Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô Thượng Hải, nơi vốn được kỳ vọng sẽ trở thành "trụ sở nghiên cứu xuyên không" bí mật của hai chàng trai trẻ, giờ đây lại chẳng khác nào một cái ổ chuột cao cấp sau nhiều tuần lễ tìm kiếm trong vô vọng. Không khí ảo não, thất bại bao trùm lấy mọi ngóc ngách. Trên chiếc sofa da nhập khẩu đắt tiền, Haechan và Chenle ngồi bó gối, mỗi đứa ôm một cốc trà sữa Mixue size L full topping đã chảy hết cả đá, ống hút cắm vào hút sùn sụt một cách đầy chán chường và bất lực.Họ biết chứ, họ biết rõ hơn ai hết. Riêng cái việc hai đứa thanh niên thế kỷ 21 như họ lại có thể bằng một cách thần kỳ nào đó xuyên không đến một triều đại xa lắc xa lơ trong lịch sử, rồi lại bằng một cách kỳ diệu không kém mà quay trở về được với thế giới hiện đại này, đã là một chuyện vô cùng ảo ma Canada, phi logic hết sức rồi. Huống hồ chi bây giờ lại còn ôm mộng tìm ra phương pháp khoa học, hay thậm chí là phi khoa học, để có thể chủ động quay trở về cái thời đại Đại Hàn ấy một lần nữa! Nghe thôi đã thấy hoang đường!Dường như mọi công sức tìm tòi, nghiên cứu, vắt óc suy nghĩ của cả hai trong suốt mấy tuần lễ vừa qua, sau khi nhận được lời phán "bó tay" từ hội đồng chuyên gia hàng đầu, lại một lần nữa quay trở về con số không tròn trĩnh to tướng. Hy vọng vừa mới được nhen nhóm lên chút ít sau cuộc nói chuyện với gia đình và sự quyết tâm của bản thân, giờ đây lại bị dập tắt một cách phũ phàng bởi bức tường hiện thực quá đỗi nghiệt ngã.Haechan và Chenle thực sự đã tuyệt vọng đến độ không còn gì để mất. Họ lao vào cày nát những bộ tiểu thuyết xuyên không sướt mướt, ngôn tình ba xu trên mạng, hy vọng lượm lặt được bí kíp nào đó từ mấy bà tác giả não tàn. Họ còn cày cả những bộ phim khoa học viễn tưởng hoành tráng của Hollywood, cố gắng tìm hiểu về lỗ đen, hố trắng, vũ trụ song song, dù xem xong chỉ thấy đầu óc càng thêm quay cuồng như chong chóng. Kết quả? Chỉ càng làm họ thêm hoang mang và thấy mọi thứ thật viển vông.Rồi họ lại đánh liều tìm đến những thầy bói tarot online, những "cao nhân" tự xưng trên mạng xã hội. Kết quả còn thảm hại hơn. Có người phán chắc nịch rằng số mệnh Haechan tháng sau sẽ cưới được vợ đẹp con ngoan. Có người lại nhìn vào bàn tay trắng nõn, mịn màng của Chenle rồi phán rằng cậu từ bé đã phải sống trong cảnh túng thiếu, cơ cực. Thậm chí, có một "thầy" còn nhìn vào bát tự của cả hai rồi quả quyết rằng hai cậu chính là "thiên duyên tiền định", sau này sẽ có với nhau cả một đàn con! Vớ va vớ vẩn! Cả hai bây giờ đều đã tự nhận thức được giới tính thật của mình rồi, cong như cái nhang muỗi thắp dở thì lấy đâu ra mà cưới vợ với sinh con chứ??? Đúng là tốn tiền vô ích!Mọi nỗ lực dường như đều đi vào ngõ cụt. Cả hai chỉ biết sống lầm lũi, vật vờ qua ngày như hai cái xác không hồn vừa mới bị ai đó cướp mất sổ gạo. Họ lang thang qua những khu chợ đêm ồn ào, náo nhiệt, cố gắng tìm lại chút cảm giác quen thuộc của thế giới kia, nhưng chỉ càng thấy thêm lạc lõng. Họ thậm chí còn liều mình tham gia thử mấy buổi hội thảo tâm linh của những người theo đạo Phật, đạo Lão, hy vọng có thể tìm thấy chút duyên kỳ ngộ nào đó. Rồi trong cơn tuyệt vọng, họ còn trà trộn cả vào mấy buổi hội thảo mờ ám của những hội nhóm được cho là tà ma ngoại đạo, đầy rẫy nguy hiểm và lừa đảo, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu được kết quả gì cho ra hồn cả!Vào một buổi chiều cuối tuần ảm đạm, khi cả hai đang lại một lần nữa lầm lũi dắt díu nhau đi trên con đường quen thuộc trở về căn biệt thự trống trải sau một ngày dài lang thang vô định, thì một tai nạn