Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Đêm ra mắt "hàng mới" của Hồng Xuân Viện cuối cùng cũng đến. Không khí trong thanh lâu nổi tiếng bậc nhất trấn Thanh Khê hôm nay náo nhiệt và long trọng hơn hẳn ngày thường. Đèn lồng đỏ được treo cao khắp nơi, lụa đỏ giăng đầy lối đi, hương trầm thơm ngát lan tỏa trong không khí. Khách khứa ra vào tấp nập, phần lớn đều là những bậc phú hộ, thương nhân giàu có, hoặc quan lại có máu mặt trong trấn, thậm chí có cả vài công tử nhà giàu từ các châu phủ lân cận cũng tìm đến. Tin đồn về hai "tuyệt sắc giai nhân" mới xuất hiện với tài nghệ độc đáo đã sớm lan truyền khắp nơi, khiến người ta không khỏi tò mò, háo hức muốn được tận mắt chiêm ngưỡng.Haechan và Chenle đứng trong phòng chờ phía sau sân khấu chính, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nhìn quy mô và sự chuẩn bị long trọng của buổi ra mắt này, cả hai không khỏi trố mắt kinh ngạc. Trấn Thanh Khê của 5 năm trước trong ký ức của họ chỉ là một nơi ngoại ô đìu hiu, nghèo nàn. Vậy mà giờ đây, nó đã thực sự lột xác, trở nên sầm uất, tấp nập, giao thương buôn bán nhộn nhịp khắp nơi. Ngay cả quan phủ cũng đã được thay mới, trông có vẻ thanh liêm và hiệu quả hơn rất nhiều. Sự thay đổi chóng mặt này khiến họ không khỏi cảm thán về tài trị quốc của Jisung và cả sự đóng góp thầm lặng của Mark Lee. Nhưng đồng thời, nó cũng nhắc nhở họ về khoảng cách 5 năm đã trôi qua, về những đổi thay mà họ đã bỏ lỡ.Biết rằng Đông Hách và Thần Lạc chính là "át chủ bài", là mặt hàng siêu cấp vip pro mà mình đã phải diếm kỹ bấy lâu nay để chờ đến ngày hôm nay tỏa sáng, Tú bà Lý Tam Nương đã không tiếc tiền đầu tư cho màn ra mắt này. Sự chuẩn bị cho hai người được ưu ái và kỹ càng hơn bao giờ hết.Các vị tiền bối thân thiết như tỷ tỷ Hồng Diệp, ca ca Ngọc Phong và một vài người khác cũng xúm lại giúp đỡ hai người chuẩn bị những bước cuối cùng. Họ tỉ mỉ trang điểm lại cho hai đứa, cài thêm những món trang sức lấp lánh, lựa chọn những bộ y phục biểu diễn lộng lẫy nhất, vừa làm vừa tấm tắc khen ngợi không ngớt, hào hứng như đang chơi trò thay đồ cho hai con búp bê quý giá nhất của mình.Và quả thực, dưới bàn tay trang điểm khéo léo của Hồng Diệp và gu thẩm mỹ tinh tế của Ngọc Phong, vẻ đẹp tiềm ẩn của Haechan và Chenle lại càng được tôn lên gấp bội, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.Hồng Diệp xuýt xoa khi dùng son đỏ mọng bặm nốt cuối cùng lên đôi môi chúm chím của Chenle, rồi lại tỉ mỉ dùng bột than kẻ thêm một đường chân mày sắc nét, thanh tú cho Haechan. Nàng nhìn hai gương mặt tuyệt mỹ mà chính tay mình đã điểm tô, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi tự hào và cả chút ghen tị thầm kín. Chenle vốn đã sở hữu đôi mắt to tròn như nước hồ thu, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi hồng hào căng mọng, gương mặt với những đường nét góc cạnh hoàn hảo. Khi được trang điểm kỹ lưỡng, vẻ đẹp đó lại càng thêm phần nổi bật, vừa mang nét trong trẻo, nhu mì của một thiếu nữ mới lớn, lại vừa ẩn chứa sự sắc sảo, kiêu kỳ của một vị thiếu gia quyền quý. Một vẻ đẹp phi giới tính đầy mê hoặc.Còn Haechan, cậu không mang vẻ đẹp thanh tú, thoát tục như Chenle, mà là một vẻ đẹp ấm áp, rực rỡ và đầy quyến rũ như ánh mặt trời. Làn da màu bánh mật khỏe khoắn của cậu dưới lớp phấn nền mỏng nhẹ càng thêm phần mịn màng, hồng hào. Đôi mắt tam bạch vốn đã rất đặc biệt, nay lại được nhấn nhá thêm bằng một chút phấn mắt màu nâu đồng lấp lánh, càng trở nên sâu thẳm, long lanh và hút hồn hơn. Nốt ruồi duyên nhỏ xinh trên má càng làm tăng thêm vẻ tinh nghịch, đáng yêu. Đôi môi đầy đặn, căng mọng được tô một lớp son màu đỏ cam nhẹ nhàng, trông vừa ngọt ngào lại vừa mời gọi. Vẻ đẹp của Haechan là sự pha trộn hoàn hảo giữa nét ngây thơ, đáng yêu của một thiếu niên và sự quyến rũ, gợi cảm chết người của một nam nhân trưởng thành.Ngọc Phong thì tuy có hơi chật vật với việc búi tóc và lựa chọn trang phục sao cho phù hợp nhất với khí chất của hai người, nhưng cuối cùng cũng phải tự thán phục chính bản thân mình vì đã tạo ra được hai "tác phẩm nghệ thuật" không thể hoàn hảo hơn. Tóc của cả Haechan và Chenle đều không quá dài, nên hắn đã phải khéo léo dùng thêm tóc giả để búi lên theo những kiểu dáng phức tạp, cầu kỳ, cài thêm những chiếc trâm bạc, trâm ngọc lấp lánh, vừa tôn lên đường nét khuôn mặt, vừa phù hợp với không khí của buổi biểu diễn.Về trang phục, sau nhiều lần cân nhắc, Ngọc Phong đã quyết định chọn cho Haechan một bộ y phục màu đỏ thẫm chủ đạo, được làm từ gấm thượng hạng, trên áo thêu chỉ vàng hình mặt trời tỏa sáng, điểm xuyết thêm những chi tiết màu hồng phấn và trắng tinh khôi ở cổ tay và vạt áo, vừa thể hiện sự nồng nhiệt, cháy bỏng lại vừa không mất đi nét thanh lịch. Còn Chenle, hắn lại chọn cho cậu một bộ y phục màu xanh ngọc bích thuần khiết, chất liệu lụa mềm mại, nhẹ nhàng, thêu chỉ bạc hình hoa sen thanh tao, điểm thêm những dải lụa trắng bay bổng ở tay áo và thắt lưng, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát, thoát tục như tiên tử của cậu.Lúc cả hai người thay đồ xong xuôi rồi bước ra khỏi phòng, tất cả những người có mặt trong hậu trường – từ ma ma quản giáo, các tiền bối đến cả đám người hầu – ai cũng phải hít vào một hơi thật sâu vì kinh ngạc.Họ... quá đẹp!Một vẻ đẹp thực sự khác biệt, vượt ra ngoài những chuẩn mực thông thường. Dù đều là nam nhân, thân thể lại không thuộc dạng nhỏ nhắn, mềm mại như nữ tử, nhưng cũng không hề gai góc, rắn rỏi như những nam nhân khác. Chiều cao cả hai xêm xêm nhau, dáng người cân đối, thanh thoát. Khi đứng cạnh nhau, một đỏ một xanh, một ấm áp rực rỡ như mặt trời, một thanh khiết dịu dàng như ánh trăng, họ thực sự giống như một bức tranh thủy mặc sống động, một giấc mộng đẹp đẽ đến khó tin.Chenle nhìn thấy phản ứng sững sờ của mọi người, không khỏi nhếch miệng cười một cách đầy tự mãn và tinh nghịch. Cậu khẽ di chuyển vài bước, tà áo xanh ngọc bích mềm mại khẽ đung đưa theo từng cử động, để lộ ra đôi chân thon dài ẩn hiện. Bàn tay trắng nõn như ngọc của cậu đưa lên, nhẹ nhàng xách lấy vạt áo một cách đầy