Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Một buổi thiết triều sáng sớm, không khí trong điện Kim Loan trang nghiêm khác thường. Ánh nắng ban mai xuyên qua những khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo, nhưng không thể xua tan đi cái lạnh lẽo đang len lỏi trong không khí. Sau khi các đại thần hoàn thành phần bẩm báo công việc thường nhật một cách nhanh chóng và dè dặt, bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn. Và rồi, như một tín hiệu đã được định sẵn, một vị Ngự sử trung niên, vốn nổi tiếng là người thẳng thắn nhưng thực chất đã bí mật đầu quân cho phe Thái tử từ lâu, đột nhiên bước ra khỏi hàng, giọng sang sảng nhưng đầy sát khí, vang vọng khắp đại điện."Khởi bẩm Hoàng thượng!" Vị Ngự sử quỳ xuống, đầu cúi thấp nhưng giọng nói lại hùng hồn, nhắm thẳng vào tâm điểm của sự chú ý. "Thần xin được phép tố cáo Nhị hoàng tử Park Jisung có hành vi đại nghịch bất đạo, lòng lang dạ thú, âm mưu hạ độc Hoàng thượng, mưu đồ chiếm đoạt ngai vàng!"Từng lời, từng chữ như sấm sét đánh thẳng vào tai tất cả mọi người có mặt. Cả triều đình trong phút chốc rơi vào im lặng tuyệt đối, rồi vỡ òa trong những tiếng xì xào kinh hãi và những ánh mắt không thể tin nổi. Hạ độc Hoàng thượng? Tội danh tày trời này lại có thể nhắm vào Nhị hoàng tử Park Jisung – người con nổi tiếng hiếu thuận, tính tình ôn hòa, chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dã tâm chính trị nào? Đúng là mấy ngày gần đây, long thể Hoàng thượng có chút bất an, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đau đầu, tinh thần sa sút, nhưng nguyên nhân được các thái y chẩn đoán là do tuổi già sức yếu và lo nghĩ quốc sự quá độ. Không một ai, dù là trong cơn ác mộng tồi tệ nhất, lại có thể tưởng tượng ra một âm mưu kinh hoàng như vậy.Nhưng vị Ngự sử kia rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn ta không để cho sự bàng hoàng của triều thần kéo dài. Với vẻ mặt đầy căm phẫn và đau đớn giả tạo, hắn ta bắt đầu tung ra hàng loạt "chứng cứ" không thể chối cãi, được sắp đặt một cách hoàn hảo:"Bẩm Hoàng thượng," hắn ta trình lên một chiếc hộp gỗ nhỏ, được chạm khắc tinh xảo. "Đây là vật hạ thần và người của Đại lý tự đã tìm thấy khi khám xét đột xuất thư phòng của Nhị hoàng tử đêm qua, được giấu kỹ sau giá sách. Bên trong là rễ cây Huyết Tâm Thảo."Một thái y già lập tức được gọi đến để kiểm nghiệm. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, vị thái y run rẩy tâu: "Bẩm... bẩm Hoàng thượng, đây đúng là Huyết Tâm Thảo. Loại thảo dược này cực kỳ quý hiếm, có tác dụng an thần, giảm đau đầu nếu dùng với liều lượng cực nhỏ và bào chế đúng cách. Nhưng... nếu dùng quá liều hoặc sai cách, nó sẽ từ từ làm suy kiệt tâm mạch, khiến người bệnh mệt mỏi, đau đầu dữ dội, tinh thần hoảng loạn... triệu chứng... triệu chứng rất giống với tình trạng của Bệ hạ mấy ngày nay ạ!"Lời của thái y như đổ thêm dầu vào lửa. Tiếp theo, vị Ngự sử đưa ra lời khai của một thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng và một cung nữ dâng trà. Cả hai đều khóc lóc, sợ hãi khai rằng đã vài lần thấy Nhị hoàng tử lén lút đến gần ấm trà hoặc bát thuốc bổ của Hoàng thượng vào đêm khuya, hành tung mờ ám, và