Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co
Sau khi cánh cửa phòng thượng hạng đóng lại, tiễn hai vị khách quý Jaemin và Jeno đi khuất bóng, Haechan và Chenle mới dám thở phào một hơi thật mạnh, cả hai cùng lúc dựa lưng vào tường, trượt người ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tim vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Cả hai quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt không thể nào hoang mang và ngơ ngác hơn. Trong đầu mỗi đứa lúc này là một vạn câu hỏi vì sao."Ê mày ơi..." Chenle là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng đầy căng thẳng, giọng nói thì thầm như sợ có người nghe thấy. "Mày... mày có nghĩ là... hai cái ông thần kia đã biết tỏng mọi chuyện rồi không?" Cậu nuốt nước bọt cái ực. "Chứ tao nhìn cái điệu cười gian như cáo già của tên Jaemin lúc nãy là tao thấy có điềm lắm rồi đó!"Haechan cũng sờ cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ "Mày nói mới để ý! Hai ổng có thèm giấu diếm là đến đây để dò xét mình quái đâu!" Cậu phân tích. "Mày nghĩ xem, ai đời đại gia lắm tiền nhiều của từ kinh thành lặn lội xuống cái trấn Thanh Khê này, bao trọn cả buổi chiều ở thanh lâu, gọi hai đứa đào kép mới nổi như mình ra chỉ để ngồi uống trà với sai đi lấy thư không cơ chứ? Rõ ràng là có mục đích khác!"Chenle ngơ ngác gật gù. "Ờ ha... Tao cũng thấy nó sai sai kiểu gì ấy... Hay là do nghiệp vụ của hai ổng kém quá vậy ba?"Haechan lắc lắc đầu nguầy nguậy. "Không đời nào! Tao nghĩ là người dưới trướng của Park Jisung và Mark Lee thì không thể nào lại có kẻ tắc trách nghiệp dư đến mức đó được đâu!" Cậu nhìn Chenle bằng ánh mắt nghiêm trọng. "Mày quên rồi à? Na Jaemin đó! Trùm cuối của mạng lưới tình báo Thiên Ảnh Vệ đó! Cả cái đất nước Đại Hàn này có chuyện gì mà qua mắt được hắn chứ? Với lại, mày không thấy cái Hồng Xuân Viện này canh giữ người nghiêm ngặt cứ như CIA hay FBI à? Bọn mình có muốn trốn cũng khó như lên giời ấy! Làm sao mà thoát được?"Chenle nghe Haechan phân tích một hồi thì cũng gật gù thấy có lý, rồi mặt mày cậu ta bỗng dưng tái mét đi khi nhớ ra một chuyện còn quan trọng hơn. Cậu gẩy gẩy vào tay Haechan một cách đầy hốt hoảng. "Ê ê! Nếu... nếu vậy thì chẳng phải là... bọn mình bị lộ tẩy thân phận thật rồi hả???"Haechan cũng não nề gật gật đầu thay cho câu trả lời. Ừ thì, có lẽ là vậy thật rồi..."Chết cha rồi!!!" Chenle hoảng hốt kêu lên. "Thế còn Park Jisung và Mark Lee thì sao??? Bọn họ mà biết mình đang ở đây thì sao??? Với cái tính thù dai nhớ lâu, lại còn hẹp hòi của tên Park Jisung kia ấy hả, chắc chắn hắn sẽ không tha cho tao đâu! Hắn sẽ tính sổ hết cả vốn lẫn lời với tao cái tội dám bỏ trốn mất!!" Cậu ôm đầu rên rỉ.Haechan thấy thằng bạn mình chỉ lo cho bản thân thì tức tối giật nảy người lên. "Mày còn biết sợ à? Tự lo cho cái thân mày trước đi ba! Mày quên mất còn một tên mặt lạnh Mark Lee nữa