Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
"PHÁ THÀNH!"Tiếng hô xung trận của Nhị hoàng tử Park Jisung, lạnh lùng nhưng vang vọng như sấm sét, xé toạc màn đêm tĩnh lặng đang cố gắng bao phủ lấy kinh thành đang ngủ say. Ngay lập tức, như một lời hiệu triệu tử thần, những tiếng nổ long trời lở đất đồng loạt vang lên từ bốn phía cổng thành – Đông, Tây, Nam, Bắc. Những cánh cửa gỗ lim kiên cố, vững chãi hàng trăm năm tuổi, biểu tượng cho sự bất khả xâm phạm của đế đô, bị sức mạnh hủy diệt của thuốc nổ và những cỗ công thành xa khổng lồ đánh bật tung, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh gỗ cháy đen bắn tung tóe trong không khí.Như một dòng thác thép hung hãn vừa phá vỡ con đê kiên cố, hàng vạn kỵ binh Hắc Vân Kỵ mặc giáp đen tuyền và Cấm vệ quân trung thành với chính nghĩa, dưới sự chỉ huy trực tiếp của Đại tướng quân Mark Lee và sự điều phối tài tình của Nhị hoàng tử Park Jisung, ầm ầm tràn vào thành như một cơn lũ đen không gì cản nổi. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường đá, tựa như sấm dậy đất bằng, làm rung chuyển cả nền móng kinh thành. Tiếng binh khí va chạm vào nhau loảng xoảng, chát chúa, tóe lửa trong đêm tối. Tiếng hò hét xung phong dậy đất, mang theo sát khí ngút trời và ý chí quyết tử, xé tan màn đêm yên tĩnh và sự bình yên giả tạo đã bao trùm kinh thành suốt những ngày qua trong sự sợ hãi và chờ đợi.Cùng lúc đó, trên những mái nhà cong cong của các dinh thự quyền quý, dọc theo những bức tường thành cao lớn, vô số bóng đen vận y phục dạ hành, nhanh nhẹn như linh miêu, khinh công thoăn thoắt lướt đi trong bóng tối mịt mùng. Đó là những đao phủ, cung thủ và ám vệ tinh nhuệ bậc nhất, thuộc mạng lưới tình báo dày đặc của Na Jaemin và lực lượng bí mật mà Lee gia đã dày công gây dựng suốt bao năm. Họ di chuyển lặng lẽ như những bóng ma, chiếm lĩnh những vị trí trọng yếu trên cao, hạ gục các chốt canh phòng của địch bằng những mũi tên tẩm độc hay những nhát dao chí mạng gọn gàng, chính xác, mở đường máu cho đại quân tiến sâu vào lòng địch tựa chốn không người.
————————————————
Trong điện Thái Hoà, nơi Thái tử đang cùng đám tâm phúc thân cận nhất và mấy vị sứ thần ngoại vực ngang nhiên mở tiệc ăn mừng chiến thắng sớm, tiếng nổ kinh thiên động địa và sự hỗn loạn cực độ từ bên ngoài vọng vào khiến tất cả đều sững sờ, chén rượu trên tay rơi loảng xoảng xuống nền điện lát vàng."Có chuyện quái gì đang xảy ra ở bên ngoài vậy?" Thái tử đứng bật dậy khỏi ngai vàng tạm thời, ly rượu bằng ngọc quý trên tay sóng sánh suýt đổ, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hoang mang.
Đúng lúc đó, một tên thái giám thân tín, mặt mày tái mét như không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, hơi thở hổn hển chạy vào, gần như là lăn từ ngoài cửa vào, quỳ rạp xuống nền điện lạnh lẽo, giọng nói run rẩy, lạc đi vì sợ hãi tột độ: "Bẩm... bẩm Điện hạ! Không xong rồi! Đại sự không ổn rồi! Cổng thành... cả bốn phía cổng thành đều đã bị phá tan tành rồi ạ! Quân... quân phản loạn của Đại tướng quân Mark Lee và... và cả Nhị hoàng tử Park Jisung... đang như vũ bão đánh thẳng vào thành rồi ạ!""Cái gì?" Thái tử trợn trừng mắt kinh hoàng. Mark Lee? Park Jisung? Sao có thể như vậy được? Chẳng phải Mark Lee đã bị thương nặng đến mức thập tử nhất sinh, tung tích không rõ ở biên ải xa xôi sao? Chẳng phải Park Jisung đã biến mất không dấu vết sau vụ cháy Thiên lao, có lẽ đã bị thiêu thành tro bụi rồi sao? Sao chúng lại có thể xuất hiện ở đây vào đúng thời khắc then chốt này? Lại còn dẫn theo cả một đội quân tinh nhuệ, hùng hậu và đáng sợ đến vậy?Sự tự mãn, đắc thắng ban nãy lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tâm trí Thái tử. Nhưng hắn dù sao cũng là kẻ đã lăn lộn, tranh đấu trong cuộc chiến vương quyền tàn khốc này suốt bao nhiêu năm, hắn không thể dễ dàng gục ngã như vậy. Hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại tinh thần đang rối loạn. Thực ra, hắn đã phần nào lường trước được rằng Mark Lee và Park Jisung, hai cái gai nhức nhối nhất trong mắt hắn, sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt hoàn toàn như vậy. Nên hắn cũng đã sớm có những sự chuẩn bị để đối phó với tình huống xấu nhất."TRUYỀN LỆNH!!!" Hắn nghiến chặt răng, gầm lên một tiếng đầy giận dữ, cố gắng lấy lại chút uy nghiêm cuối cùng của một kẻ sắp làm vua. "Lập tức đóng chặt tất cả các cổng của hoàng cung! Hạ lệnh giới nghiêm toàn bộ! Cấm vệ quân trung thành lập tức vào vị trí chiến đấu! Cho tất cả cung thủ thiện xạ nhất lên chiếm lĩnh các vị trí trên tường thành! Chuẩn bị dầu sôi, đá tảng, thuốc nổ! Tuyệt đối không được để cho bất cứ tên phản tặc nào lọt được vào nửa bước trong hoàng cung!" Hắn quay ngoắt sang đám quân sư ngoại vực đang tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tính toán. "Các vị quân sư, phiền các vị lập tức điều động binh lực tinh nhuệ của các vị đến hỗ trợ! Chỉ cần chúng ta giữ vững được hoàng cung này, đợi đến khi Hoàng thượng