sau đó Hoàng thượng đều cảm thấy mệt mỏi hơn. Dù lời khai có vẻ gượng ép và đầy mâu thuẫn nếu xét kỹ, nhưng trong bối cảnh căng thẳng này, nó lại có sức nặng khủng khiếp.Và đỉnh điểm của màn kịch vu oan, là khi vị Ngự sử kéo cả mối liên hôn với Triệu gia và Tam hoàng tử vào cuộc, một mũi tên bắn hạ ba con nhạn, độc địa và thâm hiểm vô cùng:"Bẩm Hoàng thượng!" Vị Ngự sử ngẩng cao đầu, giọng đầy phẫn uất. "Âm mưu của Nhị hoàng tử không chỉ dừng lại ở việc hạ độc Bệ hạ! Hắn còn cấu kết với ngoại thích, ý đồ tạo phản! Ai cũng biết Triệu gia vốn là thân thích của Tam hoàng tử, được Thái tử và Hoàng hậu xem trọng nên mới đích thân sắp xếp mối hôn sự này. Nhưng thần đã điều tra được, Triệu gia lòng muông dạ thú, bề ngoài thì tỏ vẻ trung thành với Thái tử, nhưng thực chất lại ngấm ngầm qua lại, cung cấp tài chính cho Tam hoàng tử để tuồn ngân sách triều đình, nuôi tư binh bên ngoài! Nhị hoàng tử Park Jisung, bề ngoài thì ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự này, nhưng thực chất là để che mắt thiên hạ, lợi dụng mối quan hệ với Triệu gia để tạo thành một liên minh ngầm với cả Triệu gia lẫn Tam hoàng tử! Mục đích của chúng là hạ độc Bệ hạ trước, sau đó dùng thế lực của Triệu gia và Tam hoàng tử để ép Thái tử thoái vị, đưa Nhị hoàng tử lên ngôi!"Một lời tố cáo được dàn dựng hoàn hảo! Nó không chỉ gán cho Jisung tội danh mưu sát vua cha – tội danh đủ để tru di cửu tộc, mà còn khéo léo biến mối liên hôn do chính Thái tử và Hoàng hậu sắp đặt thành bằng chứng cho sự cấu kết phản nghịch. Đồng thời, nó cũng giáng một đòn chí mạng vào Triệu gia, và cả Tam hoàng tử, đối thủ tiềm tàng khác của Thái tử. Chỉ bằng vài lời nói, Thái tử đã thành công loại bỏ cùng lúc ba mối đe dọa, đồng thời thể hiện mình là người "vì đại nghĩa diệt thân", càng củng cố thêm vị thế trong mắt Hoàng thượng và triều thần. Triệu gia, quân cờ tưởng mình thông minh, cuối cùng lại bị chính chủ cờ tàn nhẫn thí bỏ.Jisung đứng giữa tâm bão, lặng lẽ hứng chịu những lời vu cáo trắng trợn, những ánh mắt nghi kỵ, dò xét, thậm chí là căm phẫn từ các bá quan văn võ xung quanh. Chàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến đáng sợ trên gương mặt tuấn tú, nhưng đôi bàn tay giấu trong tay áo bào rộng đã siết chặt lại đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Lạnh. Một cái lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng. Chàng biết rõ đây là một màn kịch được dàn dựng công phu đến mức nào. Mọi chứng cứ, dù giả tạo, đều chỉ thẳng vào chàng. Mọi lời lẽ, dù chân thật, đều trở nên vô nghĩa trước âm mưu đã được tính toán kỹ lưỡng này."Phụ hoàng," Jisung ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh, không một chút run rẩy, nhìn thẳng vào người cha đang ngồi trên ngai vàng với sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi và đầy hoang mang. "Nhi thần tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo, trời đất không dung đó. Tất cả chỉ là sự vu khống trắng trợn nhằm hãm hại nhi thần. Xin Phụ hoàng anh minh, hãy cho nhi thần cơ hội điều tra làm rõ sự thật!"