hả? Tao mới là người đáng lo đây này! Mày nghĩ ổng mà biết tao đang ở cái chốn này thì tao có toàn mạng được không?"Cả hai nhìn nhau, rồi lại cùng nhau thở dài một hơi não nề, chán nản. Số phận sao mà nó nghiệt ngã thế không biết!"Thôi kệ đi!" Haechan chán nản nói. "Giờ có lo cũng chẳng giải quyết được gì. Đến đâu thì đến vậy. Tạm thời cứ giả ngu giả ngơ, lủi được lúc nào hay lúc đó. Không lủi được thì thôi, cùng lắm là bị bắt về chịu phạt. Đàn ông đàn ang chân chính, đầu đội trời chân đạp đất sao lại phải sợ mấy cái thứ cỏn con này chứ!" Chenle nghe vậy liền cốc cho Haechan một cái nữa vào đầu. "Cỏn con cái đầu mày ấy! Người ta là Hoàng thượng với Đại tướng quân đó cha nội! Không phải là mấy thằng ôn con đầu đường xó chợ đâu! Mày bớt ảo tưởng sức mạnh lại giùm tao cái! Tạm thời mà trốn được thì vẫn cứ là tốt nhất!"---------------------------------------------------------------------------Haechan và Chenle đều hiểu rằng, chờ đợi không phải là cách hay. Với tính cách của Mark và Jisung, một khi đã biết họ ở đây, chắc chắn sẽ không để yên lâu. Họ phải hành động trước! Phải thoát khỏi Hồng Xuân Viện này trước khi người của Mark và Jisung tìm đến!Nhưng trốn bằng cách nào mới được chứ? Không phải là hai đứa chưa từng thử tìm cách chạy trốn khỏi cái Hồng Xuân Viện này đâu nhé. Nhưng phải công nhận một điều là Tú bà quản lý cái chốn này quả thực rất chuyên nghiệp và chặt chẽ. Canh phòng nghiêm ngặt đến mức con ruồi bay qua chắc cũng phải trình giấy tờ tùy thân. Cửa sổ của các phòng dành cho đào kép ở tầng dưới đều được rào chắn kiên cố. Thậm chí đám ma ma quản lý còn định kỳ đi kiểm tra phòng ốc bất chợt để đảm bảo không ai có ý định đào tẩu hay làm chuyện gì mờ ám. Thật sự là không để cho họ có lấy một chút không gian riêng tư nào để mà tính kế cả! Đào kép ở cái thời này đúng là khổ thật mà. Sống thì như nô lệ bị giam cầm ở nơi này, đến lúc chết thì cũng phải làm ma ở cái chốn thanh lâu này luôn! Nghĩ thôi đã thấy tương lai u ám rồi.Thật ra thì cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào để thoát thân. Dạo gần đây, danh tiếng về tài năng nghệ thuật của Đông Hách và Thần Lạc ngày càng vang xa, cũng đã có không ít những vị nhạc sư, vũ sư hay những công tử nhà giàu phong lưu thực sự say mê tài nghệ của hai người họ mà ngỏ ý muốn bỏ ra một số tiền lớn để chuộc thân cho hai người ra khỏi lầu xanh. Nhưng cách này quá bị động, phụ thuộc vào lòng tốt và khả năng tài chính của người khác, lại không chắc chắn. Haechan và Chenle thì lại không muốn phải mang ơn hay mắc nợ bất kỳ ai khác.Sau nhiều đêm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hai đứa cũng tìm ra được một con đường thoát hiểm khác, tuy có phần hơi liều lĩnh và nguy hiểm, nhưng lại là khả thi nhất vào lúc này. Đó chính là lợi dụng gian phòng thượng hạng nằm ở trên tầng cao nhất của Hồng Xuân Viện – tầng 4. Nghe nói gian phòng đó