Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Cuộc sống của Haechan và Chenle tại quán trọ An Bình cứ như một guồng quay bất tận của chổi lau, nước rửa chén và những tiếng quát tháo của bà chủ quán. Sau cú sốc ban đầu và những nỗ lực sinh tồn đầy 'sáng tạo', họ cũng dần quen với thân phận tạp vụ thấp kém. Quen với việc dậy từ lúc trời còn chưa tỏ mặt người để nhóm bếp, quét dọn cái sân rộng thênh thang đầy lá rụng. Quen với việc cọ rửa những chồng bát đĩa cao như núi, cáu bẩn dầu mỡ sau mỗi bữa ăn của khách, đến mức mười đầu ngón tay lúc nào cũng nhăn nheo, ram ráp. Quen với việc luôn phải cúi đầu dạ vâng, luôn phải nơm nớp lo sợ làm sai ý bà chủ khó tính hay mấy vị đầu bếp mặt mày cau có.Dù vất vả là thế, nhưng ít ra họ cũng có cơm ăn ba bữa, có một chỗ để ngả lưng trên căn gác xép nóng nực. So với những ngày lang thang đói khát, màn trời chiếu đất trong rừng sâu, thì cuộc sống hiện tại, dù cực khổ, cũng có thể coi là ổn định một cách tương đối."Ê Haechan, mày xem cái nồi này có phải sắp thành tinh rồi không?" Chenle vừa kỳ cọ cái nồi đồng to đùng đen bóng vừa càu nhàu. "Tao chà muốn gãy cả tay mà nó vẫn cứ bám bẩn lì lợm!"Haechan đang vật lộn với đống bát đĩa khác gần đó, nghe vậy cũng thở dài ngao ngán. "Thì mày cứ coi như đang tập gym miễn phí đi. Cơ tay đảm bảo săn chắc.""Gym cái đầu mày! Tay tao giờ chỉ có chai sạn với phồng rộp thôi!" Chenle bĩu môi. "Ước gì bây giờ có cái máy rửa bát...""Thôi mơ đi ông tướng," Haechan ngắt lời. "Lo làm cho nhanh còn nghỉ. Chiều nay hình như bà chủ lại bắt chúng ta lau dọn cả mấy gian phòng trên lầu nữa đấy."Đúng như dự đoán, công việc của hai đứa tạp vụ gần như không bao giờ kết thúc. Nhưng hôm đó, không khí trong quán trọ An Bình bỗng trở nên khác hẳn ngày thường. Nó ồn ào hơn, tấp nập hơn, và phảng phất cả sự.. căng thẳng? Bà chủ quán, người thường ngày chỉ ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, hôm nay lại tất bật chạy tới chạy lui, mặt mày tuy tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sốt sắng. Bà ta liên tục quát tháo, chỉ đạo đám tiểu nhị phải lau bàn cho sạch bóng, trải khăn cho thẳng thớm, còn đặc biệt dặn dò Haechan và Chenle:"Hai cậu kia! Lát nữa lau dọn sảnh chính cho cẩn thận vào! Sàn nhà phải bóng loáng không một hạt bụi, nghe chưa? Rồi chuẩn bị sẵn ấm trà ngon nhất, bộ chén tốt nhất! Tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì! Hôm nay có khách quý từ kinh thành tới đấy! Mà là khách siêu siêu quý luôn!""Khách quý?" Chenle đang cọ rửa cái nồi tò mò hỏi vọng ra. "Lại khách quý nữa à? Ai mà oách vậy bà chủ? Quan lớn nào ạ?""Lo rửa cái nồi của cậu đi!" Bà chủ quát vọng vào, tay vẫn thoăn thoắt xếp lại mấy cái gối dựa trên ghế. "Hỏi lắm! Cứ làm tốt việc của mình là được! Nhớ đấy, khách lần này quan trọng lắm, không được để xảy ra chuyện gì đâu! Nếu không thì cả lũ chúng bây đừng có trách!"Haechan đang lau sàn ở sảnh chính, nghe hai chữ "kinh thành" tim lại đập thót một cái. Linh cảm bất an từ vụ va phải ngựa lần trước lại trỗi dậy. Lẽ nào... Không! Chắc không trùng hợp đến thế đâu. Kinh thành lớn như vậy, quan lại nhiều như lá rụng mùa thu, làm sao lại có thể đụng mặt hai người kia lần nữa ở cái quán trọ bình dân này được? Cậu tự trấn an mình, cố gắng tập trung lau sàn cho thật sạch bóng như lời bà chủ dặn.Nhưng ông trời dường như rất thích trêu ngươi những kẻ đang cố gắng sống yên ổn. Khi Haechan vừa lau xong hàng lang, đang định kéo thùng nước vào trong thì cánh cửa