băng hà, ta chính thức đăng cơ lên ngôi báu, chắc chắn sẽ không bạc đãi công lao của các vị!"Vị quân sư ngoại vực và đám thuộc hạ của hắn nhìn nhau đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên sự xảo quyệt. Nhưng chúng vẫn giả vờ cung kính tuân lệnh, nhanh chóng rời khỏi điện Thái Hòa để đi "điều binh" theo lời Thái tử. Bên cạnh đó, vị Vu thuật sư già nua, bí ẩn vẫn ngồi im lặng trong góc tối từ đầu đến cuối, đôi mắt đục mờ khẽ nhắm lại như đang nhập định, miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ cổ xưa, khó hiểu. Ông ta biết rõ, thời khắc quyết định vận mệnh đã thực sự đến rồi. Ông ta khẽ đưa mắt ra hiệu cho tên quân sư trước khi hắn rời đi: "Nhớ kỹ kế hoạch đã định. Mọi việc phải thật cẩn thận, không được sai sót."Thái tử nhìn theo bóng lưng của đám người ngoại vực, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự đa nghi và tàn độc cực độ. Hắn quay sang ra lệnh nhỏ cho tên đội trưởng Cấm vệ quân thân tín nhất của mình: "Cho đám quân ô hợp của lũ ngoại bang đó đánh tiên phong! Cứ để chúng nó lao lên làm bia đỡ đạn trước! Dụ đám phản tặc vào sâu trong tầm bắn của chúng ta! Ra lệnh cho tất cả cung thủ trên tường thành, chuẩn bị sẵn sàng tên độc! Không cần biết là ai, cứ thấy bóng dáng địch là bắn! Bắn không cần tiếc tên! Bắn đến khi nào không còn một tên phản tặc nào có thể ngóc đầu lên được thì thôi!" Hắn lại chỉ tay về phía vị Vu thuật sư vẫn đang ngồi bất động như một pho tượng đá. "Canh chừng kỹ lão già đó cho ta! Hắn mà có bất cứ hành động khả nghi nào, giết không tha! Ta tuyệt đối không tin tưởng lũ chó ngoại vực này!"
—————————————
Bên ngoài hoàng cung, cuộc chiến đang diễn ra với mức độ ác liệt và đẫm máu chưa từng có trong lịch sử kinh thành. Quân phòng thủ của Thái tử, dù bị tấn công bất ngờ và có phần hoang mang ban đầu, nhưng với lợi thế sân nhà, thông thuộc địa hình và sự chỉ huy liều chết của những tướng lĩnh, vẫn chống trả một cách cực kỳ quyết liệt. Tên độc như mưa, đá tảng lớn như những quả núi nhỏ, dầu sôi nóng bỏng liên tục được dội xuống từ trên những bức tường thành cao ngất, nhằm ngăn chặn bước tiến vũ bão của đoàn quân tấn công phía dưới.Nhưng lần này, chúng đã phải đối mặt với một đội quân hoàn toàn khác biệt, một đối thủ đáng sợ hơn gấp bội so với những gì chúng tưởng tượng. Quân của Mark Lee và Park Jisung, đặc biệt là đội quân Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ thiện chiến của Lee gia, không hề tấn công một cách dàn trải, hỗn loạn hay liều lĩnh như những đội quân thông thường. Họ di chuyển theo những đội hình chiến đấu cực kỳ kỳ lạ và biến ảo, những chiến thuật mà quân triều đình chưa từng được thấy hay được huấn luyện để đối phó bao giờ.
Lúc thì họ tập trung lại thành những mũi nhọn sắc bén như đầu mũi thương, với sức công phá khủng khiếp, đánh thẳng vào những điểm yếu chết người trong tuyến phòng thủ dày đặc của địch, xuyên thủng mọi lớp phòng ngự. Lúc khác, họ lại bất ngờ tản ra thành những nhóm nhỏ cực kỳ linh hoạt, cơ động, luồn lách qua các con phố nhỏ hẹp, đánh úp tập hậu vào hai bên sườn, quấy rối hậu phương khiến quân địch rối loạn đội hình, không kịp trở tay. Có những lúc họ lại kết hợp lại thành một khối phòng thủ vững chắc như một bức tường thép di động, dùng những chiếc khiên lớn bằng thép ròng che chắn kín kẽ, bình tĩnh chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão từ trên tường thành dội xuống, rồi lại bất ngờ bung ra tấn công chớp nhoáng vào những khoảng trống của địch khi chúng vừa sơ hở.Đó chính là những binh lược độc đáo, những chiến thuật bất quy tắc mà Haechan, với kiến thức lịch sử và cả kinh nghiệm từ những trò chơi điện tử chiến thuật của thế kỷ 21, đã từng kể cho Mark nghe trong những lúc rảnh rỗi. Giờ đây, chúng được Mark Lee, một thiên tài quân sự bẩm sinh, vận dụng và cải biến một cách linh hoạt, sáng tạo và cực kỳ hiệu quả, phù hợp với điều kiện chiến đấu thực tế trên đường phố kinh thành chật hẹp. Cách đánh này tuy có vẻ lạ lẫm, khó đoán, thậm chí bị coi là hơi "tà đạo" trong mắt các tướng lĩnh bảo thủ theo lối đánh truyền thống, nhưng lại phát huy hiệu quả đến kinh người. Nó giúp giảm thiểu tối đa thương vong cho binh sĩ phe mình, đồng thời gây ra tổn thất nặng nề và sự hoang mang cực độ cho hàng ngũ quân địch.Mark Lee và Park Jisung, một người tựa như ngọn lửa cuồng nộ trực tiếp chỉ huy các mũi tấn công chủ lực trên chiến trường, một người lại như băng tuyết lạnh giá điều phối toàn cục từ phía sau, phối hợp với nhau nhịp nhàng, ăn ý đến hoàn hảo như một thể thống nhất đã được tôi luyện qua ngàn vạn trận chiến.Mark, dù mình vẫn còn mang thương tích từ trận phục kích ở Kê Minh Sơn, nhưng khí thế lại càng thêm hung hãn, tàn bạo như một con mãnh hổ bị thương đang nổi cơn thịnh nộ. Thanh bảo kiếm gia truyền trong tay hắn như có linh hồn, mỗi đường kiếm vung ra đều sắc lẹm, nhanh như chớp, tước đi mạng sống của kẻ địch trong tích tắc. Máu tươi của quân thù bắn lên tung tóe, nhuộm đỏ cả bộ ngân