là nơi sang trọng bậc nhất, được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, và đặc biệt là cửa sổ ở đó không hề bị rào chắn. Nếu có thể lẻn được vào đó, hai người hoàn toàn có thể từ cửa sổ nhảy xuống rồi tìm cách tẩu thoát.Vốn dĩ Tú bà rất yên tâm về độ an toàn của gian phòng này, bởi lẽ nó nằm ở tầng quá cao, nếu có kẻ nào dại dột nhảy xuống từ đó thì nhẹ nhất cũng phải dập mặt, gãy vài cái xương sườn, nặng thì có thể mất mạng như chơi. Hơn nữa, gian phòng đó quanh năm suốt tháng đều được đóng cửa im ỉm, khóa trái cẩn thận, chỉ khi nào có khách cực kỳ quý phái, thuộc hàng tai to mặt lớn từ kinh thành tới thì mới được mở ra để tiếp đón mà thôi.Nhưng Tú bà đã tính sót một điều: Haechan và Chenle là ai cơ chứ? Hai chữ "liều lĩnh" lúc nào cũng nằm ở top 1 trong từ điển sống của bọn họ rồi! Một đứa thì đã từng vào sinh ra tử cùng Hoàng đế. Một đứa thì đã từng phải chịu đựng sự tra tấn dã man đến chết đi sống lại trong địa lao tăm tối. Đối với hai cái đứa mạng lớn như bọn họ mà nói, việc nhảy lầu gãy vài cái xương thì có thấm vào đâu cơ chứ? Với lại, dạo gần đây, hai người trong lúc biểu diễn cho khách cũng đã nghe loáng thoáng được bọn họ bàn tán xôn xao về việc sắp tới sẽ có hai vị khách siêu cấp VIP từ kinh thành đến trấn Thanh Khê này để tuần thú và khảo sát tình hình dân chúng. Khả năng rất cao là gian phòng thượng phẩm kia sẽ được mở cửa để chuẩn bị đón tiếp hai vị khách quý này.Thế là, một kế hoạch đào tẩu hoàn hảo được Haechan và Chenle vạch ra: Tranh thủ vào cái đêm khách quý đến, khi canh phòng có phần lỏng lẻo hơn, họ sẽ tìm cách lẻn vào gian phòng thượng phẩm đó rồi nhanh chóng chuồn qua đường cửa sổ!Kế hoạch tưởng chừng như rất mỹ mãn và đầy triển vọng. Và quả nhiên, Tú bà Lý Tam Nương cũng đã sớm nhận được tin báo về chuyến vi hành của hai vị khách siêu VIP kia, nên đã đặc biệt sắp xếp cho hai bảo vật quý giá nhất của mình là Đông Hách và Thần Lạc sẽ là người phụ trách việc tiếp đón và biểu diễn trong gian phòng thượng hạng đó vào ngày hôm sau.Nhưng vấn đề oái oăm nhất lại nằm ở chỗ này đây: khi mọi thứ đã được sắp xếp gần như hoàn hảo, Haechan và Chenle chỉ cần nằm im "ôm cây đợi thỏ" đến đúng ngày giờ là có thể hành động, thì hai người lại tình cờ nghe được tin sét đánh ngang tai từ một vị khách quan quen thuộc: Có khả năng cao Hoàng thượng Park Jisung và Đại tướng quân Mark Lee sẽ đích thân ghé qua Thanh Khê Trấn để khảo sát tình hình!Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cả, nếu như cái ngày đào tẩu đầy liều lĩnh mà hai người đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước lại không trùng khớp một cách hoàn hảo với cái ngày mà hai vị "oan gia ngõ hẹp" kia đến trấn Thanh Khê để khảo sát! Mà ai có thể đảm bảo chắc chắn rằng hai người kia trong lúc đi khảo sát tình hình dân chúng lại không tiện đường khảo sát luôn cả cái Hồng Xuân Viện nổi tiếng