Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Bình minh ló dạng sau một đêm dài, mang theo không khí se lạnh của những ngày đầu đông. Tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi lất phất ngoài khung cửa sổ, những bông tuyết trắng muốt, mong manh như chính tâm trạng của những con người vừa trải qua cơn bão táp nơi đế đô này.Mark Lee phải rời đi từ sáng sớm. Việc ổn định triều chính, thanh trừng phản nghịch còn dang dở, và quan trọng hơn, hắn cần phải về thăm gia đình, trấn an phụ mẫu và giải quyết một số việc nhà không thể trì hoãn sau đại biến. Hắn nhẹ nhàng gỡ vòng tay đang ôm chặt lấy mình của Haechan, người vẫn còn đang say ngủ. Hắn cẩn thận đắp lại chiếc chăn gấm dày sụ, mềm mại lên tận cổ cậu, đảm bảo không một cơn gió lạnh nào có thể lọt vào. Hắn nhìn ngắm gương mặt say ngủ yên bình của Haechan một lúc lâu, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại tràn ngập sự dịu dàng và lưu luyến khó tả. Hắn cúi xuống, định đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, nhưng lại khựng lại giữa chừng. Hắn sợ sẽ đánh thức cậu dậy.Trước khi rời đi, hắn không quên dặn dò đám nha hoàn và ma ma tổng quản đang túc trực bên ngoài một cách tỉ mỉ: phải canh chừng nhiệt độ trong phòng, không được để lò sưởi tắt; canh thuốc và cháo dinh dưỡng phải luôn sẵn sàng, đợi cậu tỉnh dậy là có thể dùng ngay; tuyệt đối không được để ai làm phiền giấc ngủ của cậu... Hắn căn dặn đủ thứ chuyện, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, như thể Haechan là một bảo vật bằng sứ dễ vỡ.Haechan vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu, chỉ mơ màng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc rời đi, rồi lại có người nhẹ nhàng đắp chăn cho mình. Cậu lười biếng cựa mình, trong cơn ngái ngủ chỉ kịp "ưm" một tiếng rồi lại chìm vào giấc mộng, hoàn toàn không để ý đến những lời dặn dò đầy quan tâm của ai đó.Nhưng một lúc sau, khi ánh sáng bên ngoài đã rõ hơn một chút, Haechan hé mắt tỉnh giấc vì cảm giác hơi lành lạnh len lỏi qua lớp chăn dày. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên khi thấy những bông tuyết trắng xóa đầu mùa đang nhẹ nhàng rơi xuống, phủ một lớp mỏng lên mái ngói và cây cối trong vườn. Tuyết rơi rồi sao? Trời hôm nay chắc hẳn lạnh lắm đây.Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. Mark Lee! Hắn đi vào lúc trời còn sớm và lạnh như thế này, liệu có mang đủ áo ấm không? Hình như chiếc áo choàng bông dày nhất của hắn vẫn còn treo trên giá áo trong phòng ngủ này mà! Tên ngốc đó, lúc nào cũng chỉ biết lo nghĩ cho người khác, còn bản thân thì lại chẳng bao giờ để tâm.Không chút do dự, dù cơ thể vẫn còn đau nhức và yếu ớt, Haechan liền lật đật ngồi dậy, tìm kiếm chiếc áo choàng bông màu đen tuyền thêu chỉ bạc của Mark. Cậu khoác vội thêm một chiếc áo lông ấm áp bên ngoài bộ đồ ngủ, rồi ôm chặt lấy chiếc áo choàng nặng trịch của Mark, chân thấp chân cao chạy ra ngoài, định bụng sẽ đuổi theo đưa cho hắn trước khi hắn rời khỏi phủ.Nhưng khi cậu vừa mới chạy gần đến cổng chính của phủ Tổng lĩnh, bước chân cậu đột nhiên khựng lại, cả người như đông cứng giữa trời tuyết lạnh giá. Từ phía xa, dưới mái hiên cong cong của cổng lớn, cậu nhìn thấy bóng lưng cao lớn, quen thuộc đến ám ảnh của Mark Lee. Hắn đang đứng đó, nói chuyện với một người khác. Và người đó người đang đứng đối diện Mark, nở một nụ cười dịu dàng, e lệ lại chính là Lệ tần tiểu thư!Trái tim Haechan như bị ai đó bóp nghẹt lại trong giây lát. Sao cô ta lại ở đây vào giờ này? Họ đang