Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Đám hạ nhân trong phủ nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của hai vị chủ nhân đối với hai vị 'chủ tử nhỏ' kia. Ánh mắt nhìn Haechan và Chenle giờ đây không chỉ có sự dè dặt vì sợ chủ nhân, mà còn pha lẫn chút tò mò. Rõ ràng là hai người này có vị trí không hề tầm thường trong lòng hai vị đại nhân quyền lực nhất triều đình. Tin đồn về sự sủng ái đặc biệt ngày càng lan rộng, thêu dệt thêm bao nhiêu tình tiết ly kỳ.Chenle, với thân phận "thông phòng", có phần phóng khoáng hơn một chút so với Haechan. Cậu ta vênh váo ra mặt khi thấy mấy ma ma quản sự trước đây hay xét nét mình giờ phải cúi đầu chào hỏi lễ phép. "Thấy chưa?" Cậu huých tay Haechan. "Bọn họ sợ rồi đó!"Haechan thì vẫn giữ thái độ dè chừng hơn. "Sợ cái gì? Chẳng qua là sợ hai tên mặt lạnh kia thôi. Địa vị của chúng ta có tăng lên thì cũng chỉ là nhờ vào họ." Cậu vẫn không thích cái cảm giác được nể trọng không phải vì bản thân mình.Tuy nhiên, cái sự "an toàn" tương đối này lại đi kèm với một vấn đề mới. Mark và Jisung, sau khi đã tha thứ cho hai kẻ gây rối, lại bắt đầu cảm thấy... ngứa mắt vì sự nhàn rỗi quá mức của chúng. Ăn no ngủ kỹ rồi lại bày trò nghịch ngợm? Không được! Phải tìm việc gì đó cho chúng làm mới được. Hơn nữa, với thân phận hiện tại, cũng cần phải học hỏi thêm một số việc cho "phù hợp".Thế là, một buổi sáng đẹp trời, khi Haechan đang định rủ rê Chenle đi chọc phá mấy con chim trong vườn, còn Chenle thì đang ngái ngủ trên giường, cả hai lại bị triệu tập đến thư phòng. Lần này, không khí có vẻ không quá căng thẳng, nhưng đề nghị mà Mark và Jisung đưa ra lại khiến họ muốn khóc không ra nước mắt."Hai ngươi ở phủ cũng đã một thời gian, cũng nên học hỏi thêm một số việc," Jisung mở lời bằng giọng ôn hòa quen thuộc, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười không mấy tốt lành. "Để có thể tự lo liệu việc trong viện của mình, cũng như phụ giúp quản gia quán xuyến một số việc lặt vặt."Mark thì nói thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo: "Haechan," hắn nhìn cậu nam sủng của mình, "từ mai ngươi theo Lương quản gia học cách quản lý sổ sách chi tiêu cơ bản của viện này và một số cửa hàng riêng của ta. Phải biết tính toán một chút, sau này còn biết giữ tiền." Cái lý do nghe có vẻ rất hợp lý và đầy tính 'quan tâm'."Còn Chenle," Jisung quay sang thông phòng của mình, "ngươi thì theo ma ma học lại lễ nghi cung đình cho tử tế, nhất là cách tiếp đón khách khứa quan trọng. Tiện thể luyện thêm thư pháp nữa, chữ ngươi viết như gà bới, sau này có muốn chép giúp ta vài công văn cũng không được.""Hả? Học mấy cái đó để làm gì?" Chenle phản ứng ngay lập tức, cái miệng nhỏ chu ra. "Bọn tôi đâu phải phu nhân hay tiểu thư khuê các gì của hai người?""