Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Cuộc sống tại Tổng lĩnh phủ của Haechan và Chenle sau vụ trả nợ bằng cách chăn cá và trồng thêm rau có phần dễ thở hơn trước. Mark và Jisung tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày, nhưng sự giám sát đã bớt đi phần gay gắt, và hình phạt "im lặng" đáng sợ kia cũng không còn được áp dụng nữa. Điều này vô tình lại tạo điều kiện cho bản tính nghịch ngợm của hai 'ông trời con' này có cơ hội trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Haechan lại bắt đầu những màn trêu chọc lính gác đầy tinh quái, còn Chenle thì cũng không ngần ngại mà đốp chát lại với mấy nha hoàn lắm điều. Không khí trong phủ bớt đi sự ngột ngạt, nhưng lại khiến đám quản gia và ma ma thêm phần đau đầu.Nhưng yên bình chẳng kéo dài được bao lâu.Một buổi chiều nọ, khi Haechan đang hào hứng kể cho Chenle nghe về chiến tích vừa "dọa" được một anh lính gác mới đến sợ xanh mặt, thì một công công từ trong cung mang thánh chỉ đến Tổng lĩnh phủ. Nội dung thánh chỉ khá đơn giản: Hoàng thượng tổ chức yến tiệc tại Diên Thọ cung để mừng thọ Hoàng hậu nương nương, mời Nhị hoàng tử Park Jisung và Đại tướng quân Mark Lee đến dự. Quan viên trong triều và hoàng thân quốc thích đều phải có mặt đông đủ.Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu trong thư mời gửi riêng cho Mark và Jisung không kèm theo một dòng "nhắc nhở" đầy ẩn ý từ chính Hoàng hậu: "Nghe nói Nhị hoàng nhi và Mark Thống lĩnh gần đây có thêm người bầu bạn mới, tính tình hoạt bát, tài nghệ cũng không tệ. Dịp mừng thọ mẫu hậu lần này, cũng nên đưa đến Diên Thọ cung cho mẫu hậu và mọi người cùng chung vui, xem như ra mắt.""CÁI GÌ???"Tiếng hét thất thanh của Haechan và Chenle vang vọng cả thư phòng, nơi Jisung vừa ôn tồn đọc xong lời nhắn của Hoàng hậu. Mark ngồi bên cạnh cũng khẽ nhíu mày."Đi... đi dự yến tiệc? Ở hoàng cung? Gặp cả Hoàng thượng, Hoàng hậu?" Haechan mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp hỏi lại. "Lại còn ra mắt?""Chung vui cái đầu bà ấy!" Chenle nhảy dựng lên như phải bỏng, hoàn toàn quên mất lễ nghi trước mặt Hoàng tử và Đại tướng quân. "Rõ ràng là muốn gọi bọn này đến để làm trò cười, để bêu riếu chứ ra mắt cái nỗi gì! Thân phận của bọn này là cái gì chứ? Một đứa là thông phòng, một đứa là nam sủng! Đưa đến yến tiệc hoàng cung? Không đi! Nhất định không đi!" Cậu chàng khoanh tay trước ngực, bĩu môi phản đối kịch liệt."Đúng đó! Không đi đâu!" Haechan cũng vội vàng hùa theo, trốn ra sau lưng Mark. "Hoàng cung đông người như vậy, lễ nghi lại phức tạp, lỡ chúng tôi làm gì sai lại ảnh hưởng đến thanh danh của hai vị thì sao? Với lại... nhỡ gặp phải Tào Chính hay đám người xấu thì nguy hiểm lắm! Hay là hai vị cứ nói chúng tôi bị bệnh nặng, không đi được đi ạ?" Cậu bắt đầu màn "mè nheo" sở trường, mắt long lanh nhìn Mark đầy cầu khẩn.Mark Lee đưa tay day trán, cảm thấy hơi đau đầu trước hai kẻ phiền phức này. Hắn liếc nhìn Jisung, thấy vị hoàng tử kia tuy vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ bất đắc dĩ."Các ngươi nghĩ có thể từ chối thánh chỉ của Hoàng hậu?" Mark lạnh lùng lên tiếng, dập tắt mọi hy vọng của Haechan. "Lời của Hoàng hậu đã nói ra, nếu chúng ta không đưa các ngươi đi, ngược lại càng khiến người khác thêm nghi ngờ, dị nghị. Đến lúc đó còn phiền phức hơn."Jisung cũng gật đầu phụ họa, giọng ôn tồn nhưng không cho phép phản đối: "Mẫu hậu đã có lời mời, chúng ta không thể không tuân theo. Hơn nữa, có chúng ta ở đó, ai dám làm khó các ngươi? Cứ coi như đây là một phần 'nhiệm vụ' phải hoàn thành đi. Ngoan ngoãn chuẩn bị, đừng để chúng ta phải dùng biện pháp mạnh."Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực của Jisung khiến Haechan và Chenle cứng họng. Họ biết có giả vờ đáng thương, có gào khóc cũng vô ích. Mệnh lệnh đã ban ra, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với "sóng gió" nơi cung đình.--------------------------------------------------Thế là, những ngày tiếp theo trở thành chuỗi ngày "địa ngục trần gian" đối với Haechan và Chenle. Họ bị các ma ma dạy quy tắc nghiêm khắc nhất trong phủ kèm cặp cấp tốc về lễ nghi cung đình. Từ cách đi đứng, cách hành lễ, cách ăn nói, cách dùng bữa,... hàng trăm hàng ngàn quy tắc phức tạp được nhồi nhét vào đầu họ."Đi phải khoan thai, bước chân không được quá dài cũng không được quá ngắn! Eo phải thẳng, vai phải buông lỏng! Nhìn hai cậu đi như vịt bầu ấy!" Ma ma Lý, người nổi tiếng khó tính nhất, cầm cây thước gỗ gõ nhẹ vào lưng Haechan đang cố gắng bước đi theo yêu cầu."Ngồi phải khép chân lại! Lưng thẳng! Tay đặt lên đầu gối! Ai cho cậu dựa vào thành ghế hả Chenle?" Ma ma Trần nghiêm khắc nhắc nhở Chenle đang ngồi vắt vẻo trên ghế, mặt mày nhăn nhó."Nói năng phải nhỏ nhẹ, thưa gửi dạ bẩm! Không được nói leo! Không được cười lớn tiếng! Nhất là ngươi đó Chenle!" Ma ma Lý lại quay sang lườm Chenle đang định buột miệng cãi lại."Đi đứng thôi mà cũng lắm chuyện!" Chenle làu bàu trong miệng, cố gắng bước đi những bước nhỏ xíu như bị bó chân, trông cứng nhắc và buồn cười không tả nổi.Haechan thì đầu óc như muốn nổ tung với mớ quy tắc phức tạp. Cậu liên tục bị nhầm lẫn giữa các cách hành lễ với những người có địa vị khác nhau, lúc thì cúi đầu quá thấp, lúc lại quên không chắp tay. "Trời ơi cứu tôi! Sao làm người cổ đại khổ thế này!" cậu thầm gào thét trong lòng.Bên cạnh việc học lễ nghi là việc chuẩn bị trang phục. Với thân phận là "thông phòng" của Hoàng tử và "nam sủng" của Đại tướng quân, trang phục của họ tuy vẫn là nam trang nhưng lại được may đo cực kỳ cầu kỳ, lộng lẫy bằng những loại gấm vóc thượng hạng nhất, màu sắc trang nhã nhưng không kém phần nổi bật, thể hiện rõ "đẳng cấp" và sự sủng ái của chủ nhân. Việc thử đi thử lại hàng chục bộ y phục, phối hợp với đủ loại đai lưng, ngọc bội, trâm cài tóc cũng khiến hai đứa mệt nhoài và không ngừng kêu ca.Mỗi lần bị ma ma la mắng hay bắt tập luyện lại những động tác khó nhằn, Haechan và Chenle lại tìm cách "than khóc" với Mark và Jisung."Marku! Ngài xem ma ma Lý kìa, cứ bắt tôi tập đi tập lại mãi, chân tôi sắp gãy rồi!" Haechan chạy đến bên Mark đang xem công văn, mặt mếu máo, chỉ tay về phía ma ma Lý đang đứng nghiêm nghị cách đó không xa.Mark chỉ ngẩng lên liếc nhìn cậu một cái, rồi lại cúi xuống xem tiếp, lạnh lùng nói: "Ma ma làm vậy là muốn tốt cho ngươi. Học cho tử tế vào, đừng làm mất mặt ta." Dù nói vậy, nhưng hắn cũng khẽ ra hiệu cho ma ma Lý tạm thời nghỉ giải lao.Chenle thì chạy đến chỗ Jisung đang thưởng trà trong đình viện, ôm lấy cánh tay chàng mà than thở: "Hoàng tử! Ngươi xem này, tay tôi bị bút lông làm cho lấm lem hết cả rồi! Lại còn bị ma ma Trần bắt chép phạt nữa chứ! Tôi không muốn học thư pháp đâu!"Jisung bật cười trước bộ dạng đáng thương pha lẫn làm nũng của Chenle. Chàng đưa tay lên xoa đầu cậu một cách đầy dung túng. "Được rồi, được rồi. Không học thư pháp nữa thì học cách pha trà vậy. Ít ra cũng phải biết một thứ gì đó chứ, đúng không?" Chàng nhẹ nhàng gỡ tay Chenle ra khỏi tay áo mình, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự nuông chiều.Sự "dung túng" có phần lộ liễu của Mark và Jisung khiến các ma ma dạy quy tắc chỉ biết lắc đầu thở dài, còn đám người hầu trong phủ thì lại được dịp xì xào bàn tán về sự sủng ái 'vô pháp vô thiên' của hai vị chủ nhân dành cho hai người đặc biệt kia.