giáp sáng loáng của hắn, nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh như băng, không một chút cảm xúc, không một chút nao núng. Sự căm phẫn tột độ đối với Thái tử vì những gì hắn đã gây ra cho Jisung, cho Haechan, cho gia tộc và cho cả đất nước... tất cả đều được hắn dồn nén lại, biến thành một sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, tàn phá mọi thứ trên chiến trường.Jisung thì tỏ ra bình tĩnh, điềm đạm hơn rất nhiều, nhưng sự quyết đoán và lạnh lùng ẩn chứa trong từng mệnh lệnh của chàng lại khiến những người xung quanh phải run sợ. Chàng đứng trên đài chỉ huy tạm thời được dựng lên trên nóc một tòa lầu cao, ánh mắt sắc bén như đại bàng bao quát toàn bộ chiến trường hỗn loạn bên dưới. Chàng đưa ra những chỉ thị ngắn gọn, chính xác và cực kỳ kịp thời, điều động binh lực một cách hợp lý đến từng chi tiết nhỏ, bẻ gãy từng đợt phản công yếu ớt của quân địch, siết chặt vòng vây quanh hoàng cung. Nụ cười nhạt thường trực trên môi chàng hoàng tử ôn hòa ngày nào giờ đây lại mang một vẻ gì đó man rợ, tàn khốc đến lạ thường.Thái tử đứng trên tường thành cao nhất của hoàng cung, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn và đẫm máu bên dưới, mặt mày ngày càng tái mét đi vì sợ hãi và tức giận. Quân của hắn, dù đông hơn gấp bội, lại đang chết như ngả rạ dưới lưỡi kiếm của quân địch. Đội hình phòng thủ liên tục bị xuyên thủng, tan vỡ. Những chiến thuật kỳ quái, biến ảo khôn lường của Mark Lee khiến các tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm trận mạc của hắn cũng phải hoàn toàn bối rối, bất lực, không biết phải đối phó ra sao. Hắn điên cuồng gào thét ra lệnh cho cung thủ bắn tên độc không ngừng nghỉ, cho quân lính liều chết ném bom dầu, mìn tự chế xuống dưới chân thành. Nhưng tất cả những hành động đó dường như chỉ làm chậm lại bước tiến vũ bão của đối phương được một chút, và phần lớn lại vô tình giết hại chính quân lính của hắn và đám lính đánh thuê ngoại bang đang bị ép phải làm bia đỡ đạn ở tuyến đầu.
————————————————
Giữa lúc cuộc chiến đang đến hồi gay cấn và khốc liệt nhất, khi quân của Mark và Jisung đã sắp sửa phá vỡ được lớp phòng thủ cuối cùng để tiến vào hoàng cung, thì từ trong đám tàn quân hỗn loạn của Thái tử, một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ, dũng mãnh như hổ báo, mặc một bộ chiến giáp màu đen tuyền kỳ dị, tay cầm một thanh đại đao to bản, sáng loáng đầy vẻ man rợ, bất ngờ lao thẳng về phía Mark Lee như một mũi tên. Đó chính là Thống lĩnh tối cao của đội quân ngoại vực, một kẻ thù truyền kiếp, một đối thủ đáng gờm mà Mark đã từng nhiều lần giao tranh ác liệt nơi biên ải phía Bắc xa xôi. Không ngờ tên Thái tử ngu ngốc kia lại cả gan giao cả binh quyền chỉ huy Cấm vệ quân phòng thủ hoàng cung cho tên giặc ngoại xâm này!"Mark Lee! Nghe nói ngươi bị thương nặng ở Kê Minh Sơn, tưởng đã chết bờ chết bụi ở đâu rồi chứ, không ngờ vẫn còn dám vác cái mặt chó về đây để chịu chết à?" Tên Thống lĩnh ngoại vực cười khẩy một cách ngạo mạn, giọng nói khàn khàn đầy vẻ chế giễu và khinh thường. "Nhìn cái đội hình ô hợp, kỳ quái như đám hát rong của ngươi kìa! Đúng là trò cười cho thiên hạ! Hôm nay để bản tướng quân cho ngươi biết thế nào mới là sức mạnh thực sự của chiến binh thảo nguyên!" Hắn gầm lên một tiếng, rồi vung thanh đại đao nặng trịch chém tới, nhanh và mạnh như vũ bão, lưỡi đao xé gió tạo ra những tiếng rít ghê rợn, dễ dàng hạ gục mấy tên lính Cấm vệ quân trung thành đang cố gắng bảo vệ Mark.Jisung ở trên đài chỉ huy thấy vậy, định rút kiếm lao tới hỗ trợ Mark, nhưng đã bị Lão tướng quân Tiêu đứng bên cạnh nhanh tay ngăn lại. "Nhị điện hạ cứ yên tâm lo chỉ huy đại cục, không cần bận tâm! Tên giặc cỏ ngoại vực này cứ để cho thằng nhóc cứng đầu Mark nó tự mình xử lý! Lão tin nó làm được!"Mark Lee đối mặt với kẻ thù cũ không đội trời chung, ánh mắt lạnh như băng không một chút dao động. Hắn lạnh lùng nhìn tên Thống lĩnh ngoại vực đang huênh hoang thị uy trước mặt mình. Rồi hắn khẽ đưa tay lên, làm một ký hiệu tay phức tạp và khó hiểu. Ngay lập tức, đội hình binh lính Hắc Vân Kỵ đang bao vây xung quanh hắn di chuyển một cách chóng mặt, biến ảo khôn lường như mây trôi nước chảy, từ thế phân tán linh hoạt chuyển sang một khối phòng thủ vững chắc như tường đồng vách sắt để chặn đứng đòn tấn công của địch, rồi lại bất ngờ tách ra thành hàng chục mũi nhọn tấn công sắc bén từ mọi hướng, vây chặt lấy tên Thống lĩnh ngoại vực vào giữa trận đồ. Đây chính là "Thiên Biến Trận" – đội hình chiến đấu bí truyền kết hợp giữa tinh hoa binh pháp cổ truyền của Lee gia và những ý tưởng chiến thuật hiện đại mà Mark và Haechan đã cùng nhau nghiên cứu, mày mò, có khả năng biến hóa linh hoạt khôn lường, công thủ toàn diện, khiến kẻ địch rơi vào mê hồn trận."Lải nhải đủ chưa?" Mark lạnh lùng cất tiếng, giọng nói không một chút cảm xúc nhưng lại ẩn chứa sát khí ngút trời. Dứt lời, hắn không nói thêm nửa câu, vung thanh bảo kiếm sáng loáng lao thẳng tới kẻ địch.Hai vị tướng quân mạnh nhất của hai phe lập tức lao vào một trận quyết đấu sinh tử ngay giữa biển máu và xác chết. Tiếng kim loại va chạm vào nhau chát chúa, inh tai nhức óc vang động cả một góc trời. Tia lửa bắn ra tung tóe từ những cú va chạm kinh hoàng. Tên Thống lĩnh ngoại vực quả thực có sức mạnh kinh người và võ công cực kỳ cao cường, mỗi đường đao của hắn đều mang theo sức nặng ngàn cân và sự hung hãn của dã thú. Nhưng Mark Lee, dù cơ thể vẫn còn mang thương tích chưa lành hẳn, lại chiến đấu bằng cả sự căm phẫn đang sôi sục trong lồng ngực, bằng ý chí sắt đá và kỹ năng kiếm pháp đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Mỗi chiêu kiếm hắn tung ra đều hiểm độc, nhanh nhẹn và chính xác đến lạ thường, không chỉ nhắm vào yếu điểm của đối phương mà còn mang theo quyết tâm hủy diệt. Hắn hoàn toàn không hề yếu thế, thậm chí còn có phần lấn lướt hơn!Trong khi Mark Lee đang dùng thân mình để cầm chân kẻ địch mạnh nhất, tạo cơ hội cho đại quân, Jisung đã không bỏ lỡ thời cơ vàng. Chàng lập tức ra lệnh tổng tấn công vào cửa chính của hoàng cung. Hàng ngàn binh sĩ hừng hực khí thế xông lên, phá tan lớp phòng thủ cuối cùng của địch. Máu lại tiếp tục chảy, xác chết lại tiếp tục ngã xuống, nhuộm đỏ cả con đường dẫn từ cổng thành vào đến tận sân rồng trước điện Thái Hòa. Cùng lúc đó, theo kế hoạch đã định sẵn, Jaemin và các ám vệ tinh nhuệ đã thành công lẻn vào hậu cung bằng những con đường bí mật, nhanh chóng bắt sống Hoàng hậu và những kẻ chủ mưu trong phe cánh ngoại thích đang định bỏ trốn, vô hiệu hóa hoàn toàn hậu phương của Thái tử. Chỉ có Tào Chính, lão cáo già gian manh, ham sống sợ chết, thấy tình thế nguy cấp đã nhanh chân trốn thoát khỏi kinh thành từ lúc nào không hay, để lại một mối họa tiềm ẩn cho tương lai.
Thái tử đứng trên lầu cao của điện Thái Hòa, nhìn xuống cảnh tượng quân mình tan tác như ong vỡ tổ, mẫu thân và phe cánh thân tín bị bắt làm con tin, tên Thống lĩnh ngoại vực mà hắn tin tưởng nhất cũng đang bị Mark Lee áp đảo hoàn toàn... Hắn biết mình đã thua rồi. Thua một cách thảm hại và nhục nhã! Mọi tính toán, mọi âm mưu, mọi nỗ lực của hắn trong suốt bao nhiêu năm qua giờ đây đã tan thành mây khói chỉ trong một đêm. Hắn điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng, rồi lại như kẻ mất trí quay sang túm lấy cổ áo vị Vu thuật sư vẫn đang ngồi im lìm bên cạnh như một bóng ma. "Lão già kia! Mau! Mau bói cho ta một quẻ! Tìm đường sống cho ta! Mau lên!"Vị Vu thuật sư chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu, nhìn Thái tử đang thất thần, điên loạn như một con thú cùng đường, khẽ lắc đầu với vẻ thương hại. Ông ta ung dung gieo một quẻ cuối cùng xuống nền nhà, rồi bình thản nói bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc: "Quẻ tượng đã ứng nghiệm rồi, Điện hạ ạ. Chân mệnh thiên tử vốn đã được định sẵn từ trước. Kẻ chết... thì khó mà thoát được số trời.""Ngươi... ngươi dám nói..." Thái tử tức giận đến cực điểm, rút phắt thanh bảo kiếm bên hông ra định chém chết lão già dám nói lời bất kính thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói buốt lạnh ở sau gáy, rồi cả người mềm nhũn ra như một con rối đứt dây, hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Na Jaemin, không biết đã trà trộn vào đám cận vệ thân tín của Thái tử từ lúc nào, vừa bình tĩnh rút mấy cây kim châm bạc dài mảnh ra khỏi huyệt đạo trên người hắn, nở một nụ cười đầy ẩn ý và lạnh lẽo. Nhiệm vụ hoàn thành.Đúng vào khoảnh khắc đó, ở bên dưới sân rồng rộng lớn, tiếng hò reo chiến thắng vang lên dữ dội như sấm dậy, hòa lẫn với tiếng khóc than thảm thiết của đám tàn quân địch đã buông vũ khí đầu hàng. Mark Lee, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, mái tóc đen dài rũ rượi che khuất một phần gương mặt lạnh lùng, trông như một vị ác thần vừa bước ra từ địa ngục. Một tay hắn vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm còn đang nhỏ máu, tay kia giơ cao thủ cấp còn đang trợn trừng mắt đầy vẻ kinh hoàng của tên Thống lĩnh ngoại bang bại trận. Hắn đứng sừng sững giữa biển máu và núi xác chết chất chồng, giọng nói khàn đặc vì gào thét nhưng lại vang vọng khắp quảng trường rộng lớn, mang theo uy quyền tuyệt đối không thể kháng cự:"Thái tử mưu nghịch phản quốc, cấu kết ngoại vực, hãm hại vua cha, tội đáng muôn chết! Kẻ nào còn dám ngoan cố chống cự, giết không tha! Kẻ nào buông vũ khí quy hàng, Hoàng thượng nhân từ sẽ khoan hồng tha tội! Toàn quân nghe lệnh! Diệt sạch lũ giặc ngoại xâm còn sót lại, báo thù cho Hoàng thượng, rửa nhục cho quốc gia!"Tiếng hô của hắn như một lời tuyên án cuối cùng, uy nghiêm và đanh thép, đặt dấu chấm hết cho một triều đại sắp sửa được dựng lên bằng máu và nước mắt của sự phản bội, đồng thời cũng mở ra một trang sử mới đầy sóng gió nhưng cũng hứa hẹn nhiều hy vọng cho vương triều Đại Hàn. Cuộc chiến đẫm máu giành lại kinh thành cuối cùng cũng đã kết thúc. Bầu trời kinh thành sau cơn mưa máu, dường như vẫn còn u ám lắm.
