Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Tiếng "cốp... cốp..." đều đều, nhịp nhàng của rìu bổ vào gỗ ngày càng gần hơn, hòa cùng mùi khói bếp mộc mạc, dân dã len lỏi trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa. Đối với hai cái dạ dày đang biểu tình dữ dội vì đói của Haechan và Chenle lúc này, thì đó không khác gì tiếng nhạc trời, mùi sơn hào hải vị quyến rũ nhất thế gian. Bỏ qua cả mệt mỏi và đau nhức toàn thân, cả hai gần như bật dậy, mắt sáng rực như đèn pha ô tô, rón rén lần theo hướng phát ra âm thanh và mùi thơm mời gọi đó.Nấp mình sau một bụi cây rậm rạp còn đẫm nước mưa, hai cái đầu lấm lem bùn đất, tóc tai bù xù như tổ quạ, hồi hộp ra quan sát. Khung cảnh trước mắt khiến họ vừa mừng rỡ vừa có chút... thất vọng nhẹ. Không phải là một thôn làng trù phú hay một quán trọ ven đường như trong phim, mà chỉ là một khoảng đất trống khá nhỏ giữa rừng sâu. Trung tâm khoảng đất là một căn nhà gỗ trông khá đơn sơ, mái lợp bằng lá cây đã ngả màu nâu xám, tường gỗ có vẻ cũng đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng trông vẫn vững chãi che mưa che nắng. Khói trắng lượn lờ bốc lên từ một ống khói đơn giản cắm trên mái nhà – dấu hiệu rõ ràng của sự sống con người và ĐỒ ĂN NÓNG!Cách căn nhà không xa, một người đàn ông trung niên đang cần mẫn bổ củi. Thân hình ông ta rắn chắc, nước da rám nắng khỏe mạnh, bộ quần áo vải thô màu nâu tuy đã sờn cũ nhưng sạch sẽ. Từng nhát rìu bổ xuống mạnh mẽ, dứt khoát, tiếng gỗ nứt ra vang vọng cả một góc rừng. Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng, nhưng trông ông vẫn rất khỏe khoắn và tập trung vào công việc."Người! Người thật kìa mày ơi!" Chenle huých mạnh vào tay Haechan, giọng thì thào đầy phấn khích nhưng cũng không giấu được lo lắng. "Nhìn chú ấy khỏe ghê! Giờ sao? Ra gặp luôn không?"Haechan vội bịt miệng Chenle lại, kéo cậu thụt vào sau bụi cây. "Suỵt! Nhỏ cái miệng lại! Mày muốn người ta nghe thấy à?" Cậu liếc xéo thằng bạn. "Ra gặp luôn? Mày nhìn lại bộ dạng của hai đứa mình đi! Không giống ăn mày thì cũng giống trộm cướp rồi đó!"Cả hai cùng đưa mắt nhìn xuống bản thân. Quần áo vải thô được cấp lúc xuyên không thì nhàu nát, rách vài chỗ, lại còn lấm lem bùn đất sau mấy ngày vật lộn trong rừng. Mặt mũi thì bơ phờ, hốc hác vì đói và thiếu ngủ. Tóc tai thì thôi khỏi nói, mỗi đứa một kiểu như vừa bị điện giật. Đặc biệt nhất chính là đôi giày thể thao hàng hiệu dưới chân – thứ duy nhất còn sót lại từ thế kỷ 21 – giờ đây đã bám đầy bùn đất, trông vừa cũ kỹ vừa lạc lõng một cách khó tả giữa khung cảnh rừng núi hoang sơ này. Tổng thể đúng là một thảm họa thời trang xuyên không!"Ờ ha..." Chenle gãi đầu. "Trông thảm thật. Thế giờ tính sao? Cứ đứng đây nhìn chú ấy bổ củi đến tối à? Tao đói muốn gặm luôn cả cái bụi cây này rồi!" Cái bụng cậu lại bắt đầu réo lên những âm thanh ai oán."Thì tất nhiên là phải ra rồi, không thì chết đói à?" Haechan lườm. "Nhưng phải lựa lời mà nói, phải tỏ ra thật đáng thương, thật vô hại. Tuyệt đối không được để người ta nghi ngờ." Cậu hắng giọng, ra vẻ người lớn. "Để tao ra trước nói chuyện. Tao ăn nói khéo léo hơn mày.""Mày?" Chenle trợn mắt, nhìn Haechan từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. "Mày