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me