TruyenFull.Me

[Markhyuck/EABO] Sếp phân hóa thành Enigma

Chương 10

MaiNgc357

Đến ngày thứ ba, buổi hội thảo kết thúc tốt đẹp. Ban tổ chức vốn chuẩn bị tiệc ngoài trời để mọi người giao lưu thư giãn, nhưng một trận mưa giông bất ngờ ập đến khiến hoạt động buộc phải kết thúc sớm. Lee Minhyung không thích chỗ đông người, từ chối vài lời mời ăn tối của các đối tác rồi cùng tôi về lại phòng khách sạn.

Suốt cả ngày, tôi cảm thấy người đau mỏi, uể oải kỳ lạ. Sau khi dùng bữa đơn giản do khách sạn phục vụ, tôi về phòng mình nghỉ ngơi. Đang tắm, một tiếng sét đùng đoàng vang lên bên ngoài. Tiếng nổ ầm vang theo sau khiến đèn phụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Tôi hoảng loạn, vội vã mặc đại quần áo ướt nhẹp rồi loạng choạng bước khỏi phòng tắm. Không ngờ Lee Minhyung đang đứng ngoài cửa, tôi đâm sầm vào người anh ấy.

"Trợ lý Lee, cậu ổn chứ?"

Nỗi sợ bóng tối của tôi, thứ mà Lee Minhyung đã quá rõ sau nhiều năm làm việc chung. Lần trước kẹt thang máy, chính sự kết hợp giữa chứng sợ không gian hẹp và bóng tối đã khiến tôi co rúm run rẩy. Anh từng ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng tôi xoa dịu nỗi sợ.

Lần này, anh vòng tay ôm lấy tôi thay vì đẩy ra. Tôi nắm chặt vạt áo anh như điểm tựa, lẽo đẽo theo anh đến ghế sofa. Quản lý khách sạn gọi điện thông báo rằng cần thời gian sửa chập điện. Tôi càng nép sát vào anh, từng giây dài tựa thế kỷ.

"Trợ lý Lee." Giọng anh đột nhiên căng cứng trong bóng tối: "Cậu.. đang đến kỳ mẫn cảm?"

Tôi ngơ ngác, nhưng ngay lập tức nhận ra mùi chocolate đậm đặc ngập trong không khí.

Chết rồi.

Chết rồi.

Chết thật rồi.

Đầu óc tôi đặc cứng, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ "tiêu đời" viết hoa in đậm. Đây đâu phải kỳ mẫn cảm? Mệt mỏi, bải hoải... Đây rõ ràng là dấu hiệu sắp bước vào kỳ mẫn cảm! Tôi - một Alpha - lại xuất hiện phản ứng phát nhiệt như Omega sau khi bị Enigma đánh dấu tạm thời!

Quên cả nỗi sợ bóng tối, tôi giật lùi khỏi Lee Minhyung định đứng dậy. "Có lẽ vậy, tôi nên ở một mình cho an toàn." Chân bước vội vấp phải bàn trà, tôi ngã sõng soài lại ghế sofa - đúng hơn là ngồi thẳng vào lòng anh.

Lee Minhyung khoanh tay ôm chặt eo, không cho tôi nhúc nhích. "Sao hoảng hốt thế?" Có lẽ do cúp điện đột ngột, anh chưa kịp đeo khẩu trang chuyên dụng. Cằm anh dựa nhẹ lên vai tôi, đôi môi áp sát tuyến thể chỉ cách lớp da mỏng là có thể cắn vào nó. Hơi thở nóng hổi phả xuống sau tiếng nuốt nước bọt khẽ... đầy nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me