Markford Orange Red Yellow Pink Blue
Đến chạm dừng cuối cùng cũng là nơi có cáp treo.Em mệt mỏi ngồi xuống ghế, chân phải em cứ nhức nhức đau đau từ nãy đến giờ, nên em có hơi nhăn mặt lại. Mark quỳ xuống trước mặt em, tháo giày em ra. Chân phải của em quả thật đã trầy một mảng to. Em thấy người yêu biết chân mình đau, bất ngờ hỏi."Sao anh biết em đau chân"Mark vừa tìm thuốc trong balo vừa trả lời em"Anh thấy em nhăn mặt.""Bộ nhăn mặt là đau chân hả""Không, tại anh nghĩ là em sẽ đau chân thôi""Bộ chân anh không đau hả""Đau chứ, mà bôi thuốc cho em trước đã"Em nghe vậy vừa thấy có lỗi vừa thấy xót người yêu. Em định rụt chân lại, tự mình bôi thuốc. Vừa nhấc chân lên một tý, Mark đã nhanh tay cầm cổ chân em kéo lại."Để yên, anh làm xong rồi anh bôi thuốc cho anh. Ngoan đi, anh đau thật, nhưng nhìn em đau anh càng đau hơn""Nhưng em cũng xót anh mà"Mark đã dán xong chiếc băng keo cá nhân màu hồng lên vết thương của em. Cầm lấy hai tay em, ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp."Anh cũng xót em thôi mà, em chỉ cần tận hưởng thôi, anh sẽ làm hết. Còn nữa em không cần cảm thấy là em không làm được gì cho anh. Em quan tâm anh, với anh vậy là quá đủ rồi, em nhé. Ngoan đợi anh bôi thuốc rồi mình đi tiếp."Mark lại ngồi kế bên em, bắt đầu xử lý vết thương của mình."Có cần em làm cho không""Không cần đâu, quỳ chân em đau hơn đó, ngoan ngoãn ngồi yên đi""Đâu cần quỳ, anh gác chân lên đùi em nè""Không được, đùi em đang mỏi, gác lên gãy chân em hả""Ý anh là không muốn em đụng vào người chứ gì""Làm gì có, anh muốn dính em 24/7 luôn mà"Vừa nói Mark vừa nhích người gần lại em, thơm vào má em. "Anh cũng nhanh quá ha, nói chuyện một tý là anh xong luôn""Không thể để cục cưng đợi lâu được"Mark đứng dậy, đi lại trước mặt em. Đưa tay ra đợi em đặt tay lên, kéo em đứng dậy."Đi thôi em, lên đó ăn trưa""Lên ăn trưa xong rồi đi xuống hả""Ừ đúng rồi""Anh có cảm thấy là anh rất rảnh không""Có, anh cũng thấy vậy"Nói được vài câu thì cũng đã tới cáp treo rồi. Em và Mark cùng lên cáp treo. Rất may là cả hai không ai sợ độ cao cả. Trong suốt chặng đường đi lên, em cảm thấy vô cùng phấn khích. Cứ nhìn qua nhìn lại hai bên cửa sổ suốt."Uồi, đẹp quá nè""Quá trời cây ở dưới luôn nè anh""Có hổ hay báo gì ở dưới không anh""Lỡ mình rớt xuống thì sao anh, chết đúng không""Thôi kệ đi mà nay nhiều mây quá anh ơi""Đẹp quá đi mất"Em cứ liên tục nói như vậy, còn Mark thì cứ cầm điện thoại chụp em mãi, lâu lâu thì cũng có đáp lại em vài lời.Tới gần hết đoạn đường, không biết vì sao mà em lại chỉ ngồi một chỗ, mắt thì vẫn hướng ra cửa sổ, nhưng tâm trạng thì không vui như vừa nãy."Em có sao không em, em