mà khéo á? Tao sợ mày mở miệng ra câu đầu tiên là người ta vác rìu rượt chạy tám hướng luôn đó!""Còn hơn mày!" Haechan gân cổ cãi. "Mày thì hay rồi, chưa gì đã đòi xông ra như thằng ngốc! Nhỡ người ta tưởng mình là thổ phỉ rồi cho một rìu thì sao?""Thế mày có kế hoạch gì hay hơn không?""Thì... thì cứ ra chào hỏi lễ phép, kể lể hoàn cảnh đáng thương, xin người ta chút đồ ăn nước uống..." Haechan ấp úng."Nghe sáo rỗng vãi!" Chenle bĩu môi. "Hay là mình giả làm tiên đồng lạc lối đi? Nói là ham chơi nên bị lạc khỏi đoàn tiên nữ?""Mày điên à?" Haechan cốc đầu Chenle một cái rõ đau. "Nhìn cái mặt mày với tao xem có giống tiên đồng chỗ nào không? Giống yêu quái thì có!"Hai đứa lại bắt đầu chí chóe, đấu khẩu ngay sau bụi cây, quên cả việc phải giữ im lặng. Đến khi thấy người đàn ông tiều phu dừng tay rìu, nghiêng đầu như đang lắng nghe gì đó, cả hai mới giật mình im bặt, tim đập thình thịch."Chết rồi! Hình như chú ấy nghe thấy rồi!" Chenle thì thầm hoảng hốt."Tại mày hết đó!" Haechan rít lên. "Giờ sao?"Không còn thời gian để tranh cãi nữa. Nếu đã bị phát hiện thì chi bằng đường hoàng bước ra. Nhưng ai sẽ là người ra trước? Sau một hồi lườm nguýt, đẩy đưa bằng mắt không phân thắng bại, Haechan chơi xấu, dùng hết sức đẩy mạnh Chenle một cái từ phía sau. "Thôi mày ra trước đi!""Ơ cái thằng quỷ này!!!" Chenle bị đẩy bất ngờ, mất thăng bằng lảo đảo bước ra khỏi bụi cây, suýt thì ngã chổng vó ngay trước mặt người đàn ông tiều phu.Nghe tiếng động mạnh và tiếng la hét thất thanh, người đàn ông giật mình quay hẳn người lại. Cây rìu trên tay ông vẫn nắm chặt, ánh mắt đầy cảnh giác và dò xét quét qua hai bóng người vừa xuất hiện một cách đầy bất ngờ và... khó coi.Chenle đứng hình mất mấy giây, mặt đỏ bừng vì ngượng và cả sợ. Cậu nuốt nước bọt khan, lắp ba lắp bắp, cố gắng nhớ lại mấy câu chào hỏi lễ phép mà bà ngoại hay dạy: "Ơ... ờ... dạ... dạ chào... chào bá bá... à không... chào đại thúc... à cũng không phải... chào... chào chú ạ?" Cậu gãi đầu gãi tai, trông ngố không thể tả.Người đàn ông nheo mắt lại, cái nhìn càng thêm phần cảnh giác. Ông đánh giá kỹ lưỡng hai đứa trẻ trước mặt từ đầu đến chân. Quần áo thì rách rưới kỳ lạ, mặt mũi thì lem luốc, nhưng trông không giống dân sơn tràng hay người tị nạn ông thường gặp. Đặc biệt là đôi "hài" dưới chân chúng, kiểu dáng vô cùng quái dị, chất liệu cũng không phải da hay vải thông thường. "Hai cậu là ai? Sao lại ở nơi rừng sâu núi thẳm này?" Giọng ông trầm và hơi khàn, mang theo sự nghi hoặc rõ rệt.Haechan thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy lên bên cạnh Chenle, cố gắng nở một nụ cười toe toét mà cậu nghĩ là thân thiện nhất. Cậu hít một hơi thật sâu, vận dụng hết vốn từ cổ trang ít ỏi học được qua phim ảnh, chắp hai tay lại, rồi cất giọng a dua: "Dạ... bẩm... bẩm lão bá bá tôn kính ạ! Chúng... chúng tiểu... à không... chúng tiểu nhân... cũng không phải... chúng tại hạ... à mà thôi... chúng con là hai huynh đệ đáng thương, vì ham chơi đuổi bướm bắt chuồn chuồn nên chẳng may bị lạc đường trong khu rừng thượng uyển... à nhầm... rừng thiêng nước độc này ạ!"Chenle đứng bên cạnh nghe mà mặt mày nhăn lại như ăn phải ớt. Trời ơi đất hỡi! Cái giọng điệu gì thế này? "Bẩm lão