chính của quán trọ bật mở. Hai bóng dáng cao lớn, quen thuộc đến ám ảnh trong bộ y phục sang trọng, một xanh sẫm, một trắng tinh, ung dung bước vào.Mark Lee và Park Jisung!Lần này thì không thể nhầm được nữa! Vẫn là gương mặt lạnh lùng như tiền của Mark, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét một vòng quanh sảnh chính, mang theo một luồng khí lạnh vô hình khiến những người xung quanh bất giác nín thở. Vẫn là gương mặt tuấn tú, sáng sủa của Jisung, nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt lại tinh anh, dò xét. Chỉ khác là, hôm nay trông họ còn có phần nghiêm túc và quyền lực hơn hẳn lần trước. Không còn vẻ thư thái của những công tử đi dạo phố, mà giống như những người đang thực thi công vụ quan trọng nào đó. Theo sau họ vẫn là hai tên hộ vệ cao lớn, mặt không biểu cảm, khí thế bức người.Thôi xong! Haechan đứng chết trân tại chỗ, cây lau nhà trên tay kêu "cạch" một tiếng rồi rơi xuống sàn gỗ, nước bẩn bắn tung tóe. Mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch như trống trận trong lồng ngực cậu. Sao lại là họ? Sao lại đúng lúc này?Mọi ánh mắt trong quán trọ lập tức đổ dồn về phía hai vị khách quý vừa bước vào. Không khí đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lắng xuống đến mức có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Bà chủ quán, sau một giây sững sờ, vội vàng chạy ra, gương mặt nở một nụ cười còn tươi hơn hoa, giọng nói ngọt ngào gấp mười lần bình thường: "Ôi! Quý hóa quá! Không ngờ hai vị công tử lại hạ cố ghé thăm tệ điếm! Thật là vinh hạnh, vinh hạnh!"Mark chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Jisung thì mỉm cười lịch sự: "Chúng ta đi ngang qua đây, tiện đường vào nghỉ chân một lát. Có phòng nào yên tĩnh không?""Dạ có, dạ có! Phòng Thiên tự trên lầu là tốt nhất, yên tĩnh nhất ạ! Mời hai vị công tử và các vị đại hiệp lên lầu nghỉ ngơi!" Bà chủ vồn vã dẫn đường, không quên liếc mắt ra hiệu cho đám tiểu nhị nhanh chóng dọn dẹp hiện trường mà Haechan vừa gây ra.Haechan lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cúi gằm mặt xuống, kéo lê cái thân cứng đờ của mình nép vào một góc khuất sau cây cột lớn, chỉ mong mình có thể biến thành không khí. Cậu không dám ngẩng lên, không dám nhìn thẳng vào hai người kia, chỉ sợ ánh mắt chạm nhau sẽ gây ra họa lớn.Trong bếp, Chenle cũng vừa ló đầu ra xem có chuyện gì ồn ào, thì bắt gặp đúng cảnh tượng Mark và Jisung đang đi lướt qua sảnh chính. Mặt cậu cũng tái mét như tờ giấy, vội vàng thụt đầu vào, tim đập loạn xạ. Cậu chạy vội ra chỗ Haechan đang trốn sau cột."Chết... chết rồi Haechan ơi!" Chenle thì thầm, giọng hoảng hốt cực độ. "Sao... sao lại là bọn họ nữa vậy? Bám theo chúng ta hay sao thế? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!""Tao biết rồi! Suỵt! Nói nhỏ thôi!" Haechan đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, mặt cũng cắt không còn giọt máu. "Tuyệt đối đừng để họ nhìn thấy! Coi như chúng ta không tồn tại đi!"Hai đứa co rúm người lại sau cây cột, chỉ cầu mong hai vị đại thần kia mau chóng lên lầu khuất mắt, và bà chủ sẽ quên béng sự tồn tại của hai đứa tạp vụ thấp kém này.Nhưng đời nào có dễ dàng như vậy. Có lẽ vì hôm nay khách quá đông, tiểu nhị trên lầu lại thiếu người, hoặc có lẽ bà chủ muốn "thể hiện" với khách quý bằng cách cho hai đứa trông sáng sủa nhất đi phục vụ, bà ta đột nhiên nhớ ra Haechan và Chenle."