"Dạ??". Tân Hiên ngơ ra nhìn Chân Lập rồi nhìn về phía của hai anh người yêu đã hóa đá "Anh đã nhìn thấy em từ lúc em bước lên tầng này, anh xin lỗi vì đã đi theo em""Nhưng vì nhóm người mẫu ở studio của anh vẫn chưa hoàn thiện và em là người phù hợp nhất nên anh mong em có thể đồng ý". Chân Lập mở điện thoại lên đưa đến trước mặt Tân Hiên, miệng không ngừng thuyết phục "...em...em phù hợp với việc này sao ạ?". Nhìn đến tấm ảnh chụp một nhóm người đang mặc những bộ trang phục đẹp đẽ đứng xếp thành ba hàng ngang, ai nấy đều toát lên sự chuyên nghiệp khiến cậu không thể tin được lời mời Chân Lập "Em rất phù hợp với vị trí này, vì gương mặt và dáng người của em rất đẹp, những tỉ lệ trên cơ thể của em rất hợp để làm người mẫu""Nhưng mặt của em...em còn bị mất một mảng tóc nữa đấy ạ". Tân Hiên chạm tay lên mặt phải của mình, sau đó cởi mũ len ta, vội vã vén lớp tóc để lộ ra phần tóc bị xơ cứng mọc lỉa chỉa cho Chân Lập nhìn "...em đừng lo, những điều này không ảnh hưởng đến việc làm người mẫu của em, nếu em tự ti thì đội ngũ làm tóc che đi cho em, còn về vết bớt....chúng không hề xấu ngược lại càng làm cho gương mặt em thêm nổi bật...em suy nghĩ lại nhé""Vì em còn là học sinh nên anh sẽ lên lịch chụp ảnh cho em, sẽ ưu tiên ngày nghỉ và kết thúc sớm để không ảnh hưởng việc học của em, đi lại thì chỗ anh sẽ lo, còn về khoảng tiền lương thì em và anh sẽ trao đổi thêm vào ngày làm việc đầu tiên nhé"Chân Lập nói hết lời với Tân Hiên, những lời này của Chân Lập khiến cho cậu rất bối rối "Nói đủ chưa? Xong rồi thì đi đi". Châu Khải nhìn Chân Lập, ánh mắt dời sang Tân Hiên đang bối rối thì lạnh lùng nói "Ơ...anh đang đợi câu trả lời của em ấy..em đồng ý nhé""Không, anh đi cho, em ấy không có nhu cầu". Xúy Bân cất điện thoại vào túi sau đó đứng lên kéo Tân Hiên rời khỏi quánChâu Khải cũng đứng lên đi theo sau, Chân Lập đứng ở đấy nhìn theo ba người kia chỉ cảm thấy tiếc vì không thuyết phục được cậu Ba người cũng tiếp tục đi mua sắm thêm vài giờ nữa, mua được không ít quần áo mới, thiếu niên còn phải đi vào cửa hàng trang sức mà chọn cho hai anh người yêu to xác này một món quà "Anh thích cái này". Châu Khải nhìn ngắm qua khay trưng bày bông tai, hắn nhìn trúng một đôi bông tai bạch kim nạm kim cương xanh đang sáng lấp lánh, ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nó nói với giọng điệu như đang mong Tân Hiên sẽ mua nó cho mình "Dạ đây là mẫu mới nhất của bộ sưu tập đông xuân đấy ạ, chỉ có tổng cộng một trăm lẻ sáu đôi, mẫu màu xanh này thì chỉ có hai mươi đôi thôi". Nữ nhân viên nhìn Tân Hiên giải thích khi thấy có vẻ người thanh toán là cậu "Đã bán được đôi nào chưa?". Châu Khải bỗng lên tiếng hỏi"Dạ mẫu này vừa mới lên kệ vào sáng nay thôi, theo toàn hệ thống thì chỉ mới bán được hai đôi màu đỏ, nếu bây giờ các vị là người đầu tiên mua mẫu màu xanh này thì chúng tôi sẽ áp dụng giảm giá và bảo hành ba mươi tháng". Nhân viên niềm nở trả lời hắn, tay thanh thoát lấy đôi bông tai đặt trước mặt khách hàng "Anh thích không?". Tân Hiên chạm tay lên vai Châu Khải hỏi"Thích lắm". Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu"Đôi này bao nhiêu vậy ạ?""Dạ giá niêm yết là mười vạn". Cô nhân viên vui vẻ khi có thể chốt được một đơn đắt giá, giọng nói còn có chút nôn nóng Nghe đến giá tiền của nói Tân Hiên có chút ngạc nhiên, chỉ là một đôi bông tai có thể đắt đến như thế"Đắt quá, có mẫu khác rẻ hơn không?". Châu Khải nhìn qua Tân Hiên rồi lại nhìn cô nhân viên hỏi "Hai vị có thể xem thêm một số mẫu khác". Tuy trong tíc tắc có chút thất vọng nhưng không vì thế mà thái độ của cô nhân viên lại thay đổi, vẫn rất niềm nở đưa tay giới thiệu những mẫu khác "Mẫu này rất hợp với gương mặt của quý khách, giá cũng rất vừa phải""Bao nhiêu?""Dạ đôi bông tai này giá niêm yết là một vạn nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên hiện tại có giá là bảy ngàn ạ""Em thấy sao?". Châu Khải nhìn qua Tân Hiên đang ngơ ngác hỏi "Cái nào cũng đẹp hết, anh thích thì cứ mua ạ". Nghe đến có người gọi mình cậu mới hoàn hồn trả lời "Có bảo hành không?""Dạ mẫu này rất tiếc là không có phiếu bảo hành nhưng đổi lại nếu có vấn đề như bị mờ hay hư hỏng phần chấu thì quý khách có thể mang đến để sửa lại miễn phí, đây là phiếu thông tin và mã số""Tôi mua đôi này". Chỉ tay vào giấy thông tin của đôi bông tai, Châu Khải đưa mắt nhìn qua chỗ của đôi bông tai mười vạn kia "Cả đôi đó""Vì hai vị là khách hàng đầu tiên mua mẫu bông tai này nên sẽ được giảm còn chín vạn và bảo hành ba mươi tháng""Ừm" "Không biết quý khách có muốn đeo lên bây giờ luôn không ạ?". Trong giọng nói của cô nhân viên lại toát ra sự vui mừng, cuối cùng cũng bán được đôi bông tai đắt tiền "Đưa em ấy đeo cho tôi". Mắt nhìn qua Tân Hiên đang đứng nhìn Châu Khải nói "Dạ vâng, đây thưa quý khách""Tiểu Hiên đeo vào cho anh". Cầm lên đôi bông tai nạm kim cương xanh đưa đến trước mặt Tân Hiên "Dạ". Cậu bước đến gần cầm lấy nó rồi đeo vào tai phải của Châu KhảiThao tác tay của cậu hơi vụng về vì chưa từng làm việc này, lúc cởi chiếc bông tai hắn đang đeo xuống còn không cẩn thận kéo mạnh dái tai khiến hắn giật mình "Em xin lỗi....em xin lỗi""Không sao, ngoan anh không đau". Đặt tay lên eo Tân Hiên an ủi Châu Khải hơi nghiêng đầu chờ đợi Tân Hiên sau đó đã đeo chiếc bông tai mới cho Châu Khải thành công, tuy hơi lâu một chút nhưng hắn rất vui vì cậu là người đeo vào cho hắn "Rất đẹp ạ, tôi sẽ đóng gói đôi còn lại"Sau đó cô nhân viên đã thành công chốt được đơn hàng đắt giá này, may mắn đã đến với người có tâm với nghề "Em chọn quà cho A Bân đi, anh dùng thẻ thanh toán". Châu Khải cầm lấy chiếc thẻ trên tay của Tân Hiên, xoa nhẹ eo cậu nói Cậu nghe hắn nói, khẽ gật đầu rồi nhìn qua y Xúy Bân bận rộn nói điện thoại đến mức không chọn được thứ gì, Tân Hiên nhìn y cứ nghe đầu dây bên kia nói rồi ậm ừ đôi lúc nói vài câu như thế từ sáng đến giờ trong lòng cũng có chút lo lắng cho y Xúy Bân vẫn còn đang học cấp ba, vậy mà đã phải bận rộn như thế vì sự nghiệp của gia đình, không biết sau này khi bước vào cánh cửa đại học rồi lại bước chân ra xã hội ngoài kia y sẽ còn bận đến mức độ nào nữa "Đại Bân". Tân Hiên đứng cạnh Xúy Xúy Bân đang ngồi ở ghế sofa, có vẻ y chẳng có tâm trí để mắt đến thứ gì "Đợi anh một chút". Nghe thấy Tân Hiên gọi mình Xúy Bân quay đầu nhìn