mệt hả""Không có không có, nãy quay qua quay lại nhiều quá nên em mỏi cổ mệt nữa, muốn nằm xuống ghê"Mark nghe xong thì phì cười vì độ dễ thương của em. Rồi lại tiếp tục chụp hình em.Tới đỉnh núi, em với Mark đã chọn được một chỗ vừa đẹp, hai người dọn đồ xong xuôi rồi bất đầu ngồi xuống thưởng thức bữa trưa. "Nói anh nghe một bí mật""Thế em nói đi""Ra giá đi""Bất cứ thứ gì của Dior và quà tặng kèm anh tự chọn""Chắc chắn là bất cứ thứ gì nha""Chắc, em kể đi""Nãy trên cáp treo em ngồi buồn là tại""Là tại gì""Tại lúc đó em không qua ngồi với anh được""Sao em lại không qua""Em sợ nó nghiêng"Mặt em lúc này đã phụng phịu hết rồi, nhìn rất đáng yêu. Mark không nhịn được liền thơm vào má mềm mại của em một cái."Ăn xong rồi đi đâu nữa""Mình đi xuống núi á em""Biết là đi xuống núi rồi nhưng mà xuống rồi đi đâu nữa""Em muốn đi đâu""Đi Dior""Thì mình về khách sạn thay đồ rồi đi Dior nhé""Được đó, yêu anh ghê""Anh cũng yêu em"Mark nói với giọng điệu rất nghiêm túc làm em vừa ngại mà vừa xúc động. Để che giấu điều đó, em liền cúi xuống ăn liên tục. Mark nhìn em, đồ ăn đã nhét đầy trong má, nhìn rất giống sóc. Thật là làm Mark tan chảy mất thôi.Hiện em và Mark đang ở tiệm Dior, em đã đi qua đi lại hết nưac tiếng rồi nhưng mà vẫn chưa chọn được cái ưng ý. "Em không biết mua gì hết""Em mua vòng tay không""Cũng được á"Nói rồi em liền kéo Mark đến chỗ trưng bày vòng tay. Em lại tiếp tục ngắm nghía đủ kiểu, cuối cùng cũng chọn được cái ưng ý."Tính tiền cái này dùm mình nha""Vâng, mời anh ra đây ạ""Anh thấy sao, đẹp không""Sao em mua rồi mới hỏi anh vậy""Thích đó rồi sao""Thì là người yêu anh""Thế có đẹp không""Đẹp đó, đúng là người yêu anh nhỉ, thật là có mắt nhìn""Em mà"Sau khi đã quẹt chiếc thẻ đen sáng bóng, thì em đã đeo chiếc vòng trên tay. Vừa mới ra khỏi cửa, em đã giơ cai tay mình lên, rồi liên tục khen chiếc vòng đẹp quá."Vòng đẹp quá đi mất, anh mau chụp hình đi, nhanh lên nhanh lên""Chụp em hay cái vòng""Chụp cả hai ngốc ạ""Sao em nói anh ngốc""Giờ có chụp nhanh không, mỏi tay lắm rồi đó""Rồi rồi, chụp đây"Sau khi chụp xong, Mark và em cùng lên xe. Mark cứ chạy mà không nói với em là sẽ đi đâu."Nè mình đang đi đâu vậy anh""Quà tặng kèm đó nhớ không""Nhớ thì nhớ mà mình đang đi đâu""Bí mật""Người yêu với nhau mà bày đặt bí mật bí mật""Thôi mà, ngoan em cứ ngủ một giấckà tới thôi bé cưng"Chỉ sau năm phút là em đã chìm vào giấc ngủ, Mark liếc nhìn qua em phì cười vì em quá đáng yêu rồi tiếp tục lái xe.Khi em đang ngủ ngon thì bỗng có người lay em dậy. "Em đang ngủ mà""Hoàng hôn kìa em"Nghe đến hoàng hôn em liền tỉnh. Mò ngay cái điện thoại để chụp hình. Vừa chụp hoàng hôn vừa chụp