Ồ?" Mark nhếch mép đầy nguy hiểm. "Vậy ngươi muốn quay lại làm tạp vụ ở quán trọ An Bình, ngày ngày đối mặt với mấy cái nồi thành tinh kia hơn à?" Hắn dùng lại chiêu cũ, và nó vẫn luôn hiệu quả.Haechan và Chenle lập tức im bặt, mặt mày xịu xuống. Nghĩ đến những ngày tháng cọ rửa bát đĩa đến mòn tay, quét dọn đến đau lưng, họ không khỏi rùng mình. Cuộc sống ở phủ Tổng lĩnh tuy mất tự do, thỉnh thoảng bị "hành hạ" kiểu khác, nhưng so với làm tạp vụ thì đúng là sướng hơn gấp vạn lần. Ăn ngon, mặc ấm, có người hầu hạ, lại còn được 'chống lưng' mỗi khi làm đủ thứ trò nghịch ngợm nữa chứ."Vậy... vậy khi nào bắt đầu học ạ?" Haechan lí nhí hỏi, chấp nhận số phận."Ngay ngày mai," Jisung mỉm cười hài lòng.Thế là, một hành trình "học làm dâu trên danh nghĩa" phiên bản nam đầy gian khổ và nước mắt lại bắt đầu.-------------------------------------------Haechan bị giao cho Lương quản gia, một ông già mặt mày nghiêm nghị, khó tính bậc nhất trong phủ. Việc học xem sổ sách, tính toán bằng bàn tính đối với Haechan chẳng khác nào cực hình. Đầu óc cậu chỉ quen với số liệu rõ ràng, với các phép tính cộng trừ nhân chia trên máy tính, với các bảng cân đối kế toán logic. Giờ phải đối mặt với những con số viết bằng chữ Hán loằng ngoằng, với những phương pháp tính toán cổ xưa phức tạp, cậu như muốn nổ tung."Tại sao lại phải ghi chép rắc rối thế này ạ? Sao không dùng ký hiệu cộng trừ cho nhanh?" Haechan thắc mắc lần thứ N trong ngày. "Tại sao lại phải dùng bàn tính? Nó chậm rì rì! Dùng phép tính nhẩm còn nhanh hơn!" "Sao sổ thu chi lại không cân đối gì hết vậy? Lương quản gia, người xem này, khoản chi này ghi không đúng rồi!"Lương quản gia chỉ biết ôm đầu thở dài. Vị nam sủng này của Đại tướng quân đúng là vừa thông minh lại vừa phiền phức. Đầu óc thì nhạy bén đó, nhưng lại toàn đưa ra những ý tưởng và câu hỏi kỳ quặc không giống ai. Ông ta giảng giải đến khô cả cổ mà cậu ta vẫn cứ cãi bằng được. Có lần, Haechan còn cả gan tự ý "tối ưu hóa" hệ thống sổ sách của Lương quản gia bằng cách... vẽ thêm các cột, dùng ký hiệu lạ hoắc, khiến ông già tức đến tăng xông máu. Mark Lee nghe báo cáo lại chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ giao việc này cho Haechan đúng là một quyết định "sáng suốt". Hắn còn "vô tình" đi ngang qua thư phòng của quản gia vài lần, nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe và tiếng thở dài bất lực của ông già, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười vô thức.Chenle thì cũng chẳng khá khẩm hơn. Cậu bị giao cho một ma ma nghiêm khắc nhất trong cung, người chuyên dạy lễ nghi cho các tiểu thư khuê các. Việc học đi đứng khoan thai, nói năng nhỏ nhẹ, hành lễ đúng mực... đối với một người tăng động và nói nhiều như Chenle là một thử thách cực đại."Đi phải nhìn thẳng, lưng thẳng, bước đi nhẹ nhàng như lướt trên mây!" Ma ma cầm cây thước gõ nhẹ vào lưng Chenle. "Nói năng phải từ tốn, thưa gửi rõ ràng, không được cười nói hô hố!" Ma ma nhíu mày khi nghe tiếng cười đặc trưng của Chenle vang lên. "Khi hành lễ phải...""Eo ơi ma ma! Sao lắm quy tắc thế? Mỏi lưng chết đi được!" Chenle lại bắt đầu than thở. "Đi đứng cứ phải ưỡn ưỡn ờ ờ, nói năng thì lí nha lí nhí, mệt muốn chết!"Ma ma chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Vị thông phòng này của Nhị hoàng tử đúng là một ca khó đỡ. Thông minh, lanh lợi thì có thừa, nhưng cái tính cách thì lại hoàn toàn trái ngược với những gì một "phu nhân" cần có.Việc học thư pháp còn là một thảm họa hơn nữa. Chenle cầm bút lông như cầm dùi cui, nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, mực thì vung vãi khắp bàn, thậm chí còn lem cả lên mặt ma ma mấy lần. Jisung thỉnh thoảng lại ghé qua kiểm tra bài tập của cậu, nhìn những trang giấy chi chít chữ như giun dế và cả những hình vẽ mặt cười, mặt mếu tinh nghịch ở góc giấy, chàng chỉ biết lắc đầu cười trừ, không nỡ trách phạt nặng lời.