Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Màn đêm đặc quánh bên ngoài cửa hang dường như cũng chẳng thể sánh bằng bóng tối đang bao trùm lấy tâm trí Chenle lúc này. Tiếng mưa đã ngớt, chỉ còn lại tiếng gió rít từng cơn qua khe đá và tiếng thở nặng nhọc, đứt quãng của Jisung nằm bất động bên cạnh. Sự im lặng sau cơn hỗn loạn và sợ hãi tột độ càng khiến cảm giác cô độc và bất lực trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Chenle ngồi co ro bên cạnh Jisung, đôi mắt mở to thao láo nhìn vào bóng tối lờ mờ trong hang. Cậu không dám ngủ, dù cơ thể đã mệt rã rời sau một đêm dài vật lộn với biển lửa, khói độc, đám sát thủ và cả việc phải dìu một người cao lớn hơn mình rất nhiều chạy trốn qua những con hẻm trơn trượt. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó – sợ đám sát thủ quay lại, sợ bị quan binh phát hiện, nhưng nỗi sợ lớn nhất lúc này là sợ Jisung sẽ không qua khỏi.Bàn tay nhỏ bé run rẩy đặt lên trán Jisung lần nữa. Vẫn nóng hầm hập, như một hòn than đang âm ỉ cháy. Cơn sốt cao do vết thương nhiễm trùng, do hít phải khói độc và dầm mưa nhiễm lạnh đang giày vò cơ thể vốn đã suy yếu của vị hoàng tử trẻ tuổi. Gương mặt chàng tái nhợt dưới ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa hang, đôi môi khô khốc, nứt nẻ khẽ mấp máy những tiếng rên rỉ không thành lời trong cơn mê sảng. Thỉnh thoảng, chàng lại ho khan từng cơn dữ dội, lồng ngực phập phồng khó nhọc."Hoàng tử, Jisung..." Chenle khẽ gọi, giọng lạc đi. Cậu dùng vạt áo sạch nhất của mình, thấm chút nước mưa còn đọng lại trên vách đá gần đó, nhẹ nhàng lau lên vầng trán và gương mặt nóng rực của chàng, hy vọng có thể hạ bớt cơn sốt. Nhưng chút nước lạnh lẽo đó dường như chẳng thấm vào đâu so với sức nóng khủng khiếp từ cơ thể chàng tỏa ra.Phải làm sao bây giờ? Chenle cắn chặt môi đến bật máu. Cậu nhìn quanh hang động ẩm thấp, trống trải. Không có lấy một mảnh chăn khô để đắp cho Jisung, không có củi lửa để sưởi ấm, không có thuốc men, không có thức ăn... Nơi này đúng là một cái bẫy tử thần chứ không phải nơi trú ẩn an toàn. Cứ ở lại đây, Jisung chắc chắn sẽ không cầm cự được bao lâu nữa.Nhưng rời đi ư? Bên ngoài là đám sát thủ đang lùng sục, là lính tuần tra canh gác. Jisung thì đang bất tỉnh nhân sự, làm sao cậu có thể một mình dìu chàng đi giữa ban ngày được? Lại còn vết thương trên người chàng nữa, nếu di chuyển mạnh có thể sẽ càng thêm nặng.Cảm giác bất lực tột cùng xâm chiếm lấy Chenle. Cậu gục đầu vào đầu gối Jisung, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình thật vô dụng, thật nhỏ bé. Cậu đã từng rất tự tin vào sự lanh lợi, thông minh của mình, từng nghĩ rằng mình có thể đối phó được với mọi tình huống khó khăn ở thế giới xa lạ này. Nhưng giờ đây, đối mặt với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết của người mà cậu quan tâm nhất, mọi sự tự tin đó đều tan biến."Phải làm gì đó chứ..." Chenle tự lẩm bẩm, cố gắng vực dậy tinh thần. Cậu không thể ngồi đây khóc lóc chờ chết được. Jisung cần cậu! Cậu phải mạnh mẽ lên!Nghĩ vậy, cậu hít một hơi thật sâu, lau vội nước mắt. Cậu cần nước sạch và có lẽ là một ít thảo dược hạ sốt. Ở hiện đại, cậu biết vài loại lá cây đơn giản có tác dụng này, nhưng ở đây, giữa rừng cây cỏ xa lạ, làm sao cậu nhận ra được? Thôi thì cứ liều một phen vậy! Ít nhất cũng phải có nước sạch cho Jisung uống.