Markhyuck An Dan Duyen
Buổi sáng hôm sau, trời mưa nhẹ. Sương mù dày đặc quanh khu nhà trọ như một lớp khăn mỏng phủ lên thế giới, khiến mọi chuyển động trở nên mờ nhòe và xa lạ. Donghyuck ngồi trong góc quán cà phê tầng một, tay quấn tạm băng dán quanh cổ tay trái – nơi vết ấn xoắn ốc của khế ước vẫn âm ỉ như lửa âm không tắt.Đối diện cậu, Minhyung lặng lẽ lật một xấp giấy ghi chú, mắt nheo lại khi ánh sáng yếu hắt lên nét mặt hắn. Không ai nói gì. Bầu không khí giữa họ không hẳn là căng thẳng, nhưng tuyệt nhiên không thoải mái. Cái cảm giác khi bị kéo vào một cuộc chơi không tên, không luật, không đường lui – và phải đồng hành với một người như Minhyung – khiến Donghyuck gần như muốn bật khỏi ghế mỗi khi hắn nhìn sang.Cửa quán mở ra, chuông kêu leng keng. Hai người bước vào.Người đi trước mang khí chất trầm ổn, áo đen sơ vin gọn gàng, vai lưng thẳng, ánh mắt đậm sắc kim loại như đo ni đóng giày cho từ "nghiêm cẩn." Người đi sau mặc áo hoodie trắng, tóc mái rủ xuống che gần nửa mắt, dáng đi lười biếng, như thể vừa bị ép rời khỏi giường.Minhyung hơi ngẩng đầu. "Đến rồi à.""Bên Tổng Vụ điều chúng tôi kiểm tra lại mạch âm thành phố. Có lệch chấn khí ở ba điểm." Người áo đen nói, ngồi xuống đối diện Minhyung. "Điểm lệch mạnh nhất – trùng với vị trí căn phòng của cậu."Donghyuck chớp mắt. "Tổng Vụ?""Cơ quan trung lập quản lý các tầng linh mạch và đạo trận khu vực." Minhyung nói, không quay đầu, như thể việc ấy chẳng quan trọng hơn tách trà trước mặt. "Từ sau vụ phong ấn ta, mạch khí tại khu vực này vẫn luôn bị giám sát ngầm.""Tôi là Jeno," người kia tự giới thiệu. "Linh sư* cấp 4, phụ trách điều phối hướng mạch vùng Tây Nam."(Linh sư: là người có khả năng cảm ứng, điều động và khống chế linh lực. Linh sư cấp 4 là linh sư sơ cấp, có thể dẫn chú, thi triển ấn pháp, trấn một kết linh nhỏ.)Người mặc hoodie ngáp một cái, vẫy tay. "Jaemin. Dẫn khí giả* hạng nhẹ, không đủ tư cách lấp mạch, chỉ đủ để... đi theo."(Dẫn khí giả: là nhân vật "chìa khóa", giúp kích hoạt trận pháp, dẫn dụ linh thể, hoặc mở lối vào tầng sâu linh giới.)Minhyung cười khẽ. "Dẫn khí giả mà từng chết lâm sàng ba phút tại khu linh mạch chính? Cũng không hẳn 'nhẹ' đâu."Donghyuck quay phắt sang. "Cậu từng chết?"Jaemin nghiêng đầu, vẻ lười biếng tan biến trong tích tắc. "Bốn năm trước, tôi gặp tai nạn ở gần nhà nguyện* cũ phía sau khu trường Mỹ thuật. Tim ngừng, não ngừng. Nhưng trong ba phút đó... tôi thấy được 'thứ gì đó'."