không thể nào éo le hơn đã xảy ra. Có lẽ do mải mê suy nghĩ vẩn vơ về việc tối nay nên ăn mì gói vị gì, hoặc cũng có thể do số phận đã quyết tâm muốn trêu ngươi hai kẻ đáng thương này đến cùng, Haechan đã không để ý dưới chân, đi đứng kiểu gì mà lại vấp phải mép một cái ống cống thoát nước đang bị hé nắp ngay trên vỉa hè, rồi ngã dúi dụi về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, cậu vội vàng túm lấy cánh tay của Chenle đang đi ngay bên cạnh để giữ thăng bằng. Kết quả là, Chenle cũng bị kéo theo, mất đà và cả hai cùng nhau hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã sõng soài xuống bên trong cái ống cống hôi hám đó! May mắn là cái ống cống không quá sâu và chỉ bị hé nắp một nửa, nên cả hai chỉ bị kẹt luôn hai cái chân xuống dưới đó chứ chưa đến nỗi rơi tõm xuống hoàn toàn."Áaaaaaaaaa!"Haechan và Chenle cùng nhau ngồi bệt dưới lòng đường, hai chân thì đang bị kẹt cứng dưới cái nắp cống lạnh lẽo, bẩn thỉu, nhìn nhau bằng ánh mắt không thể nào thê thảm hơn. Cả hai cùng chung một suy nghĩ: Hận đời! Hận cái số phận éo le này! Tại sao ông trời lại có thể đối xử bất công với hai mỹ nam đẹp trai, tài hoa như bọn họ đến vậy chứ? Việc chính là tìm cách quay về quá khứ thì chưa đâu vào đâu, mà hết đi xem tarot bị phán là sắp cưới vợ, rồi uống trà sữa thì bị sặc topping trân châu, bây giờ đến cả đi bộ trên đường bình thường thôi mà cũng xui xẻo đến mức rớt mẹ xuống cống là sao???Thế là, giữa khung cảnh đường phố đông đúc người qua lại, hai chàng trai trẻ lại bắt đầu cãi nhau chí chóe, um cả củ tỏi lên xem rốt cuộc là lỗi tại ai mà cả hai lại rơi vào cái tình cảnh vừa nhục nhã vừa thê thảm này."Tại mày đó Haechan! Đi đứng không thèm nhìn đường gì hết!" "Ủa? Tại mày kéo tao đi cái đường này chứ bộ! Đường thẳng không đi lại cứ thích đi đường vòng làm gì?""Tao kéo hồi nào? Rõ ràng là mày tự đi theo tao mà!" "Xạo ke! Lúc nãy mày còn bảo đi đường này tắt hơn còn gì!" "..."Đang lúc cuộc tranh cãi nảy lửa, không phân thắng bại của hai người sắp lên đến đỉnh điểm, thì đột nhiên có một giọng nói già nua, khàn khàn nhưng lại có vẻ gì đó rất phiêu diêu, thoát tục vang lên ngay bên cạnh họ:"Hai chàng trai trẻ, có cần lão phu đây giúp một tay không?"Haechan và Chenle đang hăng máu cãi nhau, nghe có người hỏi thì theo phản xạ quay lại nhìn. Trước mặt họ là một ông lão râu tóc bạc trắng như cước, dài đến tận thắt lưng. Chòm râu của ông ta còn đang bay phấp phơ trong gió một cách rất tiên phong đạo cốt, trông như mấy vị tiên ông trong phim kiếm hiệp . Tay ông lão chống một cây gậy trúc màu vàng óng, lưng thì còng gập xuống như một dấu hỏi lớn, trông có vẻ rất già nua và yếu ớt.Ban đầu, Haechan và Chenle mừng như bắt được vàng vì cuối cùng cũng có người tốt bụng đến giúp đỡ. Nhưng khi nhìn kỹ lại dáng vẻ già nua, yếu ớt của ông lão, hy vọng trong lòng họ lại vụt tắt đi gần hết."Thôi... thôi ạ! Không dám làm phiền ông đâu ạ!" Haechan vội vàng xua tay. "Bọn cháu trai tráng, khỏe mạnh như thế này, tự leo lên được mà ông. Để ông tuổi già sức yếu như vậy mà còn phải cúi xuống giúp bọn cháu thì không ổn lắm đâu ạ." Chenle bên cạnh cũng gật đầu lia lịa đồng tình.Ông lão nghe hai cậu nhóc từ chối khéo như vậy thì chỉ khẽ gật gật đầu, không nói gì thêm nữa. Rồi ông ta lại chậm rãi đưa bàn tay nhăn nheo, gầy guộc của mình lên vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng, đôi mắt nãy giờ vẫn luôn ti hí lim dim như buồn ngủ bỗng dưng từ từ mở hé ra một chút, nhìn sâu vào Haechan và Chenle, hai kẻ vẫn còn đang loay hoay, chật vật cố gắng kéo cái chân đang bị kẹt cứng của mình lên khỏi miệng ống cống hôi hám. Đôi mắt của ông lão, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ ngoài già nua, yếu ớt đến đáng thương kia, lại sáng ngời, tinh anh và sâu thẳm một cách lạ thường, như thể có thể nhìn thấu được cả quá khứ lẫn tương lai, nhìn thấu được cả những bí mật thầm kín nhất đang ẩn giấu trong lòng hai chàng trai trẻ này.