cậu, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà mân mê một chútĐợi thêm một lúc thì y đã tắt máy, đứng lên đối diện với cậu hỏi rằng đã xong chưa"Em đã chọn cho anh hai kiểu này, anh thích kiểu nào??". Tân Hiên chỉ tay đến tủ trưng bày vòng tay, trên mặt tủ đang có hai chiếc vòng bằng bạch kim đặt ở đó chờ y đến xem qua "Cái nào anh cũng thích hết, em mua cho anh cái nào cũng được". Xúy Bân nhìn qua chúng rồi trả lời "Dạ chiếc này là mẫu của hai năm trước hiện chỉ còn lại khoảng hơn ba mươi chiếc thôi, còn chiếc này là mẫu mới nhưng số lượng giới hạn chỉ còn hơn năm mươi chiếc, hai vị xin hãy cân nhắc". Một nữ nhân viên khác trong cửa hàng lên tiếng giới thiệu "Bao nhiêu vậy ạ?". Tân Hiên học theo cách hỏi giá của Châu Khải, quan trọng là giá cả thế nào "Dạ chiếc này là bốn vạn, chiếc này là năm vạn""Anh thích chiếc nào?""Em thích chiếc nào hơn?". Y hỏi ngược lại cậu"Em cũng không biết, chiếc nào cũng đẹp""Vậy có thể đeo lên thử trước ạ, để xem chiếc nào hợp hơn". Nữ nhân viên đề xuất "Hay là lấy hết cả hai đi ạ". So với đôi bông tai của Châu Khải thì cả hai chiếc vòng tay này thật sự không đắt, thiếu niên sự y và hắn sẽ không hoà thuận sau khi nhận quà liền lên tiếng "Vậy lấy hết cả hai". Xúy Bân có chút bất ngờ nhìn Tân Hiên, y không biết cậu đã mua gì cho Châu Khải nhưng có nó đắt tiền nên thiếu niên này mới mua cả hai chiếc vòng tay cho y "Dạ...""Đưa cho em ấy, em ấy đeo cho tôi". Tay phải Xúy Bân đang đeo đồng hồ ray trái thì đeo thêm một chiếc lắc tay bằng bạch kim, y xắn tay áo lên đưa cả hai tay về phía Tân Hiên Thiếu niên nhỏ nhắn tự hiểu mà cởi đồng hồ và lắc tay cho y, cầm lấy hai chiếc vòng đeo vào hai tay của người trước mặt"Đẹp lắm ạ""Anh cảm ơn Tiểu Hiên nhiều nhé". Đặt tay lên lưng Tân Hiên vuốt vẻ Xúy Bân nói nhỏ Sau đó thì Tân Hiên đi tìm Châu Khải để tiếp tục thanh toán, khi đứng phía sau hắn cậu mới biết chiếc thẻ mà cậu được cho đã không dùng đếnChâu Khải lấy chiếc thẻ đen trong ví của mình ra mà thanh toán hóa đơn, còn chiếc thẻ của cậu thì hắn lại cầm chặt trên tay, có vẻ như hắn không muốn dùng tiền của cậu "Sao đấy bảo bối nhỏ?" Xúy Bân từ phía sau đi đến hỏi khiến Tân Hiên giật mình"Ah, không có gì ạ, em tìm Đại Khải để thanh toán, Đại Khải giữ thẻ của em""Oh, vậy em ra ghế nghỉ ngơi một chút, để anh tính cho". Xúy Bân nhìn bóng lưng Châu Khải rồi nhìn qua Tân Hiên, giọng nói dịu dàng căn dặn cậu "....dạ". Tân Hiên trong lòng muốn nói rằng sẽ đi cùng nhưng cuối cùng lại chỉ gật đầu rồi từ từ đi về phía ghế sofa chờ đợi Sau khi thanh toán xong xuôi, hai nữ nhân viên niềm nở đưa giỏ hàng cho y và hắn, còn cùng nhau ra tiễn ba vị khách quý này "Hôm nay là ngày đầu năm, chúc ba vị có một năm thật sung túc và hạnh phúc, đây là phiếu giảm giá của nhà hàng Hồng Phúc ở tầng chín, chúng tôi xin gửi tặng ba vị""Cảm ơn ạ". Nhận lấy phiếu giảm giá Tân Hiên mỉm cười cảm ơn hai nhân viên nữ "Tạm biệt quý khách"Tân Hiên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đang cúi đầu chào mình, trên môi họ nở nụ cười rất tươiSau khi đi thêm một chút thì Tân Hiên nói rằng muốn về nghỉ ngơi vì đã đi bộ gần nửa ngày ở đây, chân đã mỏi