bá bá tôn kính"? "Rừng thượng uyển"? Thằng bạn cậu đúng là càng nói càng sai!"Mấy ngày nay chúng con lang thang trong rừng sâu," Haechan tiếp tục màn diễn sâu, cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, "bụng thì đói meo, chân thì mỏi rã rời, không tìm được lối ra, lại còn bị... bị sói... à không... bị muỗi đốt sưng cả người ạ! May mắn làm sao lại gặp được bá bá ở đây, trông phúc hậu như Phật sống hiện về! Cúi xin bá bá từ bi hỉ xả, rủ lòng thương cứu giúp hai kẻ khốn cùng này một bát cơm, một ngụm nước, chúng con xin đội ơn đội nghĩa ngàn đời ạ!" Cậu cố gắng cúi đầu thật thấp, nhưng cái lưng đau ê ẩm khiến cậu chỉ gập người được một nửa.Người đàn ông tiều phu nhìn hai đứa trẻ đang diễn trò trước mặt mình hồi lâu. Ông sống ở đây gần hết đời người, gặp đủ loại người, sao lại không nhận ra sự vụng về và có phần.. lố bịch trong lời nói và hành động của chúng. Nhưng nhìn bộ dạng đói lả, mệt mỏi thực sự của chúng, nhìn đôi mắt tuy có chút lém lỉnh nhưng cũng ánh lên vẻ hoang mang, sợ hãi chân thật, và đặc biệt là cái bụng đang réo lên ùng ục của thằng nhóc lắm mồm kia, sự cảnh giác trong lòng ông cũng dần dịu đi. Dù chúng có là ai, có nói dối hay không, thì chúng cũng chỉ là hai đứa trẻ đang gặp nạn.Ông thở dài một tiếng, cái tiếng thở dài nghe như đã thành thói quen của một người quen sống một mình. Ông chậm rãi đặt cây rìu xuống gốc cây gần đó. "Thôi được rồi, nói nhiều quá. Đói thì vào nhà đi. May cho các cậu là gặp ta đó.""Á! Dạ! Dạ vâng ạ! Chúng con cảm ơn bá bá nhiều lắm ạ!" Haechan và Chenle như bắt được vàng, mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên. Quên cả diễn vai đáng thương, cả hai líu ríu rối rít cảm ơn rồi lon ton chạy theo chân người đàn ông vào căn nhà gỗ nhỏ.---------------------------------------Bên trong căn nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp. Ngoài chiếc bàn gỗ nhỏ, vài cái ghế đẩu và một cái giường đơn sơ trải chiếu cói, thứ thu hút sự chú ý của Haechan và Chenle nhất chính là chiếc bếp lò đang cháy liu riu ở góc nhà. Ngọn lửa nhỏ nhảy múa, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, xua tan đi phần nào cái lạnh ẩm ướt sau cơn mưa. Và trên bếp lò đó, là một nồi đất nhỏ đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi thơm mộc mạc nhưng lại quyến rũ đến chết người đối với hai cái dạ dày đang rỗng tuếch của họ. Mùi cháo trắng! Đúng là mùi cháo trắng nấu bằng củi!Người đàn ông, sau khi vào nhà, cũng không hỏi han gì thêm, chỉ lẳng lặng đến bên bếp lò, dùng chiếc vá gỗ lớn múc ra hai bát cháo trắng đầy ụ, còn nóng hổi. Ông đặt hai bát cháo lên bàn. "Không có gì nhiều, chỉ có chút cháo trắng nấu với rau rừng thôi. Hai cậu ăn tạm cho ấm bụng đi." Ông tự giới thiệu mình họ Lưu, là một tiều phu sống một mình ở bìa rừng này đã nhiều năm nay."Dạ... dạ chúng cháu... à chúng con cảm ơn Lưu bá bá ạ!" Haechan và Chenle đồng thanh, giọng nói có phần run run vì xúc động và cả vì... đói. Cả hai vội vàng ngồi xuống ghế đẩu, đón lấy bát cháo như đón lấy bảo vật.Chẳng cần đợi mời thêm, họ cứ thế mà cắm đầu vào húp lấy húp để. Cháo nóng bỏng rẫy cả lưỡi, nhưng họ dường như không hề cảm thấy. Tiếng húp sùm sụp vang lên không ngớt. Đã mấy ngày rồi họ mới được