Ơ? Hai cái đứa kia đâu rồi?" Bà chủ vừa tiễn Mark và Jisung lên đến đầu cầu thang, quay xuống không thấy Haechan đâu liền gọi lớn. "Haechan! Chenle! Chết đâu rồi hả? Mau mang ấm trà Phổ Nhĩ thượng hạng và mấy đĩa điểm tâm đặc biệt nhất của quán lên gian phòng Thiên tự trên lầu cho khách quý mau lên!""DẠ???" Cả Haechan và Chenle đang nấp sau cột đồng thanh kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, mặt mày trắng bệch như vừa thấy ma. Mang trà lên cho bọn họ??"Còn dạ với hả cái gì nữa? Nhanh cái chân lên!" Bà chủ cau có giục. "Khách quý không đợi lâu được đâu! Làm cho cẩn thận vào đấy! Đừng có làm mất mặt ta!" Bà ta hoàn toàn không cho hai đứa cơ hội từ chối hay giải thích.Thế là, trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, trước sự thúc giục của bà chủ và ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Haechan và Chenle không còn cách nào khác ngoài việc tuân lệnh.Haechan run run đi vào khu pha trà, chọn bộ ấm chén bằng sứ trắng hoa văn xanh đẹp nhất, cẩn thận pha một ấm trà Phổ Nhĩ nóng hổi, thơm lừng. Đôi tay cậu run đến mức suýt làm đổ nước sôi mấy lần. Chenle thì vào bếp, lựa mấy đĩa bánh ngọt, hoa quả trông ngon mắt và sang trọng nhất, xếp lên một cái khay gỗ lớn. Cậu cũng run không kém, chỉ sợ làm rơi vỡ cái gì đó thì toi đời."Mày... mày đi đứng cẩn thận đấy," Haechan lí nhí dặn Chenle khi cả hai chuẩn bị bê khay lên lầu. "Tuyệt đối đừng nhìn thẳng vào họ. Cứ cúi đầu xuống mà làm việc thôi. Xong việc là chuồn ngay, nghe chưa?""Tao biết rồi! Khổ lắm!" Chenle lẩm bẩm, tay ôm khay điểm tâm mà cứ run bần bật. "Mà sao cứ gặp hai tên ôn dịch này là y như rằng gặp họa vậy trời? Tại mày hết đấy, đồ sao chổi!""Còn nói nữa? Lo mà bê cho chắc vào!" Haechan lườm nguýt.Hai đứa dìu dắt nhau bước từng bước nặng nề lên chiếc cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt. Mỗi bậc thang như dài cả ngàn dặm. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Họ chỉ ước gì cầu thang này dẫn lên thiên đường luôn cho rồi, chứ không phải là đến gian phòng Thiên tự nơi có hai "hung thần" đang chờ đợi.Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Thiên tự. Cánh cửa gỗ lim đóng kín, bên trong im phăng phắc, chỉ có tiếng trò chuyện khe khẽ vọng ra. Haechan hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm, giơ tay lên gõ nhẹ ba tiếng."Vào đi." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng quen thuộc vang lên từ bên trong. Là giọng của Mark Lee.Haechan nuốt nước bọt khan, tay run run đẩy cửa bước vào, Chenle lẽo đẽo theo sau, đầu cúi gằm xuống đất không dám ngẩng lên.Bên trong phòng Thiên tự quả nhiên bài trí rất trang nhã, lịch sự. Bàn ghế bằng gỗ tử đàn, trên tường treo tranh thủy mặc, góc phòng có đặt lư hương trầm tỏa khói thơm nhẹ nhàng. Mark và Jisung đang ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn trà nhỏ đặt giữa phòng. Trên bàn trải đầy giấy tờ, công văn gì đó, trông họ có vẻ đang bàn bạc chuyện rất quan trọng.Nghe tiếng cửa mở, cả hai cùng ngẩng lên. Ánh mắt sắc bén của Mark lập tức quét về phía cửa. Khi nhận ra gương mặt quen thuộc của Haechan, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui. Jisung ngồi đối diện thì hơi nhếch mép, ánh mắt ánh lên vẻ "À, lại là hai vị đại họa tinh đây mà," rồi lại cúi xuống xem giấy tờ, dường như không mấy bận tâm.Bị hai luồng ánh mắt chiếu thẳng vào người, Haechan càng thêm run sợ. Cậu cúi đầu thấp đến mức cằm gần chạm ngực, lắp bắp nói, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Dạ... bẩm... bẩm hai vị công tử... trà... trà và điểm tâm của quý khách ạ..."Cậu cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận về phía bàn trà. Mắt chỉ dám nhìn xuống sàn nhà, tập trung vào từng bước chân. Nhưng chính cái sự cố gắng quá mức để tỏ ra cẩn thận đó lại khiến cậu trở nên lóng ngóng hơn bao giờ hết. Khi chỉ còn cách bàn trà vài bước chân, mũi hài vải của cậu không may vướng phải mép tấm thảm Ba Tư dày cộm trải trên sàn nhà."