Ánh mắt chàng kiên định, trong sáng, không một chút sợ hãi hay tội lỗi. Nhưng Hoàng thượng, người đang bị giày vò bởi bệnh tật, bởi nỗi sợ hãi mơ hồ về cái chết đang đến gần, và có lẽ, đã bị những lời thủ thỉ đầy tính toán của Thái tử và đám gian thần bên cạnh lung lạc tâm trí, lại tỏ ra do dự, ánh mắt né tránh.Ngay lập tức, Thái tử chớp lấy thời cơ. Hắn bước ra khỏi hàng, quỳ phục xuống đất, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào, diễn một màn kịch con hiếu thảo, huynh đệ tình thâm nhưng vẫn đặt quốc gia lên trên hết một cách hoàn hảo: "Phụ hoàng! Xin người hãy vì sự an nguy của chính mình, vì sự ổn định của giang sơn xã tắc mà nghiêm trị kẻ bất trung bất hiếu! Nhị đệ dù là ruột thịt của nhi thần, nhưng tội mưu nghịch là tội không thể tha thứ! Nhi thần dù đau lòng đến mấy cũng không thể vì tình riêng mà bao che cho tội ác tày trời này được! Xin Phụ hoàng anh minh!" Hắn vừa nói vừa dập đầu liên tục xuống nền gạch lạnh lẽo, tiếng kêu ai oán vang vọng khắp đại điện.Cuối cùng, dưới áp lực nặng nề từ Thái tử và phe cánh đang đồng loạt quỳ xuống cầu xin, cộng với nỗi sợ của bậc đế vương, Hoàng thượng nhắm mắt lại, giọng nói khô khốc, run rẩy hạ chỉ: "Nhị hoàng tử Park Jisung tình nghi phạm tội mưu nghịch, âm mưu hạ độc Trẫm. Tạm thời tống vào Thiên lao, giao cho Đại lý tự và Hình bộ phối hợp điều tra, làm rõ trắng đen. Tư binh dưới quyền Nhị hoàng tử lập tức giải tán, giao nộp binh phù. Phủ đệ Nhị hoàng tử niêm phong toàn bộ, người không phận sự không được ra vào. Triệu gia và Tam hoàng tử... cũng bị quản thúc nghiêm ngặt tại gia, chờ điều tra."Một bản án như sét đánh giữa trời quang! Cả triều đình im phăng phắc. Jisung lặng lẽ cúi đầu tiếp chỉ, không một lời phản kháng, không một chút biểu cảm nào trên gương mặt. Sự bình tĩnh của chàng khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng cũng khiến Thái tử thoáng chút bất an. Chàng biết, mọi sự chống đối lúc này chỉ là vô ích, chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Trước khi bị hai tên thị vệ mặt lạnh như tiền, lực lưỡng áp giải đi, ánh mắt chàng khẽ lướt nhanh qua khoảng không phía xa, như đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nào đó không có ở đây. Chàng nhớ đến lời dặn dò của Mark Lee trước lúc lên đường, nhớ đến kế hoạch đối phó với tình huống xấu nhất mà họ đã cùng nhau vạch ra trong vô số đêm dài. Và rồi, hình ảnh một thiếu niên với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt trong veo hiện lên trong tâm trí chàng. Chenle. Đứa trẻ ngốc nghếch của chàng. Chỉ mong sao cậu ấy có thể đủ mạnh mẽ và khôn ngoan để bình an vượt qua cơn sóng gió kinh hoàng này.--------------------------------------------------------------Tin tức Nhị hoàng tử Park Jisung bị hạ ngục vì tội danh mưu nghịch, hạ độc vua cha như một lưỡi dao sắc lạnh, vô hình đâm thẳng vào trái tim non nớt của Chenle. Không. Không thể nào! Tai cậu ù đi, trời đất xung quanh như quay cuồng, sụp đổ. Không. Không thể nào! Jisung sao có thể làm chuyện đó được? Chàng hiền lành như vậy, ôn hòa như vậy, sao có thể âm mưu hạ độc vua cha? Đây chắc chắn là một âm mưu! Là Thái tử! Chính hắn, kẻ lòng lang dạ sói đội lốt huynh đệ kia, đã bày ra tất cả để hãm hại Jisung!Chenle hoảng loạn đến tột cùng. Máu trong người cậu như sôi lên vì căm phẫn và sợ hãi. Cậu muốn lao ra