ăn một bữa cơm nóng đúng nghĩa. Vị cháo trắng tuy đơn giản, không có thịt thà hay gia vị cầu kỳ, chỉ có chút vị ngọt thanh của gạo mới và vị đăng đắng, ngai ngái của loại rau rừng nào đó mà lão Lưu cho vào nấu cùng, nhưng trong hoàn cảnh này, đối với họ, nó lại ngon hơn bất cứ món sơn hào hải vị nào trên đời."Ngon... ngon quá bá bá ơi!" Chenle vừa húp vừa tấm tắc khen, miệng dính đầy cháo. "Cháo bá bá nấu là món ngon nhất con từng được ăn đó!"Haechan cũng gật gù lia lịa, dù mồm đang bận nhai nuốt. "Đúng đúng! Ngon hơn cả bào ngư vi cá nhà hàng năm sao luôn ạ!" Lão Lưu ngồi bên cạnh, nhìn hai đứa trẻ ăn uống có phần hơi mất lịch sự nhưng lại rất ngon lành, không khỏi bật cười khe khẽ. Nụ cười hiếm hoi làm gương mặt khắc khổ của lão trở nên hiền hậu hơn. Lão lại rót thêm cho mỗi đứa một bát nữa. "Cứ ăn từ từ thôi, không ai tranh của các cậu đâu. Hết lại múc thêm."Trong lúc hai đứa đang say sưa với bát cháo thứ hai, lão Lưu mới bắt đầu hỏi han kỹ hơn. Lão nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao đã bẩn nhưng vẫn còn nguyên hình dạng kỳ lạ dưới chân họ. "Đôi hài của hai cậu trông lạ quá nhỉ? Là mua ở đâu vậy?"Haechan và Chenle giật mình, suýt sặc cháo. Chết rồi! Quên mất chi tiết quan trọng này!"À... dạ... cái này..." Haechan lắp bắp, cố gắng bịa chuyện. "Là... là hài gia truyền của nhà chúng con ạ! Kiểu dáng hơi đặc biệt thôi ạ!""Gia truyền?" Lão Lưu nhíu mày, vẻ nghi hoặc lại hiện lên. "Ta sống gần hết đời người, đi cũng không ít nơi, mà chưa từng thấy loại hài nào như thế này."Thấy tình hình có vẻ căng, Haechan vội vàng lái sang chuyện khác, tranh thủ hỏi ngược lại để thu thập thông tin. "Dạ thưa bá bá, không biết... nơi này là đâu ạ? Chúng con đi lạc trong rừng mấy ngày nay, hoàn toàn mất phương hướng rồi."Lão Lưu gật gù. "Đây là khu rừng phía Bắc của quận Thông Châu. Ra khỏi bìa rừng này, đi thêm khoảng nửa ngày đường nữa là tới trấn nhỏ gần nhất.""Thông Châu?" Haechan và Chenle nhìn nhau, cái tên này nghe lạ hoắc. Chưa từng có trong sách lịch sử họ từng học."Dạ... vậy... quận Thông Châu này thuộc... triều đại nào ạ?" Haechan dè dặt hỏi tiếp. "Năm nay là năm bao nhiêu theo lịch của triều đình ạ?"Lão Lưu lắc đầu. "Triều đại nào thì ta cũng không rõ lắm. Ta ở trong rừng này ít khi ra ngoài, cũng không quan tâm chuyện vua quan lắm. Còn năm nay là năm nào thì... ta cũng chịu." Lão chỉ tay ra ngoài cửa sổ. "Ta chỉ biết nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây cỏ mà đoán mùa màng, thời tiết thôi."Câu trả lời của lão Lưu như một gáo nước lạnh dội vào Haechan và Chenle. Không rõ triều đại? Không rõ năm? Trời ơi! Họ không chỉ xuyên không, mà còn xuyên đến một thời đại hoàn toàn xa lạ, một nhánh lịch sử nào đó không hề tồn tại trong thế giới của họ! Hoặc tệ hơn, có khi nào họ xuyên vào một thế giới song song nào đó không? Mọi hy vọng về việc có thể dựa vào kiến thức lịch sử để tìm đường về nhà hoàn toàn sụp đổ. "Sao... sao thế được ạ?" Chenle lắp bắp, mặt tái đi. "Không có lịch sao ạ? Hay... hay ở đây có internet không ạ?""In... tơ... nét?" Lão Lưu ngơ ngác lặp lại. "Đó là cái gì? Có ăn được không?"Haechan vội huých tay Chenle một cái. "Không có gì đâu bá bá! Bạn con nó đói quá nên nói sảng ấy mà!" Cậu cười gượng, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.