nói chuyện gì vậy? Tại sao trông họ lại thân mật đến thế?Cậu vội vàng nép mình vào sau một gốc cây cổ thụ gần đó, nín thở quan sát. Cậu không thể nghe rõ họ đang nói gì vì khoảng cách khá xa. Mark thì đang đứng quay lưng lại phía cậu, nên cậu không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn. Chỉ thấy Lệ tần, trong bộ trang phục màu hồng phấn thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc đen được búi cao cầu kỳ, đang ngẩng đầu nhìn Mark, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che miệng cười duyên dáng, trông vô cùng xinh đẹp và dịu dàng. Khung cảnh hai người đứng cạnh nhau dưới trời tuyết đầu mùa, quả thực giống như một bức tranh thủy mặc hoàn hảo, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối đến nhường nào.Haechan đứng đó, hai tay vẫn ôm chặt lấy chiếc áo choàng bông ấm áp của Mark, nhưng lòng cậu lại lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông. Cậu định bụng sẽ chờ cho hai người họ nói chuyện xong xuôi rồi mới bước ra đưa áo cho Mark. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt sắc sảo của Lệ tần tiểu thư dường như đã vô tình liếc thấy bóng dáng cậu đang lấp ló sau gốc cây. Một tia gian manh lóe lên trong đáy mắt cô ta rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười càng thêm phần rạng rỡ. Cô ta bỗng nhiên cất giọng nói với một âm lượng lớn hơn hẳn, đủ để Haechan ở phía xa có thể nghe thấy rõ ràng:"Mark ca ca, hôm nay ngài về thăm nhà đúng không? Hay quá, ta cũng đang định về thăm hai bác. Hay là chúng ta đi cùng một xe ngựa nhé? Hôm qua bác gái có nhắn người đến nói với ta, bảo muốn ngài tiện đường đưa ta về cùng đó. Dù sao thì chúng ta cũng đều là người một nhà cả mà, phải không?" Giọng nói của cô ta ngọt ngào, dịu dàng như mật, nhưng lại như những mũi dao vô hình đâm thẳng vào tâm trí đang thổn thức của Haechan.Người một nhà?Haechan đứng chết trân tại chỗ, chiếc áo choàng bông trên tay bỗng trở nên nặng trĩu như chì, như thiêu đốt cả lòng bàn tay cậu. Vết thương sau lưng lại bắt đầu nhức nhối dữ dội hơn, cơn đau thể xác hòa quyện với nỗi đau tâm hồn đang giày vò cậu. Lời nói của Lệ tần, hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau đầy xứng đôi, rồi cả cảnh họ cùng nhau rời đi... tất cả cứ xoay vần, dai dẳng ám ảnh trong tâm trí cậu.Niềm vui sướng, hạnh phúc và cả sự ấm áp khi được gặp lại Mark Lee, được hắn dịu dàng quan tâm chăm sóc mấy ngày qua dường như đã khiến cậu quên mất đi thân phận thực sự của mình là gì, quên mất đi vị trí thực sự của cậu trong cuộc đời hắn. Giờ đây, hiện thực phũ phàng, lạnh lẽo lại một lần nữa được phơi bày ra trước mắt, kéo cậu từ thiên đường hạnh phúc rơi thẳng xuống vực thẳm của sự tự ti và tuyệt vọng. Sự lăng nhục đau đớn của Thái tử trong đêm tối Đông cung, sự miệt thị, khinh thường trong ánh mắt của Lee phu nhân, sự tự ti mặc cảm về thân phận thấp hèn, về cơ thể đầy tì vết... tất cả những cảm xúc tiêu cực đó lại quay trở lại, mạnh mẽ và mới mẻ như mới chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, dày vò tâm can cậu không thương tiếc.Cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bẩn thỉu, ô uế trên chính cơ thể mình sau lần bị xâm phạm kinh hoàng đó, một cảm giác mà dù có tắm rửa bao nhiêu lần, dù có cố gắng quên đi bao nhiêu lần cũng không thể nào gột sạch được. Cậu cảm thấy rằng, dù Mark có nói những lời dịu dàng đến đâu, có đối xử tốt với cậu đến mức nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn mãi mãi không thể thay đổi: cậu vẫn chỉ là một tên nam sủng thấp kém trong mắt người đời, không gia thế, không lai lịch rõ ràng, một kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này, một kẻ đã bị vấy bẩn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cậu không có gì cả, và cũng chẳng là gì cả trong mắt người đời.Cậu lấy tư cách gì để đứng bên cạnh một người như Mark Lee? Lấy tư cách gì để so sánh với một Lệ tần tiểu thư cao quý, thanh tao – một người vừa xinh đẹp tuyệt trần, tài năng xuất chúng, gia thế hiển hách, lại hoàn toàn môn đăng hộ đối với hắn về mọi mặt? Một người mà chắc chắn phụ mẫu của Mark Lee sẽ vô cùng hài lòng, ủng hộ và vun vén? Một người có thể đường đường chính chính, quang minh chính đại sánh bước bên cạnh hắn trước mặt bàn dân thiên hạ, sinh cho hắn những đứa con khỏe mạnh, xinh đẹp để nối dõi tông đường, kế thừa gia tộc?Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, phủ trắng cả mái tóc và bờ vai gầy yếu của Haechan. Dưới chân cậu, tuyết đã cộm lên một mảng trắng xóa. Nhưng cậu dường như không còn cảm nhận được cái lạnh lẽo của đất trời nữa, bởi vì trái tim cậu còn lạnh lẽo hơn gấp vạn lần. Cậu từ từ gập người xuống, hai tay vẫn ôm chặt lấy chiếc áo choàng bông của Mark Lee như ôm lấy chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại. Vai cậu run lên từng đợt không thể kiểm soát, không rõ là vì lạnh hay vì đau đớn, tủi hổ. Giữa khung cảnh tuyết rơi trắng xóa đầy lãng mạn, bóng dáng cậu đơn độc, nhỏ bé và lạc lõng đến đáng thương.----------------------------------------------Thực tế thì màn kịch "tình chàng ý thiếp" mà Haechan nhìn thấy ở cổng phủ Tổng lĩnh hoàn toàn không giống như cậu tưởng tượng. Đúng là Lệ tần tiểu thư đã được Lee phu nhân cho người nhắn đến. Nhưng mục đích của bà không phải là muốn tác hợp cho hai đứa trẻ, mà chỉ là vì bà quá lo sợ Mark sẽ giận mình vì chuyện lỡ lời nói xấu Haechan hôm trước bị bắt quả tang, nên mới nhờ Lệ tần, người mà bà nghĩ là có quan hệ thân thiết với Mark từ nhỏ, đến khuyên can Mark vài câu giúp bà mà thôi.Nhưng Lệ Tần vốn thầm thương trộm nhớ Mark đã lâu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để tiếp cận hắn như thế này? Cô ta cố tình phớt lờ lời nhờ vả của Lee phu nhân, chỉ chăm chăm muốn đến gặp Mark, muốn nhân cơ hội này để thể hiện sự quan tâm, lo lắng của mình, hy vọng có thể làm hắn cảm động.Mark Lee vừa bước ra đến cổng phủ đã thấy Lệ Tần đứng chờ sẵn ở đó thì đôi mày kiếm lập tức nhíu chặt lại, vẻ mặt lộ rõ sự không kiên nhẫn và có phần khó chịu. Hắn vốn đã không có thiện cảm gì với vị tiểu thư này, nay lại thấy cô ta xuất hiện vào lúc hắn đang có nhiều chuyện phiền lòng, lại càng thêm bực bội. Hắn tỏ ra xa cách rõ ràng, không thèm quan tâm đến những lời hỏi han giả lả của cô ta, nửa chữ cũng lười đáp lại, chỉ đứng đó chờ xe ngựa đến. Gần như chỉ có một mình Lệ Tần độc thoại từ đầu đến cuối.Đến khi cô ta cố tình nói to câu cuối cùng về việc đi chung xe ngựa và "người một nhà", Mark mới lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt sắc như dao. "Tiểu thư đến đây bằng phương tiện gì thì xin mời về bằng phương tiện đó. Chuyện của Lee gia chúng tôi, hình như vẫn chưa đến lượt ngoại nhân như tiểu thư đây quan tâm thì phải." Dứt lời, hắn không thèm nhìn cô ta thêm một giây nào nữa, sải bước dài lên thẳng chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, ra hiệu cho phu xe lập tức khởi hành, bỏ lại Lệ Tần tiểu thư đứng ngẩn người giữa trời tuyết rơi, mặt mày tái đi vì tức giận và tủi thân.Lệ Tần đứng đó, nhìn theo chiếc xe ngựa của Mark khuất xa dần, bàn tay trong tay áo siết chặt lại. Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân và nhục nhã. Đại loạn vừa qua, cô ta đã lo lắng cho hắn đến mức ăn ít đi mấy món điểm tâm yêu thích vì lo cho hắn! Gia đình hai bên cũng đang thúc giục chuyện hứa hôn, vậy mà Mark Lee lại chẳng thèm đả động gì đến việc cưới hỏi, thậm chí còn tỏ thái độ lạnh nhạt, khinh thường cô ta ra mặt! Cả ngày hắn chỉ biết loay hoay, quấn quýt bên cạnh tên nam sủng hạ tiện kia! Nghĩ đến đây, lòng đố kỵ và oán hận lại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Lệ Tần. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu! Cái vị trí thiếu phu nhân của Lee gia đó, sớm muộn gì cũng phải thuộc về cô ta!Mark về đến phủ đệ của Lee gia, nơi phụ thân Lee lão gia và mẫu thân đã đứng chờ sẵn ở cổng. Đệ đệ ruột của hắn – Lee Renjun, người vừa trở về sau chuyến đi buôn xa nhà dài ngày, cũng đang háo hức đứng đó chờ gặp lại huynh trưởng. Nhà họ Lee quyết định tổ chức một bữa cơm gia đình ấm cúng để mừng Renjun về.Sau khi chào hỏi phụ mẫu và đệ đệ, Mark cùng Lee lão gia ngồi ở khoảng sân trước nhà, nơi có cây tùng cổ thụ sừng sững. Không khí giữa hai phụ tử có chút trầm lắng. Mark lấy từ trong người ra tấm lệnh bài Hắc Vân Kỵ bằng huyền thiết đen nhánh, hai tay kính cẩn đưa trả lại cho phụ thân: "Thưa phụ thân, thế sự tạm thời đã yên ổn. Con xin được hoàn trả lại tấm lệnh bài này cho người." Đây là tấm lệnh bài mà trước khi đi biên ải, hắn đã mượn của phụ thân để có thể điều động Hắc Vân Kỵ khi cần thiết.Nhưng Lee lão gia chỉ mỉm cười hiền hậu, không hề đưa tay ra nhận lại tấm lệnh bài. "Thời thế thay đổi. Tre già thì măng mọc. Ta cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, không còn đủ sức gánh vác trọng trách nặng nề này nữa. Tấm lệnh bài này đã nằm yên vị trên tay con, đã cùng con vào sinh ra tử, thì con hãy cứ giữ lấy nó đi." Ông nhìn thẳng vào mắt Mark, ánh mắt đầy sự tin tưởng và phó thác. "Kể từ hôm nay, con chính là người thống lĩnh thực sự của Hắc Vân Kỵ, là chủ nhân tương lai của Lee gia này." Lời nói của Lee lão gia không chỉ đơn thuần là trao lại binh quyền, mà còn là sự công nhận chính thức, sự truyền thừa quyền lực và trách nhiệm của gia tộc cho Mark Lee.Mark hơi sững người trước quyết định của phụ thân, nhưng rồi cũng không từ chối nữa. Chàng trịnh trọng cất lại tấm lệnh bài vào trong người.Hai cha con lại rơi vào im lặng. Lee lão gia nhìn đứa con trai trưởng thành, tài giỏi nhưng lại có phần quá lạnh lùng và cứng nhắc của mình, khẽ thở dài rồi lên tiếng trước: "Con... không trách ta tại sao lại không thể bảo vệ tốt cho cậu nhóc Haechan như đã hứa với con trước khi con đi sao?" Mark chỉ lắc đầu, giọng nói trầm xuống mang theo sự tự trách. "Con biết phụ thân đã gắng hết sức rồi. Con chỉ hận bản thân mình khi đó đã quá ngây thơ, không lường hết được sự hiểm độc của kẻ địch, mới khiến cậu ấy phải chịu nhiều khổ sở, tủi nhục đến như vậy."Lee lão gia trầm ngâm nhìn con trai. Đứa con này của ông, ngoài mặt thì lạnh lùng, cứng rắn là vậy, nhưng ông thừa biết, trong những chuyện liên quan đến tình cảm, nó vẫn còn non nớt và dễ bị tổn thương lắm. "Qua lần này, ta muốn con phải thực sự nhận thức được một điều," ông nói chậm rãi, giọng đầy thâm ý. "Khi con thực sự muốn bảo vệ một người, một vật gì đó quý giá, thì bản thân con phải đủ mạnh mẽ, đủ năng lực để tự tay mình thực hiện điều đó. Dù con có nhờ cậy kẻ mạnh nhất, dù con có sắp đặt kế hoạch hoàn hảo nhất, thì vẫn luôn có những biến số không thể lường