nhừ rồi, thế là cả ba người lên xe trở về nhà Trên đường về nhà, Tân Hiên vẫn còn cảm giác bồi hồi lúc Chân Lập thuyết phục mình, từng lời Chân Lập nói ra đều như đang xoa dịu cảm giác tự ti trong cậu Châu Khải ngồi nhìn Tân Hiên không rời mắt, hắn nhìn cậu ngơ ngác như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, đơn giản vì hắn biết cậu đang nghĩ về điều gì "Em nghĩ gì vậy bảo bối nhỏ?". Xúy Bân đưa tay nâng cằm Tân Hiên, nhẹ giọng hỏi cậu "Em....không không có gì". Vừa định nói nhưng câu nói lại dừng lại ngay cửa miệng, Tân Hiên biết rằng nói với y hay hắn chuyện đồng ý lúc này thì càng bị phản đối dữ dội hơn "Em đang nghĩ làm sao để thuyết phục tụi anh đồng ý cho em đi làm người mẫu đúng không". Châu Khải quay đầu về phía kính xe, nhìn ra dòng người tấp nập ngoài kia, giọng nói hắn có chút lạnh lùng giận dỗi "Em thấy việc này cũng không tệ, vừa nhẹ nhàng vừa kiếm được tiền....chắc em sẽ đồng...""KHÔNG ĐƯỢC". Châu Khải quay mặt lại nhìn Tân Hiên, giọng nói hắn có chút lớn, nghe qua như đang quát cậu ".....". Tân Hiên bị Châu Khải phản đối liền giật mình nhìn hắn"...anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em". Châu Khải nhìn đôi mắt long lanh nhìn hắn, vuốt ve gò má mềm mại của thiếu niên, thái độ đã dịu lại nhiều phần "Về nhà rồi nói". Xúy Bân nắm tay Tân Hiên lên tiếng_________"Anh đã nói là không được mà, em ngoan một chút được không bảo bối". Châu Khải ngồi trên sofa, lưng dựa vào ghế nhìn Tân Hiên "Tại sao lại không? Đây là cơ hội tốt của em mà, tại sao lại không được?". Thiếu niên mặc bộ quần áo ủ ấm hình thỏ trắng ngồi cạnh hắn hỏi "Em cần cơ hội này làm gì, em chỉ cần học xong rồi ở nhà với tụi anh là được rồi, cần gì phải làm những việc như thế". Châu Khải chồm người qua ôm lấy Tân Hiên, đặt cậu ngồi vào lòng mình nói "Nhưng đây là việc của em mà". Tân Hiên đặt hai tay lên vai Châu Khải, đôi lông mày nhíu lại nhìn hắn "Việc của em là ngoan ngoãn ở nhà cho tụi anh nuôi, không cần phải đi ra ngoài làm việc như vậy, bảo bối nhỏ đã hiểu chưa?". Xúy Bân từ phía sau hôn lên tóc Tân Hiên nói, y ngồi xuống bên cạnh cậu "Nhưng mà, em cũng muốn kiếm tiền, đây là công việc có thể kiếm được nhiều tiền lắm đấy". Thiếu niên vẫn kiên trì nói với y và hắn, gương mặt có chút mong chờ cũng có chút gì đó trách móc họ "Nhiều tiền bằng làm người yêu của anh không? Anh đâu có đòi hỏi em phải có nhiều tiền, em chỉ cần ở nhà là được, còn em muốn kiếm tiền thì sau này anh giúp em kinh doanh là được, bảo bối nhỏ chịu không?". Châu Khải hôn lên môi Tân Hiên, vuốt ve tấm lưng thiếu niên đề nghị "Em không cần anh làm như vậy....đây là cơ hội của em, em tự có quyết định của mình". Tân Hiên nhìn Châu Khải, gương mặt cậu rất kiên định nhìn hắn "Anh nói không được là không được"".....""Anh đã nói là em không cần lo chuyện tiền bạc, chỉ cần em ngoan thì muốn gì anh cũng cho em hết"".....". Xúy Bân nhìn Tân Hiên đang dần trở nên im lặng, hai tay đặt trên vai Châu Khải cũng buông xuống "Em không hiểu....tại sao lại không cho em làm chứ, đây là chuyện của em mà, em lớn rồi...cuộc đời của em là do em định đoạt""Em đã từng là một cậu nhóc chạy đôn chạy đáo