ngoài, muốn chạy đến hoàng cung, gào thét vào mặt tất cả bọn họ rằng Jisung vô tội, muốn vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của Thái tử cho cả thiên hạ thấy. Nhưng cậu không thể. Ngay sau khi Jisung bị áp giải đi, toàn bộ phủ Tổng lĩnh đã bị binh lính của Thái tử bao vây, niêm phong chặt chẽ. Tất cả gia nhân, người hầu đều bị canh giữ nghiêm ngặt, không ai được phép ra vào. Chenle, với thân phận "thông phòng" mờ ám, không danh không phận, lại càng trở thành đối tượng bị giám sát đặc biệt. Cậu bị nhốt chặt trong căn phòng nhỏ bé của mình, cửa sổ bị đóng kín, bên ngoài luôn có lính canh đi lại, không thể bước ra ngoài dù chỉ nửa bước.Cậu đi đi lại lại trong phòng như một con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt chật hẹp. Lòng cậu nóng như lửa đốt, ruột gan như bị ai đó cào xé. Lo lắng đến nghẹt thở, sợ hãi đến run rẩy, tức giận đến muốn phát điên, và bất lực đến tuyệt vọng,.. Hàng ngàn cảm xúc tiêu cực đan xen, giày vò tâm can cậu không một phút giây yên nghỉ. Cậu nhớ lại lời Jisung đã nói với mình chỉ vài ngày trước, khi chàng nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cậu vì những lời đồn đại trong phủ: "Chenle, đừng lo lắng quá. Dạo này triều đình có chút không yên ổn, nhưng mọi việc đều nằm trong tính toán của ta và Mark huynh. Nếu... nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra với ta, ngươi tuyệt đối đừng hoảng sợ, cũng đừng làm gì dại dột. Hãy tin ta. Chỉ cần tin ta thôi."Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy có chút bất an mơ hồ, không ngờ sự việc lại có thể diễn biến khủng khiếp đến mức này. "Nằm trong tính toán"? Tính toán cái gì chứ? Bị vu oan tội chết, bị tống vào Thiên lao – nơi được mệnh danh là địa ngục trần gian, mà gọi là nằm trong tính toán sao? Park Jisung, đồ ngốc nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Hay ngươi đang cố trấn an ta thôi? Nỗi nghi ngờ và sợ hãi khiến Chenle gần như phát điên.Nỗi kinh hoàng càng tăng lên gấp bội khi những tin đồn ghê rợn về việc Jisung bị tra tấn dã man trong Thiên lao bắt đầu len lỏi đến tai cậu qua những lời bàn tán thì thầm, đầy sợ hãi của đám nha hoàn, thái giám bị giam lỏng trong phủ. Họ nói rằng Đại lý tự và Hình bộ, dưới sức ép của Thái tử, đã dùng đủ mọi loại cực hình tàn khốc nhất để bức cung Jisung. Họ nói chàng bị đánh đập đến thừa sống thiếu chết, bị kẹp ngón tay, bị bỏ đói, nhưng vẫn kiên quyết không nhận tội. Có người còn kể rằng đã nhìn thấy chàng lúc được lôi từ phòng tra tấn về phòng giam, cả người bê bết máu, xiêm y rách nát, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp tắt.Mỗi lời đồn như một nhát dao cứa vào tim Chenle. Cậu đau đớn đến không thở nổi. Cậu tự trách mình vô dụng, bất lực. Cậu là người ở gần Jisung nhất, nhưng lại không thể làm gì để giúp chàng, không thể chia sẻ nỗi đau cùng chàng. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cậu khóc đến khản cả giọng, khóc cho sự bất công, khóc cho Jisung, và khóc cho chính sự yếu đuối của mình.