TruyenFull.Me

Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co

Lá thư ngắn ngủi, nhuốm máu nhưng lại chứa đựng nét chữ quen thuộc và những lời trấn an ấm áp của Mark Lee giống như một liều thuốc tinh thần quý giá, giúp Haechan tạm thời vực dậy khỏi vực thẳm tuyệt vọng sau đêm kinh hoàng tại Đông cung. Cậu không còn cảm thấy hoàn toàn đơn độc và bất lực nữa. Ít nhất thì Mark vẫn còn sống, hắn biết cậu đang gặp nguy hiểm và hắn đang trên đường trở về. Niềm tin và hy vọng, dù mong manh, đã được thắp lại.

Nhưng ngọn lửa hy vọng đó lại phải đối mặt với những cơn gió lạnh lẽo, tàn độc thổi đến từ Đông cung hàng ngày. Thái tử dường như vẫn chưa buông tha cho cậu. Dù có vẻ dạo gần đây hắn ta đang vô cùng bận rộn với những mưu đồ chính trị nào đó, sắc mặt thường xuyên cau có, tâm trạng thất thường, nhưng thú vui tiêu khiển bệnh hoạn là hành hạ "con chim hoàng yến" Haechan thì dường như vẫn không thay đổi.

Hầu như cách ngày, Haechan lại bị triệu vào Đông cung. Vẫn là những buổi hát mua vui kéo dài hàng giờ đồng hồ. Cậu phải cố gắng cất lên những khúc hát du dương, sầu thảm theo yêu cầu của Thái tử, mặc cho cổ họng vẫn còn đau rát sau lần bị ép hát đến khản đặc trước đó. Giọng hát trong trẻo như mật ngọt của cậu giờ đây đã nhuốm màu khàn đục, yếu ớt, nghe càng thêm phần bi thương, ai oán.

Thái tử dạo này có vẻ mất tập trung hơn hẳn. Hắn thường ngồi trên ghế chủ tọa, tay mân mê chén rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc cau có quát mắng đám thuộc hạ đang báo cáo việc gì đó. Hắn không còn tỏ ra quá hứng thú với việc trêu chọc, nhục mạ Haechan như trước, nhưng sự hiện diện của hắn, cái không khí căng thẳng, áp bức trong Đông cung vẫn khiến Haechan cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.

Tuy nhiên, chính sự lơ đãng và bận rộn của Thái tử lại vô tình tạo cơ hội cho Haechan. Với quyết tâm phải làm gì đó để giúp Mark, để không trở thành kẻ vô dụng chỉ biết chờ đợi, cậu bắt đầu bí mật thu thập thông tin ngay trong hang cọp. Vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, cam chịu khi phải hát, nhưng đôi tai và ánh mắt cậu lại hoạt động hết công suất, cố gắng ghi nhớ từng lời nói, từng hành động của Thái tử và đám thuộc hạ thân tín của hắn.

Cậu nghe loáng thoáng được những cuộc tranh cãi đầy căng thẳng giữa Thái tử và các sứ thần ngoại vực. Hình như đám đồng minh ngoại bang mà hắn cấu kết đang bắt đầu đưa ra những yêu sách quá đáng hơn. Chúng không chỉ muốn vàng bạc châu báu, mà còn đòi hỏi những quyền lợi chính trị và lãnh thổ. "Mảnh đất phía Bắc màu mỡ đó... nhất định phải thuộc về chúng ta!" một tên sứ thần giọng điệu ngạo mạn nói trong một lần Thái tử tức giận ném vỡ cả chén trà. "Hoàng thượng tương lai cũng nên thể hiện thành ý bằng cách đưa người của chúng tôi vào nắm giữ các chức vụ quan trọng trong triều đình và quân đội chứ nhỉ?"

Tim Haechan đập thình thịch khi nghe những lời đó. Mảnh đất phía Bắc? Đó chẳng phải là nơi Mark đang trấn giữ sao? Cài cắm người vào triều đình và quân đội? Âm mưu này quá rõ ràng và nguy hiểm! Thái tử đang định bán nước cầu vinh, dùng lãnh thổ và chủ quyền quốc gia để đổi lấy sự ủng hộ cho ngôi vị của hắn!

Một nỗi căm phẫn và lo lắng dâng lên trong lòng Haechan. Cậu biết mình phải làm gì đó. Cậu phải tìm cách ghi lại những thông tin này, tìm cách báo cho Mark hoặc những người trung thành còn lại biết.

