TruyenFull.Me

Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co

Sau mấy ngày di chuyển liên tục, cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đưa họ đến được Lạc Dương Trấn sầm uất. Trái ngược hoàn toàn với những hình dung của Chenle về một phương Nam nghèo nàn, lạc hậu mà cậu thường nghe loáng thoáng ở kinh thành, Lạc Dương Trấn hiện ra trước mắt cậu với một vẻ trù phú, nhộn nhịp và đầy sức sống đến kinh ngạc. Đường phố được lát đá xanh sạch sẽ, rộng rãi, hai bên là những cửa hàng, tửu điếm, ngân hiệu, tiệm buôn san sát nối tiếp nhau, bảng hiệu được sơn son thếp vàng lộng lẫy, treo cao mời gọi. Người dân qua lại trên đường ăn mặc khá tươm tất, sắc mặt ai nấy đều hồng hào, vui vẻ, không hề có vẻ lam lũ, đói khổ. Không khí nơi đây tràn ngập sự sung túc, an bình và năng động của một đô thị đang trên đà phát triển mạnh mẽ.

"Oa! Sao... sao lại thế này?" Chenle không kìm được sự kinh ngạc, thốt lên thành tiếng. "Không phải người ta vẫn đồn rằng các trấn phía Nam nghèo đói, lạc hậu lắm sao?"

Jisung nhìn vẻ mặt ngạc nhiên hết cỡ của Chenle, không nhịn được bật cười khe khẽ. Chàng ghé sát vào tai cậu, giọng nói mang theo chút tinh nghịch thì thầm giải thích, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến Chenle hơi rụt cổ lại vì nhột: "Ai nói với ngươi phía Nam nghèo? Đó chỉ là những tin đồn thất thiệt do đám quan lại tham lam, thiển cận ở kinh thành cố tình phao ra để ngăn cản phụ hoàng ta đầu tư phát triển nơi này mà thôi, sợ rằng nơi đây phát triển mạnh sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của bọn chúng." Chàng ngừng lại một chút, ánh mắt ánh lên niềm tự hào không hề che giấu. "Thật ra, phần lớn bổng lộc hàng năm của ta và cả Mark huynh đều được bí mật chuyển về đây, dùng để hỗ trợ bà con nông dân cải thiện kỹ thuật canh tác, giúp các thương nhân vay vốn làm ăn, xây dựng trường học, đường xá,... Nơi đây đất đai vốn màu mỡ, tài nguyên thiên nhiên phong phú, lại có vị trí địa lý thuận lợi cho giao thương cả đường bộ lẫn đường thủy, chỉ cần có sự đầu tư đúng đắn là có thể phát triển vượt bậc." Giọng chàng chợt trầm xuống, mang theo một chút tình cảm riêng tư sâu lắng. "Hơn nữa, đây cũng là quê hương của mẫu thân ta. Ta vẫn thường lấy cớ đi tuần thú, khảo sát tình hình dân chúng để có dịp về đây thăm lại chốn cũ." Chàng quay sang nhìn Chenle, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu. "Yên tâm đi, đã đến đây rồi, coi như đã về đến nhà. Tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi đâu."

Lời giải thích của Jisung khiến Chenle sững sờ và vô cùng cảm động. Hóa ra sự trù phú, ấm no mà cậu đang nhìn thấy là kết quả của sự nỗ lực âm thầm, sự đầu tư và tầm nhìn xa trông rộng của Mark và Jisung! Họ không chỉ là những vị tướng quân, hoàng tử quyền cao chức trọng, chỉ biết đến những mưu mô tranh đoạt nơi kinh thành hoa lệ, mà còn thực sự quan tâm, lo lắng và hết lòng chăm lo cho đời sống của dân chúng ở những vùng đất xa xôi, bị lãng quên này. Hình ảnh của Jisung trong lòng cậu lại càng thêm phần cao lớn, đáng ngưỡng mộ và rực rỡ hơn bội phần.

Khi họ vừa bước xuống xe ngựa để đi bộ vào trung tâm trấn, rất nhiều người dân địa phương đã nhanh chóng nhận ra Jisung. Nhưng khác hẳn với thái độ kính cẩn xen lẫn sự sợ hãi, xa cách của người dân kinh thành khi đối mặt với hoàng thân quốc thích, người dân ở Lạc Dương Trấn lại chào đón chàng bằng một sự nồng nhiệt, thân thuộc và gần gũi đến lạ thường.