--------------------------------------------------Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, giữa bóng tối mịt mùng của sự bất lực, một tia hy vọng chợt lóe lên trong tâm trí Chenle: Mark Lee! Đúng rồi! Đại tướng quân Mark Lee! Chỉ có hắn, người nắm trong tay binh quyền và lòng trung thành của cấm quân, mới đủ sức mạnh và uy quyền để lật ngược tình thế, để cứu Jisung ra khỏi địa ngục trần gian này. Dù Mark đang ở biên ải xa xôi vạn dặm, nhưng Chenle có một niềm tin mãnh liệt rằng, nếu biết tin Jisung gặp nạn thảm khốc như vậy, hắn nhất định sẽ không bao giờ ngồi yên nhìn biểu đệ của mình bị hãm hại.Nhưng làm thế nào để báo tin cho Mark? Con đường từ kinh thành đến biên ải xa xôi hiểm trở, thư từ đi lại mất rất nhiều thời gian, đó là chưa kể đến việc mọi thông tin ra vào kinh thành lúc này đều bị kiểm soát gắt gao bởi tai mắt của Thái tử. Một lá thư cầu cứu, nếu bị chặn lại giữa đường, không chỉ không đến được tay Mark mà còn có thể đẩy cả người gửi lẫn người nhận vào chỗ chết. Chenle vò đầu bứt tóc, cảm thấy hoàn toàn bế tắc và tuyệt vọng.Đúng lúc này, cậu nghĩ đến Haechan. Haechan là "nam sủng" của Mark, có lẽ cậu ấy sẽ có cách nào đó liên lạc được với Mark? Hoặc ít nhất, có Haechan ở bên cạnh, cậu cũng đỡ cô đơn và sợ hãi hơn.Lợi dụng một khoảnh khắc lơ là hiếm hoi của đám lính canh vào ban đêm, khi chúng tụ tập đánh bạc ở góc sân, Chenle dùng hết sự nhanh nhẹn và liều lĩnh của mình, lẻn ra khỏi phòng, tìm đường đến khu viện nơi Haechan và các người hầu khác trong phủ Tổng lĩnh đang bị tạm giam. Haechan, khi nhìn thấy bộ dạng thất thểu, tiều tụy, đôi mắt sưng húp vì khóc của Chenle đột ngột xuất hiện trước cửa phòng mình, đã vô cùng kinh ngạc và lo lắng. Nghe Chenle nức nở kể lại toàn bộ sự việc kinh hoàng đã xảy ra với Jisung, Haechan cũng bàng hoàng, tức giận và sợ hãi không kém. Cậu biết rõ tình hình nguy cấp đến mức nào, và cậu cũng đồng ý với Chenle rằng, trong tình thế tuyệt vọng này, Đại tướng quân Mark Lee chính là hy vọng duy nhất."Được rồi, Chenle, mày đừng khóc nữa, khóc không giải quyết được gì đâu," Haechan ôm lấy bờ vai đang run rẩy của bạn, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để an ủi, dù trong lòng cậu cũng đang rối như tơ vò. "Chuyện này quá nghiêm trọng rồi. Để tao nghĩ cách. Nhất định phải tìm cách báo tin cho Mark công tử. Chỉ có ngài ấy mới cứu được Nhị hoàng tử thôi."Việc viết thư cầu cứu Mark Lee trở thành mục tiêu cấp bách của cả hai thiếu niên. Nhưng làm thế nào để thực hiện được điều đó giữa vòng vây trùng điệp của kẻ thù là cả một bài toán nan giải. Họ phải viết thư sao cho thật ngắn gọn, dùng những mật mã hoặc ám hiệu mà chỉ Mark mới hiểu, để vừa truyền tải được đầy đủ thông tin về tình trạng nguy cấp của Jisung, vừa tránh bị phát hiện nếu thư rơi vào tay kẻ xấu. Rồi làm sao để gửi lá thư đó ra khỏi phủ một cách an toàn, làm sao để nó vượt qua hàng ngàn dặm đường, qua vô số trạm kiểm soát của Thái tử để đến được tận tay Mark nơi biên ải xa xôi? Họ bí mật bàn bạc, vắt óc suy tính, tìm cách dò xét thái độ của những người hầu, lính canh xung quanh, hy vọng tìm được một người đáng tin cậy, có thể mua chuộc hoặc nhờ vả. Mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận đến từng chi tiết, bởi chỉ cần một sai sót nhỏ, một chút sơ sẩy, cũng có thể khiến họ, và cả tính mạng đang như chỉ mành treo chuông của Jisung, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.