để kiếm từng đồng một, công việc cực khổ cấp mấy cũng làm được, vậy mà bây giờ một công việc tốt như vậy đến với em ức...thì mấy anh lại không cho""Em không muốn chỉ ngồi yên một chỗ rồi chìa tay nhận tiền từ mấy anh, như vậy chẳng khác gì em đang bán thân cả""Tiền em mua quà hôm nay cũng là tiền mấy anh đã cho em trước đây, em chưa từng tự làm ra một đồng nào từ khi ở cạnh mấy anh, đến lúc thanh toán hai anh cũng dùng tiền của bản thân chứ không dùng tiền của em....hai anh nghĩ em được cho tiền như vậy em sẽ vui sao?" ".....". Cả y và hắn đều ngơ ngác, lúc này đây hai người họ đều không tin rằng cậu đã nghĩ như vậy, trong lòng lại có một sự bóp nghẹn khó tả "Mấy anh giàu có, muốn gì được nấy, nhưng em không phải như vậy, ba mẹ em cũng cực khổ lắm ức...mới có thể nuôi em lớn, em muốn tự mình kiếm thật nhiều tiền để sau này em có thể chăm lo cho ba mẹ, em không thể dùng tiền người ta bao nuôi mình để phụng dưỡng cha mẹ được" "Đây là cơ hội để thay đổi cuộc sống của em...hức..mấy anh....ức..mấy anh dựa vào cái gì mà cho hay không cho chứ""Lúc anh ấy nói em đẹp, anh có biết trong lòng em đã vui thế nào không? Anh ấy còn nói cái đầu hói của em không ảnh hưởng đến công việc, từ đó đến giờ mấy anh có biết em đã bị chế giễu bao nhiêu lần vì những thứ này không". Tân Hiên mặt mũi đỏ bừng, đôi tay thon nhỏ vén lên phần tóc bị trêu chọc suốt hơn mười mấy năm qua ".....". Châu Khải nhìn Tân Hiên, tay lập tức nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé mà xoa nắn, tay còn lại hắn vuốt lại mái tóc bị làm cho rối bời của thiếu niên đang khóc thút thít "Mấy anh cũng biết mà, nhưng lúc đó mấy anh chỉ ngồi nhìn thôi, chẳng có ai lên tiếng bảo vệ em hết ức...""Ít nhất...hức..ít nhất nếu làm người mẫu những điều này sẽ trở nên bình thường hơn một chút trong mắt mọi người hức...mấy anh không hiểu được cảm giác của em gì hết" "Tiểu Hiên"
"Em không muốn nói chuyện với hai anh, em đi về nhà đây". Tân Hiên bất ngờ đẩy vai Châu Khải rồi bước xuống khỏi người hắn
"Chuyện làm người mẫu mấy anh không muốn cũng không sao, dù sao đó cũng là chuyện của em, em tự mình quyết". Tay lau đi nước mắt cậu dứt khoát quay lưng bước đi
"Tiểu Hiên nghe anh nói". Châu Khải ôm lấy Tân Hiên
"Em không muốn nghe, anh buông em ra em muốn về nhà". Tân Hiên cố hết sức gỡ tay Châu Khải ra khỏi người mình, nhưng lực tay thiếu niên nhỏ bé chẳng thấm vào đâu
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi, ngoan đừng giận...anh cho em làm, anh cho em làm, em đừng giận". Hắn ôm chặt lấy thiếu niên, tay không ngừng xoa lưng cậu
Tân Hiên chỉ đứng đấy để Châu Khải ôm mình, cậu cứ thút thít mãi ở đấy
"Anh xin lỗi vì không nghĩ đến cảm xúc của em, em ngoan, đừng giận anh nhé"
"Vậy anh có đồng ý không?"
"Đồng ý, anh đồng ý mà, ngoan đừng khóc"
"Nhưng anh không đồng ý". Xúy Bân từ nãy đến giờ im lặng lại lên tiếng phản đối lần nữa
Tân Hiên trong lòng Châu Khải nhìn Xúy Bân, ánh mắt ủy khuất nhìn y như đang hỏi tại sao
"Nếu anh ta là người xấu chỉ muốn dụ dỗ em thì sao, em cũng nghe đấy anh ta khen em đẹp, còn nhìn cơ thể em cả buổi rồi đi theo em, em nghĩ như vậy là tốt sao?"
"Nhưng mà..."