nhất trấn này cơ chứ??? Nhỡ đâu lại chạm mặt nhau ngay tại đây thì có mà chạy đằng trời!Chenle nghe được cái tin sét đánh này thì mặt mày xám ngoét lại, thầm nguyền rủa cái tên Jaemin lắm mồm kia trong bụng không biết bao nhiêu lần. Cậu quay sang thì thầm với Haechan bằng giọng đầy căm phẫn: "Má nó chứ! Chắc chắn là do cái tên Jaemin chết dẫm kia đã lẻo mép nói hết mọi chuyện cho Park Jisung biết rồi nên mới lòi ra cái vụ đi khảo sát đột xuất này để tóm gọn bọn mình đây mà!"Haechan cũng chỉ biết ảo não thở dài nói: "Thôi rồi Lượm ơi! Kiểu này thì khéo tao với mày còn chưa kịp bước chân ra khỏi cái cửa sổ của Hồng Xuân Viện này thì đã bị hai ổng tóm sống ngay tại trận rồi cũng nên..."Tình thế đã trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Họ không thể chờ đợi thêm được nữa!Chenle tức đến mức giậm chân bình bịch xuống sàn nhà. Nhưng rồi cậu lại nhanh trí nghĩ ra một kế hoạch khác, mắt lóe lên tia sáng tinh ranh. Cậu kéo Haechan lại gần, thì thầm vào tai cậu bạn: "Hay là... hay là bọn mình đẩy kế hoạch lên sớm hơn một ngày đi mày?"Haechan nhìn Chenle bằng ánh mắt khó hiểu. "Sớm hơn một ngày? Là sao?"Chenle nói tiếp với giọng đầy quả quyết: "Thì là một ngày trước khi hai cái tên ôn thần kia đến đây đó! Đằng nào thì trước một ngày đón khách quan trọng, Tú bà cũng phải cho người mở cửa gian phòng thượng phẩm kia ra để tổng vệ sinh, kiểm tra lại mọi thứ mà!"Haechan nghe vậy cũng gật gù thấy có lý. Nhưng rồi cậu lại lo lắng nói: "Nhưng mà mày không thấy bà tú bà canh phòng nghiêm ngặt lắm à? Nhất là cái gian phòng quan trọng đó! Xung quanh toàn là mấy ông vệ sĩ đô con như hộ pháp ấy! Chỉ có mình tao với mày thì làm sao mà qua mặt được bọn họ? Khéo lại bị vả cho một phát không còn cái răng nào mà ăn cháo ấy chứ..."Chenle cốc nhẹ vào đầu Haechan một cái. "Ngốc! Ai bảo mày phải đối đầu trực diện làm gì? Thì mình phải dùng kế 'điệu hổ ly sơn', đánh lạc hướng, phân tán lực lượng của bọn chúng chứ!" Cậu nháy mắt tinh nghịch. "Mày còn nhớ mày đã làm gì với cái thư phòng của tên Thái tử khốn kiếp kia không? Mày còn nhớ tại sao tao lại có thể ung dung lôi được Jisung ra khỏi cái Thiên lao được canh phòng nghiêm ngặt kia không?"Haechan nghe Chenle nhắc lại chiến tích cũ thì mắt cũng sáng lên. "Ý mày là..."Chenle cười một cách đầy ranh mãnh và nguy hiểm. "Bingo! Chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi, thì cả cái chỗ này ai mà chẳng loạn xì ngầu cả lên chứ! Lúc đó thì tha hồ mà hành động!"Haechan gật đầu lia lịa hiểu ý. Quả nhiên có bạn thân cùng nhau phạm tội thì lòng dũng cảm cũng được tăng lên gấp bội!