---------------------------------------------Những buổi học hành căng thẳng và đầy áp lực khiến Haechan và Chenle vô cùng bức xúc. Những lúc được nghỉ ngơi hiếm hoi, họ lại lẻn ra đình viện vắng vẻ phía sau phủ, nơi có hồ cá koi mà Chenle đang chăm sóc, để cùng nhau "xả stress" bằng màn nói xấu hai vị chủ nhân."Tao thề! Ông quản gia đó đúng là khắc tinh của đời tao! Mặt lúc nào cũng như đưa đám, nói cái gì cũng không hiểu!" Haechan vừa đấm lưng thùm thụp vừa kể lể. "Còn tên Mark mặt lạnh kia nữa chứ! Nghĩ sao bắt tao học mấy cái thứ cổ lỗ sĩ này! Hại não kinh khủng!""Mày còn sướng chán!" Chenle nằm dài trên thành hồ, thò chân xuống nghịch nước, mặt mày bí xị. "Tao mới là khổ đây này! Tay thì mỏi nhừ vì viết chữ, tai thì ù đi vì bà ma ma cứ lải nhải quy với chả tắc! Toàn mấy cái vô bổ! Tất cả là tại cái tên hoàng tử cười như không cười đó! Nhìn mặt thì hiền mà tâm địa thì đen tối, nghĩ ra đủ trò hành hạ người khác!" Cậu còn bắt chước điệu bộ mỉm cười của Jisung, trông vừa hài hước vừa đáng ghét."Đúng đúng! Bọn họ đúng là một cặp trời sinh! Một tên mặt lạnh, một tên mặt cười nhưng đều độc ác như nhau!" Haechan gật gù đồng tình, còn khoa chân múa tay minh họa cho sự "độc ác" của Mark.Hai đứa cứ thế thi nhau kể tội, nói xấu Mark và Jisung đủ điều, từ chuyện công việc đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí cả chuyện tiếng ngáy của Chenle mà Haechan hay phàn nàn. Chúng nói say sưa đến mức không hề hay biết rằng, hai "nạn nhân" đang bị nói xấu kia đã đứng ở phía sau gốc cây gần đó từ lúc nào, lặng lẽ lắng nghe toàn bộ câu chuyện."Ồ? Xem ai đang 'khen' chúng ta 'độc ác' này?" Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười của Jisung đột ngột vang lên khiến Haechan và Chenle giật bắn mình như phải bỏng.Cả hai quay ngoắt lại, mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng há hốc nhìn Mark và Jisung đang khoan thai bước ra từ sau gốc cây, gương mặt tuy không biểu lộ cảm xúc gì nhiều nhưng ánh mắt thì rõ ràng là đang rất "thú vị"."Công... công tử? Hoàng... Hoàng tử?" Haechan lắp bắp, chân tay luống cuống không biết giấu vào đâu. Chenle thì đứng hình, chỉ biết há miệng nhìn trân trối."Nói xấu chủ nhân của mình sau lưng," Mark chậm rãi tiến lại gần, giọng nói lạnh đi vài phần, "tội này đáng phạt thế nào đây, Haechan?""Còn ai dám nói ta 'tâm địa đen tối' nhỉ, Chenle?" Jisung cũng tiến lại gần Chenle, khóe môi cong lên một nụ cười đầy nguy hiểm."Bọn... bọn tôi... không có!" Haechan vội vàng xua tay, cố gắng chối tội. "Bọn tôi chỉ... chỉ đang nói chuyện phiếm thôi ạ!""Nói chuyện phiếm mà lại nhắc đến cả 'mặt lạnh', 'tâm địa đen tối' sao?" Mark nhướng mày, tiến sát đến mức Haechan có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt mình.Chenle thấy tình hình không ổn, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh Jisung, níu