"Em khoan đồng ý ngay, anh tìm hiểu anh ta một chút rồi sẽ cho em biết, chịu không?". Xúy Bân đi đến hôn lên trán thiếu niên bị ôm cứng kia
Tân Hiên thút thít gật đầu, hai tay cũng đã chịu ôm lấy eo Châu Khải mà dựa mặt vào ngực hắn
"Đừng giận, ngoan". Châu Khải thấy bảo bối nhỏ của mình đã không còn xù lông nữa liền an ủi nhiều hơn, hắn ôm cậu trở về sofa ngồi xuống
"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em ở cạnh tụi anh là để bán thân hay bao nuôi gì cả, anh cưng chiều em là vì anh thương yêu em, bảo bối nhỏ đừng nghĩ vậy nữa". Châu Khải lau đi hai hàng nước mắt ướt đẫm trên gò má trắng mềm kia, giọng nói hắn dịu dàng từ tốn như đang dỗ dành cậu
"Ưm....lúc nãy em có hơi nặng lời"
"Không, những điều đó không sai, tụi anh từng có lỗi với em, những cảm xúc em đã giữ trong lòng bây giờ sẽ giúp em giải tỏa nó". Châu Khải vỗ về Tân Hiên nói
Tân Hiên không nói gì, chỉ im lặng ngồi trong lòng Châu Khải, từng cơn nấc nghẹn của cậu như đang tố cáo sự kiểm soát quá đà của hai người
"Em muốn gọi cho Đại Kỳ"
"Vẫn chưa được đâu, khi nào nó đến nơi sẽ gọi cho anh biết, lúc đó anh cho em nói chuyện với nó chịu không?". Châu Khải vuốt ve lưng Tân Hiên trả lời, giọng nói nhẹ nhàng bên tai cậu
Tân Hiên có một thói quen khi cảm thấy khó chịu trong lòng thì luôn đi tìm Dạ Kỳ để nói chuyện, anh có lúc chỉ ngồi nghe có lúc lại an ủi bằng những lời nói dịu dàng lúc thì ôm lấy cậu dỗ dành xoa dịu, nhưng bây giờ anh đã đi rồi
"Có đói bụng không?". Xúy Bân hôn lên vành tai Tân Hiên hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng như sợ cái hôn và lời nói sẽ làm bảo bối nhỏ giật mình
"Không đói, nhưng mà em buồn ngủ lắm"
Tân Hiên nhìn qua Xúy Bân trả lời, tay cầm lấy vạt áo của y, ánh mắt lim dim
"Được rồi được rồi, ngủ một chút nhé, anh gọi về xin ba mẹ cho em ngủ lại nhà anh". Châu Khải hôn lên trán Tân Hiên nói
Thiếu niên nghe lời hắn nói rồi im lặng nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ
"Sao mày bất cẩn vậy? Để em ấy thấy mày tự trả tiền?". Xúy Bân sau khi đã bế Tân Hiên lên phòng ngủ, ngồi cạnh Châu Khải hỏi
"Tiểu Hiên rồi cũng sẽ biết thôi, tao chỉ là không nghĩ em ấy sẽ tổn thương vì mình bao bọc em ấy quá kỹ"
"Tao cũng không ngờ, Tiểu Hiên có vẻ rất thích sự tự do, tính tự lập của em ấy vốn rất cao tuy bây giờ lại có chút ỷ lại nhưng rồi một ngày nào đó em ấy cũng sẽ nhận ra rồi phản kháng thôi"
"Tụi mình nên để em ấy tự lập...."
"....."
"Nhưng là tự lập trong tầm mắt của mình". Châu Khải nói rồi đứng lên đi về phía bếp, hắn định sẽ nấu chút cháo bào ngư cho bảo bối nhỏ ăn dưỡng bệnh
Xúy Bân nhìn Châu Khải đi vào bếp, trầm ngâm một chút rồi lấy điện thoại ra tiếp tục công việc ba mình đã giao cho
Căn nhà bỗng chỉ còn âm thanh nấu ăn trong bếp, không ai nói lời nào
________
"Tiểu Hiên"
"Ưm...."
"Dậy nào bảo bối nhỏ, dậy ăn tối". Xúy Bân đỡ Tân Hiên ngồi dậy, không kiềm được mà cứ hôn lên hai đôi má trắng mềm mãi
"Ưm...em dậy rồi". Hai tay cậu chặn người y đẩy ra, lực tay quá yếu ớt khiến y bật cười rồi hôn lên môi đang chu ra
"Ngoan dậy ăn cháo rồi anh bóc quýt cho em ăn". Y hạ tầm mắt nhìn cậu đang cố lấy lại tỉnh táo
"Dạ"
Mất một lúc Tân Hiên mới hoàn toàn tỉnh ngủ để xuống phòng bếp ăn tối, cậu được Châu Khải chuẩn bị cho một bát cháo bào ngư thơm lừng, món này là món duy nhất hắn có thể tự tin nói rằng mình nấu rất ngon