"Ô! Là Jisung công tử! Công tử đã về rồi!" Một bà chủ quán ăn có gương mặt phúc hậu ở ven đường vui vẻ chạy ra chào hỏi đầu tiên.

"Nhị hoàng tử!" Một ông lão bán đồ gốm gần đó cũng kính cẩn cúi đầu nhưng nụ cười lại vô cùng hiền hậu. "Ngài về lần này có dự định ở lại trấn lâu không ạ?"

"Nhờ phúc của Nhị hoàng tử và Đại tướng quân mà mấy năm nay Lạc Dương chúng tôi làm ăn khấm khá hẳn lên, cuộc sống người dân ngày càng sung túc đó ạ!" Một thương nhân trung niên ăn mặc sang trọng cũng hồ hởi tiến đến bày tỏ lòng biết ơn.

Chẳng mấy chốc, một đám đông người dân đã xúm lại quanh Jisung, người thì hỏi han sức khỏe, người thì báo cáo tình hình làm ăn, người thì chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống thường ngày. Gương mặt ai nấy đều ánh lên sự biết ơn chân thành, sự quý mến và cả lòng trung thành không hề che giấu. Họ còn bày tỏ cả những lo lắng sâu sắc về tình hình triều chính bất ổn ở kinh thành, về những tin đồn không hay liên quan đến chàng và Đại tướng quân. Họ khẳng định chắc nịch rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù triều đình có thay đổi thế nào, người dân Lạc Dương Trấn cũng sẽ một lòng một dạ tin tưởng và ủng hộ Nhị hoàng tử và Đại tướng quân Mark Lee đến cùng. Tình cảm gắn bó sâu sắc, tựa như người một nhà giữa Jisung, Mark và người dân nơi đây là một điều vô cùng đặc biệt, khiến Chenle cảm thấy vô cùng ấm áp và xúc động.

Rồi như một lẽ tự nhiên, ánh mắt tò mò và có phần hiếu kỳ của mọi người bắt đầu đổ dồn về phía Chenle, người nãy giờ vẫn đang đứng nép mình một cách hơi rụt rè bên cạnh Jisung, tay vẫn còn theo thói quen nắm chặt lấy vạt áo của chàng vì cảm thấy lạ lẫm và hơi ngượng ngùng trước sự chào đón quá đỗi nồng nhiệt này.

"Ủa? Còn vị tiểu công tử xinh xắn, đáng yêu này là ai đây? Sao lại đi cùng Jisung công tử vậy cà?" Bà chủ quán ăn lanh lợi ban nãy lại lên tiếng hỏi, ánh mắt đánh giá đầy thiện ý.

"Trông dễ thương quá đi mất! Da trắng nõn, mắt to tròn long lanh! Là tiểu phu nhân mới của công tử nhà ta đúng không hả?" Một bà cô bán vải đứng gần đó cười tủm tỉm trêu chọc, giọng nói đầy ẩn ý.

"Đúng là trai tài trai sắc nha! Xứng đôi vừa lứa quá!" Đám đông lại được dịp xôn xao bàn tán, những tiếng cười nói vui vẻ vang lên.

"Phu nhân?" "Trai sắc?" Chenle nghe mà mặt mày nóng bừng lên, muốn độn thổ tại chỗ cho xong. "Không... không phải đâu ạ! Cháu... cháu là nam nhân mà! Cháu là..." Cậu lắp bắp phản đối, nhưng giọng nói lại yếu ớt đến đáng thương.

Jisung chỉ mỉm cười, không hề cố gắng giải thích hay phủ nhận lời trêu chọc của mọi người về "phu nhân nhỏ", mà chỉ khéo léo lảng sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình buôn bán, mùa màng của mọi người một cách quan tâm.

