Markhyuck An Dan Duyen
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng sau khi lớp vỏ đá cuối cùng rơi khỏi người Minhyung. Không khí không còn lạnh buốt như trước, nhưng vẫn có một làn sương lặng lẽ chảy tràn quanh chân, mỏng như khói, đặc như hồn.Donghyuck dựa lưng vào tường, mắt không rời người đàn ông trước mặt."Cậu có nhìn thấy chúng không?" Minhyung lên tiếng, giọng đều, nhấn vào từng từ, như thể đang thử thách năng lực thụ cảm của cậu.Donghyuck chưa kịp hỏi "thấy gì", thì từ trong góc tối, một bóng đen mờ nhạt hiện ra. Hình dáng nhòe nhoẹt, giống người nhưng đầu nghiêng lệch, cổ gập xuống một góc kỳ dị, thân thể mờ mịt như hơi nước. Nó lặng lẽ bò sát tường, không rít lên, không cào cấu – chỉ di chuyển, như thể đang tìm kiếm thứ gì.Tim Donghyuck lạnh ngắt. Cậu không nhìn rõ, nhưng cũng không thể rời mắt.Minhyung bước đến trước mặt Donghyuck, đứng chắn giữa cậu và thứ kia. Tay hắn khẽ phẩy. Một vòng sáng mỏng lan ra từ lòng bàn tay, xoáy rộng thành vòng tròn, vẽ ra một đường sáng như ấn chú.Bóng đen kia lập tức thu mình, gào lên không tiếng, rồi tan thành sương.Donghyuck gục xuống, ho khan, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Không khí trong phòng nặng đến mức như thể mỗi hơi thở là một cú đâm vào phổi.Minhyung ngồi xuống trước mặt cậu. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Donghyuck có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn, và đôi mắt sâu như mực không đáy kia."Em là người đầu tiên có thể phá được phong ấn ba lớp." Minhyung nói, giọng trầm thấp như tiếng gió lùa qua rừng già. "Linh căn em không rõ, nhưng cơ thể... mang dẫn khí âm – loại thể chất cực kỳ hiếm gặp. Em mở được ta, tức là đã đánh động đến tầng linh giới.""Đó là... cái gì vừa rồi?" Donghyuck thì thào."Vong linh." Minhyung trả lời ngắn gọn. "Bị neo lại bởi loạn khí – phần lớn là từ căn nhà này."Hắn dừng một chút, rồi tiếp: "Nhưng từ đêm nay, chúng sẽ bắt đầu đến theo em."Donghyuck cứng người. "Tôi không gọi chúng.""Chúng không cần lời gọi." Minhyung nhìn thẳng vào mắt cậu. "Chỉ cần mở được ta, em đã là một mắt dẫn. Từng bước chân, từng hơi thở, từ bây giờ – đều phát ra tần số lôi kéo vọng linh tìm đến.""Không." Donghyuck lắc đầu, cổ họng khô khốc. "Tôi không phải người trong mấy cái trò huyền bí đó. Tôi chỉ là dân văn phòng thuê nhầm phòng trọ. Tôi—""Không ai hỏi em có sẵn sàng không." Minhyung ngắt lời, giọng không gắt, nhưng dứt khoát.Im lặng bao trùm giữa hai người.Donghyuck ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn, mắt đỏ hoe vì hoảng lẫn tức giận: "Vậy tôi phải làm gì?"Minhyung chậm rãi vươn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn, một mảnh ấn văn nhỏ hình tròn hiện ra, khắc sâu bằng khí. Nét khắc mảnh và sắc, tựa như khói nhưng không tan."Lập khế ước hộ hộ pháp với ta."Donghyuck nhíu mày.Minhyung nói tiếp: "Ta sẽ trấn giữ linh khí quanh em, bảo vệ phần hồn khỏi vọng linh xâm nhập, dẫn khí đúng dòng để em không bị loạn tâm. Đổi lại... em sẽ sống cùng ta, cho đến khi ta hoàn tất điều tra về đoạn âm mạch bị vỡ ở đây.""Nghe giống như tôi bị ép thành vật thí nghiệm."Minhyung cười nhẹ. "Không phải thí nghiệm. Em là người duy nhất có thể sống sót sau khi mở ba lớp phong ấn. Sự tồn tại của em là dấu hiệu rằng một mắt linh mạch trong thành phố này đã chệch hướng. Ta cần biết vì sao.""...Tôi có thể từ chối không?""Nếu từ chối," Minhyung nói, "vong linh sẽ tìm đến em đêm nay. Một mình, em sẽ trụ không nổi ba ngày."Sự thật nghe đơn giản, nhưng rạch ròi như lưỡi dao.Donghyuck cắn chặt môi. Cậu không muốn tin. Cũng không muốn bị kéo vào chuyện chẳng liên quan đến mình. Nhưng cậu không mù. Không điếc. Không ngu. Thứ vừa bò qua tường khi nãy là thứ mà đến giờ phút này, cậu vẫn không dám tin là tồn tại. Nhưng cậu đã thấy chúng."...Phải làm gì để lập khế ước?"Minhyung chậm rãi đứng dậy. "Chạm vào ấn văn này, rồi lặp lại theo ta."Donghyuck giơ tay, ngần ngừ một giây, rồi chạm ngón tay vào vòng sáng. Một luồng khí lạnh lập tức xuyên qua đầu ngón, như có kim chích dưới da.Minhyung nói bằng thứ ngôn ngữ mà Donghyuck không hiểu – như tiếng cổ xưa, pha trộn giữa Hán ngữ, Phạn âm và thanh điệu nào đó u tối nhưng du dương. Donghyuck lặp lại từng từ, cảm giác như giọng nói không thuộc về mình, mà có ai khác đang mượn môi cậu để nói ra.Khi câu cuối cùng vang lên, vòng sáng tan vào không trung. Trên cổ tay trái Haechan, một vết ấn nhỏ hiện ra, như mực chàm ngấm dưới da – hình xoắn ốc đơn, gọn, nhòe nhạt như vết mực khô.Minhyung lùi lại, ánh mắt lần đầu có chút dịu đi."Khế ước lập rồi. Từ giờ, ta ở bên cạnh em."Donghyuck ngồi thụp xuống, thở dốc. Không vì mệt, mà vì cảm giác... cánh cửa gì đó vừa khép lại sau lưng. Và cậu đã bước qua ngưỡng mà mình không thể quay đầu."Em đã chạm vào phần chìm của thế giới này rồi, Donghyuck."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me