duyên dáng, tựa như một giọt sương ban mai tinh khiết vừa đậu xuống cành hoa mỏng manh, đẹp đẽ nhưng lại ẩn chứa một sức sống mãnh liệt, chẳng hề dễ vỡ chút nào. "Sao thế? Tệ quá hay sao mà mọi người nhìn bọn đệ hoài vậy?" Cậu cất giọng trêu chọc, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên.Haechan cũng tò mò về hình dáng của mình lúc này. Cậu đi vài bước nhẹ nhàng phía sau Chenle, cảm nhận tà áo đỏ thẫm mềm mại như những cánh hoa hồng lửa ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của mình. Làn da màu bánh mật khỏe khoắn ẩn hiện dưới lớp áo lụa mỏng manh càng tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả. Ngoài việc búi tóc hơi chặt khiến đầu hơi đau và mấy lớp áo hơi vướng víu một chút, thì cả Chenle và Haechan đều khá hài lòng với tạo hình lồng lộn của mình ngày hôm nay.Thật ra mà nói, bảo hai người họ không run là nói dối. Tim họ vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng đó không phải là sự run rẩy vì lo sợ bị nhận diện hay sợ hãi trước đám đông nữa, mà là sự hưng phấn, là cảm giác rạo rực quen thuộc của người nghệ sĩ sắp được đứng trên sân khấu, được cháy hết mình với niềm đam mê.Một phần nữa là do sân khấu lần này của họ quá đặc biệt. Nó không phải là sân khấu lộng lẫy khi họ đi thi đấu các giải thưởng âm nhạc quốc tế ở hiện đại. Nó cũng không phải là sân khấu concert hoành tráng với hàng triệu khán giả mà họ đã từng mơ ước. Mà nó chỉ là một đại sảnh thanh lâu nhỏ bé ở một trấn nhỏ xa xôi, tại một triều đại đã lùi vào dĩ vãng cả ngàn năm. Khán giả của họ đêm nay cũng không phải là những người hâm mộ yêu mến họ thật lòng, mà chỉ là những vị khách làng chơi lắm tiền nhiều của, đến đây để tìm kiếm sự mua vui. Và nếu họ trình diễn không tốt, hậu quả có thể sẽ rất tệ hại, không chỉ là mất đi đặc quyền bán nghệ không bán thân, mà còn có thể là những hình phạt khắc nghiệt hơn từ Tú bà. Áp lực này thực sự rất lớn.Haechan và Chenle nhìn nhau lần cuối trước khi bước ra khán đài, nơi ánh đèn sân khấu và tiếng nhạc chờ đợi. Ánh mắt họ trao nhau không còn sự sợ hãi, mà là sự quyết tâm, là lời hứa hẹn sẽ cùng nhau tỏa sáng, cùng nhau chứng minh giá trị của bản thân và cả giá trị của nghệ thuật chân chính."Hoàng tộc hay đào kép, thân phận cao quý hay thấp hèn, mặc kệ bọn họ nghĩ gì!" Haechan nói khẽ, giọng nói trầm xuống nhưng đầy kiên định. "Đây không quan tâm! Âm nhạc là âm nhạc! Nghệ thuật là nghệ thuật! Chúng đáng lẽ ra không bao giờ nên bị vấy bẩn bởi mấy thứ phù du như vậy!"Chenle gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt lóe lên sự tự tin và cả chút ngông cuồng của tuổi trẻ. "Đi thôi, Haechan! Cho bọn họ xem thứ âm nhạc, thứ vũ đạo mà hai tên 'đào kép' như chúng ta có thể tạo ra là gì! Cho bọn họ phải sáng mắt ra! Trời trở lạnh rồi," cậu nhìn xa xăm, giọng nói đầy ẩn ý, "vị thế của nghệ thuật chân chính trong cái thời đại này... cũng đến lúc phải thay đổi rồi!"