---------------------------------------------------------

Sau màn chào hỏi và trò chuyện náo nhiệt với người dân, Jisung quyết định dẫn Chenle đi dạo một vòng quanh trấn để cậu có dịp tham quan và thư giãn. Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều biến cố căng thẳng, đã lâu không được hưởng thụ không khí tự do, thoải mái như thế này, hoặc có lẽ vì cảm thấy an toàn và vui vẻ lạ thường khi ở bên cạnh Jisung, Chenle hoạt bát, tinh nghịch hẳn lên như được trở về đúng với lứa tuổi của mình. Cậu tò mò ngó nghiêng khắp các cửa hàng hai bên đường, mắt sáng rực lên trầm trồ trước những món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, những loại vải vóc, gấm lụa đủ màu sắc, những loại bánh trái đặc sản thơm lừng của phương Nam.

Thấy món đồ chơi bằng gỗ được chạm khắc hình con lân nhỏ xinh, ngộ nghĩnh, cậu cũng chỉ trỏ đòi mua bằng được. Thấy những xiên kẹo hồ lô đỏ au, bóng lưỡng, cậu cũng nằng nặc kéo tay Jisung đòi ăn thử cho biết mùi vị. Thấy gánh hàng tò he với đủ hình thù con giống ngộ nghĩnh, đủ màu sắc sặc sỡ, cậu cũng xúm vào xem một cách đầy thích thú, mắt không rời.

Bất cứ thứ gì Chenle tỏ ra hứng thú, dù là trẻ con hay ngớ ngẩn đến đâu, Jisung đều chỉ mỉm cười đáp ứng không chút do dự hay phàn nàn. Chàng kiên nhẫn đi theo từng bước chân của cậu, mua cho cậu đủ thứ đồ ăn vặt mà cậu chỉ trỏ, chọn cho cậu những món đồ chơi nhỏ xinh, độc đáo nhất. Chàng còn chủ động cầm hết những thứ đồ lỉnh kỉnh, túi lớn túi bé đó cho cậu, để cậu có thể thoải mái tung tăng chạy nhảy, khám phá mọi thứ xung quanh như một đứa trẻ lần đầu được ra phố. Khi Chenle ăn uống lem luốc, nước đường dính cả lên má, làm bẩn cả vạt áo của mình, Jisung cũng không hề tỏ ra khó chịu hay trách mắng, chỉ lặng lẽ lấy chiếc khăn tay lụa mềm mại của mình ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cậu, ánh mắt tràn ngập sự dung túng và chiều chuộng.

Những cử chỉ dịu dàng, ân cần, sự quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ đó của Jisung khiến trái tim Chenle không ngừng rung động. Cậu cảm thấy mình như đang được sống trong một giấc mơ ngọt ngào nhất. Cậu bất giác ngước nhìn Jisung, bắt gặp ánh mắt ấm áp và nụ cười dịu dàng chàng đang dành cho mình, má lại bất giác ửng hồng.

--------------------------------------------------------------

Tối hôm đó, họ được những người quản lý thân tín của Jisung ở Lạc Dương Trấn nhiệt tình sắp xếp cho nghỉ ngơi tại một gian thượng phòng sạch sẽ, tiện nghi và ấm cúng nhất trong một khách điếm lớn và an toàn bậc nhất của trấn. Nhưng một tình huống oái oăm lại xảy ra: gian phòng rộng rãi đó lại chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo.

"Cái gì? Sao... sao lại chỉ có một chiếc giường thôi vậy?" Chenle nhìn chằm chằm vào chiếc giường duy nhất trong phòng, mặt lại đỏ bừng lên.

Chàng hạ giọng, bước lại gần Chenle, tỏ vẻ bí ẩn và có chút rùng rợn. "Ta nghe người ta đồn đại rằng, cái khách điếm này ngày xưa từng có một đôi phu thê trẻ bị chết oan khuất lắm. Hồn ma của họ đến giờ vẫn không siêu thoát được, ban đêm vẫn hay lảng vảng khắp các phòng để tìm người bầu bạn, nói chuyện đó. Ngươi mà ngủ một mình dưới đất... không sợ bị họ kéo đi chơi cùng sao?"