lấy cánh tay chàng, giọng nũng nịu: "Hoàng tử! Người đừng nghe tên Haechan nói bậy! Bọn thần chỉ đang đùa giỡn chút thôi mà! Người xem, tay thần vì chép phạt cho người mà chai hết cả rồi đây này!" Cậu giơ bàn tay đáng thương của mình ra trước mặt Jisung.Jisung nhìn bàn tay nhỏ nhắn chi chít vết chai mờ và vài vết mực còn sót lại của Chenle, rồi lại nhìn gương mặt đang cố tỏ ra đáng thương của cậu, không khỏi bật cười thành tiếng. Chàng đúng là hết cách với cái tên thông phòng lắm chiêu này.Mark thấy Haechan vẫn còn sợ hãi cúi gằm mặt, liền đưa tay lên, không phải cốc đầu như mọi khi mà là... khẽ búng nhẹ vào trán cậu một cái. "Phạt ngươi," hắn nói, giọng đã bớt lạnh đi một chút, "tối nay tự tay pha trà mang đến thư phòng cho ta. Loại trà hoa cúc ngươi hay uống ấy."Haechan ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Mark. Phạt pha trà?Jisung thấy vậy cũng hùa theo. "Còn ngươi," chàng nhìn Chenle vẫn đang bám lấy tay mình, "Phạt chuẩn bị điểm tâm sáng mai. Nhưng ta muốn thêm món bánh trôi nước nữa. Nhớ là phải tự tay làm đấy."Haechan và Chenle ngớ người ra. Đây mà là phạt sao? Rõ ràng là đang muốn được "hầu hạ" thì có! Nhưng nhìn ánh mắt không cho phép từ chối của hai vị chủ nhân kia, cả hai đành lí nhí dạ vâng.Màn "phạt yêu" đầy tình thú này lại một lần nữa không thoát khỏi tai mắt của đám hạ nhân trong phủ. Họ lại được dịp xì xào bàn tán về sự sủng ái đặc biệt, có một không hai mà Nhị hoàng tử và Đại tướng quân dành cho hai người kia. -----------------------------------------------Haechan và Chenle, dù vẫn luôn miệng than thở, cằn nhằn, nhưng cũng dần quen với sự hiện diện và cả sự "bá đạo" của Mark và Jisung. Khoảng cách giữa họ dường như đã được rút ngắn lại rất nhiều.Nhưng sự yên bình đó lại một lần nữa bị phá vỡ bởi một đêm kinh hoàng.Một đêm khuya, khi cả phủ Tổng lĩnh đã chìm sâu vào giấc ngủ say, chỉ còn ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu rọi, những bóng đen nhanh như cắt đã lặng lẽ đột nhập vào khuôn viên phủ. Lần này, chúng không nhắm vào thư phòng hay tẩm điện của Mark và Jisung, mà mục tiêu lại chính là viện riêng nơi Haechan và Chenle đang ở. An ninh của phủ Tổng lĩnh tuy được siết chặt rất kĩ lưỡng, nhưng đám sát thủ này rõ ràng là những kẻ chuyên nghiệp và đã có sự chuẩn bị, thậm chí có thể có nội ứng bên trong.Rầm! Cửa phòng của Haechan và Chenle bị phá tung một cách thô bạo. Tiếng động kinh hoàng đánh thức hai người đang say ngủ dậy. Chưa kịp định thần xem chuyện gì xảy ra, họ đã thấy mấy bóng đen bịt mặt, tay lăm lăm vũ khí sắc lạnh lao vào."Áaaaa!" Cả hai cùng hét lên thất thanh vì sợ hãi.Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Dù không hề biết võ công, nhưng cơ thể họ lại phản ứng một cách đáng kinh ngạc. Nhờ bao nhiêu năm tháng được đào tạo bài bản về múa và nhảy ở thế kỷ 21, cơ thể họ trở nên cực kỳ mềm dẻo và linh hoạt. Khi tên sát thủ đầu tiên vung đao chém tới, Haechan đã theo phản xạ ngả người ra sau một cách điệu nghệ như đang thực hiện một động tác vũ đạo khó, lưỡi đao sắc lẻm sượt qua ngay trước mặt cậu trong gang tấc. Chenle thì nhanh như cắt lộn một vòng trên giường, tránh được cú đâm hiểm hóc của tên