————————————————
Trong điện Thái Hoà, nơi Thái tử đang cùng đám tâm phúc thân cận nhất và mấy vị sứ thần ngoại vực ngang nhiên mở tiệc ăn mừng chiến thắng sớm, tiếng nổ kinh thiên động địa và sự hỗn loạn cực độ từ bên ngoài vọng vào khiến tất cả đều sững sờ, chén rượu trên tay rơi loảng xoảng xuống nền điện lát vàng."Có chuyện quái gì đang xảy ra ở bên ngoài vậy?" Thái tử đứng bật dậy khỏi ngai vàng tạm thời, ly rượu bằng ngọc quý trên tay sóng sánh suýt đổ, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hoang mang.
Đúng lúc đó, một tên thái giám thân tín, mặt mày tái mét như không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, hơi thở hổn hển chạy vào, gần như là lăn từ ngoài cửa vào, quỳ rạp xuống nền điện lạnh lẽo, giọng nói run rẩy, lạc đi vì sợ hãi tột độ: "Bẩm... bẩm Điện hạ! Không xong rồi! Đại sự không ổn rồi! Cổng thành... cả bốn phía cổng thành đều đã bị phá tan tành rồi ạ! Quân... quân phản loạn của Đại tướng quân Mark Lee và... và cả Nhị hoàng tử Park Jisung... đang như vũ bão đánh thẳng vào thành rồi ạ!""Cái gì?" Thái tử trợn trừng mắt kinh hoàng. Mark Lee? Park Jisung? Sao có thể như vậy được? Chẳng phải Mark Lee đã bị thương nặng đến mức thập tử nhất sinh, tung tích không rõ ở biên ải xa xôi sao? Chẳng phải Park Jisung đã biến mất không dấu vết sau vụ cháy Thiên lao, có lẽ đã bị thiêu thành tro bụi rồi sao? Sao chúng lại có thể xuất hiện ở đây vào đúng thời khắc then chốt này? Lại còn dẫn theo cả một đội quân tinh nhuệ, hùng hậu và đáng sợ đến vậy?Sự tự mãn, đắc thắng ban nãy lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tâm trí Thái tử. Nhưng hắn dù sao cũng là kẻ đã lăn lộn, tranh đấu trong cuộc chiến vương quyền tàn khốc này suốt bao nhiêu năm, hắn không thể dễ dàng gục ngã như vậy. Hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại tinh thần đang rối loạn. Thực ra, hắn đã phần nào lường trước được rằng Mark Lee và Park Jisung, hai cái gai nhức nhối nhất trong mắt hắn, sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt hoàn toàn như vậy. Nên hắn cũng đã sớm có những sự chuẩn bị để đối phó với tình huống xấu nhất."TRUYỀN LỆNH!!!" Hắn nghiến chặt răng, gầm lên một tiếng đầy giận dữ, cố gắng lấy lại chút uy nghiêm cuối cùng của một kẻ sắp làm vua. "Lập tức đóng chặt tất cả các cổng của hoàng cung! Hạ lệnh giới nghiêm toàn bộ! Cấm vệ quân trung thành lập tức vào vị trí chiến đấu! Cho tất cả cung thủ thiện xạ nhất lên chiếm lĩnh các vị trí trên tường thành! Chuẩn bị dầu sôi, đá tảng, thuốc nổ! Tuyệt đối không được để cho bất cứ tên phản tặc nào lọt được vào nửa bước trong hoàng cung!" Hắn quay ngoắt sang đám quân sư ngoại vực đang tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tính toán. "Các vị quân sư, phiền các vị lập tức điều động binh lực tinh nhuệ của các vị đến hỗ trợ! Chỉ cần chúng ta giữ vững được hoàng cung này, đợi đến khi Hoàng thượng băng hà, ta chính thức đăng cơ lên ngôi báu, chắc chắn sẽ không bạc đãi công lao của các vị!"Vị quân sư ngoại vực và đám thuộc hạ của hắn nhìn nhau đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên sự xảo quyệt. Nhưng chúng vẫn giả vờ cung kính tuân lệnh, nhanh chóng rời khỏi điện Thái Hòa để đi "điều binh" theo lời Thái tử. Bên cạnh đó, vị Vu thuật sư già nua, bí ẩn vẫn ngồi im lặng trong góc tối từ đầu đến cuối, đôi mắt đục mờ khẽ nhắm lại như đang nhập định, miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ cổ xưa, khó hiểu. Ông ta biết rõ, thời khắc quyết định vận mệnh đã thực sự đến rồi. Ông ta khẽ đưa mắt ra hiệu cho tên quân sư trước khi hắn rời đi: "Nhớ kỹ kế hoạch đã định. Mọi việc phải thật cẩn thận, không được sai sót."Thái tử nhìn theo bóng lưng của đám người ngoại vực, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự đa nghi và tàn độc cực độ. Hắn quay sang ra lệnh nhỏ cho tên đội trưởng Cấm vệ quân thân tín nhất của mình: "Cho đám quân ô hợp của lũ ngoại bang đó đánh tiên phong! Cứ để chúng nó lao lên làm bia đỡ đạn trước! Dụ đám phản tặc vào sâu trong tầm bắn của chúng ta! Ra lệnh cho tất cả cung thủ trên tường thành, chuẩn bị sẵn sàng tên độc! Không cần biết là ai, cứ thấy bóng dáng địch là bắn! Bắn không cần tiếc tên! Bắn đến khi nào không còn một tên phản tặc nào có thể ngóc đầu lên được thì thôi!" Hắn lại chỉ tay về phía vị Vu thuật sư vẫn đang ngồi bất động như một pho tượng đá. "Canh chừng kỹ lão già đó cho ta! Hắn mà có bất cứ hành động khả nghi nào, giết không tha! Ta tuyệt đối không tin tưởng lũ chó ngoại vực này!"