----------------------------------------------Trong lúc Tú bà Lý Tam Nương đang đứng trên sân khấu, thao thao bất tuyệt giới thiệu về những món hàng mới khác với những lời lẽ hoa mỹ nhưng sáo rỗng, thì các vị quan khách ngồi bên dưới bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, tiếng xì xầm bàn tán ngày càng lớn hơn."Haizz, xem ra Hồng Xuân Viện dạo này cũng xuống cấp rồi nhỉ? Hàng mới lần này trông nhan sắc cũng chỉ bình bình, chẳng có gì đặc sắc cả." "Đúng vậy! Tài năng thì chắc cũng chỉ tầm thường thôi. Sao có thể so sánh được với Hồng Diệp cô nương hay Ngọc Phong công tử chứ!" "Ừ thì biết thế! Nhưng Hồng Xuân Viện trước giờ vẫn nổi tiếng là nơi quy tụ nhiều tài sắc mà! Ta đến đây cũng là vì nghe danh hai đào kép mới nổi. Nghe đồn là xinh đẹp lắm, tài nghệ cũng không tầm thường! Sao mãi chưa thấy ra?" "Chắc là Tú bà cố tình giấu hàng độc đến cuối cùng để tạo bất ngờ đó mà! Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ xem sao!"Đúng lúc đó, Tú bà mỉm cười đầy ẩn ý, giọng nói cao vút lên: "Và cuối cùng, để kết thúc cho buổi ra mắt ngày hôm nay, Hồng Xuân Viện chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một tiết mục ca vũ vô cùng đặc sắc, đảm bảo sẽ không làm quý vị thất vọng! Không để quý vị phải chờ đợi lâu hơn nữa!"Dứt lời, Tú bà duyên dáng lui vào trong. Ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại một khoảng tối mờ ảo. Tiếng nhạc cũng im bặt. Cả đại sảnh chìm vào im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu, chờ đợi.Rồi đột nhiên, một luồng ánh sáng màu bạc dịu dàng, thanh khiết như ánh trăng rằm từ từ hội tụ vào một bóng hình đơn độc giữa sân khấu. Chenle hiện ra, đẹp như một giấc mộng. Cậu khoác trên mình bộ y phục màu xanh ngọc bích thuần khiết, những dải lụa trắng mềm mại bay lượn theo từng cử động nhỏ, phảng phất hương sen thơm ngát của buổi sớm mai. Gương mặt thanh tú, hoàn mỹ tựa một bức tượng ngọc vừa được nghệ nhân tài hoa nhất thế gian tỉ mỉ đánh bóng. Ban đầu, gương mặt ấy thoáng nét ưu tư, trầm lắng, đôi mắt to tròn, long lanh như chứa đựng cả một hồ thu tĩnh lặng, khẽ hướng ánh nhìn về phía xa xăm nào đó.Cậu từ từ đưa cây sáo trúc màu xanh biếc lên đôi môi hồng nhuận hé mở. Và rồi, một dòng suối thanh âm lảnh lót, trong veo tựa tiếng chim họa mi đi lạc giữa rừng mơ bắt đầu cất lên. Tiếng sáo lúc đầu nhẹ nhàng, du dương như lời thì thầm của gió, rồi dần dần vút cao lên, thanh khiết, thánh thót nhưng lại không còn là nỗi sầu muộn, bi thương nữa, mà là một niềm hy vọng mãnh liệt đang trỗi dậy, là tiếng gọi tha thiết hướng về bầu trời tự do.Khi tiếng sáo vừa dứt, Chenle lại nhẹ nhàng cất giọng hát. Giọng hát của cậu cao, trong trẻo như pha lê, nhưng lại mang một nội lực tiềm ẩn. Cậu hát về một linh hồn bị giam cầm bởi những sợi dây vô hình của số phận, của định kiến xã hội, nhưng chưa một khắc nào ngừng mơ ước, ngừng khao khát được bay lượn trên bầu trời xanh thẳm rộng lớn kia. Giọng hát ấy như dòng nước mát lành từ khe núi chảy ra, len lỏi vào tận sâu tâm hồn người nghe, cuốn đi mọi ưu phiền, chỉ còn lại niềm hy vọng và khát khao cháy bỏng.Và rồi, cậu bắt đầu múa. Vũ điệu của Chenle là một bản