"Ai... ai thèm sợ chứ! Toàn là ngươi bịa chuyện dọa ma ta thôi!" Chenle dù biết tỏng Jisung đang cố tình giở trò hù dọa mình, nhưng nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị mình từng xem ở thế kỷ 21, cậu vẫn không khỏi rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên. Cậu lườm Jisung một cái sắc lẻm, nhưng cuối cùng vẫn đành phải miễn cưỡng chấp nhận số phận ngủ chung phòng, trong lòng thầm rủa cái tên hoàng tử gian manh, mặt dày này không biết bao nhiêu lần.

Khi cả hai vừa mới thu xếp qua loa đồ đạc xong, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi sau một ngày dài di chuyển và vui chơi, thì đột nhiên có tiếng động lạ, rất nhỏ nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng, phát ra từ phía cửa sổ. Cả hai giật mình, lập tức trở nên cảnh giác cao độ. Phản xạ tự nhiên, Jisung kéo ngay Chenle ra phía sau lưng mình để bảo vệ.

Rồi một bóng đen nhanh như một cơn gió, không một tiếng động, từ cửa sổ đã được mở sẵn một cách tài tình, nhảy vào phòng, đáp xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi.

Chenle sợ hết hồn, hét lên một tiếng nho nhỏ rồi vội vàng núp chặt hơn ra sau lưng Jisung, chỉ dám ló đầu ra nhìn trộm.

Jisung thì sau một thoáng cảnh giác ban đầu, đã nhanh chóng nhận ra người quen qua dáng người và khí tức đặc trưng, khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi mày vẫn hơi nhíu lại. "Jaemin? Sao ngươi lại không đi cửa chính mà lại thích làm đạo tặc, vào bằng đường cửa sổ vậy?"

Bóng đen kia lúc này mới đứng thẳng dậy, phủi qua loa bộ y phục dạ hành màu đen bó sát người, để lộ ra gương mặt tuấn tú nhưng lại có phần hơi tinh quái, bất cần đời. Đôi mắt của hắn sáng quắc, linh hoạt như mắt mèo trong đêm tối. Hắn chính là Na Jaemin, người đứng đầu mạng lưới tình báo dày đặc và cũng là cánh tay mặt, tai mắt thân tín nhất của Nhị hoàng tử Park Jisung được cài cắm ở phương Nam rộng lớn này.

Jaemin chỉ hành lễ với Jisung một cách qua loa cho có lệ, rồi ánh mắt tinh quái, đầy vẻ dò xét của hắn lập tức dừng lại ở Chenle đang tò mò núp sau lưng Jisung. Hắn nhếch mép cười đầy ẩn ý. "Ồ? Thuộc hạ đến không đúng lúc quá, không biết có phải đã làm phiền Nhị hoàng tử Điện hạ đang bận 'hâm nóng tình cảm' với vị tiểu mỹ nhân này đây không?" Hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối. "Vị này hẳn là 'Nhị hoàng tử phi' tương lai trong truyền thuyết mà thuộc hạ nghe danh đã lâu rồi phải không ạ? Quả nhiên là xinh đẹp, đáng yêu hơn cả lời đồn đại!"

"Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó! Đồ nhiều chuyện!" Chenle nghe thấy hai chữ "phu nhân nhỏ" và "tiểu mỹ nhân", máu nóng lại dồn lên não. Cậu quên hết cả sợ hãi ban nãy, từ sau lưng Jisung nhảy xổ ra, chỉ thẳng vào mặt Jaemin mà quát lớn. "Ai là phu nhân nhỏ của hắn chứ? Ai là tiểu mỹ nhân chứ? Ngươi mới là đồ đáng ghét! Cái miệng chuyên đi gieo họa!" Nói rồi, cậu tức giận dậm chân bình bịch xuống sàn, quay ngoắt người bỏ ra khỏi phòng, không thèm để ý đến tiếng cười khúc khích đầy thích thú của Jaemin và ánh mắt có phần bất đắc dĩ nhưng cũng xen lẫn ý cười của Jisung. "Ta đi xuống dưới tìm mấy dì đầu bếp chơi đây! Không thèm ở đây với hai người toàn nói chuyện khó hiểu nữa!" Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng cậu.