—————————————
Bên ngoài hoàng cung, cuộc chiến đang diễn ra với mức độ ác liệt và đẫm máu chưa từng có trong lịch sử kinh thành. Quân phòng thủ của Thái tử, dù bị tấn công bất ngờ và có phần hoang mang ban đầu, nhưng với lợi thế sân nhà, thông thuộc địa hình và sự chỉ huy liều chết của những tướng lĩnh, vẫn chống trả một cách cực kỳ quyết liệt. Tên độc như mưa, đá tảng lớn như những quả núi nhỏ, dầu sôi nóng bỏng liên tục được dội xuống từ trên những bức tường thành cao ngất, nhằm ngăn chặn bước tiến vũ bão của đoàn quân tấn công phía dưới.Nhưng lần này, chúng đã phải đối mặt với một đội quân hoàn toàn khác biệt, một đối thủ đáng sợ hơn gấp bội so với những gì chúng tưởng tượng. Quân của Mark Lee và Park Jisung, đặc biệt là đội quân Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ thiện chiến của Lee gia, không hề tấn công một cách dàn trải, hỗn loạn hay liều lĩnh như những đội quân thông thường. Họ di chuyển theo những đội hình chiến đấu cực kỳ kỳ lạ và biến ảo, những chiến thuật mà quân triều đình chưa từng được thấy hay được huấn luyện để đối phó bao giờ.
Lúc thì họ tập trung lại thành những mũi nhọn sắc bén như đầu mũi thương, với sức công phá khủng khiếp, đánh thẳng vào những điểm yếu chết người trong tuyến phòng thủ dày đặc của địch, xuyên thủng mọi lớp phòng ngự. Lúc khác, họ lại bất ngờ tản ra thành những nhóm nhỏ cực kỳ linh hoạt, cơ động, luồn lách qua các con phố nhỏ hẹp, đánh úp tập hậu vào hai bên sườn, quấy rối hậu phương khiến quân địch rối loạn đội hình, không kịp trở tay. Có những lúc họ lại kết hợp lại thành một khối phòng thủ vững chắc như một bức tường thép di động, dùng những chiếc khiên lớn bằng thép ròng che chắn kín kẽ, bình tĩnh chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão từ trên tường thành dội xuống, rồi lại bất ngờ bung ra tấn công chớp nhoáng vào những khoảng trống của địch khi chúng vừa sơ hở.Đó chính là những binh lược độc đáo, những chiến thuật bất quy tắc mà Haechan, với kiến thức lịch sử và cả kinh nghiệm từ những trò chơi điện tử chiến thuật của thế kỷ 21, đã từng kể cho Mark nghe trong những lúc rảnh rỗi. Giờ đây, chúng được Mark Lee, một thiên tài quân sự bẩm sinh, vận dụng và cải biến một cách linh hoạt, sáng tạo và cực kỳ hiệu quả, phù hợp với điều kiện chiến đấu thực tế trên đường phố kinh thành chật hẹp. Cách đánh này tuy có vẻ lạ lẫm, khó đoán, thậm chí bị coi là hơi "tà đạo" trong mắt các tướng lĩnh bảo thủ theo lối đánh truyền thống, nhưng lại phát huy hiệu quả đến kinh người. Nó giúp giảm thiểu tối đa thương vong cho binh sĩ phe mình, đồng thời gây ra tổn thất nặng nề và sự hoang mang cực độ cho hàng ngũ quân địch.Mark Lee và Park Jisung, một người tựa như ngọn lửa cuồng nộ trực tiếp chỉ huy các mũi tấn công chủ lực trên chiến trường, một người lại như băng tuyết lạnh giá điều phối toàn cục từ phía sau, phối hợp với nhau nhịp nhàng, ăn ý đến hoàn hảo như một thể thống nhất đã được tôi luyện qua ngàn vạn trận chiến.Mark, dù mình vẫn còn mang thương tích từ trận phục kích ở Kê Minh Sơn, nhưng khí thế lại càng thêm hung hãn, tàn bạo như một con mãnh hổ bị thương đang nổi cơn thịnh nộ. Thanh bảo kiếm gia truyền trong tay hắn như có linh hồn, mỗi đường kiếm vung ra đều sắc lẹm, nhanh như chớp, tước đi mạng sống của kẻ địch trong tích tắc. Máu tươi của quân thù bắn lên tung tóe, nhuộm đỏ cả bộ ngân giáp sáng loáng của hắn, nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh như băng, không một chút cảm xúc, không một chút nao núng. Sự căm phẫn tột độ đối với Thái tử vì những gì hắn đã gây ra cho Jisung, cho Haechan, cho gia tộc và cho cả đất nước... tất cả đều được hắn dồn nén lại, biến thành một sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, tàn phá mọi thứ trên chiến trường.Jisung thì tỏ ra bình tĩnh, điềm đạm hơn rất nhiều, nhưng sự quyết đoán và lạnh lùng ẩn chứa trong từng mệnh lệnh của chàng lại khiến những người xung quanh phải run sợ. Chàng đứng trên đài chỉ huy tạm thời được dựng lên trên nóc một tòa lầu cao, ánh mắt sắc bén như đại bàng bao quát toàn bộ chiến trường hỗn loạn bên dưới. Chàng đưa ra những chỉ thị ngắn gọn, chính xác và cực kỳ kịp thời, điều động binh lực một cách hợp lý đến từng chi tiết nhỏ, bẻ gãy từng đợt phản công yếu ớt của quân địch, siết chặt vòng vây quanh hoàng cung. Nụ cười nhạt thường trực trên môi chàng hoàng tử ôn hòa ngày nào giờ đây lại mang một vẻ gì đó man rợ, tàn khốc đến lạ thường.Thái tử đứng trên tường thành cao nhất của hoàng cung, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn và đẫm máu bên dưới, mặt mày ngày càng tái mét đi vì sợ hãi và tức giận. Quân của hắn, dù đông hơn gấp bội, lại đang chết như ngả rạ dưới lưỡi kiếm của quân địch. Đội hình phòng thủ liên tục bị xuyên thủng, tan vỡ. Những chiến thuật kỳ quái, biến ảo khôn lường của Mark Lee khiến các tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm trận mạc của hắn cũng phải hoàn toàn bối rối, bất lực, không biết phải đối phó ra sao. Hắn điên cuồng gào thét ra lệnh cho cung thủ bắn tên độc không ngừng nghỉ, cho quân lính liều chết ném bom dầu, mìn tự chế xuống dưới chân thành. Nhưng tất cả những hành động đó dường như chỉ làm chậm lại bước tiến vũ bão của đối phương được một chút, và phần lớn lại vô tình giết hại chính quân lính của hắn và đám lính đánh thuê ngoại bang đang bị ép phải làm bia đỡ đạn ở tuyến đầu.