Áaaaaa!"Haechan hét lên một tiếng thất thanh khi cả người mất thăng bằng, chúi người về phía trước. Theo phản xạ, cậu vung tay loạn xạ để giữ thăng bằng, và kết quả là...Xoảng! Keng! Rầm!Một chuỗi âm thanh hỗn loạn vang lên chói tai. Khay trà nóng hổi trên tay Haechan bay thẳng về phía Mark đang ngồi gần đó nhất. Ấm trà bằng sứ đập mạnh vào cạnh bàn rồi rơi xuống đất vỡ tan tành. Nước trà nóng bỏng văng tung tóe khắp nơi, phần lớn nhằm thẳng vào vạt áo gấm màu xanh sẫm thượng hạng của Mark Lee! Hơi nóng bốc lên nghi ngút kèm theo mùi trà Phổ Nhĩ nồng đậm.Trong lúc hoảng loạn, tay Haechan còn vô tình quờ quạng, nắm chặt lấy cánh tay của Mark đang đưa ra theo phản xạ. Cả người cậu gần như đổ sập vào lòng Mark trong một tư thế cực kỳ khó coi và... thân mật bất đắc dĩ.Chenle đứng phía sau cũng không khá hơn. Bị giật mình bởi tiếng hét và cảnh tượng trước mắt, cậu cũng loạng choạng, khay điểm tâm trên tay nghiêng hẳn đi. Bánh trái, hoa quả đủ loại bay tứ tung như mưa, có vài miếng bánh đậu xanh còn đậu chính xác lên đầu gối và vạt áo trắng tinh của Jisung! Chưa hết, để tránh bị bánh rơi trúng đầu, Chenle còn theo phản xạ lùi lại, nhưng lại vấp phải chân ghế, ngã bật ngửa ra sau, may mà Jisung kịp thời đưa tay ra túm lấy cổ áo cậu kéo lại, nếu không thì cậu đã có một cú "hạ cánh" bằng đầu xuống sàn gỗ rồi.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả căn phòng như đông cứng lại.Haechan vẫn đang trong tư thế gần như nằm nhoài trên người Mark, một tay vẫn nắm chặt cánh tay hắn, mặt úp vào đâu đó gần ngực hắn, cảm nhận được cả hơi ấm và mùi hương nam tính nhàn nhạt từ người hắn tỏa ra. Mặt cậu nóng bừng lên vì xấu hổ, sợ hãi và cả một cảm giác kỳ lạ khó tả.Chenle thì bị Jisung túm cổ áo lôi xềnh xệch đứng dậy, mặt mày vẫn còn ngơ ngác, trên tóc còn dính mấy vụn bánh. Cậu nhìn xuống đống bánh trái tan nát trên sàn nhà và trên người Jisung, rồi lại nhìn lên gương mặt tuy vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt đã tối sầm lại của vị công tử áo trắng, chỉ muốn khóc không ra nước mắt.Mark là người hoàn hồn đầu tiên. Hắn gỡ mạnh tay Haechan ra khỏi cánh tay mình, đẩy cậu lùi lại một cách không hề thương tiếc. Gương mặt lạnh như băng của hắn giờ đây còn lạnh hơn cả mùa đông phương Bắc, tối sầm lại như bầu trời trước cơn giông bão. Đôi mắt sắc bén như hai mũi dao găm thẳng vào Haechan, không một lời quát mắng, nhưng cái nhìn đó còn đáng sợ hơn vạn lần. Hắn cúi xuống nhìn vạt áo gấm đắt tiền của mình đang ướt sũng nước trà nóng, bốc khói nghi ngút, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng tắp. Khí lạnh vô hình tỏa ra từ người hắn khiến nhiệt độ căn phòng như giảm xuống âm độ.Jisung cũng buông cổ áo Chenle ra, thở dài một tiếng não ruột. Chàng phủi qua loa mấy vụn bánh trên áo mình, rồi lại nhìn sang vạt áo ướt sũng của Mark huynh, rồi lại nhìn hai kẻ gây họa đang sợ đến mức mặt không còn giọt máu, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lần trước thì va phải ngựa làm kinh động cả đường phố. Lần này thì làm đổ cả trà nóng, bánh ngọt lên người