--------------------------------------------------------------

Khi bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy tức giận của Chenle đã khuất dạng sau cánh cửa, nụ cười trên môi Na Jaemin lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, khẩn trương lạ thường. Hắn quay lại đối mặt với Jisung. "Điện hạ," hắn nói, giọng trầm xuống, không còn chút đùa cợt nào. "Tình hình ở kinh thành đang có biến động rất lớn. Thuộc hạ phải lập tức đến báo cáo trực tiếp với người."

Không khí trong phòng tức khắc trở nên căng thẳng, nặng nề. Jisung ra hiệu cho Jaemin ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rồi cất giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Có chuyện gì nghiêm trọng? Nói đi."

Jaemin bắt đầu báo cáo chi tiết, rành mạch những thông tin mật mà mạng lưới tình báo của hắn vừa phải rất khó khăn mới thu thập được từ kinh thành đang bị kiểm soát gắt gao. Tình hình triều đình sau khi chàng biến mất càng dậy sóng dữ dội hơn. Hoàng hậu, đang ngấm ngầm cấu kết với các thế lực ngoại thích của gia tộc mình với cả Tào Chính – tên gian thần vẫn còn giữ được quyền lực trong triều. Âm mưu của chúng ngày càng trở nên táo bạo và nguy hiểm hơn, chúng phản bội đất nước, cấu kết với thế lực ngoại vực. Tình hình kinh thành lúc này như một thùng thuốc súng, chỉ chờ một mồi lửa nhỏ là có thể bùng nổ thành một trận chiến đẫm máu tranh giành quyền lực, đúng như những gì Jisung đã dự đoán về bản chất của những kẻ tham vọng kia. Khả năng một cuộc chính biến đổ máu cướp ngôi xảy ra chỉ còn là chuyện sớm muộn.

"Vậy còn Haechan công tử thì sao?"

Jaemin khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút khó khăn. "Tình hình của Haechan công tử không được khả quan lắm Điện hạ ạ." Hắn thở dài. "Cậu ấy hiện đang bị giam giữ trong một nhà lao riêng biệt của Hình bộ, bị kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Dù Đại tướng quân trước khi rời đi đã sắp xếp người ngầm bảo vệ, nhưng phe Thái tử vẫn không ngừng tìm cách hãm hại. Chúng liên tục tung tin đồn thất thiệt để bôi nhọ danh dự, vu cáo cậu ấy đủ thứ tội danh. Thấy không moi được thông tin từ cậu ấy, chúng định vu cho cậu ấy tội danh tiết lộ quân cơ, cấu kết với ngoại bang để có cớ chính đáng xử tử cậu ấy." Jaemin dừng lại, nhìn sắc mặt Jisung. "Thuộc hạ cũng nghe ngóng được rằng, do điều kiện giam giữ khắc nghiệt và có thể đã bị dùng hình tra tấn, tình hình sức khỏe của Haechan công tử gần đây có vẻ không được tốt lắm, rất đáng lo ngại."

Nghe đến đây, lòng Jisung như có lửa đốt. Haechan mà thực sự xảy ra chuyện gì, Chenle chắc chắn sẽ suy sụp mất.

"Vậy còn Mark huynh?"

"Đại tướng quân trên đường từ biên ải hồi kinh đã gặp phải một toán thích khách phục kích tại Kê Minh Sơn," Jaemin báo cáo tiếp, giọng nói trở nên nghiêm trọng hơn. "Quy mô và cách thức tấn công cho thấy đây không phải là bọn giặc cỏ thông thường. Tuy có chút thương vong về binh lực, nhưng may mắn là Đại tướng quân đã có sự chuẩn bị và phán đoán tài tình từ trước nên đã thành công phá được vòng vây, tiêu diệt gần hết bọn thích khách." Jaemin ngừng lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng. "Nhưng theo tin báo cuối cùng nhận được, có vẻ như trong lúc giao chiến ác liệt, chính ngài ấy cũng đã bị thương không hề nhẹ, nghe bảo có "giặc trong". Sau trận chiến đó, thuộc hạ đã tạm thời mất liên lạc hoàn toàn với Đại tướng quân và đội quân của ngài ấy. Có lẽ ngài ấy đang cần thời gian để bí mật chỉnh đốn lại đội ngũ, xử lý vết thương và tránh sự truy lùng tiếp theo."