————————————————
Giữa lúc cuộc chiến đang đến hồi gay cấn và khốc liệt nhất, khi quân của Mark và Jisung đã sắp sửa phá vỡ được lớp phòng thủ cuối cùng để tiến vào hoàng cung, thì từ trong đám tàn quân hỗn loạn của Thái tử, một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ, dũng mãnh như hổ báo, mặc một bộ chiến giáp màu đen tuyền kỳ dị, tay cầm một thanh đại đao to bản, sáng loáng đầy vẻ man rợ, bất ngờ lao thẳng về phía Mark Lee như một mũi tên. Đó chính là Thống lĩnh tối cao của đội quân ngoại vực, một kẻ thù truyền kiếp, một đối thủ đáng gờm mà Mark đã từng nhiều lần giao tranh ác liệt nơi biên ải phía Bắc xa xôi. Không ngờ tên Thái tử ngu ngốc kia lại cả gan giao cả binh quyền chỉ huy Cấm vệ quân phòng thủ hoàng cung cho tên giặc ngoại xâm này!"Mark Lee! Nghe nói ngươi bị thương nặng ở Kê Minh Sơn, tưởng đã chết bờ chết bụi ở đâu rồi chứ, không ngờ vẫn còn dám vác cái mặt chó về đây để chịu chết à?" Tên Thống lĩnh ngoại vực cười khẩy một cách ngạo mạn, giọng nói khàn khàn đầy vẻ chế giễu và khinh thường. "Nhìn cái đội hình ô hợp, kỳ quái như đám hát rong của ngươi kìa! Đúng là trò cười cho thiên hạ! Hôm nay để bản tướng quân cho ngươi biết thế nào mới là sức mạnh thực sự của chiến binh thảo nguyên!" Hắn gầm lên một tiếng, rồi vung thanh đại đao nặng trịch chém tới, nhanh và mạnh như vũ bão, lưỡi đao xé gió tạo ra những tiếng rít ghê rợn, dễ dàng hạ gục mấy tên lính Cấm vệ quân trung thành đang cố gắng bảo vệ Mark.Jisung ở trên đài chỉ huy thấy vậy, định rút kiếm lao tới hỗ trợ Mark, nhưng đã bị Lão tướng quân Tiêu đứng bên cạnh nhanh tay ngăn lại. "Nhị điện hạ cứ yên tâm lo chỉ huy đại cục, không cần bận tâm! Tên giặc cỏ ngoại vực này cứ để cho thằng nhóc cứng đầu Mark nó tự mình xử lý! Lão tin nó làm được!"Mark Lee đối mặt với kẻ thù cũ không đội trời chung, ánh mắt lạnh như băng không một chút dao động. Hắn lạnh lùng nhìn tên Thống lĩnh ngoại vực đang huênh hoang thị uy trước mặt mình. Rồi hắn khẽ đưa tay lên, làm một ký hiệu tay phức tạp và khó hiểu. Ngay lập tức, đội hình binh lính Hắc Vân Kỵ đang bao vây xung quanh hắn di chuyển một cách chóng mặt, biến ảo khôn lường như mây trôi nước chảy, từ thế phân tán linh hoạt chuyển sang một khối phòng thủ vững chắc như tường đồng vách sắt để chặn đứng đòn tấn công của địch, rồi lại bất ngờ tách ra thành hàng chục mũi nhọn tấn công sắc bén từ mọi hướng, vây chặt lấy tên Thống lĩnh ngoại vực vào giữa trận đồ. Đây chính là "Thiên Biến Trận" – đội hình chiến đấu bí truyền kết hợp giữa tinh hoa binh pháp cổ truyền của Lee gia và những ý tưởng chiến thuật hiện đại mà Mark và Haechan đã cùng nhau nghiên cứu, mày mò, có khả năng biến hóa linh hoạt khôn lường, công thủ toàn diện, khiến kẻ địch rơi vào mê hồn trận."Lải nhải đủ chưa?" Mark lạnh lùng cất tiếng, giọng nói không một chút cảm xúc nhưng lại ẩn chứa sát khí ngút trời. Dứt lời, hắn không nói thêm nửa câu, vung thanh bảo kiếm sáng loáng lao thẳng tới kẻ địch.Hai vị tướng quân mạnh nhất của hai phe lập tức lao vào một trận quyết đấu sinh tử ngay giữa biển máu và xác chết. Tiếng kim loại va chạm vào nhau chát chúa, inh tai nhức óc vang động cả một góc trời. Tia lửa bắn ra tung tóe từ những cú va chạm kinh hoàng. Tên Thống lĩnh ngoại vực quả thực có sức mạnh kinh người và võ công cực kỳ cao cường, mỗi đường đao của hắn đều mang theo sức nặng ngàn cân và sự hung hãn của dã thú. Nhưng Mark Lee, dù cơ thể vẫn còn mang thương tích chưa lành hẳn, lại chiến đấu bằng cả sự căm phẫn đang sôi sục trong lồng ngực, bằng ý chí sắt đá và kỹ năng kiếm pháp đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Mỗi chiêu kiếm hắn tung ra đều hiểm độc, nhanh nhẹn và chính xác đến lạ thường, không chỉ nhắm vào yếu điểm của đối phương mà còn mang theo quyết tâm hủy diệt. Hắn hoàn toàn không hề yếu thế, thậm chí còn có phần lấn lướt hơn!Trong khi Mark Lee đang dùng thân mình để cầm chân kẻ địch mạnh nhất, tạo cơ hội cho đại quân, Jisung đã không bỏ lỡ thời cơ vàng. Chàng