TruyenFull.Me

Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co

Viên thuốc màu đen mang theo mùi thảo dược thanh mát tan dần trong miệng, vị đắng nhẹ ban đầu nhanh chóng được thay thế bởi một luồng khí ấm áp, dịu nhẹ lan tỏa khắp cơ thể đang rã rời của Haechan. Cơn sốt cao hầm hập dường như hạ xuống đôi chút, đầu óc đang quay cuồng trong cơn mê sảng cũng trở nên tỉnh táo hơn một cách lạ thường. Cơn đau rát từ những vết thương trên lưng và khắp người vẫn còn đó, nhưng đã bớt đi phần nào sự dữ dội, nhường chỗ cho một cảm giác mệt mỏi rã rời.

Haechan khó nhọc mở mắt, tầm nhìn vẫn còn hơi mờ ảo do cơn sốt và bóng tối trong phòng giam, nhưng cậu đã có thể nhìn rõ hơn bóng hình cao lớn đang đứng lặng lẽ trước mặt mình. Không phải lính canh, cũng không phải đám thuộc hạ mặt mày dữ tợn của Thái tử. Người này... khác hẳn.

Đó là một người đàn ông trung niên, có lẽ khoảng ngoài năm mươi, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, vững chãi. Ông ta vận một bộ trường bào màu xanh đậm bằng gấm thượng hạng, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, kín đáo. Mái tóc đã điểm hoa râm được búi gọn gàng bằng một chiếc trâm cài bằng ngọc đen. Gương mặt ông ta góc cạnh, nghiêm nghị, hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và cả những vết sẹo mờ cũ kỹ - dấu tích của những năm tháng chinh chiến nơi sa trường? Đôi mắt ông ta sâu thẳm, sắc bén như mắt diều hâu, nhìn thẳng vào Haechan với một sự bình tĩnh, thâm trầm khó dò. Và điều khiến Haechan kinh ngạc nhất là, ngũ quan của người đàn ông này... lại giống Mark Lee đến bảy, tám phần! Đặc biệt là đôi mày kiếm rậm và cái cách ông ta mím chặt môi khi đang suy tư. Chỉ khác là, khí chất của ông ta còn trầm ổn, uy nghiêm và mang một sức ép vô hình nặng nề hơn Mark rất nhiều. Đó là khí chất của một người đã từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, đã trải qua bao sóng gió, đã nhìn thấu hồng trần.

Haechan cố gắng chống tay ngồi dậy, muốn hành lễ theo phép tắc, nhưng cơn đau dữ dội từ lưng và bụng ập đến khiến cậu khuỵu xuống ngay lập tức, mặt nhăn lại vì đau đớn.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa phòng giam: "Lee lão gia, có cần thuộc hạ vào giúp không ạ?"

Lee lão gia?

Hai chữ đó như một luồng sét đánh thẳng vào tâm trí đang mơ màng của Haechan. Họ Lee? Lại có khí chất và dung mạo giống Mark đến vậy? Không lẽ... không lẽ đây chính là phụ thân của Mark Lee? Vị cựu Đại tướng quân huyền thoại, người đã cáo bệnh lui về từ nhiều năm trước nhưng uy danh vẫn còn vang dội khắp quân đội và triều đình?

Nhận thức này khiến mặt Haechan tái mét đi vì kinh sợ và cả sự... kính nể. Tại sao... tại sao một nhân vật tầm cỡ như vậy lại xuất hiện ở đây, trong cái phòng giam tăm tối, bẩn thỉu này? Lại còn... cho cậu uống thuốc?

Thấy vẻ mặt kinh hoàng và sự cố gắng gượng dậy đầy khó khăn của Haechan, Lee lão gia khẽ phất tay ra hiệu cho người thuộc hạ kia đứng yên. Ông ta vẫn đứng đó, đôi mắt sắc bén không rời khỏi Haechan, như muốn nhìn thấu tâm can cậu. Một lúc lâu sau, ông ta mới cất giọng, giọng nói trầm ấm, vững chãi nhưng lại mang một uy áp vô hình khiến người ta không dám thở mạnh:

"Cậu chắc hẳn là Haechan?"

Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Ông ta biết rõ cậu là ai.