Thế là, bất chấp nguy hiểm, Haechan bắt đầu hành động một cách âm thầm và liều lĩnh. Lợi dụng những lúc Thái tử mất tập trung hoặc rời khỏi phòng để xử lý việc khác, cậu cố gắng liếc nhanh qua những công văn, thư từ để trên bàn, ghi nhớ những cái tên, những địa danh, những con số quan trọng. Thậm chí có lần, cậu còn cả gan dùng một mẩu than nhỏ giấu trong tay áo, tốc ký lại vài dòng chữ then chốt lên một mảnh giấy ăn vụng được khi đang phải rót trà.

Việc này cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, bị Thái tử hay đám tay chân của hắn phát hiện, cậu chắc chắn sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhưng nghĩ đến Mark, nghĩ đến sự an nguy của cả vương triều này, cậu lại cắn răng tiếp tục.

Sự căng thẳng và áp lực khiến Haechan ngày càng gầy yếu, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định. Tuy nhiên, sự thay đổi trong thái độ của cậu, dù rất nhỏ, cũng không qua được mắt Thái tử. Dù bận rộn, nhưng sự nhạy cảm và đa nghi của kẻ làm chính trị khiến hắn nhận ra có điều gì đó không ổn ở con chim hoàng yến này. Nó không còn chỉ biết sợ hãi và phục tùng nữa, mà trong ánh mắt đôi khi lại lóe lên sự kiên định và cả sự căm ghét ngấm ngầm.

Điều đó khiến Thái tử càng thêm phần tức giận và cáu kỉnh. Hắn trút giận lên Haechan nhiều hơn. Những lời mắng mỏ, sỉ nhục trở nên cay độc hơn. Hắn bắt cậu hát những bài hát khó hơn, yêu cầu cao hơn, chỉ cần một nốt lạc điệu là hắn sẵn sàng ném đồ đạc về phía cậu. Có lần, một chiếc chặn giấy bằng ngọc nặng trịch đã bay sượt qua thái dương Haechan, để lại một vết rách khá sâu, máu chảy ròng ròng xuống má cậu. Haechan đau đến tối sầm mặt mũi, nhưng vẫn phải cố gắng nén lại tiếng kêu, quỳ xuống tạ tội, mặc cho máu tươi hòa cùng nước mắt lăn dài. Cậu biết, càng tỏ ra yếu đuối, càng khiến kẻ ác độc này thêm phần khoái trá. Cậu phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, vì mục tiêu lớn hơn.

--------------------------------------------------

Một buổi chiều muộn, sau khi kết thúc buổi "hầu hát" đầy mệt mỏi và căng thẳng tại Đông cung, Haechan lê bước về phủ Tổng lĩnh. Đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng vì vết thương hôm trước, cổ họng thì đau rát không nói nên lời. Cậu chỉ muốn mau chóng trở về căn phòng của Mark, nơi duy nhất cậu cảm thấy an toàn, để được nghỉ ngơi và xem lại những thông tin quý giá vừa mới ghi nhớ được.

Khi đi ngang qua khu vườn thượng uyển gần cổng chính của phủ Tổng lĩnh, cậu bất ngờ đụng phải một đoàn người đang đi tới. Đi đầu là một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, quý phái, theo sau là mấy nha hoàn, ma ma. Vị phu nhân đó trông khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt tuy đã có dấu vết của thời gian nhưng vẫn giữ được nét thanh tú, quý phái. Và điều khiến Haechan sững sờ nhất là, ngũ quan của bà ấy lại có nét hao hao giống Mark Lee một cách kỳ lạ, đặc biệt là đôi mày kiếm và ánh mắt có phần nghiêm nghị kia.

Không lẽ... đây là mẫu thân của Mark công tử? Vị phu nhân mà cậu từng nghe loáng thoáng người hầu trong phủ nhắc đến với sự kính trọng và cả chút e dè?

Tim Haechan đập loạn xạ. Cậu cảm thấy một sự tủi hổ và mặc cảm xâm chiếm tâm hồn. Nhìn lại bộ dạng của mình lúc này: y phục tuy là lụa là nhưng đã hơi xộc xệch sau buổi hầu hạ ở Đông cung, gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi và thiếu ngủ, trên trán còn dán một miếng băng nhỏ che đi vết thương... Cậu làm sao dám đối mặt với mẫu thân của Mark trong tình trạng này? Lại còn vừa từ Đông cung của Thái tử trở về nữa chứ!

