[Markhyuck/EABO] Sếp phân hóa thành Enigma
Chương 8
Ông trời cuối cùng cũng giúp tôi, đúng lúc Lee Minhyung định dọn lại tủ quần áo, cần xử lý mấy bộ đồ cũ. Là trợ lý riêng, việc này đương nhiên đổ lên đầu tôi.Mấy năm làm việc cho anh, tôi chưa từng mảy may trục lợi, chẳng dám chiếm chút tiện nghi nào.Lần này lén giữ lại vài bộ đồ ở nhà của anh, tôi hết sức áy náy, xấu hổ đến mất ăn mất ngủ mấy đêm liền.Trong mơ, Lee Minhyung đè tôi vào tường, dùng tay nâng cằm, nụ cười quỷ dị nở trên môi: "Muốn thông tin tố của tôi? Cầu tôi đi, nếu cậu cầu xin, tôi sẽ cho hết."Tôi gào khóc, lắc đầu như chong chóng, người run lẩy bẩy: "Thưa tổng giám đốc, tôi biết lỗi rồi, tôi không dám nữa, xin đừng đuổi tôi!"Anh "hừ" một tiếng, xé toạc áo sơ mi của tôi: "Tiểu trợ lý, miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật ghê."Tiếng cười quái dị của anh vang lên cùng tiếng thét thất thanh của tôi.Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn mặc nguyên đồ của Lee Minhyung trên người, mặt nóng bừng vội chui vào phòng tắm xối nước lạnh.Thật trùng hợp, dạo này Lee Minhyung dường như cũng ngủ không yên.Hôm nay phải tham gia hội nghị ở thành phố lân cận. Như thường lệ, tôi đến nhà gọi anh dậy, chuẩn bị bữa sáng và quần áo cho anh.Thấy Lee Minhyung ngáp liên tục, vừa thắt cà vạt cho anh, tôi vừa hỏi: "Tổng giám đốcLee, dạo này mệt sao ạ? Quầng thâm mắt rõ lắm.""Ừm, hơi thiếu ngủ chút." Anh lim dim nhìn gương, "Dạo này đêm nào cũng mộng mị, ngủ không sâu.""Là ác mộng sao?""Không hẳn..."Lee Minhyung đột nhiên cúi xuống nhìn thẳng vào tôi.Vì đang chỉnh cà vạt, tôi tập trung nhìn vùng cổ anh, rõ ràng thấy yết hầu của anh lăn nhẹ.Trong lòng bỗng dưng khựng lại, tôi vội kéo thắt nút thật chặt. Không hiểu sao tôi chắc chắn mình không dùng sức nhưng anh lại chúi người về phía tôi.Tôi lùi gấp, lưng chạm vào gương. Anh chống tay hai bên, đầu nghiêng nghiêng đến sát hơn:"Trợ lý Lee, có điều này tôi muốn hỏi lâu rồi... cậu dùng nước hoa hãng nào? Rất thơm."Ánh mắt anh trở nên tối tăm, nếu không có chiếc khóa hàm che chắn, tôi gần như tin rằng anh sẽ cắn mình."Không ạ, tôi không dùng nước hoa." Tôi giả bộ bình tĩnh, "Là mùi hương tỏa ra từ tôi?"Lee Minhyung suy nghĩ vài giây, "Có chút khang khác, cũng không rõ nữa."Tôi đáp: "Vậy chắc là sữa tắm tôi dùng thôi. Nếu tổng giám đốc thích, lần sau tôi đổi cho anh dùng thử loại đó?"Anh hít mạnh hai cái, nhưng bị khoá hàm ngăn lại không thể ghé gần hơn.Tôi đúng nhiệm vụ nhắc nhở: "Tổng giám đốc, đến giờ xuất phát rồi ạ."Hiếm khi thấy anh khó chịu đến mức "hừ" một tiếng: "Mai đổi luôn cho tôi.""Đổi gì ạ?""Sữa tắm." Anh nhấn mạnh, "Loại cậu đang dùng ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me