Haechan nuốt nước bọt khan, cố gắng nén lại sự run rẩy trong giọng nói, lí nhí đáp: "Dạ... vâng... tiện nhân... chính là Haechan." Cậu không dám xưng "tôi", chỉ có thể dùng cách xưng hô thấp kém nhất.

Lee lão gia khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không thay đổi. Ông ta im lặng quan sát cậu thêm một lúc nữa, nhìn bộ dạng tả tơi, thương tích đầy mình nhưng ánh mắt vẫn cố tỏ ra quật cường của thiếu niên trước mặt. Rồi ông ta mới chậm rãi nói tiếp:

"Cậu đã vất vả... vì Mark rồi." Giọng ông ta không hề có ý trách móc, chỉ là một sự thừa nhận khách quan, nhưng lại khiến Haechan cảm thấy sống mũi cay cay. "Ta rất biết ơn vì những gì cậu đã làm cho nó." Ông ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Xem như ta nợ cậu một ân tình. Ta sẽ trả ơn."

Haechan ngẩng lên nhìn ông ta, có chút không hiểu. Trả ơn?

"Nhưng..." Ánh mắt Lee lão gia trở nên sâu thẳm hơn. "Đại nạn sắp đến rồi. Thế gian này sắp sửa đại loạn. Một thiếu niên yếu đuối như cậu, lại không rõ lai lịch, ta không chắc ngươi có thể chịu đựng và sống sót được qua cơn sóng gió này hay không." Ông ta nhìn thẳng vào mắt Haechan. "Ta sẽ mở cho cậu một con đường sống. Đưa cậu rời khỏi kinh thành thị phi này, đến một nơi yên bình, không ai biết đến. Sẽ không còn ai làm phiền cậu, không còn ai tra tấn cậu nữa. Cậu thấy sao?"

Lời đề nghị của Lee lão gia như một chiếc phao cứu sinh được ném xuống đúng lúc Haechan đang chới với giữa biển sâu tuyệt vọng. Rời khỏi đây? Sống một cuộc đời yên bình? Không còn tra tấn, không còn sợ hãi? Đó chẳng phải là điều cậu hằng ao ước sao? Chỉ cần gật đầu, cậu có thể thoát khỏi địa ngục trần gian này, có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, an toàn và tự do. Một sự cám dỗ quá lớn!

Trong một thoáng, hình ảnh về một cuộc sống bình yên nơi thôn dã, không còn lo âu, không còn nguy hiểm hiện lên trong tâm trí Haechan. Cậu có thể quên đi quá khứ, quên đi Mark, quên đi tất cả...

Nhưng rồi, hình ảnh Mark Lee nơi biên ải xa xôi, hình ảnh hắn bị thương, hình ảnh lá thư nhuốm máu với dòng chữ "Tin ta. Ngoan." lại hiện về rõ mồn một. Cậu đã hứa sẽ chờ hắn, sẽ tin tưởng hắn. Cậu đã liều mạng gửi đi những bằng chứng kia để cứu hắn. Làm sao cậu có thể bỏ đi vào lúc này? Làm sao cậu có thể ích kỷ chọn lấy sự bình yên cho riêng mình mà bỏ mặc hắn đang đối mặt với hiểm nguy? Làm sao cậu có thể sống thanh thản khi biết rằng mình đã hèn nhát trốn chạy?

Không! Cậu không thể làm vậy!

Haechan hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cơn đau thể xác và cả sự giằng xé trong lòng. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lee lão gia, ánh mắt tuy còn yếu ớt nhưng lại tràn đầy sự kiên định không thể lay chuyển.

"Đa tạ... ý tốt và lòng thương của lão gia," cậu nói, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng. "Con đường sống mà lão gia ban cho thực sự rất quý giá. Nhưng..." Cậu lắc đầu một cách dứt khoát. "...tiện nhân không thể nhận."

Lee lão gia hơi nhướng mày, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Dường như ông ta đã đoán trước được câu trả lời này.

"Tại sao?" Ông ta hỏi, giọng vẫn bình thản.