------------------------------------Ăn xong mấy bát cháo đầy ụ, cảm giác ấm áp và no đủ tạm thời khiến cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi ập đến. Nhưng Haechan và Chenle vẫn cố gắng tỏ ra hữu ích để báo đáp lòng tốt của lão Lưu."Bá bá nghỉ ngơi đi ạ, để chúng con phụ bá bá dọn dẹp!" Haechan nhanh nhảu nói."Đúng đó ạ! Để con rửa bát cho!" Chenle cũng xung phong.Lão Lưu xua tay. "Thôi không cần đâu. Có mấy cái bát ta rửa loáng cái là xong. Hai cậu cứ nghỉ ngơi đi cho lại sức."Nhưng Haechan và Chenle vẫn nhất quyết muốn giúp. Haechan giành lấy chồng bát dơ đòi rửa. Chenle thì nhìn thấy đống củi lão Lưu vừa bổ còn để ngoài sân, liền hùng hổ chạy ra đòi chẻ phụ.Kết quả là, Haechan trong lúc rửa bát đã làm rơi vỡ mất một cái bát sành cũ của lão Lưu. Còn Chenle thì loay hoay mãi mới nhấc nổi cây rìu lên, bổ được vài nhát thì suýt nữa bổ vào chân mình, khiến lão Lưu đang ngồi nghỉ trong nhà cũng phải giật mình chạy ra can ngăn."Thôi thôi! Ta xin hai cậu!" Lão Lưu lắc đầu ngao ngán. "Hai cậu vào nhà nghỉ ngơi cho ta nhờ! Cứ để việc đó ta làm."Haechan và Chenle mặt đỏ bừng vì ngượng, lí nhí xin lỗi rồi lủi thủi vào nhà. Xem ra ý định "báo đáp" đã hoàn toàn thất bại. Họ đúng là chỉ giỏi phá hoại!-----------------------------------------------"Hai cậu cứ men theo con suối này đi về hướng mặt trời lặn," lão vừa vẽ vừa chỉ dẫn. "Đi hết con suối sẽ thấy một cây cổ thụ lớn có buộc dải lụa đỏ, rẽ trái ở đó, đi thêm khoảng hai canh giờ nữa là tới được bìa rừng, nhìn thấy đường cái quan dẫn vào trấn. Nhớ là phải đi trước khi trời tối hẳn, ban đêm trong rừng này nguy hiểm lắm."Haechan và Chenle chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Họ cảm kích rối rít cảm ơn lão Lưu một lần nữa. Được ăn no, được nghỉ ngơi, lại được chỉ đường tận tình, đối với họ lúc này đã là một ân huệ quá lớn lao.Trước khi rời đi, Chenle còn quay lại, ngập ngừng hỏi: "Lưu bá bá, liệu... liệu sau này chúng con có thể quay lại thăm bá bá không ạ?"Lão Lưu nhìn cậu nhóc, rồi lại nhìn sang Haechan, khẽ mỉm cười hiền hậu. "Tùy duyên thôi. Núi rừng rộng lớn, gặp được nhau đã là duyên rồi. Cứ đi đường bình an là ta mừng rồi."Haechan và Chenle cúi đầu chào lão Lưu lần cuối rồi cùng nhau bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, men theo con suối bắt đầu cuộc hành trình mới. Thoát khỏi khu rừng rậm chỉ là bước đầu tiên. Phía trước họ là trấn nhỏ xa lạ, là một thế giới hoàn toàn khác biệt với những quy tắc và thử thách mà họ chưa từng biết đến. Làm sao để sống sót? Làm sao để tìm hiểu về thời đại này? Và quan trọng nhất, làm sao để tìm đường về nhà? Hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp vẫn còn lơ lửng trong đầu họ, nặng trĩu như mây đen trước cơn giông.Chenle quay sang thì thầm với Haechan: "Thấy chưa, tao đã bảo là có người tốt mà! Ít ra không chết đói trong rừng."Haechan gật đầu, nhưng lòng vẫn không thể nào yên tâm. "Ừ, may mắn gặp được Lưu bá bá. Nhưng ra khỏi đây rồi mới thực sự là thử thách đây này."Hai bóng người nhỏ bé, một cao một thấp, lại tiếp tục cuộc hành trình vô định
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me