----------------------------------------Cuối cùng, ngày diễn ra yến tiệc mừng thọ Hoàng hậu cũng đến. Hoàng cung Diên Thọ được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga hơn hẳn ngày thường. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi, lụa là gấm vóc giăng mắc rực rỡ, tiếng nhạc cung đình du dương réo rắt. Quan viên văn võ, hoàng thân quốc thích, các vị phu nhân, tiểu thư xiêm y lộng lẫy, trang sức đầy mình, nói cười vui vẻ, tạo nên một khung cảnh xa hoa, quyền quý bậc nhất.Haechan và Chenle, trong bộ lễ phục mới tinh xảo, đi sát phía sau Mark và Jisung, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng tim thì đập như trống làng hội. Lần đầu tiên bước vào chốn thâm cung đầy lễ nghi và quyền lực này khiến họ cảm thấy ngột ngạt và có phần sợ hãi. Mọi ánh mắt tò mò, dò xét, thậm chí là khinh miệt, ghen tị từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía họ - hai kẻ "nam sủng", "thông phòng" không rõ lai lịch bỗng dưng lại được sánh bước cùng hai nhân vật quyền lực bậc nhất triều đình.Họ được dẫn đến trước ngai vàng để hành lễ ra mắt Hoàng thượng và Hoàng hậu. Hoàng thượng vẫn giữ vẻ uy nghiêm, chỉ khẽ gật đầu một cái xem như đã biết. Nhưng Hoàng hậu thì lại nhìn họ kỹ hơn một chút, đặc biệt là Chenle. Ánh mắt bà ta tuy vẫn giữ vẻ từ ái, hiền hậu của bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại không giấu được sự tò mò và một chút gì đó... chướng mắt. "Đây là Chenle, thông phòng của Nhị hoàng nhi đó ư?" Bà ta quay sang hỏi Jisung, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Trông cũng lanh lợi, đáng yêu. Nhưng Nhị hoàng nhi cũng nên biết giữ chừng mực, đừng quá nuông chiều mà làm hư người ta."Jisung chỉ mỉm cười đáp lễ: "Nhi thần đa tạ mẫu hậu đã quan tâm. Chenle tuy tính tình có chút hoạt bát nhưng rất biết nghe lời ạ." Chàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "nghe lời", như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng đến Chenle đang cứng người vì sợ hãi bên cạnh.Sau đó, họ được dẫn đến khu vực dành cho gia quyến và các quan viên cấp cao. Ở đây, Haechan lại phải đối mặt với một thử thách khác: những vị trưởng bối, những lão thần có mối giao hảo thân thiết với gia tộc của Mark Lee, những người mà Mark luôn kính trọng như cha mẹ. Ánh mắt nghiêm khắc, dò xét của họ khiến Haechan cảm thấy áp lực nặng nề, chỉ biết cúi đầu hành lễ thật thấp, không dám hó hé nửa lời. Lệ tần tiểu thư cũng ngồi gần đó, nàng ta liếc nhìn Haechan bằng ánh mắt sắc như dao, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu. Bên cạnh nàng ta là một vị công tử trẻ tuổi, mặt hoa da phấn nhưng ánh mắt lại có phần gian xảo – Vân Thiên công tử. Ánh mắt hắn nhìn Chenle đầy vẻ khiêu khích và ghen ghét. Haechan và Chenle nhìn nhau, thầm cảm thấy buổi yến tiệc hôm nay lành ít dữ nhiều.--------------------------------------------------Quả nhiên, sóng gió không chờ đợi lâu. Trong lúc yến tiệc đang diễn ra, khi mọi người đang thưởng thức ca múa nhạc và những món sơn hào hải vị, Hoàng hậu đột nhiên quay sang nhìn Chenle đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Jisung, mỉm cười nói: "Chenle, nghe nói ngươi pha trà rất khéo, hay là ngươi trổ tài pha một ấm trà sen đặc biệt dâng lên cho Hoàng thượng và mọi người cùng thưởng thức đi?"Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý. Pha trà vốn là việc của cung nữ, giờ lại bắt một "thông phòng" như Chenle làm trước mặt bá quan văn võ, rõ ràng là muốn hạ thấp thân phận của cậu và cả người chủ nhân là Jisung.Chenle tái mặt, lúng túng không biết phải làm sao. Jisung khẽ đặt tay lên tay cậu dưới gầm bàn, trấn an, rồi ngẩng lên nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu quá khen rồi ạ. Chenle pha trà chỉ là hạng thường thôi, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt các chuyên gia trà đạo trong cung. Hơn nữa, tay chân nó hậu đậu, lỡ làm đổ trà nóng lại kinh động đến mọi người. Hay là để cung nữ làm thì hơn ạ." Chàng từ chối một cách khéo léo, vừa bảo vệ được Chenle, vừa không làm mất lòng Hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thì lại thoáng nét không vui.Thấy Hoàng hậu ra tay không thành công, Vân Thiên công tử liền tìm cách khác. Hắn nâng chén rượu, cố tình đi ngang qua chỗ Chenle đang ngồi, rồi giả vờ trượt chân, làm đổ cả chén rượu lên vạt áo của cậu. "Ôi chà! Xin lỗi Chenle công tử nhé! Tại hạ sơ ý quá!" Hắn cười cợt nói lời xin lỗi nhưng ánh mắt lại đầy vẻ chế nhạo.Chenle tức giận đỏ mặt, định đứng lên nói cho hắn một trận thì Jisung đã giữ tay cậu lại. Chàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Vân Thiên công tử một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt sắc lẻm đó đủ khiến hắn ta chột dạ, vội vàng cáo lỗi rồi chuồn thẳng. Jisung lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau vết rượu trên áo Chenle, hành động đầy tự nhiên và dung túng.Bên phía Haechan cũng không yên ổn. Lệ tần tiểu thư hợp sức cùng Vân Thiên công tử tìm cách gây khó dễ cho cậu. Lệ tần cố tình "làm rơi" chiếc vòng tay ngọc quý xuống gần chỗ Haechan ngồi, rồi lớn tiếng nói rằng cậu đã va phải làm rơi vòng của nàng ta. Vân Thiên thì đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, bóng gió nói về thân phận "nam sủng", về những kẻ xuất thân thấp hèn không biết giữ lễ nghi.Haechan tức đến nghẹn họng nhưng không biết phải làm sao để phản bác lại giữa chốn đông người này, lại thêm ánh mắt dò xét của các vị trưởng bối nhà họ Mark càng khiến cậu thêm lúng túng, sợ hãi. Cậu chỉ biết cúi đầu im lặng, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn, lạnh lẽo nhưng vững chãi đặt lên vai cậu. Là Mark Lee. Hắn không nói gì, chỉ kéo nhẹ Haechan đứng dậy, đứng chắn trước mặt cậu, đối diện với Lệ tần và Vân Thiên. Ánh mắt hắn lạnh như băng, quét qua hai người họ. "Vòng tay của Lệ tần tiểu thư rơi ở đâu, thì nhặt lên ở đó. Đừng làm phiền người của ta." Giọng nói không lớn nhưng đầy uy lực, khiến Lệ tần và Vân Thiên cứng họng, không dám nói thêm nửa lời, đành phải hậm hực bỏ đi. Mark vẫn giữ tay trên vai Haechan, một sự bảo vệ thầm lặng nhưng vô cùng rõ ràng.--------------------------------------------------Sau những màn gây khó dễ bất thành, phe cánh không ưa Haechan và Chenle lại nghĩ ra chiêu khác. Vị phi tần thân cận của Hoàng hậu lại lên tiếng, lần này còn ngọt ngào hơn: "Hoàng hậu nương nương, nghe nói Haechan công tử và Chenle công tử không chỉ có dung mạo thanh tú mà tài nghệ cũng hơn người. Hay là nhân dịp vui hôm nay, mời hai vị công tử lên biểu diễn một tiết mục đặc sắc để chúc thọ Nương nương, cũng là để cho mọi người cùng được thưởng thức ạ?"Lời đề nghị này được đưa ra vào đúng thời điểm, lại mượn danh nghĩa chúc thọ Hoàng hậu, khiến Mark và Jisung dù biết là có ý đồ cũng khó lòng từ chối. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Haechan và Chenle đang hoảng sợ tái mặt. Hoàng hậu mỉm cười không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Mark và Jisung khẽ cau mày. Họ biết đây là một cái bẫy. Nếu Haechan và Chenle từ chối hoặc biểu diễn tệ hại, sẽ trở thành trò cười cho cả triều đình. Haechan và Chenle nhìn nhau, thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt đối phương. Nhưng rồi, như có một sự ăn ý nào đó, họ cùng hít một hơi thật sâu. Trốn tránh mãi cũng không được. Đằng nào cũng bị soi mói, chi bằng làm cho tới! Haechan là người bước ra trước. Cậu hít một hơi, cúi đầu chào rồi cất giọng hát. Không phải những giai điệu du dương, ủy mị thường thấy trong các buổi yến tiệc cung đình. Cậu hát một khúc ca với giai điệu hoàn toàn mới lạ, lúc thì trong trẻo, thánh thót như tiếng chim họa mi, lúc lại da diết, trầm buồn chạm đến đáy lòng người nghe. Lời ca dường như được cậu ứng biến tại chỗ, kể về nỗi niềm của một người lạc lõng giữa chốn phồn hoa nhưng lòng luôn hướng về nơi xa xôi. Giọng hát của cậu, với kỹ thuật luyến láy và cách xử lý cảm xúc tinh tế được đào tạo bài bản từ thế kỷ 21, hoàn toàn chinh phục những đôi tai khó tính nhất. Cả đại điện im phăng phắc, chỉ còn tiếng hát của cậu vang vọng.Đến lượt Chenle. Cậu không chọn những điệu múa mềm mại, uyển chuyển của nữ tử. Thay vào đó, cậu thực hiện một bài múa mạnh mẽ, dứt khoát nhưng không kém phần linh hoạt. Từng động tác xoay người, bật nhảy, đá chân đều chuẩn xác và đầy nội lực. Những kỹ thuật breakdance, popping được cậu khéo léo lồng ghép vào điệu múa cổ trang, tạo nên một phong cách độc đáo, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, khiến người xem không thể rời mắt. Đôi mắt cậu sáng rực, gương mặt rạng rỡ tự tin, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh "thông phòng" yếu đuối mà người ta hình dung.Hai màn trình diễn kết thúc, cả đại điện im phăng phắc trong giây lát, rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay và những lời trầm trồ kinh ngạc. Không ai có thể ngờ rằng hai kẻ mang thân phận "thông phòng", "nam sủng" lại sở hữu tài năng xuất chúng và khác biệt đến vậy. Ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng phải gật gù tán thưởng. Các vị trưởng bối nhà họ Mark thì nhìn Haechan bằng ánh mắt khác hẳn, có phần nể trọng hơn. Lệ tần tiểu thư và Vân Thiên công tử thì tức đến tím mặt vì kế hoạch làm bẽ mặt đã hoàn toàn thất bại, ngược lại còn làm nền cho hai người kia tỏa sáng.Mark và Jisung nhìn hai bóng hình đang cúi đầu nhận những lời khen ngợi trên sân khấu, trong lòng không giấu được sự ngạc nhiên và một niềm tự hào khó tả. Hai kẻ phiền phức này... xem ra cũng không hề tầm thường chút nào.---------------------------------------------Sau màn trình diễn gây chấn động, Haechan và Chenle lập tức trở thành tâm điểm chú ý của buổi yến tiệc. Rất nhiều công tử nhà quan, những người trước đó chỉ tò mò hoặc khinh miệt, giờ đây lại tỏ ra vô cùng hứng thú. Họ mạnh dạn tiến đến làm quen, bắt chuyện, người thì khen giọng hát của Haechan "độc nhất vô nhị", người thì trầm trồ trước vũ đạo "thần sầu" của Chenle."Haechan công tử quả là kỳ tài! Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu!" Một vị công tử cố gắng chen lên bắt chuyện với Haechan.Haechan còn đang lúng túng chưa biết đáp lời ra sao thì một cánh tay rắn chắc đã khoác lên vai cậu. Mark Lee đứng đó từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua vị công tử kia. "Người của ta hơi mệt, cần về nghỉ ngơi." Hắn nói gọn lỏn rồi kéo Haechan đi thẳng, không cho ai có cơ hội nói thêm lời nào.Bên kia, Chenle cũng đang bị một đám thiếu gia vây quanh hỏi han đủ thứ. Jisung nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười ôn hòa nhưng đầy xa cách. "Các vị công tử quá khen rồi. Chenle nhà ta chỉ là có chút năng khiếu nhảy múa mua vui thôi." Chàng đưa tay ra, nắm lấy tay Chenle một cách đầy tự nhiên. "Trời cũng không còn sớm, chúng ta về thôi." Rồi chàng cũng kéo Chenle đi giữa những ánh mắt ngỡ ngàng và tiếc nuối của đám đông.Sự bảo bọc lộ liễu của Mark và Jisung càng khiến những lời đồn đại về mối quan hệ của họ thêm phần xác thực.Hoàng hậu và các vị phu nhân thấy tình hình như vậy thì càng thêm sốt ruột. Hoàng hậu lại một lần nữa gọi Mark đến, ý tứ muốn nhắc lại chuyện hôn sự với cháu gái mình. Nhưng lần này, Mark từ chối còn thẳng thừng hơn: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, đại trượng phu sự nghiệp chưa thành, chưa dám nghĩ đến chuyện nhi nữ thường tình. Hơn nữa," hắn liếc nhìn về phía Haechan đang đứng chờ ở xa, giọng nói có phần dịu đi một cách vô thức, "người bên cạnh thần... thần thấy rất vừa ý rồi."Một vị đại thần khác cũng cố gắng thuyết phục Jisung về việc cưới con gái mình. Jisung chỉ cười nhạt: "Đa tạ lòng tốt của đại nhân. Nhưng chuyện của ta, ta tự có định liệu. Người ta đã chọn, dù có hơi ồn ào một chút," chàng liếc nhìn Chenle đang lè lưỡi trêu một cung nữ, "nhưng lại khiến Ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta không cần thêm ai khác."Những lời từ chối dứt khoát, thậm chí có phần công khai "thừa nhận" tình cảm đặc biệt dành cho Haechan và Chenle của Mark và Jisung đã hoàn toàn dập tắt mọi ý định mai mối, đồng thời cũng gây ra một cơn chấn động không nhỏ trong giới hoàng tộc. Mối quan hệ của hai cặp đôi này, từ mờ ám, đồn đoán, giờ đây dường như đã được khẳng định một cách không chính thức.-------------------------------------------Yến tiệc kết thúc trong bầu không khí có phần phức tạp. Haechan và Chenle trở về Tổng lĩnh phủ cùng Mark và Jisung trong tâm trạng rối bời. Họ đã thành công vượt qua một đêm sóng gió, thậm chí còn tỏa sáng một cách bất ngờ. Trên xe ngựa trở về, có lẽ vì quá mệt mỏi sau một đêm căng thẳng, Haechan đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đầu vô thức dựa vào vai Mark. Mark khẽ liếc nhìn gương mặt say ngủ của cậu, ánh mắt lạnh lùng thường ngày dường như tan chảy đi vài phần, trở nên dịu dàng hơn một cách lạ thường. Hắn khẽ điều chỉnh tư thế ngồi để cậu dựa vào thoải mái hơn, rồi lặng lẽ vén mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán cậu.Chenle thì không ngủ được. Cậu ngồi im lặng bên cạnh Jisung, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cậu vui vì màn trình diễn thành công, vui vì sự bảo vệ của Jisung, nhưng cũng lo lắng cho những gì sắp tới. Jisung dường như cảm nhận được sự bất an của cậu, khẽ nắm lấy tay cậu. "Đừng lo lắng quá," chàng nói nhẹ nhàng. "Có ta ở đây." Bàn tay ấm áp và lời nói trấn an của Jisung khiến Chenle cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.Đêm đó, trong hai căn phòng ngủ riêng biệt nhưng lại chung một bầu không khí ấm áp lạ thường, có lẽ không chỉ có Haechan và Chenle trằn trọc suy nghĩ, mà cả Mark và Jisung cũng đang đối mặt với những cảm xúc ngày càng trở nên khó kiểm soát hơn trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me