Tin tức về Mark Lee bị thương lại còn mất liên lạc như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng Jisung. Tình hình tuy vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chàng và Mark nhưng kẻ địch đang hành động ngày càng trắng trợn và liều lĩnh.

Jisung im lặng hồi lâu, đôi mày nhíu chặt lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu bất ổn, đầu óc chàng đang vận hành với tốc độ chóng mặt để phân tích tình hình và đưa ra đối sách phù hợp nhất. Chàng biết mình không thể ngồi yên ở Lạc Dương Trấn này để chờ đợi được nữa. Phải nhanh chóng hành động, phải quay về kinh thành trước khi quá muộn. Nhưng trước khi trở lại tâm bão, cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và một kế hoạch hoàn hảo.

Chàng bắt đầu cùng Jaemin đi sâu vào bàn bạc chi tiết về các phương án hành động tiếp theo, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy lực:

"Jaemin, lập tức huy động toàn bộ mạng lưới tình báo của chúng ta ở phía Bắc và dọc đường từ Kê Minh Sơn về kinh thành. Bằng mọi giá phải xác định được vị trí hiện tại và tình hình thương thế của Mark huynh. Dùng mọi kênh liên lạc bí mật nhất, những mật mã cấp cao nhất mà chỉ ta và huynh ấy biết để cố gắng nối lại liên lạc. Đồng thời, phái những ám vệ tinh nhuệ nhất, đáng tin cậy nhất bí mật tiếp cận, hỗ trợ và bảo vệ huynh ấy."

"Về phía Haechan," Jisung tiếp tục, ánh mắt trở nên lạnh lùng. "Tình hình trong lao tù rất khó can thiệp trực tiếp. Trước mắt, tìm cách mua chuộc những tên cai ngục có thể mua chuộc được, ít nhất là để đảm bảo cậu ấy không bị tra tấn thêm và có thể nhận được thuốc men, thức ăn đầy đủ. Đồng thời, điều tra kỹ lưỡng về cái bẫy mà phe Thái tử đang giăng ra, tìm cách thu thập bằng chứng phản bác hoặc phá hoại kế hoạch của chúng từ trong trứng nước. Tuyệt đối không thể để chúng có cớ hợp pháp để động đến Haechan."

"Đối với âm mưu cấu kết ngoại thích và ngoại vực" chàng trầm ngâm. "Hãy tung ra những thông tin bất lợi về sự cấu kết của chúng mà chúng ta đã nắm được trước đó, gây chia rẽ nội bộ và làm lung lạc lòng tin của các thế lực trung lập đối với chúng. Sử dụng mạng lưới của ngươi để truyền bá tư tưởng phản nước của chúng cho dân biết. Đồng thời, bí mật tập hợp và báo động cho các lực lượng trung thành với ta và Mark huynh ở kinh thành cũng như các vùng lân cận, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra."

"Còn về Chenle..." Jisung dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng nơi cậu vừa tức giận bỏ đi, thoáng nét dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. "...phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu ấy. Tăng cường gấp đôi số lượng ám vệ bảo vệ bí mật xung quanh đây. Chuẩn bị sẵn sàng các tuyến đường rút lui an toàn nhất khỏi Lạc Dương Trấn phòng khi có biến cố. Trong chuyến hành trình quay về kinh thành sắp tới, cậu ấy phải luôn ở trong tầm mắt của ta."

------------------------------------------------------------

Trong khi đó, ở dưới nhà, Zhong Chenle sau khi trút giận bằng việc bỏ đi đã nhanh chóng bị cuốn vào không khí vui vẻ, ấm áp và sự nhiệt tình của những người dân tốt bụng ở Lạc Dương Trấn. Cậu được các bà, các dì trong trấn kéo vào nhà ngồi chơi, mời ăn đủ loại bánh trái đặc sản thơm ngon, uống trà sen thơm ngát, và tất nhiên là không ngừng hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới đất về Jisung. Cậu cũng không hề khách sáo, nhiệt tình phụ giúp họ vài việc lặt vặt trong nhà như nhặt rau, quét sân, chơi đùa với mấy đứa trẻ con trong xóm.