người yêu em."Sắp tới chưa anh""Chưa em, mà ghé qua đâu ăn cơm đã""Em muốn ăn gà""Gà gì đây""Gà gì cũng được, gà là được"Mark không đáp lời em, quẹo vào tiệm texas gần đó."Sao anh biết em muốn ăn texas hay vậy""Anh đâu biết đâu, tại nó gần nhất thôi""Làm mất cả hứng, thôi vào ăn"Ăn uống xong, lên xe em lại ngủ. Em ngủ rất ngon rất say. Đang trên đường thì có tiếng điện thoại reo. Mark vội bắt máy sợ làm em tỉnh giấc."Alo, xong hết rồi anh ạ, hoàn hảo một trăm phần trăm""Anh cảm ơn nhé, anh cũng sắp tới rồi thôi cúp máy trước nha"Đến nơi, Mark gọi em dậy. Thứ đầu tiên em cảm nhận được chính là tiếng sóng biển. "Nè nè mình tới biển thiệt hả""Tới rồi, quà tặng kèm cho em đó"Mark đỡ ưm xuống xe rồi rút ra một mảnh vải đen che mắt em."Bất ngờ gì đây, tính tặng em xe hả""Ừm cho em một con Rolls-Royce""Thật không""Thật"Mark cầm tay em rất chặt, dẫn em đi một lúc lâu rồi bỏ tay em ra"Em đứng yên đợi anh một tý. Rồi cởi bịt mắt ra đi"Trước mắt em là một người đàn ông rất điển trai, đang quỳ một chân và tay cầm chiếc nhẫn Dior. Xung quang là một hình trái tim được xếp từ nến, và một bàn treo đầy hình em và Mark phía trước kia. Nước mắt em liền tuôn ra chỉ trong một khoảnh khắc."Đây là quà tặng kèm đây, không phải là nhẫn Dior mà là anh, không biết em có chịu nhận không""Em nhận thì có kèm theo Rolls-Royce không""Có, tất cả của anh sẽ thuộc về em""Cũng lời đó, em nhận chứ"Mark cầm lấy tay em, đeo chiếc nhẫn Dior mà người đàn ông chỉ có thể mua một lần trong đời, đeo vào ngón áp út xinh đẹp của em. Rồi nhanh chóng chứng dậy ôm em thật chặt."Kể cho em một bí mật""Có cần ra giá không""Không cần đâu""Vậy kể đi""Chiếc nhẫn này với vòng tay em đeo là một cặp đấy, tên là blue person""Anh mua cái nhẫn sau khi mua vòng tay hả""Đâu có đâu, anh mua trước rồi""Vậy là anh cố tình gợi ý vòng tay cho em hả""Đúng rồi""Sao anh chắc là em sẽ mua vòng này""Vì tụi mình hiểu nhau mà""Đúng nhỉ""Anh yêu em""Em cũng yêu anh nhiều lắm"_________Blue person: Người đã đến an ủi bạn trong lúc bạn vụn vỡ nhất và chọn ở lại từ đó đến giờ. Họ là vùng an toàn của bạn, cho bạn không gian để là chính mình: sống thật và chân thành.ENDĐược lấy ý tưởng từ
Cảm ơn cậu vì đã đồng hành cùng tớ, vậy là chiếc fic với tên quá dài này đã hoàn thành trong vòng gần 7 tháng (lâu ghê). Tớ mong sẽ gặp cậu trong một chiếc fic khác nhé, cảm ơn cậu đã ủng hộ.
Cảm ơn cậu vì đã đồng hành cùng tớ, vậy là chiếc fic với tên quá dài này đã hoàn thành trong vòng gần 7 tháng (lâu ghê). Tớ mong sẽ gặp cậu trong một chiếc fic khác nhé, cảm ơn cậu đã ủng hộ.
Chúc cậu đêm nay ngủ ngon ヾ(='ω´=)ノ”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me