khác, rồi lăn xuống gầm giường ẩn nấp.Cuộc rượt đuổi đầy kinh hoàng diễn ra ngay trong căn phòng nhỏ bé. Haechan và Chenle như hai con thỏ non hoảng loạn, dùng hết sự mềm dẻo và nhanh nhẹn của mình để né tránh những đòn tấn công chí mạng của đám sát thủ. Họ không thể đánh trả, chỉ có thể chạy, nhảy, luồn lách qua bàn ghế, trốn sau cột nhà, tiếng hét thất thanh xen lẫn tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng. Có lúc Chenle còn vừa né vừa không quên "khẩu nghiệp" chửi đổng đám sát thủ bằng đủ thứ ngôn ngữ mà cậu biết: "Mẹ kiếp! Đồ chó! Dám ám sát ông à? Ông mà bắt được thì ông thiến!". Haechan thì trong lúc hoảng loạn còn vớ được cái bình hoa gần đó ném thẳng vào mặt một tên, khiến hắn loạng choạng trong giây lát.Nhưng sức người có hạn, lại không có vũ khí trong tay, họ biết mình không thể cầm cự được bao lâu. Ngay lúc một tên sát thủ sắp tóm được Haechan, thì cửa phòng lại một lần nữa bị phá tung.Mark Lee và Park Jisung xuất hiện, sát khí đằng đằng, ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ và lo lắng. Họ chỉ vừa mới nghe thấy tiếng hét thất thanh và tiếng động lạ từ viện của Haechan và Chenle đã lập tức lao đến đây nhanh nhất có thể. Nhìn thấy cảnh tượng hai người đang bị đám sát thủ truy sát, mặt mày tái mét vì sợ hãi, cơn thịnh nộ trong lòng họ bùng lên dữ dội."Muốn chết!" Mark gầm lên, rút kiếm lao vào như một cơn cuồng phong. Jisung cũng không chậm trễ, bảo kiếm trong tay lóe lên hàn quang lạnh lẽo.Cuộc chiến thực sự giờ mới bắt đầu. Nhưng lần này, cán cân lực lượng đã hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía. Trước sự tấn công vũ bão và đầy phẫn nộ của hai cao thủ bậc nhất triều đình, đám sát thủ nhanh chóng bị áp đảo. Tiếng binh khí va chạm chát chúa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong đêm tối. Mark và Jisung ra tay không chút nương tình, mỗi chiêu kiếm đều nhắm vào chỗ hiểm, sự tàn khốc và lạnh lùng của họ trong lúc này khiến người ta phải rùng mình.Chỉ trong nháy mắt, đám sát thủ đã bị tiêu diệt hoặc bị bắt sống.-----------------------------------------------Khi mọi chuyện đã yên ổn, Mark vội vàng chạy đến bên Haechan, đỡ cậu dậy. Hắn kiểm tra kỹ lưỡng khắp người cậu, thấy cậu tuy hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, mặt không còn giọt máu, nhưng may mắn chỉ bị vài vết trầy xước nhỏ, không có thương tích gì nghiêm trọng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn giận vẫn còn sôi sục trong lồng ngực. Kẻ địch đã dám cả gan đột nhập vào tận phủ Tổng lĩnh, ra tay với người của hắn! Điều này tuyệt đối không thể tha thứ! Và quan trọng hơn, hắn không thể để chuyện này xảy ra lần nữa!"Không thể để các ngươi ở riêng được nữa!" Mark tuyên bố, giọng nói lạnh như băng nhưng lại ẩn chứa một sự lo lắng không thể che giấu. Hắn nhìn Haechan đang run rẩy trong vòng tay mình, ánh mắt kiên định. Hắn mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên và lời định phản đối của cậu, cúi xuống, bế thốc cậu lên một cách đầy mạnh mẽ và bá đạo. "Từ đêm nay, ngươi chuyển vào phòng ta ngủ! Ta muốn xem kẻ nào còn dám bén mảng tới làm phiền ngươi!""Hả? Không, không cần đâu công tử! Tôi... tôi