họ ngay trong phòng riêng. Hai đứa này không phải là khắc tinh ông trời phái xuống để hành hạ huynh đệ họ thì là gì nữa?"Tôi... tôi... tôi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý! Xin... xin công tử tha tội! Xin công tử tha tội!" Haechan lúc này mới thực sự hoàn hồn, nhận thức được mình vừa gây ra họa lớn đến mức nào. Cậu run rẩy quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa xuống sàn gỗ cứng lạnh, nước mắt sợ hãi tuôn ra như mưa. Cậu không dám ngẩng lên nhìn Mark, chỉ cảm thấy cái lạnh lẽo và sát khí từ người hắn tỏa ra đủ để đóng băng cả linh hồn mình.Chenle cũng vội vàng quỳ xuống bên cạnh Haechan, mặt tái mét, giọng lắp bắp: "Xin... xin hai vị công tử đại nhân đại lượng! Là do chúng tôi hậu đậu... xin hai vị tha mạng! Chúng tôi... chúng tôi sẽ lau dọn ngay ạ!"Đúng lúc này, bà chủ quán nghe thấy tiếng đồ vỡ và tiếng la hét thất thanh từ trên lầu, linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên. Vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng trong phòng – trà đổ lênh láng, bánh trái văng tung tóe, vạt áo của vị công tử áo xanh ướt sũng, còn hai đứa tạp vụ thì đang quỳ rạp dưới đất khóc lóc van xin – mặt bà ta lập tức tái mét như tàu lá chuối."Trời... trời ơi! Có chuyện gì thế này?" Bà ta lắp bắp, chân tay run lẩy bẩy. Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mark đang chiếu về phía mình, bà ta sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ sụp xuống theo hai đứa kia. "Xin... xin công tử bớt giận! Là do hạ nhân của tiện nữ ngu dốt, hậu đậu đã làm kinh động đến hai vị! Xin công tử niệm tình tha cho chúng một lần! Tiện nữ... tiện nữ sẽ phạt chúng thật nặng!" Nhưng Mark vẫn không nói gì. Hắn chỉ khẽ đưa mắt ra hiệu cho bà chủ dừng lại. Rồi hắn chậm rãi cúi xuống, phủi nhẹ vạt áo bị ướt của mình, giọng nói trầm khàn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại đầy uy lực và lạnh lẽo đến rợn người:"Đuổi. Chúng. Đi."Chỉ ba từ ngắn gọn, nhưng lại như ba nhát búa tạ giáng thẳng vào đầu bà chủ quán và cả Haechan, Chenle. Đuổi đi?Bà chủ quán run rẩy như cầy sấy. "Dạ... dạ... tiện nữ tuân lệnh!" Bà ta không dám hỏi thêm nửa lời, vội vàng đứng dậy, dùng hết sức bình sinh lôi xềnh xệch Haechan và Chenle đang sợ hãi đến thất thần, gần như là kéo lê hai cái xác không hồn ra khỏi phòng Thiên tự. "Xin lỗi công tử! Xin lỗi công tử đã làm phiền ạ!" Bà ta luôn miệng rối rít xin lỗi, đóng sầm cửa phòng lại như chạy trốn ôn dịch.Bị ném ra ngoài hành lang, Haechan và Chenle dựa vào bức tường lạnh lẽo, thở không ra hơi. Hai chân vẫn còn run rẩy không đứng vững nổi. Thảm họa! Đây đúng là một thảm họa thực sự! Còn kinh khủng hơn cả lần va phải ngựa hôm trước gấp vạn lần!"Thấy chưa! Tao đã bảo mày rồi mà!" Chenle là người hoàn hồn trước, quay sang vừa thở vừa trách móc Haechan, dù mặt vẫn còn tái mét. "Đi đứng kiểu gì mà lại làm đổ trà lên người người ta thế hả? Lại còn là cái tên mặt lạnh đáng sợ đó nữa chứ! Lần này thì xong thật rồi! Mất việc chắc luôn! Không khéo còn bị đánh cho một trận nữa ấy!"Haechan không nói gì. Cậu chỉ ngồi thụp xuống sàn hành lang, ôm đầu, cả người vẫn còn run lên vì sợ hãi. Tiếng nói lạnh lùng "Đuổi chúng đi" của Mark cứ vang vọng mãi bên tai cậu. Mất việc? Bị đánh? Có lẽ đó còn là nhẹ. Với ánh mắt hình viên đạn lúc nãy của hắn, cậu sợ rằng cuộc sống của mình ở cái trấn nhỏ này, thậm chí là cả cái mạng nhỏ này, cũng sắp đi đến hồi kết rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me