trước được. Đến lúc đó, nếu không đủ sức mạnh để xoay chuyển tình thế, thì chỉ có thể ngồi đó mà hối hận, mà tự trách mình không đủ năng lực mà thôi. Muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người con muốn bảo vệ, thì bản thân con phải là người mạnh nhất, phải là người có thể đứng ra che chắn cho họ trước mọi sóng gió." Đúng lúc đó, Lee phu nhân hơi chột dạ bước ra, có lẽ đã nghe được phần nào câu chuyện của hai cha con. Bà vẫn còn lo sợ chuyện Lệ Tần đã nói gì với Mark chưa, liệu Mark có còn giận bà không. Nhưng thấy không khí giữa hai cha con có vẻ hòa hoãn, thái độ của Mark cũng bình thường trở lại, bà cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lên tiếng gọi hai người vào dùng bữa "Lão gia, Mark à, Renjun nó cũng về rồi kìa. Mọi người vào dùng bữa thôi, cơm nước chuẩn bị xong cả rồi."Renjun, cậu đệ đệ lém lỉnh của Mark, vừa trở về sau chuyến thương buôn xa nhà mấy tháng, hoàn toàn không hề hay biết gì về những biến cố kinh thiên động địa vừa xảy ra ở kinh thành. Cậu chàng vừa ngồi vào bàn ăn đã bắt đầu ăn lấy ăn để như chết đói mấy năm, miệng thì không ngừng trêu chọc huynh trưởng như thường lệ. Nhưng có vẻ hôm nay cậu bước chân trái ra khỏi cửa hay sao ấy, đang vui miệng lại lỡ lời trêu về chuyện Lệ Tần tiểu thư. Chỉ một câu trêu đùa vô tình đó thôi cũng đủ khiến không khí trong bữa ăn đang vui vẻ bỗng dưng trùng xuống hẳn.Lee phu nhân, dù biết nhi tử đã có người trong lòng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết tâm về mối hôn sự môn đăng hộ đối với Lệ Tần. Dù bà cũng cảm thấy biết ơn Haechan vì những gì cậu đã làm, nhưng chuyện chung thân đại sự của trưởng tử, chuyện nối dõi tông đường vẫn là nỗi canh cánh lớn nhất trong lòng bà. Lúc ăn cơm xong, cả nhà đang ngồi uống trà trong đại sảnh ấm cúng, bà đánh liều lên tiếng, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất: "Mark à, mẫu thân biết thằng bé Haechan đã xả thân vì đại nghĩa, cứu cả Nhị hoàng tử. Mẫu thân rất cảm kích nó. Nhưng mà con xem, việc nước giờ cũng đã tạm yên, việc nhà cũng nên tính đến rồi. Con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, vừa vặn là con bé Lệ Tần, hai đứa cũng quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm xem như cũng có. Nó cũng đã đến tuổi cập kê rồi, lại là một cô gái tốt, đoan trang, hiền thục. Mấy hôm trước nó còn đến đây nói với mẫu thân là nó lo lắng cho con đến mức ăn ít đi mấy bữa, mất ngủ mấy đêm liền đó...""Mẫu thân," Mark Lee cắt ngang lời bà một cách dứt khoát nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào. "Người có biết, trong lúc con và Jisung đang phải đối mặt với sống chết nơi sa trường, trong lúc kinh thành đại loạn, thì vị Lễ bộ thượng thư đáng kính kia đã làm gì không?" Hắn nhìn thẳng vào mắt mẫu thân mình, ánh mắt sắc lạnh. "Họ chỉ biết hèn nhát cụp đuôi trốn trong nhà, đóng chặt cửa không dám ra ngoài, thậm chí còn ngấm ngầm a dua theo Thái tử vì sợ bị liên lụy, phiền phức. Đến lúc thấy tình thế đã định, chúng con khải hoàn trở về, thì mới vội vàng chạy đến đây để lấy lòng, để tỏ vẻ quan tâm sao?" Hắn cười nhạt một tiếng đầy "Còn về phần tiểu thư Lệ Tần, nàng ta ăn ít đi mấy bữa thì có chết được không? Trong khi đó, Haechan lại phải ở trong hang hùm miệng sói, một mình chống chọi với nguy hiểm, chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã, tra tấn đến mức thập tử nhất sinh?" Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự xót xa và cả sự đanh thép "Nhi tử nợ người ta một món nợ ân tình quá lớn, có lẽ dùng cả đời này cũng không thể nào trả hết được. Con bây giờ chỉ muốn bù đắp cho cậu ấy thật tốt mà thôi." Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp một cách rõ ràng. "Chuyện hôn sự, khi nào duyên phận đến thì nó sẽ đến. Con không vội. Còn về Lệ Tần tiểu thư, nếu gia đình mình và Lễ bộ thượng thư vẫn còn chút giao hảo cũ, con sẽ đích thân tìm cho cô ấy một mối hôn sự khác phù hợp hơn. Chuyện này, mẫu thân không cần phải bận tâm thêm nữa."Renjun ngồi bên cạnh nghe mà mắt tròn mắt dẹt, miệng há hốc vì kinh ngạc. Cả đời cậu, đây là lần đầu tiên cậu thấy huynh trưởng Mark Lee dám thẳng thừng từ chối và phản bác lại ý muốn của mẫu thân một cách quyết liệt như vậy! Một phần cũng là vì trước đây, dù mẫu thân có nhiều lần bóng gió gán ghép huynh ấy với Lệ Tần, nhưng huynh ấy thường chỉ mặc kệ, lười để ý đến mà thôi. Nhưng lần này thì khác hẳn! Rốt cuộc thì cái người tên Haechan kia là ai mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến huynh trưởng của cậu như vậy chứ?Lee phu nhân nghe những lời nói vừa cứng rắn vừa có lý lẽ của trưởng tử thì cũng cảm thấy có phần ngượng ngùng và xấu hổ. Đôi lúc vì quá nóng vội mong muốn nhi tử yên bề gia thất mà bà đã không để ý đến những tiểu tiết quan trọng và cả cảm xúc thực sự của con mình. Bà thở dài, không nói thêm được lời nào nữa.Mark thấy không còn việc gì quan trọng nữa, trời cũng đã nhá nhem tối, trong lòng lại bắt đầu sốt ruột lo lắng cho người ở nhà, đành đứng dậy cáo từ phụ mẫu để trở về phủ Tổng lĩnh. Renjun, vì quá tò mò về người tên Haechan đã khiến huynh trưởng mình thay đổi hoàn toàn kia, nên cũng nằng nặc đòi đi theo về phủ Tổng lĩnh chơi mấy ngày. Mark suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.-------------------------------------------------Trong khi đó, tại phủ Tổng lĩnh, Haechan sau khi thất thần trở về phòng đã không còn tâm trạng nào để làm bất cứ việc gì nữa. Cậu chỉ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn thượng uyển đang dần chìm vào màn đêm. Nỗi buồn bã, tự ti và cả sự tuyệt vọng lại một lần nữa bao trùm lấy cậu. Cậu ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc dưới giàn hoa tử đằng, nơi cậu và Mark đã từng có những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, khẽ đung đưa theo nhịp gió đông lạnh lẽo. Cậu đang chờ Mark trở về.Cậu ngồi đó, khẽ đung đưa theo nhịp gió heo may se lạnh đầu đông, ngắm nhìn những bông tuyết đầu mùa đang rơi ngày càng dày hơn. Lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Hình ảnh Mark và Lệ Tần đứng cạnh nhau ở cổng phủ lúc sáng sớm, lời nói đầy ẩn ý của Lệ Tần cứ ám ảnh lấy tâm trí cậu. Sự tự ti, mặc cảm lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ.Đang chìm trong những suy nghĩ miên man, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Haechan nghĩ đó là Mark đã trở về, vội vàng ngẩng đầu lên định nở một nụ cười chào đón. Nhưng người xuất hiện trước mặt cậu lại không phải là Mark, mà là Lệ Tần tiểu thư! Nàng ta không biết đã vào phủ từ lúc nào.Lệ Tần nhìn Haechan đang ngồi một mình trên xích đu, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự đố kỵ và khinh miệt không hề che giấu. Nàng ta đã nghe được những lời đồn đại về việc Mark Lee sủng ái tên nam sủng này như thế nào trong mấy ngày qua rồi. Cái gai trong mắt nàng ta, kẻ đã dám cả gan thách thức vị trí thiếu phu nhân đáng lẽ thuộc về nàng! Nàng ngưỡng mộ Mark Lee từ rất lâu rồi, ngưỡng mộ tài năng, khí phách và cả gia thế của hắn. Dù hắn đã nhiều lần từ chối tình cảm của nàng một cách thẳng thừng, nhưng còn mối hôn sự nào tốt đẹp và vững chắc hơn là được gả vào Lee gia đâu? Bình thường hắn đã khó gần, ít tiếp xúc với nữ nhân khác nên nàng cũng không phải lo lắng nhiều về sự cạnh tranh. Chỉ cần nàng kiên nhẫn, dùng sự dịu dàng và gia thế của mình, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này thôi. Nhưng giữa đường lại lòi ra một tên nam sủng không rõ lai lịch này, lại còn được hắn công khai bảo vệ, cưng chiều hết mực! Điều này khiến nàng ta không thể nào chấp nhận được!"