Cậu vội vàng cúi gằm mặt xuống, nép người vào sát mép đường, định bụng sẽ hành lễ thật nhanh rồi tìm cách lẩn đi ngay lập tức.

Nhưng thật không may, vị phu nhân kia dường như lại chú ý đến cậu. Có lẽ vì thấy bộ dạng khác thường của cậu, hoặc đơn giản chỉ là thấy một thiếu niên xinh xắn đứng một mình ở đây nên muốn hỏi han đôi lời.

"Vị tiểu công tử này," bà cất giọng, giọng nói trầm ấm, ôn hòa nhưng vẫn mang theo uy nghiêm của một mệnh phụ phu nhân. "Sao lại đứng một mình ở đây? Trông sắc mặt ngươi không được tốt lắm, có phải bị bệnh ở đâu không?"

Haechan giật mình, không ngờ lại bị gọi lại. Cậu càng cúi đầu thấp hơn, giọng khàn đặc lí nhí đáp: "Dạ... bẩm phu nhân... tiểu nhân... tiểu nhân không sao ạ. Chỉ là hơi mệt một chút thôi." Cậu cố tình nói giọng nhỏ và khàn đi, hy vọng bà sẽ không nhận ra điều gì bất thường.

Nhưng Lee phu nhân dường như lại không có ý định rời đi ngay. Bà nhìn Haechan một lượt, ánh mắt có chút dò xét nhưng cũng không hề ác ý. Có lẽ vì tâm trạng đang không tốt, hoặc vì thấy thiếu niên trước mặt trông cũng thuận mắt, bà khẽ thở dài một tiếng rồi bắt đầu tâm sự, như thể đang nói chuyện với một người quen biết đã lâu.

"Haizz, tuổi trẻ các ngươi thật tốt, còn có lúc thấy mệt mỏi. Chứ như ta đây, đến tuổi này rồi, chỉ toàn những chuyện phiền lòng thôi." Bà lại thở dài. "Phiền lòng nhất vẫn là chuyện của nhi tử nhà ta, Mark tướng quân đó. Ngươi có biết nó không?"

Tim Haechan như ngừng đập. Bà ấy đang nói về Mark? Cậu chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa, không dám đáp lời.

"Thằng bé đó," Lee phu nhân tiếp tục, giọng điệu vừa tự hào lại vừa trách móc. "Tài giỏi thì có thừa, việc quân việc nước đều một tay gánh vác, ai ai cũng nể phục. Nhưng mà cái tính tình thì lại lạnh lùng, khô khan như tảng đá vậy! Chuyện chung thân đại sự thì cứ thờ ơ, chẳng chịu để tâm gì cả. Ta làm thân mẫu đây sốt ruột hết cả gan ruột!"

Bà dừng lại một chút, rồi nói tiếp với giọng đầy hy vọng: "Ta thực ra đã chấm Lệ tần tiểu thư, con gái của Lễ bộ Thượng thư từ lâu rồi. Con bé vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại môn đăng hộ đối, gia đình hai bên cũng có giao hảo từ trước khi chúng còn nhỏ. Lệ tần nó cũng có ý với thằng Mark nhà ta từ lâu rồi. Hai đứa nó mà thành đôi thì đúng là trời sinh một cặp! Lại còn có thể sớm cho ta một đứa cháu nội bụ bẫm mà ta hằng mong ngóng nữa chứ..."

Từng lời, từng chữ của Lee phu nhân như những mũi kim vô hình đâm vào trái tim của Haechan. Lệ tần tiểu thư... Xứng đôi vừa lứa... Cháu nội... Những khái niệm đó thật xa vời, nhưng cũng thật cay đắng đối với cậu. Đúng vậy, đó mới là tương lai mà một người như Mark Lee xứng đáng có được. Một người vợ hiền thục, môn đăng hộ đối, một gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn. Còn cậu? Cậu là cái gì chứ? Cậu chỉ là một kẻ ngoại lai, một nam sủng không rõ lai lịch, một kẻ đã bị vấy bẩn... Cậu lấy tư cách gì để mơ tưởng đến việc xen vào cuộc sống hoàn hảo đó? Một cảm giác chua xót, tự ti đến cùng cực dâng lên trong lòng, khiến cậu cứng họng, không thốt nên lời, chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.