hòa ca tuyệt đẹp của những xúc cảm đối lập. Có lúc, bước chân cậu nhẹ nhàng như sương khói lướt trên mặt hồ, thân hình uyển chuyển theo những vòng xoay mềm mại, tà áo xanh ngọc tung bay tựa dải lụa của tiên nữ, toát lên một vẻ thanh tao, thoát tục, như một vị tiên nhân đang thanh thản dạo bước nơi non Bồng tiên cảnh. Rồi bất chợt, trong đôi mắt cậu lại lóe lên một tia tinh nghịch, quen thuộc. Vũ điệu trở nên nhanh hơn, linh hoạt hơn. Những cú xoay người dứt khoát, những cái nghiêng đầu duyên dáng, những cái nháy mắt tinh quái... tất cả đều phảng phất một nét quyến rũ thầm lặng, như lời mời gọi tinh tế của một linh hồn tự do, phóng khoáng đang nô đùa cùng gió mây. Và xuyên suốt màn trình diễn, là một sự thanh thoát tự nhiên đến lạ thường. Mỗi một chuyển động, dù phức tạp, dù đòi hỏi kỹ thuật cao đến đâu, cũng không hề có một chút gắng gượng nào, tựa như hơi thở vậy. Nét mặt cậu lúc này vô cùng thanh khiết và tập trung, đôi mắt mở to, ngời lên một ý chí mạnh mẽ, một khát vọng tìm kiếm tự do không bao giờ tắt.Khi tiếng hát và điệu múa của Chenle còn đang khiến khán giả ngẩn ngơ, thì từ phía đối diện của sân khấu, một luồng ánh sáng khác, màu vàng ấm áp hơn, rực rỡ hơn, tựa ánh dương của buổi sớm mai, chiếu rọi xuống một bóng hình khác vừa mới xuất hiện. Haechan.Cậu vận trên mình bộ y phục màu đỏ thẫm như màu của một trái tim đang yêu, đang cháy hết mình vì đam mê. Từng đường chỉ vàng thêu hình mặt trời tỏa rạng trên ngực áo như càng làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ, ấm áp của cậu. Gương mặt Haechan ban đầu có chút trầm ngâm, tĩnh lặng, ánh mắt sâu thẳm tựa mặt hồ không đáy, nhìn xuống cây Không Hầu Cầm cổ kính, quý giá đang đặt trên đùi mình.Rồi cậu khẽ lướt những ngón tay thon dài nhưng đã có vài vết chai mờ do luyện tập trên những dây đàn bằng tơ. Âm thanh của Không Hầu Cầm vang lên, trầm hùng, mạnh mẽ. Lúc đầu như tiếng thở dài nặng trĩu của đá núi ngàn năm, ẩn chứa sự kìm nén, dồn nén của những cảm xúc bị chôn chặt. Rồi nhanh chóng, giai điệu chuyển mình, trở nên mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, như tiếng gầm của sóng dữ, như tiếng thét của bão giông.Và rồi Haechan cất giọng hát. Giọng ca của cậu trầm ấm, ngọt ngào như mật ong rừng sánh quyện, nhưng lại ẩn chứa một nội lực phi thường. Kỹ thuật thanh nhạc điêu luyện của thế kỷ 21 được cậu vận dụng một cách hoàn hảo, từ cách lấy hơi, nhả chữ, đến những nốt luyến láy, ngân rung đầy cảm xúc. Cậu hát về một cuộc hành trình đầy gian khổ vượt thoát khỏi bóng tối của tuyệt vọng, tìm về với ánh sáng của hy vọng. Nét mặt cậu lúc này ánh lên sự kiên cường không gì lay chuyển nổi, đôi lúc hàng mày khẽ chau lại như đang phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, thử thách trên con đường đó.Vũ điệu của Haechan cũng là một sự biến ảo khôn lường, đối lập nhưng lại hòa quyện một cách kỳ lạ với vũ điệu của Chenle. Mở đầu, cậu mang đến sự thanh tao, vững chãi trong từng thế đứng uy nghiêm, những đường nét vũ đạo mang đậm chất cổ điển, thể hiện sự