----------------------------------------------------------Chenle cẩn thận dùng lớp áo ngoài cùng của mình đắp lên người Jisung, cố gắng giữ ấm cho chàng thêm một chút. Cậu vén những bụi cây che trước cửa hang, ngó ra ngoài quan sát. Trời đã gần sáng, sương mù giăng dày đặc, tầm nhìn hạn chế. Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để hành động."Hoàng tử, đợi tôi một lát thôi, tôi sẽ quay lại ngay!" Cậu thì thầm vào tai Jisung, rồi cắn răng, lách người ra khỏi hang động.Không khí bên ngoài lạnh lẽo và ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Chenle co người lại, cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng và nhanh chóng xuống sườn đá dốc. Đôi chân trần giẫm lên đá lạnh và cỏ ướt buốt cóng, nhưng cậu không dám dừng lại. Tai luôn căng ra lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh, mắt đảo liên tục dò xét. Nỗi sợ bị phát hiện khiến tim cậu đập thình thịch.May mắn thay, cậu nhớ lại lúc chạy trốn đêm qua đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở đâu đó gần đây. Lần theo âm thanh, cậu tìm thấy một con suối nhỏ, nước trong vắt len lỏi qua những tảng đá phủ đầy rêu xanh. Mừng rỡ, cậu vội vàng dùng hai bàn tay khum lại, hứng đầy nước suối mát lạnh rồi uống vài ngụm cho đỡ khát. Sau đó, cậu cố gắng tìm một chiếc lá lớn ven suối, rửa sạch, rồi cẩn thận hứng đầy nước mang về hang.Trên đường quay về, cậu căng mắt tìm kiếm xem có loại cây cỏ nào trông quen thuộc, có thể dùng làm thuốc được không. Cậu nhớ mang máng mẹ mình ở hiện đại đã từng dạy vài loại lá có thể hạ sốt như lá diếp cá, lá tía tô,... Nhưng ở đây, giữa rừng cây hoang dại này, cậu hoàn toàn không thể nhận ra được chúng. Cậu đành nhắm mắt bứt đại vài loại lá có mùi thơm nhẹ, hy vọng rằng chúng không có độc và có thể giúp ích được phần nào.Trở về hang động, thấy Jisung vẫn nằm im lìm, hơi thở dường như còn yếu hơn trước, lòng Chenle càng thêm sốt ruột. Cậu vội vàng đỡ đầu Jisung dậy, cẩn thận dùng chiếc lá đựng nước, mớm từng chút một vào đôi môi khô nứt của chàng. May mắn là Jisung vẫn còn phản xạ nuốt được một ít.Sau đó, cậu lấy mấy loại lá cây vừa hái được, dùng đá đập nát ra, rồi đắp lên trán và người Jisung, hy vọng có thể giúp hạ nhiệt. Dù biết rằng phương pháp này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng còn hơn là không làm gì cả.-------------------------------------------------Thời gian trong hang động trôi qua chậm chạp và nặng nề. Chenle ngồi bên cạnh Jisung, không dám rời mắt khỏi chàng lấy một giây. Cậu liên tục kiểm tra nhiệt độ của chàng, liên tục lau mồ hôi, liên tục mớm nước cho chàng. Cậu không biết mình đã làm vậy bao lâu, chỉ biết rằng cơ thể mình cũng đã mệt lả đi vì thiếu ngủ và đói khát.Trong sự tĩnh lặng và cô độc đến cùng cực đó, Chenle bắt đầu nói chuyện một mình, hay đúng hơn là nói chuyện với Jisung đang mê man. Như thể chỉ có làm vậy mới giúp cậu bớt sợ hãi, bớt cô đơn."Hoàng tử ngốc!" Cậu khẽ trách móc, giọng đầy nghẹn ngào. "Sao lại yếu đuối thế này chứ? Bình thường ngươi uy phong lẫm liệt lắm mà? Mắng tôi, phạt tôi cũng