Tân Hiên ăn rất ngoan, chỉ một lúc đã ăn hết một bát cháo to, sau đó còn ngồi xem tivi chờ tiêu hóa hết thức ăn rồi tiếp tục ăn quýt mà Xúy Bân bóc cho
Châu Khải nhìn Tân Hiên ăn ngon miệng thế này cũng không ý kiến gì, cậu đã ăn uống thất thường mấy hôm nay, giờ lại chịu ăn ngoan như thế thật sự là tin vui của năm nhưng hình như có điều gì đó khác lạ
"Sao dạo này em ngủ nhiều vậy? Mới vừa ngủ hơn bốn tiếng mà...lại buồn ngủ rồi sao?". Châu Khải nhìn Tân Hiên vừa cầm múi quýt trên tay vừa ngáp khi xem tivi, trông như cậu đã thiếu ngủ rất nhiều ngày vậy
"Em không biết, dạo này em ngủ rất nhiều, dậy rồi một lúc sau lại buồn ngủ"
"Như vậy không ổn chút nào, ngày mai đến Blue Hope gặp cậu một chút". Xúy Bân hôn lên má Tân Hiên nói
"Em không sao đâu, chắc do em bị thiếu ngủ nhiều quá nên bây giờ mới như vậy thôi"
"Không sao gì chứ, mấy ngày nay hôm nào em cũng ngủ gần cả nửa ngày đấy, ngủ mà chẳng ăn uống gì, ngoan ngày mai đi khám một chút là xong thôi mà". Châu Khải đưa tay đợi Tân Hiên nhả hạt quýt ra
"Ngoan, khám xong rồi anh cho em gặp Dạ Kỳ". Xúy Bân biết bây giờ thứ trao đổi thành công nhất là cuộc gọi với Dạ Kỳ, liền hôn lên tay cậu nói
Tân Hiên không trả lời nhưng lại gật gù đồng ý, được tầm nửa tiếng sau thì cậu đã ngủ trong lòng của Châu Khải lúc nào không hay
________
Sáng ngày hai tháng một, Châu Khải và Xúy Bân đưa Tân Hiên đến Blue Hope để gặp viện trưởng, người khám là cậu nhưng người lo lại là hai thiếu gia kia
"Hai đứa bớt nhoi lại được không, cậu chỉ lấy máu để mang đi xét nghiệm, không có rút hết máu của thằng bé đâu". Cậu của Xúy Bân, viện trưởng Cao hai mày đã nhíu dính chặt vào nhau nhìn hai thằng nhóc trước mặt
"Cậu rút cả một ống to như vậy, em ấy sẽ ngất mất". Xúy Bân ôm lấy đầu Tân Hiên vùi vào lòng mình nói
"Cậu còn chưa làm gì hết hai đứa đã loạn cả lên rồi". Ông Cao chỉ mới đeo găng tay và soạn dụng cụ lấy máu đặt vào khay mà cả hai tên to xác này đã nhảy cẩn lên
"Con đừng sợ nhé, chỉ là rút ít máu, nếu có choáng váng thì nói với ta nhé"
"Dạ". Thiếu niên ngoan ngoãn im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng trả lời
"Khoan đã, còn một ống nữa, đừng cử động". Sau khi đã rút được một ống đầy máu của thiếu niên, ông Cao lập tức lên tiếng nói
"Cái gì? Tận hai ống?". Châu Khải đang ngồi cạnh đã không nhịn nổi mà đứng lên
"Yên lặng, sẽ nhanh thôi". Ông Cao thao tác nhanh gọn lấy ống tiếp đặt vào chỗ ven vừa mới rút ống máu trước
Thiếu niên đến ống thứ hai này đã có chút khó chịu vì chỗ rút máu bắt đầu hơi đau nhức, cậu nhíu mày mím môi nhưng vẫn rất bình thường im lặng
"Xong chưa vậy cậu?". Nhìn Tân Hiên như vậy Xúy Bân nhìn đến viện trưởng Cao hỏi, lòng y đã xót đến sắp nhảy lên trời rồi
"Xong rồi". Sau khi lấy thành công ống thứ hai, chiếc kim tiêm nhanh chống được rút ra và băng bó thật kỹ lưỡng
"Xong rồi xong rồi, ngoan lắm". Xúy Bân vuốt ve mái tóc Tân Hiên nói, giọng nói rất nhẹ nhàng
"Trời ơi cảnh tượng ngàn năm có một". Viện trưởng Cao nhìn đứa cháu trời đánh của mình mà cảm thán
Xúy Bân nhìn cậu mình, đôi mắt đầy vẻ khó chịu rồi lại dịu dàng an ủi thiếu niên nhỏ bé trong lòng
"Bây giờ đã xong rồi, chờ đến ngày mai cậu gửi kết quả về nhà cho Tân Hiên, về ngủ thêm chút ăn hải sản và thịt bò cũng như uống sữa nhiều chút"
"Dạ"
"Ta thấy con hơi xanh xao, dạo này có phải ngủ rất thất thường và ăn nhanh nó lắm phải không?"