"Bởi vì," Haechan nhìn thẳng vào mắt ông, nói từng chữ một. "Tiện nhân sống... là người của Mark tướng quân. Chết... cũng là ma của Mark tướng quân." Lời tuyên thệ tuy dùng thân phận thấp kém nhưng lại mang một sự trung thành tuyệt đối, một sự gắn bó sâu sắc vượt lên trên cả tình cảm chủ tớ thông thường. "Đã... đã cùng ngài ấy trải qua những chuyện như vậy, đã đến bước đường này rồi... nếu tiện nhân lại vì sợ hãi khổ cực mà trốn chạy một mình... thì sau này, tiện nhân sẽ không còn mặt mũi nào để gặp lại ngài ấy nữa."

Cậu cúi đầu xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng lại vô cùng chân thành. "Tiện nhân... vốn dĩ không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Chính Đại tướng quân là người đã cưu mang tiện nhân, cho tiện nhân một mái nhà, một sự bảo vệ. Ân tình đó, tiện nhân không thể nào quên. Một lòng tiện nhân chỉ muốn được ở lại đây, phò tá ngài ấy, dù chỉ là làm những việc nhỏ bé nhất. Chỉ cần được nhìn thấy ngài ấy bình an trở về, nhìn thấy ngài ấy hạnh phúc... thì tiện nhân có phải chịu thêm bao nhiêu khổ cực nữa cũng cam lòng. Xin lão gia... hãy hiểu cho sự ngu muội và cố chấp này của tiện nhân."

Lee lão gia im lặng hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào Haechan như muốn đọc thấu tâm can cậu. Ông ta thấy được sự chân thành không hề giả tạo trong lời nói, thấy được sự kiên định bất khuất trong ánh mắt, thấy được cả tình cảm sâu nặng ẩn sau những lời lẽ khiêm nhường kia. Đây tuyệt đối không phải là lòng trung thành đơn thuần của một thuộc hạ, cũng không phải là sự dựa dẫm của một nam sủng tầm thường. Thứ tình cảm này phức tạp hơn, sâu sắc hơn, và cũng... nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ông ta đã gặp qua không biết bao nhiêu kẻ muốn tiếp cận Mark vì quyền lực, vì địa vị. Ông ta cũng đã từng nghe phu nhân của mình phàn nàn về sự mê muội của Mark đối với tên nam sủng này. Ban đầu, ông ta đến đây có lẽ cũng chỉ vì tò mò, muốn xem thử kẻ đã khiến con trai mình phải bận lòng là người như thế nào, và cũng có ý định sẽ "dọn dẹp" mối phiền phức này đi để Mark có thể tập trung vào đại sự. Nhưng sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, sau khi nhìn thấy sự kiên cường và lòng trung thành tuyệt đối của Haechan ngay cả trong hoàn cảnh hoạn nạn cùng cực, ông ta đã thay đổi suy nghĩ.

"Ngươi chắc chắn?" Ông ta hỏi lại một lần cuối cùng, như để xác nhận lại quyết định của Haechan.

Lần này, Haechan không còn cúi đầu nữa. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lee lão gia, một nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản nhưng cũng đầy quả quyết nở trên đôi môi tái nhợt, nứt nẻ. "Còn... phải hỏi sao ạ?"

Lee lão gia nhìn nụ cười đó, nhìn ánh mắt trong veo không chút sợ hãi hay toan tính đó. Ông ta khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Có lẽ, ông ta đã hiểu. Hiểu được sự lựa chọn của Haechan, và có lẽ, cũng hiểu được phần nào lý do tại sao đứa con trai lạnh lùng, kiêu ngạo của mình lại dành cho thiếu niên này một sự quan tâm đặc biệt đến vậy.

Ông ta quay người, lặng lẽ bước ra khỏi phòng giam. Nhưng ngay trước khi cánh cửa sắt đóng lại, ông ta dừng bước, quay đầu lại nhìn Haechan lần cuối, giọng nói khẽ như gió thoảng, nhưng đủ để Haechan có thể nghe thấy:

"Ta hiểu tại sao Mark lại thích ngươi như vậy rồi."

Nói rồi, ông ta cùng người thuộc hạ nhanh chóng biến mất vào bóng tối của hành lang nhà lao, để lại Haechan một mình trong căn phòng giam lạnh lẽo.