giỏi lắm cơ mà? Sao giờ lại nằm im thế này?""Ngươi tỉnh lại đi có được không?" Giọng cậu bắt đầu run rẩy. "Tỉnh lại mắng tôi cũng được! Đừng im lặng như vậy... Tôi sợ lắm...""Tôi biết là tôi hay gây rối, hay cãi lời ngươi. Nhưng... nhưng tôi không cố ý đâu. Chỉ là... chỉ là tôi không quen với cuộc sống ở đây... Tôi nhớ nhà..." Nước mắt lại bắt đầu lăn dài. "Tôi nhớ Haechan nữa... Không biết giờ này nó thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?""Hoàng tử... Ngươi nói xem... tại sao chúng ta lại gặp nhau? Tại sao lại là Ngươi và Mark công tử? Tại sao lại là tôi và Haechan?""Nếu... nếu ngươi có mệnh hệ gì... tôi biết phải làm sao đây?" Chenle nức nở. "Tôi không muốn ở lại thế giới này một mình đâu... Jisung à... làm ơn đừng bỏ tôi..." Lần đầu tiên, cậu dám gọi thẳng tên chàng mà không có kính ngữ. Tiếng gọi tên tha thiết, chân thành vang vọng trong hang động lạnh lẽo.Cậu cứ thế thủ thỉ, lúc thì trách móc, lúc thì van xin, lúc lại kể lể những chuyện vu vơ ở hiện đại, như thể Jisung vẫn đang lắng nghe cậu vậy. Cậu nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của chàng, áp vào má mình, tìm kiếm chút hơi ấm và sự kết nối mong manh. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn. Ánh nắng chiếu qua cửa hang, xua tan đi phần nào bóng tối và cái lạnh lẽo. Chenle tựa đầu vào thành hang đá, kiệt sức thiếp đi bên cạnh Jisung. Trong giấc mơ chập chờn, cậu thấy Jisung đã tỉnh lại, mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu...--------------------------------------------------Không biết đã ngủ bao lâu, Chenle giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ bên cạnh. Cậu vội vàng quay sang nhìn Jisung.Đôi mắt phượng vẫn nhắm nghiền, nhưng hàng mi dài khẽ rung động. Đôi môi khô khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó. Và quan trọng nhất, khi Chenle đặt tay lên trán chàng, cậu mừng rỡ nhận ra hình như... hình như cơn sốt đã hạ đi một chút! Trán chàng vẫn còn nóng, nhưng không còn bỏng rẫy như lửa đốt lúc trước nữa. Hơi thở cũng có phần đều đặn hơn một chút."Hoàng tử? Ngươi tỉnh rồi sao?" Chenle mừng rỡ gọi khẽ.Jisung không đáp lại, nhưng dường như chàng đã có ý thức hơn một chút. Có lẽ những nỗ lực chăm sóc vụng về của Chenle, cùng với sức đề kháng của chính chàng, đã bắt đầu phát huy tác dụng.Một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng vô cùng quý giá lại được thắp lên trong lòng Chenle. Jisung chưa bỏ cuộc! Chàng vẫn đang chiến đấu! Và cậu, cũng phải tiếp tục cố gắng!Nhưng hy vọng vừa le lói đã nhanh chóng bị thử thách bởi tiếng réo lên từ cái bụng rỗng tuếch của cậu. Cả ngày hôm qua và đêm qua cậu chưa có gì bỏ vào bụng. Cậu cần phải tìm thức ăn, không chỉ cho mình mà còn cho cả Jisung nữa. Khi chàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất cần bồi bổ sức khỏe.Nhưng tìm thức ăn ở đâu bây giờ? Và làm sao để rời khỏi hang động này mà không bị phát hiện? Nguy hiểm vẫn còn đang rình rập bên ngoài. Chenle nhìn Jisung đang yếu ớt nằm đó, rồi lại nhìn ra cửa hang mờ ảo ánh sáng ban mai, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần lo sợ. Cuộc chiến sinh tồn của họ mới chỉ thực sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me