Ồ? Xem ai đang ngồi mơ mộng ở đây này?" Lệ Tần cất giọng chua ngoa, đầy vẻ châm chọc. "Tưởng ai xa lạ, hóa ra là 'tiểu tâm can', là 'bảo bối' của Đại tướng quân nhà ta đây mà?" Nàng ta bước lại gần hơn, nhìn Haechan từ đầu đến chân bằng ánh mắt miệt thị. "Sao thế? Bị thương nặng đến mức này rồi mà vẫn còn tâm trạng ra đây ngồi ngắm hoa ngắm tuyết sao? Hay là đang chờ đợi chủ nhân của ngươi về để được thương hại, ban phát chút ân huệ?"Lệ Tần bắt đầu tuôn ra những lời lẽ nhục mạ, cay độc nhắm thẳng vào Haechan. Nàng ta chế giễu thân phận thấp hèn của cậu, mỉa mai vẻ ngoài tiều tụy, thương tích đầy mình của cậu, nói rằng cậu chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, một kẻ dùng thân xác để quyến rũ đàn ông.Haechan nghe những lời đó, sắc mặt tái đi, bàn tay nắm chặt lại. Sự tự tin ít ỏi mà cậu vừa mới lấy lại được dường như lại tan biến đi đâu hết. Cậu muốn đứng dậy phản bác lại, muốn hét vào mặt cô ta rằng cậu không phải như vậy. Nhưng lời nói đến cổ họng lại nghẹn đắng lại, không thể nào thốt ra được. Cậu chỉ biết co mình lại trên chiếc xích đu, cố gắng chịu đựng những lời nói như dao cắt đang đâm vào tim mình. Cậu đột nhiên cảm thấy đồng cảm với cô ta một cách kỳ lạ, và cả với Lee phu nhân nữa. Đúng vậy, họ nói không sai. Sẽ thật kỳ lạ và nực cười nếu một người như Mark Lee lại thực sự muốn ở bên cạnh một người như cậu. Có lẽ sự quan tâm, chăm sóc của hắn mấy ngày qua chỉ là vì sự thương hại nhất thời, vì trách nhiệm đối với một người lạ đã vô tình bị kéo vào cuộc đời hắn, vì món nợ ân tình cứu mạng Nhị hoàng tử. Một người đã bị vấy bẩn, một kẻ không có gì trong tay như cậu thì có quyền gì, có tư cách gì để Mark phải bất chấp thanh danh, bất chấp gia tộc mà giữ lại bên mình chứ?Thấy Haechan im lặng không phản kháng, Lệ Tần càng được đà lấn tới. Nàng ta hạ giọng, nói như thì thầm nhưng lại đầy vẻ độc địa: "Ngươi có biết vì ngươi mà Mark ca ca đã phải bỏ lỡ những gì không? Vì cái danh 'đoạn tụ' đáng ghê tởm mà ngươi gây ra, huynh ấy đã bị bao nhiêu người đời dị nghị, sỉ vả sau lưng? Phụ mẫu huynh ấy đã phải lo lắng, phiền lòng đến mức nào? Nếu huynh ấy thành thân với ta, một người môn đăng hộ đối, gia tộc họ Lee và Lễ bộ thượng thư liên minh với nhau, thì cơ hội thăng tiến trên con đường quan lộ của huynh ấy sẽ còn rộng mở đến đâu! Ngay cả đệ đệ của huynh ấy cũng sẽ được nhờ vả rất nhiều. Gia đình hai bên vốn đã có giao hảo tốt đẹp từ lâu rồi. Cớ gì lại để ngươi - một vết bùn nhơ, một kẻ không rõ lai lịch - làm bẩn đi cuộc đời huy hoàng, xán lạn của huynh ấy chứ? Tại sao ngươi không biết điều một chút, tự mình rời xa huynh ấy đi? Tha cho Mark Lee đi, để cho huynh ấy được yên ổn!"Nghe những lời nói đó, đặc biệt là khi Lệ Tần nhắc đến việc cậu là "vết bùn nhơ" làm ảnh hưởng đến tương lai của Mark Lee, trái tim Haechan lại thắt lại đau đớn. Mark... là tín ngưỡng đẹp đẽ nhất, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cậu ở thế giới này. Cậu chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé, vô