(Nhà nguyện: là một loại kiến trúc tôn giáo, nhỏ hơn nhà thờ, thường được sử dụng cho mục đích cầu nguyện, hành lễ, hoặc tưởng niệm trong phạm vi nhỏ và riêng tư hơn.)Cậu dừng một nhịp, ánh mắt sắc lại."Thứ không nên có ở một linh mạch thành phố."Buổi chiều, cả bốn người cùng đến hiện trường – một khu đất trũng phía sau dãy phòng thực hành của Đại học Mỹ thuật, cách lớp học 4C vài chục bước chân. Khu này từng là nhà nguyện tư nhân, sau giải tỏa chỉ còn móng đá và vài cột tường loang lổ.Minhyung ngồi xuống nền đất, cắm một mảnh ngọc tròn xuống đất. Đầu ngọc lóe sáng, rồi tắt lịm."Linh mạch bị xáo." Hắn cau mày.Jeno lấy ra một la bàn khí âm, xoay chậm. Kim chỉ rối loạn, vòng xoáy thay vì ổn định thì cứ lệch liên tục. Gió nổi lên, cuốn từng làn bụi mịn quẩn quanh mắt cá chân."Vị trí này... không đúng." Jeno chậm rãi. "Nếu đây là linh mạch giao tụ, thì mặt đất phải hút âm, không phải là phản âm."Minhyung đứng dậy, mắt tối lại. "Chúng ta đang đứng trên một mạch khí... giả."Jaemin đi một vòng quanh đống gạch vụn, rồi dừng lại trước một phiến đá bám rêu."Tấm này không phải nền móng thường." Cậu cúi xuống, gỡ rêu, lộ ra một mặt đá khắc chìm: hình trận đồ cổ.Không ai lên tiếng.Đó là một trận tế dương khí, thường dùng thời cổ để thu linh khí dương vào tế chủ – chỉ xuất hiện tại những địa điểm cực âm để trung hòa âm loạn. Nghĩa là: nơi này từng là linh địa cấp cao.Jaemin đứng thẳng dậy, mắt nghiêm lại."Chúng ta đang ở trên một trạm tế – nhưng bị ai đó cố tình phủ kín, dẫn hướng sai, dựng nên linh mạch giả để che giấu. Vong linh bị ép vào, khí lẫn vào nhau, oán chấp không thoát được, nên mới sinh kết linh."Jeno ngẩng đầu. "Thứ này không phải tai nạn rời rạc. Là hệ quả của một lệch mạch đã kéo dài từ rất lâu."Minhyung không nói gì.Hắn đặt tay xuống đất, nhắm mắt. Cả không gian như trùng xuống một nhịp. Gió ngừng thổi. Cây không xào xạc. Không có âm thanh nào ngoài tiếng nhịp tim đập chậm lại."...Có người đang cố phong kín trạm tế này từ dưới lòng đất."Donghyuck bất giác lùi lại một bước. "Phong kín? Để làm gì?"Minhyung mở mắt."Để biến nơi từng là điểm trung hòa dương khí thành một ổ tụ âm không kiểm soát. Khi đủ nặng, đủ lâu, đủ lệch, âm khí sẽ tạo thành thông đạo vĩnh viễn. Một cánh cửa mở từ bên này sang phía bên kia.""Phía bên kia?" Donghyuck nuốt nước bọt."Linh giới." Minhyung đáp. "Nhưng là tầng sâu – nơi ngay cả hộ pháp cũng không được phép lui tới."Cơn lạnh từ lòng đất rút lên như một lời báo hiệu.Trên đường về, Jaemin kéo tay Haechan tụt lại phía sau, đợi Minhyung và Jeno đi trước."Tôi từng nghe thấy một câu, lúc ở giữa ranh giới sống – chết." Jaemin nói, giọng thấp, không đùa cợt như ban đầu. "Có một giọng nữ, bảo rằng: 'Cánh cửa sẽ mở. Nhưng không phải ai cũng sống sót để nhìn thấy nó.'"Donghyuck rùng mình.Jaemin nhìn cậu, mỉm cười, lần này là một nụ cười thật sự – mệt, nhưng không lạnh."Cậu đã bước vào rồi. Đừng để lạc khỏi Minhyung, nếu không muốn bị thứ khác tìm thấy trước.""Linh địa không biến mất. Chỉ là người ta cố quên nó từng tồn tại. Và khi thứ bị lãng quên bắt đầu thức tỉnh, máu sẽ là thứ đầu tiên được gọi tên." – Minhyung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me