lập tức ra lệnh tổng tấn công vào cửa chính của hoàng cung. Hàng ngàn binh sĩ hừng hực khí thế xông lên, phá tan lớp phòng thủ cuối cùng của địch. Máu lại tiếp tục chảy, xác chết lại tiếp tục ngã xuống, nhuộm đỏ cả con đường dẫn từ cổng thành vào đến tận sân rồng trước điện Thái Hòa. Cùng lúc đó, theo kế hoạch đã định sẵn, Jaemin và các ám vệ tinh nhuệ đã thành công lẻn vào hậu cung bằng những con đường bí mật, nhanh chóng bắt sống Hoàng hậu và những kẻ chủ mưu trong phe cánh ngoại thích đang định bỏ trốn, vô hiệu hóa hoàn toàn hậu phương của Thái tử. Chỉ có Tào Chính, lão cáo già gian manh, ham sống sợ chết, thấy tình thế nguy cấp đã nhanh chân trốn thoát khỏi kinh thành từ lúc nào không hay, để lại một mối họa tiềm ẩn cho tương lai.
Thái tử đứng trên lầu cao của điện Thái Hòa, nhìn xuống cảnh tượng quân mình tan tác như ong vỡ tổ, mẫu thân và phe cánh thân tín bị bắt làm con tin, tên Thống lĩnh ngoại vực mà hắn tin tưởng nhất cũng đang bị Mark Lee áp đảo hoàn toàn... Hắn biết mình đã thua rồi. Thua một cách thảm hại và nhục nhã! Mọi tính toán, mọi âm mưu, mọi nỗ lực của hắn trong suốt bao nhiêu năm qua giờ đây đã tan thành mây khói chỉ trong một đêm. Hắn điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng, rồi lại như kẻ mất trí quay sang túm lấy cổ áo vị Vu thuật sư vẫn đang ngồi im lìm bên cạnh như một bóng ma. "Lão già kia! Mau! Mau bói cho ta một quẻ! Tìm đường sống cho ta! Mau lên!"Vị Vu thuật sư chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu, nhìn Thái tử đang thất thần, điên loạn như một con thú cùng đường, khẽ lắc đầu với vẻ thương hại. Ông ta ung dung gieo một quẻ cuối cùng xuống nền nhà, rồi bình thản nói bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc: "Quẻ tượng đã ứng nghiệm rồi, Điện hạ ạ. Chân mệnh thiên tử vốn đã được định sẵn từ trước. Kẻ chết... thì khó mà thoát được số trời.""Ngươi... ngươi dám nói..." Thái tử tức giận đến cực điểm, rút phắt thanh bảo kiếm bên hông ra định chém chết lão già dám nói lời bất kính thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói buốt lạnh ở sau gáy, rồi cả người mềm nhũn ra như một con rối đứt dây, hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Na Jaemin, không biết đã trà trộn vào đám cận vệ thân tín của Thái tử từ lúc nào, vừa bình tĩnh rút mấy cây kim châm bạc dài mảnh ra khỏi huyệt đạo trên người hắn, nở một nụ cười đầy ẩn ý và lạnh lẽo. Nhiệm vụ hoàn thành.Đúng vào khoảnh khắc đó, ở bên dưới sân rồng rộng lớn, tiếng hò reo chiến thắng vang lên dữ dội như sấm dậy, hòa lẫn với tiếng khóc than thảm thiết của đám tàn quân địch đã buông vũ khí đầu hàng. Mark Lee, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, mái tóc đen dài rũ rượi che khuất một phần gương mặt lạnh lùng, trông như một vị ác thần vừa bước ra từ địa ngục. Một tay hắn vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm còn đang nhỏ máu, tay kia giơ cao thủ cấp còn đang trợn trừng mắt đầy vẻ kinh hoàng của tên Thống lĩnh ngoại bang bại trận. Hắn đứng sừng sững giữa biển máu và núi xác chết chất chồng, giọng nói khàn đặc vì gào thét nhưng lại vang vọng khắp quảng trường rộng lớn, mang theo uy quyền tuyệt đối không thể kháng cự:"Thái tử mưu nghịch phản quốc, cấu kết ngoại vực, hãm hại vua cha, tội đáng muôn chết! Kẻ nào còn dám ngoan cố chống cự, giết không tha! Kẻ nào buông vũ khí quy hàng, Hoàng thượng nhân từ sẽ khoan hồng tha tội! Toàn quân nghe lệnh! Diệt sạch lũ giặc ngoại xâm còn sót lại, báo thù cho Hoàng thượng, rửa nhục cho quốc gia!"Tiếng hô của hắn như một lời tuyên án cuối cùng, uy nghiêm và đanh thép, đặt dấu chấm hết cho một triều đại sắp sửa được dựng lên bằng máu và nước mắt của sự phản bội, đồng thời cũng mở ra một trang sử mới đầy sóng gió nhưng cũng hứa hẹn nhiều hy vọng cho vương triều Đại Hàn. Cuộc chiến đẫm máu giành lại kinh thành cuối cùng cũng đã kết thúc. Bầu trời kinh thành sau cơn mưa máu, dường như vẫn còn u ám lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me