Haechan không nghe rõ câu nói cuối cùng của Lee lão gia. Cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của cậu. Đầu óc cậu quay cuồng, mắt hoa lên. Cậu chỉ kịp mỉm cười mãn nguyện một lần nữa vì đã giữ vững được lập trường của mình, rồi ý thức chìm dần vào bóng tối. Cậu ngất đi.

------------------------------------------

Trong khi đó, tại tư dinh của nhà họ Lee trong kinh thành. Lee lão gia vừa trở về từ Đại Lý Tự. Phu nhân của ông, người đã đi đi lại lại sốt ruột chờ đợi từ chiều, vội vàng chạy ra đón ở cổng.

"Thế nào rồi lão gia?" Bà ta vội hỏi, giọng đầy lo lắng xen lẫn chút bực bội. "Ông nói chuyện với tên nam sủng đó chưa? Nó có chịu đi không?"

Lee lão gia phất tay cho đám người hầu lui ra, rồi mới chậm rãi bước vào sảnh chính, ngồi xuống ghế, tự mình rót một chén trà nóng.

"Tôi biết lão gia thương thằng Mark, lo cho nó," Lee phu nhân tiếp tục cằn nhằn khi thấy chồng không đáp lời. "Nhưng chuyện nào phải ra chuyện đấy chứ! Tên Haechan đó lai lịch không rõ ràng, lại còn gây ra bao nhiêu thị phi, ảnh hưởng đến thanh danh của Mark nhà mình! Nam sủng thì chỉ là nam sủng thôi! Nay đại nạn sắp đến, giữ nó ở lại bên cạnh chỉ thêm vướng víu, thậm chí còn có thể trở thành điểm yếu để kẻ địch lợi dụng! Chúng ta cho nó một con đường sống yên ổn, rời xa nơi thị phi này, đó đã là quá tử tế, quá nhân từ với nó rồi! Nó mà còn không biết điều nữa thì..."

"Haechan..." Lee lão gia đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời phu nhân mình, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy trọng lượng. Ông dùng chính tên của cậu, chứ không phải cách gọi miệt thị "tên nam sủng đó". "...Nó rất kiên cường." Ông nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn xa xăm. "Ánh mắt trong sáng lạ thường, dù thân ở chốn bùn nhơ, lòng không hề có chút toan tính vụ lợi nào." Ông quay sang nhìn vợ mình. "Nó không phải là một nam sủng đơn thuần như bà nghĩ đâu. Nó không phải là kẻ mà chúng ta có thể tùy ý sắp đặt hay điều khiển được." Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp một câu khiến Lee phu nhân sững sờ. "Chuyện của Mark, nó và thằng bé đó... hãy để tự chúng nó quyết định đi."

Lee phu nhân trợn tròn mắt, không tin vào tai mình. "Lão gia! Ông nói cái gì vậy? Để tự nó quyết định? Ông không thấy thằng Mark nó vì tên tiểu tử đó mà trở nên thế nào sao? Lạnh lùng với cái Lệ Tần, bao nhiêu tiểu thư danh giá nó đều từ chối! Giờ lại còn dây dưa với một kẻ thân phận thấp kém như vậy! Ông lại còn nói thay cho nó?" Bà tức giận đến mức giọng nói cũng cao lên. "Phụ tử các người đúng là giống y như nhau! Cứ bị cái vẻ ngoài ngây thơ đó làm cho mờ mắt!"

Lee lão gia không hề nổi giận trước lời lẽ của vợ. Ông chỉ đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp lại: "Ta không nói tốt cho nó. Ta chỉ đang kể lại sự thật về nó mà thôi. Còn việc của Mark, nó đã lớn, đã là Đại tướng quân, tự nó biết phải làm gì. Chúng ta không nên can thiệp quá sâu."

Nói rồi, ông đứng dậy, không muốn tranh cãi thêm nữa, lặng lẽ đi về phía thư phòng của mình, để lại Lee phu nhân một mình đứng đó, vừa tức giận vì sự "nhu nhược" của chồng, lại vừa có chút gì đó hoang mang, suy nghĩ về lời nhận xét của ông đối với Haechan. Một kẻ kiên cường? Lòng không toan tính? Không phải nam sủng đơn thuần? Rốt cuộc thiếu niên đó là người như thế nào mà lại có thể khiến cả hai cha con nhà họ Lee phải bận tâm đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me