tình bước qua cuộc đời huy hoàng của vị thống lĩnh trẻ tuổi tài ba Mark Lee trong thời đại lịch sử này mà thôi. Rồi một ngày nào đó, hắn cũng sẽ phải thuận theo lẽ thường, lập gia đình theo ý muốn của gia tộc, cưới một người vợ hiền thục, môn đăng hộ đối như Lệ Tần, sinh cho hắn những đứa con kháu khỉnh để nối dõi tông đường, ghi tên mình vào sử sách như một vị tướng quân vĩ đại. Hắn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, một tương lai xán lạn nhất, chứ không phải bị ràng buộc bởi một kẻ như cậu.Sự tự ti mặc cảm như một con quái vật gớm ghiếc, ăn mòn tâm trí Haechan. Bóng tối tâm lý mà cậu đã cố gắng đè nén suốt bao ngày qua lại một lần nữa ùa về, bao phủ lấy cậu. Có lẽ Lệ Tần nói đúng. Cách tốt nhất để không làm vấy bẩn tín ngưỡng đẹp đẽ trong lòng cậu, cách tốt nhất để bảo vệ tương lai huy hoàng của Mark Lee chính là sự rời đi của cậu.Cậu cúi đầu xuống, nhìn những bông tuyết trắng xóa đang rơi xuống mu bàn tay mình rồi tan chảy đi trong giây lát. À, có lẽ đã đến lúc mình phải rời đi thật rồi, cậu thầm nghĩ, một nỗi buồn mênh mang nhưng lại thanh thản đến lạ thường xâm chiếm lấy tâm hồn. Mình vốn dĩ không thuộc về nơi này. Mình chỉ là một lữ khách đi lạc mà thôi.Ngay khi ý nghĩ đó vừa định hình rõ ràng trong tâm trí Haechan, một luồng ánh sáng trắng bạc ấm áp nhưng lại có phần hư ảo, thoát tục đột nhiên bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cậu từ dưới chân lên. Người cậu bắt đầu trở nên mờ ảo dần đi, trong suốt như pha lê, tựa như sắp tan biến vào trong không khí, hòa lẫn vào những bông tuyết đang rơi.Đúng vào khoảnh khắc kỳ lạ đó, ở phía cuối con đường trong vườn hoa, bóng dáng Mark Lee và Renjun vừa trở về từ phủ đệ Lee gia xuất hiện. Mark sững người lại khi nhìn thấy cảnh tượng Haechan đang bị bao bọc bởi luồng ánh sáng kỳ lạ, cơ thể đang dần tan biến đi. Trong tay hắn vẫn còn cầm một bịch bánh hoa quế nóng hổi mà Haechan đã mè nheo đòi hắn mua bằng được vào buổi sáng hôm đó.Haechan cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và sự hoảng hốt không thể che giấu của Mark đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía xa. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy lưu luyến, bịn rịn, yêu thương. Cậu khẽ mỉm cười với hắn, một nụ cười buồn nhưng lại vô cùng dịu dàng, rồi khẽ nói, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Chúc ngài ghi danh sử sách, cầm kiếm bình thiên hạ." Cậu nhìn hắn thật sâu một lần nữa, như muốn khắc ghi thật kỹ hình ảnh này vào tận sâu trong đáy lòng mình, bởi cậu không biết luồng ánh sáng này sẽ đưa mình đi đâu, về đâu nữa, liệu có còn cơ hội gặp lại. "Không có tôi ở đây thì phải nhớ ăn uống đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa. Ngài nấu ăn dở lắm đó, biết không?" Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má cậu rồi hòa tan vào ánh sáng.Rồi trước ánh mắt sững sờ, kinh hoàng của Mark Lee, của Renjun và cả của Lệ Tần đang đứng gần đó, thân thể Haechan hoàn toàn tan biến vào trong luồng ánh sáng trắng bạc đó, không để lại bất cứ một dấu vết nào, như thể cậu chưa từng tồn tại trên thế giới này.Bịch!Túi bánh hoa quế nóng hổi rơi xuống nền tuyết trắng xóa từ bàn tay đang run rẩy của Mark Lee. Hắn sững sờ đứng đó như trời trồng, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không nơi Haechan vừa biến mất, gương mặt không còn một chút huyết sắc nào. Trái tim hắn như bị ai đó dùng búa tạ nện vào, vỡ tan thành trăm mảnh...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me