kìm nén, sự chuẩn bị cho một cuộc bùng nổ. Nhưng rồi, khi âm nhạc và giọng hát trỗi dậy mạnh mẽ hơn, sự thanh thoát lại xuất hiện trong từng cú xoay người nhanh như chớp, từng động tác tay áo vung lên dứt khoát, mạnh mẽ như ngọn lửa đang bùng cháy. Bất ngờ, cậu lại thả lỏng cơ thể, những con sóng mềm mại uốn lượn từ bờ vai rắn rỏi xuống vòng eo thon gọn, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, nụ cười nửa miệng thoáng qua đầy bí ẩn mang một vẻ quyến rũ chết người, tựa như một vị thần lửa đang chiêu dụ linh hồn người xem vào vũ điệu đam mê của mình. Thân thể cậu khi thì cương mãnh, uy nghiêm như một vị tướng quân, khi lại dẻo dai, linh hoạt lạ thường, mỗi một chuyển động đều toát lên sự tự tin tuyệt đối và một sức hút mãnh liệt khó cưỡng.Khi Haechan và Chenle cùng hòa vào một khung hình, cả sân khấu như biến thành một vũ trụ thu nhỏ, nơi âm nhạc và vũ đạo là ngôn ngữ duy nhất. Vũ điệu của họ không còn là hai màn trình diễn riêng biệt, mà là một cuộc đối thoại không lời đầy cảm xúc. Khi thì thanh thoát như mây bay nước chảy, khi lại quyến rũ như lời tự tình nồng nàn của đêm trăng, và xuyên suốt trong đó, là một cốt cách thanh tao, một lý tưởng nghệ thuật cao đẹp của những bậc tao nhân mặc khách chân chính, không hề bị vấy bẩn bởi chốn phong trần. Chenle với những động tác bay bổng, nhẹ nhàng tựa lông hồng, được Haechan đáp lại bằng những bước nhảy vững chãi, mạnh mẽ, tạo thành một điểm tựa vững chắc cho khát vọng tự do được vút bay. Họ di chuyển đối xứng qua nhau, lúc gần lúc xa, lúc hòa quyện lúc tách rời, tựa như hai vì sao trên trời đang đổi ngôi, nhưng cuối cùng vẫn luôn hướng về nhau, cùng nhau tỏa sáng giữa giải ngân hà nghệ thuật rực rỡ.Khói trắng từ những lò đốt trầm hương được đặt khéo léo trên sân khấu bắt đầu lan tỏa nhẹ nhàng, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, hư hư thực thực. Và rồi, đến một khoảnh khắc kỳ diệu nhất, khi tiếng sáo trong trẻo của Chenle và tiếng Không Hầu Cầm mãnh liệt của Haechan cùng hòa vào một giai điệu thăng hoa, cao vút, thì thân ảnh nhỏ bé của Chenle từ từ được những sợi dây lụa màu trắng bạc gần như vô hình trong làn khói kéo lên không trung.Gương mặt cậu lúc này không còn vẻ tìm kiếm hay ưu tư nữa, mà là sự bình yên và hân hoan tuyệt đối. Một nụ cười thanh thoát, nhẹ nhàng như đóa hoa sen nở muộn hiện lên trên môi cậu. Tà áo xanh ngọc bích tung bay trong gió, tựa như đôi cánh của một loài chim thần thoại cuối cùng cũng được sổ lồng, tự do bay lượn giữa bầu trời nghệ thuật bao la.Từ trên cao, giọng hát trong trẻo, cao vút của Chenle vang vọng niềm hân hoan thuần khiết, hòa cùng tiếng Không Hầu Cầm đầy tự hào và mãnh liệt của Haechan đang đứng bên dưới, ngước mắt nhìn lên với tất cả sự ngưỡng mộ và yêu thương. Gương mặt Haechan lúc này cũng không còn vẻ căng thẳng hay trầm ngâm nữa, mà là sự mãn nguyện sâu sắc, ánh mắt rực sáng niềm vui và niềm tin vào lý tưởng mà cả hai đang cùng nhau theo đuổi.Màn trình diễn này không chỉ đơn thuần là ca múa mua vui nữa, mà nó đã trở