tự..." Haechan hoảng hốt vùng vẫy, mặt đỏ bừng vì ngượng và cả sợ. Ngủ chung phòng với Mark Lee? Chuyện này..."Im lặng!" Mark quát khẽ, nhưng vòng tay ôm cậu lại càng siết chặt hơn. "Đây là mệnh lệnh!" Hắn không cho Haechan cơ hội phản đối thêm, cứ thế ôm cậu thẳng về tẩm điện của mình.Bên kia, Jisung cũng đang đỡ Chenle dậy. Cậu nhóc này khá hơn một chút, không bị dọa đến mức thất thần như Haechan, nhưng khóe miệng bị đánh lúc nãy vẫn còn rớm máu, ánh mắt nhìn Jisung vừa có chút sợ hãi, vừa có chút uất ức, lại vừa cố tỏ ra cứng rắn."Xem ra vẫn còn sức để lườm người nhỉ?" Jisung khẽ thở dài, đưa tay áo lên lau vết máu trên khóe miệng cho Chenle. Hành động dịu dàng bất ngờ này khiến Chenle hơi sững người. Nhưng rồi cậu lại giả vờ kiên cường, gạt tay chàng ra."Không cần ngươi lo!"Jisung nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Chenle, vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Chàng không nói nhiều, chỉ đột ngột cúi xuống, vác thẳng cậu lên vai như vác một bao gạo."Này! Thả tôi xuống! Làm cái trò gì vậy hả? Tôi tự đi được!" Chenle la hét om sòm, tay chân quẫy đạp loạn xạ, đấm thùm thụp vào lưng Jisung. "Đồ mặt cười đáng ghét! Đồ lưu manh!""Ngoan ngoãn một chút đi," Jisung nói, giọng trầm xuống nhưng không hề tức giận, ngược lại còn có chút dung túng. "An nguy của ngươi quan trọng hơn sĩ diện lúc này. Về phòng ta rồi muốn mắng muốn chửi gì cũng được." Chàng cũng mặc kệ sự phản đối kịch liệt của Chenle, cứ thế vác cậu thẳng về phòng ngủ riêng của mình trong viện.Thế là, trong sự ngỡ ngàng và kinh hoàng của toàn bộ hạ nhân trong phủ, hai vị chủ tử tôn quý nhất đã đích thân "áp giải" hai người bạn đồng hành đặc biệt của mình vào thẳng tẩm điện riêng. Cánh cửa phòng ngủ của Mark và Jisung đóng sập lại, chính thức mở ra một chương mới đầy éo le, khó xử và chắc chắn sẽ không thiếu những tình huống dở khóc dở cười của màn chung giường bất đắc dĩ.Haechan và Chenle, dù sợ hãi, tức giận, ngượng ngùng đủ cả, nhưng trong thâm tâm, họ vẫn ngây thơ nghĩ rằng Mark và Jisung làm vậy hoàn toàn là vì muốn bảo vệ mình một cách tuyệt đối sau vụ tập kích kinh hoàng vừa rồi. Họ hoàn toàn không ý thức được hành động này, trong mắt người đời và trong bối cảnh của thế giới này, mang ý nghĩa sâu xa và "mờ ám" đến mức nào.Và đúng như dự đoán, ngay sáng hôm sau, tin tức Thống lĩnh đại nhân và Nhị hoàng tử đưa "nam sủng", "thông phòng" vào ngủ chung tại tẩm điện riêng đã lan truyền khắp phủ Tổng lĩnh như một cơn địa chấn, rồi nhanh chóng rò rỉ ra cả hoàng cung và kinh thành. Mọi người lại được một phen bàn tán xôn xao. Mức độ "sủng ái vô pháp vô thiên" của hai vị đại nhân đối với hai thiếu niên không rõ lai lịch kia lại một lần nữa được đẩy lên một tầm cao mới. Trong khi đó, ở một góc tối nào đó, kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát đang nghiến răng ken két vì thất bại. Nhưng đồng thời, sự bảo vệ quá mức của Mark và Jisung lại càng khiến chúng tin rằng Haechan và Chenle nắm giữ một bí mật hoặc có một giá trị đặc biệt nào đó. Âm mưu mới, thâm độc hơn chắc chắn sẽ sớm được triển khai. Cơn bão thực sự vẫn còn đang ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me