"Dạ, nhưng cũng nhanh đói lắm ạ"
"Ừm, sau hai ngày nữa con tập ngủ theo giờ đồng hồ sinh học của con lúc trước, cứ đặt báo thức để dậy đúng giờ, buồn ngủ giữ ngày thì chỉ ngủ nửa tiếng, ăn nhiều bữa trong ngày mỗi bữa ăn một chút"
"Từ từ rồi sẽ trở lại bình thường thôi, thể chất con yếu, đừng quá cố gắng vận động biết không"
"Dạ, con biết rồi"
"Rồi bây giờ con có thể về"
"Dạ, con cảm ơn ạ". Tân Hiên ngoan ngoãn nói chuyện với viện trưởng Cao
"Về hết giùm tôi đi". Đang mỉm cười nhìn Tân Hiên đứng lên đi về phía cửa viện trưởng Cao nhìn đến Châu Khải và Xúy Bân đang phán xét mình liền lập tức mắng
________
Xúy Bân đang nấu ăn trong bếp, hắn và y đã mua một chút đồ về để nấu cho cậu bồi bổ
"Tiểu Hiên uống sữa nhé". Châu Khải đặt ly sữa ấm lên bàn ăn, trước mặt Tân Hiên nói
"Dạ"
"Dạ Kỳ đã đến vào lúc khuya rồi, có vẻ giờ nó đang nghỉ ngơi đấy, anh gọi nó cho em chịu không?". Hắn lấy điện thoại ra ý gọi cho anh
Tân Hiên nghe thấy liền hớn hở chờ đợi, hai tay cầm chặt lấy ly sữa trên bàn
'Tao đây'. Gần như lập tức sau khi tín hiệu cuộc gọi được phát đi anh đã bắt máy
"Đại Kỳ". Châu Khải đưa điện thoại lên tai Tân Hiên để cậu nói chuyện với Dạ Kỳ
'Bảo bối....anh đến nơi rồi này'
"Anh đã ăn gì chưa?". Nhận lấy điện thoại, Tân Hiên hỏi
'Bây giờ ở đây đang là khuya, anh mới vừa soạn đồ xong, đợi đến sáng rồi sẽ ăn'
"Khuya sao ạ, vậy anh nghỉ ngơi đi, khi nào rảnh thì gọi cho em cũng được". Đang vui vẻ thì cậu lại lo lắng nói với anh
'Không sao, anh muốn nói chuyện với em'. Dạ Kỳ nhẹ nhàng nói với Tân Hiên, không thể ở cạnh thì nghe giọng thôi đã là quá đủ rồi
"Ở đó...có lạnh không?"
'Lạnh lắm....ở đây không có em nên lạnh lắm'
"Anh phải giữ gìn sức khoẻ đó nha...ức..đừng để bị bệnh"
'Ngoan đừng khóc, anh sẽ nhanh về với em, chờ anh nhé'. Giọng nói của Dạ Kỳ vừa chất chứa sự mệt mỏi và chút gì đó mong chờ, sự run nhẹ ở từng từ anh nói ra như đang phơi bày cảm xúc nhung nhớ cậu không đè nén lại được
"Dạ...anh nghỉ ngơi đi...hức em sẽ gọi lại cho anh sau, nhớ ăn uống đầy đủ đấy"
'Ừm, bảo bối ngoan, giữ sức khoẻ và nghe lời ba mẹ nghe chưa'
"Dạ nghe"
Sau đó hai người kết thúc cuộc gọi, cậu không dám nói nhiều phần vì sợ anh đang mệt cần nghỉ ngơi phần vì sợ mình càng nghe giọng anh sẽ càng không kiềm được nước mắt, thôi thì cứ từng chút một mỗi ngày mà làm quen dần với việc này sẽ tốt hơn
"Sao mới đó đã cúp máy rồi?". Châu Khải xoa hai má đã ám hơi lạnh của Tân Hiên hỏi
"Đại Kỳ nói giờ đã khuya rồi, chắc anh ấy mệt lắm"
"Ừm...cách nhau cũng mấy tiếng, khi nào thích hợp anh gọi nó nói chuyện với em"
"Dạ". Tân Hiên mỉm cười nhìn Châu Khải gật đầu
"Đồ ăn xong rồi đây, hôm nay Tiểu Hiên phải ăn nhiều một chút rồi mới ngủ để dưỡng sức nhé". Xúy Bân từ trong bếp bước ra hôn lên tóc Tân Hiên nói
"Em sẽ thành con sâu lười mất"
"Bé sâu ngoan, ăn ngoan rồi đi ngủ nhé". Châu Khải trêu chọc thiếu niên khiến Xúy Bân đứng gần bật cười nhìn họ
Trong căn bếp ấy nụ cười của thiếu niên nhỏ nhắn đã quay trở lại.
Hết chương 25.
Trời ơi có một chương mà ngậm cả tháng mới nhả :))))
Xin lỗi vì sự chậm trễ này 🙇♀️🙇♀️🙇♀️