Thấy Haechan im lặng, Lee phu nhân tưởng cậu đang lắng nghe, lại thở dài nói tiếp, giọng có chút không hài lòng: "Ấy thế mà dạo này không hiểu sao, ta lại nghe người ta đồn thổi hắn đang quan tâm đặc biệt đến một tên nam sủng mới trong phủ. Chẳng biết là ăn phải bùa mê thuốc lú gì nữa! Đúng là hồ đồ!" Bà lắc đầu ngao ngán. "Nam sủng thì nam sủng, chơi bời qua đường thì được, chứ làm sao có thể so sánh với chính thê được? Phu nhân chính thất trong nhà không thể không có! Mấy cái thứ đó," bà hạ giọng, tỏ vẻ khinh miệt, "chung quy cũng chỉ là thú vui nhất thời mà thôi, qua cơn mê rồi cũng sẽ bị vứt bỏ..."

Thú vui nhất thời... Vứt bỏ...

Hai cụm từ đó như tiếng sét đánh ngang tai Haechan. Tai cậu ù đi, không còn nghe thấy gì nữa. Cả thế giới xung quanh như sụp đổ. Cậu cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, khó thở. Bàn tay cậu siết chặt lại đến mức móng tay đâm vào da thịt chảy máu mà không hề hay biết.

Đúng vậy! Thì ra trong mắt người đời, trong mắt cả mẫu thân của Mark Lee, cậu cũng chỉ là như vậy thôi sao? Một món đồ chơi, một thú vui nhất thời? Mọi sự quan tâm, bảo vệ trước đây, có lẽ chỉ là sự hứng thú thoáng qua của Mark mà thôi? Rồi đến lúc nào đó, khi hắn chán rồi, hoặc khi hắn tìm được người phù hợp hơn như Lệ tần tiểu thư, cậu cũng sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc?

Cậu nhớ lại lời Thái tử nói: "Không thèm chơi lại đồ ăn thừa của Mark Lee..." Có lẽ nào... có lẽ nào đó mới là sự thật? Cậu chỉ là một món đồ thừa, một kẻ bị người ta chà đạp, vấy bẩn? Cậu hoàn toàn không xứng đáng với Mark Lee, không xứng đáng với sự quan tâm mà hắn đã dành cho cậu. Cậu không là gì cả! Cậu chỉ là một kẻ bất đắc dĩ bị kéo vào cuộc đời của hắn mà thôi!

Những suy nghĩ đó như một cơn lũ cuốn phăng đi mọi hy vọng, mọi chút ấm áp cuối cùng vừa được nhen nhóm bởi lá thư của Mark. Cậu cảm thấy mình thật bẩn thỉu, thật nhơ nhớp, thật đáng ghê tởm. Cậu không còn mặt mũi nào để đối diện với Mark nữa.

Lee phu nhân, sau khi đã trút bầu tâm sự, dường như cũng nhận ra mình đã nói hơi nhiều với một người lạ, lại thêm có việc gấp cần đi, liền vội vàng cáo lỗi rồi cùng đám nha hoàn rời đi, bỏ lại Haechan một mình đứng đó như trời trồng giữa khu vườn tịch mịch.

Cậu đứng đó rất lâu, bất động, mặc cho vết thương trên trán lại bắt đầu rỉ máu, mặc cho cổ họng đau rát không nói nên lời. Nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi, nhưng lần này không phải vì sợ hãi hay đau đớn thể xác, mà là vì một nỗi đau còn sâu sắc hơn gấp bội – nỗi đau của sự tự ti, của sự tuyệt vọng, của việc nhận ra mình hoàn toàn không có chỗ đứng trong thế giới này, trong trái tim của người mà mình tâm niệm.

Cậu lê bước chân nặng trĩu trở về phủ Tổng lĩnh, về căn phòng của Mark. Cậu không còn khóc lóc hay cào cấu bản thân nữa. Cậu chỉ ngồi lặng lẽ trong bóng tối, ôm chặt lấy lá thư của Mark – kỷ vật duy nhất còn sót lại minh chứng cho sự tồn tại của một chút ấm áp ngắn ngủi. Nhưng giờ đây, ngay cả những dòng chữ "Tin ta. Ngoan." cũng trở nên xa vời và mỉa mai đến lạ thường. Tin ư? Ngoan ư? Một kẻ bẩn thỉu, thấp hèn như cậu lấy tư cách gì để tin tưởng, để ngoan ngoãn chờ đợi một người ở trên trời cao như hắn?

Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, cũng bao trùm lấy cả tâm hồn đang vỡ nát của Haechan. Hy vọng vừa được thắp lên đã vội vàng bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Chỉ còn lại nỗi cô đơn, tuyệt vọng và một cảm giác trống rỗng đến cùng cực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me