------------------------------------------------------------Trong những ngày tháng dài đằng đẵng sống trong lo âu thấp thỏm và chờ đợi tin tức từ Mark Lee một cách vô vọng, sự lo lắng cháy bỏng dành cho Jisung khiến Chenle không thể nào ngồi yên một chỗ. Hình ảnh Jisung tiều tụy, đau đớn trong ngục tù tăm tối cứ ám ảnh tâm trí cậu cả ngày lẫn đêm. Cậu phải gặp Jisung, phải tận mắt nhìn thấy chàng, dù chỉ là một lần, dù có phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng. Ít nhất, cậu muốn cho Jisung biết rằng chàng không đơn độc, rằng vẫn có người đang lo lắng, đang chờ đợi và tin tưởng chàng.Một lần nữa, Chenle lại tìm đến sự giúp đỡ của Haechan. Bằng sự lanh lợi, lòng dũng cảm pha chút liều lĩnh của tuổi trẻ, và quan trọng nhất là số tiền tiết kiệm ít ỏi mà cả hai đã tích cóp được từ trước, họ đã tìm cách dò hỏi và bí mật mua chuộc được một vài tên lính canh Thiên lao thuộc cấp thấp, những kẻ hám tiền và không quá trung thành với Thái tử. Sau nhiều nỗ lực và cả sự may mắn, họ đã thành công sắp xếp được vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, chóng vánh và cực kỳ bí mật giữa Chenle và Jisung vào những đêm khuya thanh vắng.Lần đầu tiên đối mặt với Jisung qua song sắt lạnh lẽo, ẩm ướt của nhà lao, Chenle gần như chết lặng đi. Người thiếu niên tuấn tú, phong thái ôn hòa, nho nhã như ngọc ngày nào giờ đây tiều tụy đến mức không thể nhận ra. Khuôn mặt chàng tái nhợt như giấy, hốc hác vì thiếu ăn và mất ngủ, đôi môi khô khốc nứt nẻ đến bật máu. Trên người chàng là bộ quần áo tù nhân mỏng manh, rách nát, lấm lem bùn đất và cả những vết máu đã khô lại, ẩn hiện dưới lớp vải là những vết thương mới cũ chồng chéo do tra tấn. Nhưng, giữa tất cả sự tàn tạ đó, ánh mắt chàng khi nhìn thấy Chenle đột ngột xuất hiện trước mặt mình vẫn ánh lên sự dịu dàng ấm áp quen thuộc, xen lẫn một chút ngạc nhiên và lo lắng tột độ."Chenle?" Jisung yếu ớt gọi tên cậu, giọng nói khản đặc vì đau đớn và kiệt sức. Chàng cố gắng gượng dậy, tiến lại gần song sắt. "Sao ngươi lại vào được đây? Nơi này nguy hiểm lắm! Ngươi điên rồi sao? Mau đi đi! Đi ngay!""Hoàng tử..." Chenle nghẹn ngào thốt lên, nước mắt như vỡ òa, lưng tròng nhìn người đang trong tình cảnh thê thảm. Cậu đưa bàn tay run rẩy của mình qua khe hở của song sắt, khao khát muốn chạm vào gương mặt xanh xao kia, muốn lau đi những vết bẩn, muốn xoa dịu những vết thương, nhưng lại sợ làm chàng đau, sợ sự mong manh của chàng sẽ vỡ tan. "Ngươi... ngươi có sao không? Bọn chúng... bọn chúng có đối xử tàn tệ với ngươi lắm không?"Jisung cố gắng kéo lên một nụ cười trấn an, nhưng nụ cười đó trông còn méo mó và đau đớn hơn cả tiếng khóc. "Ta không sao. Vẫn còn chịu được. Ngươi... đừng lo lắng cho ta." Chàng nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của Chenle, ánh mắt tràn ngập dịu dàng nhưng cũng đầy lo âu và khẩn thiết. "Nghe lời ta, Chenle, đừng bao giờ đến đây nữa. Bị phát hiện thì cả ngươi cũng khó toàn mạng. Hãy ở yên trong phủ, ngoan ngoãn đợi Mark huynh quay về. Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ta và huynh ấy. Tin ta.""Tính toán?" Chenle gần như hét lên trong nước mắt, nỗi uất nghẹn dâng trào. "Bị đánh đập, tra tấn đến nông nỗi này mà ngươi gọi là nằm trong tính toán sao? Tại sao ngươi không phản kháng? Tại sao lại cam chịu để bọn chúng vu oan hãm hại như vậy? Ngươi nói đi! Tại sao?"Jisung chỉ im lặng lắc đầu, ánh mắt phức tạp ẩn chứa điều gì đó sâu xa mà Chenle không thể hiểu được. Chàng đưa tay lên, khẽ chạm vào những ngón tay đang bám chặt vào song sắt của Chenle, một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến tim cậu run lên. "Tin ta, Chenle. Chỉ cần tin ta thôi. Và... tự bảo vệ mình thật tốt."Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, đầy nguy hiểm sau đó cũng diễn ra trong không khí tương tự. Lần nào Chenle cũng không kìm được nước mắt khi nhìn thấy những vết thương mới trên người Jisung, khi nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt của chàng. Lần nào cậu cũng vừa thương xót, vừa căm giận sự bất lực của chính mình. Lần nào Jisung cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhất có thể, dùng những lời lẽ dịu dàng để trấn an cậu, kiên nhẫn dặn dò cậu phải cẩn thận, phải bảo trọng, và luôn nhắc đi nhắc lại rằng đừng đến đây nữa. Những cuộc gặp gỡ đẫm nước mắt và sự bất lực đó không hề làm giảm đi nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng Chenle, mà ngược lại, nó càng như ngọn lửa thiêu đốt, càng khiến cậu thêm phần quyết tâm sắt đá: phải làm gì đó, phải cầu cứu được Mark Lee bằng mọi giá, trước khi quá muộn.--------------------------------------------------------------------Ngày lại qua ngày, tuần lại qua tuần trong sự chờ đợi đến khắc khoải. Lá thư gửi đi biên ải như đá ném vào ao bèo, vẫn bặt vô âm tín. Chenle và Haechan không biết liệu Mark Lee đã nhận được thư hay chưa? Liệu lá thư có bị chặn lại giữa đường? Và quan trọng nhất, liệu hắn có kịp trở về trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra với Jisung? Sự chờ đợi trong vô vọng và nỗi sợ hãi vô hình bào mòn dần tinh thần của hai thiếu niên đáng thương.Tin tức về Jisung trong Thiên lao ngày càng tệ hơn. Nghe nói chàng gần như tuyệt thực, chỉ uống một chút nước cầm hơi. Những vết thương cũ chưa kịp lành lại thêm những vết thương mới do những trận tra tấn liên miên. Sức khỏe của chàng suy kiệt nghiêm trọng, có lúc tưởng chừng không qua khỏi. Có vẻ như Thái tử, không cần đợi đến lúc xét xử, đã muốn bức ép Jisung phải chết một cách từ từ và đau đớn trong ngục tù tăm tối, để bịt đầu mối và trừ hậu họa vĩnh viễn.Haechan và Chenle sống trong những chuỗi ngày dài như vô tận, đầy thấp thỏm, lo âu và sợ hãi. Họ nương tựa vào nhau để tồn tại, chia sẻ từng mẩu tin tức ít ỏi, cùng nhau cầu nguyện cho sự bình an của Jisung, cùng nhau níu giữ hy vọng mong manh vào sự trở về của Mark Lee. Tình bạn non nớt của họ trong nghịch cảnh khốc liệt càng thêm bền chặt, trở thành điểm tựa tinh thần duy nhất giữa cơn bão tố triều đình đang ngày một dữ dội, cuốn phăng đi tất cả. Nhưng liệu ánh sáng hy vọng yếu ớt mà họ đang cố gắng giữ gìn có thể trở thành hiện thực? Hay tất cả rồi sẽ bị nhấn chìm trong vòng xoáy âm mưu và máu tanh của cuộc chiến vương quyền tàn khốc, không khoan nhượng này?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me