Ông lão nhìn họ thật lâu, rồi cây gậy trúc trong tay ông ta khẽ gõ nhẹ xuống nền đất một cái, ông ta từ tốn cất giọng nói, giọng nói vẫn già nua nhưng lại mang một âm hưởng uy nghiêm, huyền bí lạ thường:"Gặp được hai ngươi ở cái nơi cống rãnh, bẩn thỉu này, âu cũng là một cái duyên phận kỳ lạ giữa chúng ta." Ông ta khẽ mỉm cười, nụ cười bí hiểm. "Lão phu tuy tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn, nhưng hôm nay tình cờ gặp được chuyện thú vị như thế này, cũng xin mạo muội nói đôi ba câu chỉ dẫn, xem như kết một thiện duyên."Nói rồi, ông ta đưa ngón tay gầy guộc chỉ vào cả hai người. "Đường mệnh cách của hai ngươi quả thực vô cùng đặc biệt, vô cùng kỳ lạ. Ông trời dường như không cho phép kẻ phàm nhân như lão đây được quyền nói rõ, không cho đoán đúng, cũng không cho xem tường tận về tương lai của hai ngươi. Nhưng ông trời cũng không hề cấm lão đây chỉ dẫn đôi lời cho những kẻ đang bị lạc lối giữa hồng trần." Ông ta nhìn sâu vào mắt Haechan và Chenle, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. "Hai chàng trai trẻ à, giải pháp mà hai ngươi đang cố công tìm kiếm bấy lâu nay vốn dĩ đang ở ngay trước mắt các ngươi đó thôi, hà cớ gì cứ phải mải mê chạy theo, kiếm tìm những thứ xa vời, viển vông làm gì cho mệt mỏi?" Ông ta dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp một câu đầy ẩn ý. "Sống đủ rồi thì buông, sống chưa đủ tức là còn lưu." Ông ta lại gõ nhẹ cây gậy trúc xuống đất một lần nữa như để nhấn mạnh "Lão chỉ có thể nói được đến vậy thôi. Số mệnh của hai ngươi cứng như đá bàn thạch vậy, cứng lắm, lão đây không dám tùy tiện nhúng tay vào sâu hơn đâu, sợ bị trời phạt lắm."Nói xong những lời khó hiểu đó, ông lão lại quay trở về với dáng vẻ ban đầu: đôi mắt lại ti hí lim dim, dáng vẻ lại cà lơ phất phơ, trông có vẻ hơi ngớ ngẩn. "Thôi bye bye hai chàng trai trẻ nhé! Ngoài trời bắt đầu trở lạnh rồi đấy, lão phải đi mua cốc matcha latte nóng uống cho ấm người đây!" Rồi ông ta lại chống cây gậy trúc màu vàng óng của mình xuống đất, định quay người bỏ đi. Nhưng lạ thay, dáng vẻ thì cà lơ phất phơ, hom hem như sắp chết đến nơi như vậy, mà sao cái tốc độ chống gậy để đi của ông ta lại có thể nhanh đến mức kinh người như vậy được cơ chứ? Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã lao vun vút đi như một cơn gió lốc, nhanh hơn cả xe đua F1!!!Haechan và Chenle vẫn còn đang sững sờ, ngơ ngác vì những câu nói đầy ẩn ý, nửa thật nửa đùa như vừa rồi của ông lão, não bộ vẫn chưa kịp load hết mọi thông tin. Đến khi thấy ông ta chuẩn bị cun cút đi mất dạng vào dòng người đông đúc phía xa, cả hai mới giật mình hoàn hồn, định thần lại, vội vàng muốn gọi giật ông ta lại để hỏi cho rõ ràng hơn về cái "giải pháp ngay trước mắt" kia là cái gì. Nhưng khổ nỗi một điều là, hai cái chân dài miên man của bọn họ vẫn còn đang bị kẹt cứng ngắc trong cái ống cống chết tiệt kia, chưa thể nào rút ra được dù chỉ một milimet!! Ủa cụ ơi? Thấy bóng ông lão chạy mất hút vào dòng người đông đúc phía xa, Haechan và Chenle chỉ biết nhìn nhau bằng ánh mắt không thể nào đau khổ hơn, rồi cùng nhau khóc ròng trong lòng. Ông trời ơi! Ông xuống đây mà xem! Trên đời này còn có ai xui xẻo hơn Lee Haechan và Zhong Chenle bọn