Trong lúc trò chuyện rôm rả, mọi người lại không ngớt lời ca ngợi và bày tỏ lòng biết ơn đối với Jisung. Họ kể vanh vách về việc chàng đã âm thầm giúp đỡ họ vay vốn từ ngân hiệu tư nhân của chàng để mở rộng kinh doanh như thế nào, đã cho con em họ cơ hội được đến trường học chữ miễn phí ra sao, đã cho người xây dựng lại hệ thống đê điều vững chắc để chống chọi với lũ lụt hàng năm như thế nào. Họ nói rằng, chính nhờ có tấm lòng nhân hậu, tài năng và sự quan tâm của chàng và cả Đại tướng quân Mark Lee, mà cái trấn Lạc Dương vốn nghèo khó, hẻo lánh này mới có thể thay da đổi thịt, trở nên trù phú, ấm no và sầm uất được như ngày hôm nay. Họ tin tưởng một cách tuyệt đối rằng, chàng chính là bậc minh quân mà họ hằng mong đợi, người sẽ mang lại một tương lai tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn cho cả đất nước này.

Nghe những lời kể chân thật, xuất phát từ tận đáy lòng của người dân, Chenle càng thêm hiểu và ngưỡng mộ Jisung sâu sắc. Chàng không chỉ là một vị hoàng tử cao quý sống trong nhung lụa, mà còn là một người thực sự có tài năng, có tấm lòng nhân hậu, bao dung và luôn hết lòng vì dân chúng, vì xã tắc. Hình ảnh của chàng trong lòng cậu lại càng thêm phần rực rỡ, cao đẹp và đáng trân trọng hơn gấp bội.

Đang trò chuyện vui vẻ, một bà lão tóc bạc trắng, gương mặt phúc hậu ngồi bên cạnh bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chenle, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến và có chút gì đó thấu hiểu sâu sắc. "Chàng trai trẻ à," bà khẽ nói, giọng ấm áp như nắng mùa xuân. "Lâu lắm rồi lão mới thấy trong ánh mắt của Jisung công tử nhà ta có lại tình yêu và sự ấm áp dịu dàng đến như vậy khi nhìn cháu đó. Thằng bé nó thực sự... thực sự rất trân trọng cháu, coi cháu là bảo vật đó." Bà ngừng lại một chút, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, rồi nói tiếp như một lời thì thầm tiên tri. "Thằng bé đó số mệnh đã định sẵn là cả đời phải gánh vác trọng trách nặng nề vì dân vì nước, tâm tư lúc nào cũng nặng trĩu lo toan. Mong rằng sau này, cháu sẽ là bến đỗ bình yên, là ngọn lửa ấm áp có thể ở bên cạnh vỗ về, sưởi ấm cho trái tim cô đơn của nó."

Lời nói chân thành của bà lão khiến Chenle sững sờ, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, hai má bất giác nóng bừng lên. Jisung... thực sự trân trọng cậu nhiều đến như vậy sao? Cậu... có thể trở thành bến đỗ bình yên cho chàng ư?

Đúng lúc tâm trí Chenle đang rối bời với những cảm xúc ngọt ngào nhưng đầy hoang mang đó, thì ánh mắt cậu vô tình lướt qua khung cửa sổ đang mở rộng của căn nhà đối diện bên kia đường.

Ở ngoài hiên của căn nhà đối diện, dưới ánh nắng chiều vàng nhạt đang dần tắt, có một bóng dáng cao lớn, quen thuộc đến lạ, đang đứng đó, quay lưng về phía cậu. Thân hình rắn rỏi, vững chãi trong bộ thường phục màu đen đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất uy quyền, bức người trời sinh. Dù tư thế đứng có vẻ hơi chật vật, không được tự nhiên như thường lệ, nhưng tấm lưng ấy vẫn thẳng tắp, kiên cường như một ngọn núi. Và trên ngực áo người đó, nơi trái tim đang đập, vẫn còn cài một chiếc túi gấm nhỏ màu xanh nhạt đã hơi sờn cũ - chiếc túi bình an mà Haechan đã tự tay làm và luôn bắt hắn phải mang theo bên mình như một lá bùa hộ mệnh...

Không thể nhầm lẫn được! Đó là... Mark Lee! Đại tướng quân Mark Lee!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me