thành một bản hùng ca thực sự về khát vọng tự do, về sức mạnh của nghệ thuật chân chính có thể vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến. Ánh sáng được điều chỉnh một cách tài tình, hiệu ứng đu dây đầy kỳ ảo, và cuối cùng là cơn mưa hoa hồng đỏ thẫm cùng những cánh lụa xanh ngọc bích từ trên cao rơi xuống ở đoạn cao trào cuối cùng, như một lời chúc tụng đẹp đẽ nhất cho cuộc giải thoát vĩ đại của những tâm hồn yêu nghệ thuật.Bên dưới khán đài, không còn một tiếng động nào nữa. Tất cả mọi người, từ đám khách làng chơi vốn chỉ đến để tìm kiếm thú vui xác thịt, đến những vị quan lại tưởng chừng khô khan, đến cả Tú bà và đám ma ma quản giáo khó tính, và cả những vị tiền bối kỹ nữ, nam kỹ... tất cả đều như bị thôi miên, hoàn toàn đắm chìm vào không gian nghệ thuật kỳ diệu mà Haechan và Chenle vừa tạo ra. Âm nhạc và vũ điệu đó dường như đã chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn họ, khiến họ tạm thời quên đi mọi muộn phiền, mọi toan tính của cuộc sống thường nhật.Khi những âm thanh cuối cùng của tiếng cầm, tiếng sáo lắng đọng lại trong không gian, Haechan và Chenle đứng đó, giữa cơn mưa hoa lụa, mồ hôi lấm tấm trên thái dương lấp lánh tựa những hạt sương mai. Nhưng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc vẫn còn ngời sáng trên gương mặt họ.Một khoảng lặng bao trùm cả đại sảnh. Khán giả vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn lên họ, chưa thể thoát ra khỏi thế giới mộng ảo vừa rồi. Sống bao nhiêu năm trên đời, lăn lộn giữa chốn phong trần này, chưa từng ai trong số họ được chứng kiến một màn ca vũ nào lại kỳ lạ, lại có sức lay động lòng người đến như vậy! Lại còn được trình diễn bởi hai đào kép vừa mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, ngay tại chốn thanh lâu này nữa chứ! Trải nghiệm vừa rồi cứ như không thực vậy, họ cảm thấy như hồn phách mình vừa bị Haechan và Chenle dùng âm nhạc và vũ điệu cuốn đi mất rồi.Và rồi, như một con đập bị vỡ tung sau cơn mưa lớn, tiếng vỗ tay vang lên, lúc đầu còn dè dặt, rồi nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, dữ dội hơn bao giờ hết. Những lời tán thưởng, những tiếng trầm trồ khen ngợi nổ ra như vỡ trận trong khắp đại sảnh của Hồng Xuân Viện.Tiếng hò reo, tán thưởng vang dội không ngớt. Haechan và Chenle đứng trên sân khấu, nhìn xuống biển người đang cuồng nhiệt bên dưới, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc và tự hào khó tả. Nhưng giữa những tiếng ồn ào , cả Haechan và Chenle đều không hề hay biết rằng, ở một góc tối khuất nẻo trên tầng lầu cao nhất của Hồng Xuân Viện, có một bóng người bí ẩn đã lặng lẽ ngồi đó từ đầu buổi diễn, đôi mắt sâu thẳm không rời khỏi sân khấu lấy một giây. Khi màn trình diễn kết thúc và tiếng vỗ tay vang lên, bóng người đó khẽ nhếch môi cười một cách đầy ẩn ý, rồi lại khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm thấp gần như không thể nghe thấy:"Hai người này..."Rồi bóng người đó lại lặng lẽ hòa vào bóng tối, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me