họ nữa không cơ chứ? Công bằng ở đâu? Công lý ở đâu??? Tại sao số phận cứ thích trêu ngươi bọn họ như vậy?Tuy vậy, dù ông lão kỳ lạ kia có vẻ ngoài hơi ngu ngơ, lập dị, ăn nói thì khó hiểu, trông có phần giống mấy tay lừa đảo đa cấp hay đi dụ dỗ người già cả tin trên mạng xã hội, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nói đầy ẩn ý của ông ta dường như lại là một manh mối vô cùng quan trọng, một tia sáng hy vọng nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng quý giá, có thể chiếu rọi vào con đường tìm cách quay trở về triều đại Đại Hàn vốn đang mờ mịt, bế tắc của Haechan và Chenle.Cả hai nhìn nhau, trong đầu cùng tua lại những lời nói của ông lão. "Giải pháp ngay trước mắt, hà cớ gì cứ phải kiếm tìm những thứ xa vời?" Câu nói này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ cái cách để quay về thực sự không nằm ở những cuốn sách khoa học phức tạp hay những thế lực tâm linh cao siêu nào đó, mà lại nằm ở chính bản thân họ, ở những thứ gần gũi, thân thuộc nhất xung quanh họ mà họ đã vô tình bỏ qua? "Sống đủ rồi thì buông, sống chưa đủ tức là còn lưu." Câu này lại càng khó hiểu hơn. Phải chăng ông ta đang ám chỉ đến việc họ phải thực sự buông bỏ những vướng bận ở thế giới hiện tại thì mới có thể quay về? Hay là phải thực sự hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ sự lưu luyến của mình đối với quá khứ thì mới tìm được lối thoát?Rồi họ lại nhớ đến những lần trước đây, khi họ tuyệt vọng tìm đến những thầy bói, những nhà ngoại cảm thực sự có tiếng tăm trong giới tâm linh để nhờ giúp đỡ. Những người lang băm, lừa đảo thì không nói làm gì, họ đã cho cút đi từ lâu rồi. Nhưng những người có vẻ là có căn cơ, có khả năng thật sự, sau khi chỉ cần nhìn vào mặt hoặc ngày sinh tháng đẻ của hai người, ai nấy cũng đều lắc đầu từ chối giúp đỡ, chỉ bỏ ngỏ lại một câu nói gần như giống hệt nhau: "Số mệnh của hai vị quá đặc biệt, lão đây thực sự không thể nhìn rõ, cũng không dám tùy tiện giúp đỡ được. Giai đoạn này, hai vị cần phải dựa vào chính bản thân mình, cần phải tự mình giác ngộ ra chân lý thì mới có thể đi tiếp được con đường của mình. Nếu lão cố gắng giúp hai vị thì sẽ đi ngược lại ý trời, e rằng sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nề. Hai vị chỉ cần biết một điều rằng, hai vị sinh ra là để chiếu mệnh cho người khác, và ngược lại, cũng có hai người khác sinh ra là để chiếu mệnh cho hai vị. Mệnh cách của cả bốn người đã được gắn kết với nhau từ nhiều kiếp, nên sinh ra vốn dĩ đã phải chịu thử thách trăm bề, phải tự mình tìm cách đột phá khỏi vòng luân hồi thì mới mong có cơ duyên được gặp lại nhau lần nữa."Kết nối những lời nói đầy ẩn ý của ông lão kỳ lạ ban nãy với những lời cảnh báo đầy bí ẩn của các vị cao nhân tâm linh trước đây, Haechan và Chenle cùng nhìn nhau, trong lòng dường như đã lờ mờ hiểu ra được một điều gì đó quan trọng rồi. Có lẽ nào... con đường duy nhất để quay trở về Đại Hàn thực sự không nằm ở những phương pháp khoa học phức tạp hay những thế lực siêu nhiên bên ngoài nào cả, mà lại nằm ở chính sự giác ngộ từ sâu thẳm bên trong, sự lựa chọn dũng cảm của chính trái tim họ? Nhưng giác ngộ như thế nào? Lựa chọn ra sao? Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số quá lớn.Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống hai cái chân vẫn còn đang bị kẹt cứng trong cái ống cống hôi hám. Một tiếng thở dài đầy ngao ngán đồng loạt phát ra. Thôi thì... trước mắt cứ phải tìm cách lôi cái chân ra khỏi đây đã rồi tính tiếp vậy! Số nhọ thế không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me