--------------------------------------------------------Sau đó mấy ngày liên tiếp, cả hai lại chăm chăm bắt tay vào công cuộc chuẩn bị cho kế hoạch "phóng hỏa đào tẩu". Họ bí mật thu thập tất cả những đồ vật dễ bén lửa và có thể dùng để tạo ra lửa mà họ có thể tìm được: Rượu thừa mà khách uống dở để lại, những mảnh vải vụn, quần áo cũ của hai người, thậm chí cả dầu đèn... Chenle cũng phải thầm cảm ơn Park Jisung một lần nữa vì cái kỹ năng tạo lửa từ hai hòn đá lửa mà chàng đã từng kiên nhẫn chỉ dạy cho cậu trong những ngày tháng hai người còn phải lẩn trốn trong hang động năm xưa. Không ngờ rằng trong cái hoàn cảnh éo le này, nó lại trở thành một kỹ năng sinh tồn cực kỳ cần thiết.Cả hai canh đúng vào cái ngày trước ngày hai vị khách quý kia đến trấn Thanh Khê, ngay sau khi Tú bà cho người mở cửa gian phòng thượng hạng ở tầng cao nhất ra để tổng vệ sinh và chuẩn bị mọi thứ gần xong xuôi. Lợi dụng lúc vắng vẻ, Haechan đã bí mật lẻn xuống khu vực nhà kho chứa đồ lặt vặt nằm dưới chân cầu thang bộ - một nơi khá khuất và ít người để ý, đổ hết số rượu mạnh mà cậu đã thu thập được xung quanh căn phòng và còn "vô ý" làm đổ rượu lênh láng ra cả ngoài sảnh, tạo thành một đường dẫn lửa. Cậu còn khéo léo để thêm mấy đống vải vụn, đồ đạc dễ bén lửa khác nối đuôi nhau bên ngoài cánh cửa gỗ của phòng chứa đồ. Sau đó, Chenle nhanh nhẹn dùng hai hòn đá lửa đánh lửa tạo thành một mồi lửa nhỏ, ném vào đống vải vụn rồi nhanh chóng đóng kín cánh cửa gỗ lại.Trong lúc ngồi chờ đợi cho ngọn lửa âm thầm lan ra, cả hai lại nhanh chóng lẻn đến khu vực phòng ở của đám gia nhân quét dọn. Họ bất ngờ đánh ngất hai tên nô tài đang ngủ say như chết rồi nhanh chóng tráo đổi quần áo với chúng. Khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi ở thế giới hiện đại, cả hai không chỉ tốn thời gian vào việc tìm cách để trở về, mà còn tranh thủ trang bị thêm cho mình không ít những kỹ năng cần thiết khác, điển hình là mấy thế võ phòng thân cơ bản học được qua các lớp tự vệ online, quả nhiên bây giờ lại có tác dụng bất ngờ! Cả hai khệ nệ giấu hai tên quét dọn bất tỉnh kia vào hai cái thùng phi đựng nước mưa lớn đặt ở góc sân sau, rồi khoác lên mình bộ quần áo nô tài cũ kỹ, bẩn thỉu, nhanh nhẹn lẻn lên tầng 3, tìm một cái tủ đựng đồ lau dọn trống trải mà núp vào đó chờ thời cơ.Quả nhiên đúng như họ dự đoán. Lượng rượu mạnh đổ ra trong nhà kho kín, cộng với những vật dụng dễ cháy bên trong đã âm thầm bén lửa. Ngọn lửa ban đầu chỉ cháy âm ỉ, nhưng khi đã đủ lớn, nó bắt đầu lan ra theo vệt rượu và những miếng vải dẫn ra bên ngoài. Mùi khói bắt đầu lan tỏa. Rồi một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ cánh cửa gỗ của nhà kho. Mãi đến lúc đó, mới có một tên tiểu nhị đi ngang qua phát hiện ra, hét lên thất thanh:"CHÁY! CHÁY RỒI! NHÀ KHO BỊ CHÁY RỒI!"Ngay lập tức, cả Hồng Xuân Viện trở nên náo loạn như ong vỡ tổ. Tiếng người la hét, tiếng bước chân chạy rầm rập khắp nơi. Ngọn lửa vốn đã cháy âm ỉ một thời gian khá lâu trong kho chứa đồ kín gió, lại thêm lượng rượu mạnh cực lớn được đổ ra trước đó, cộng với những đồ vật dễ bén lửa và lượng rượu mà Haechan đã "vô ý" làm rớt tung tóe ra ngoài sảnh... tất cả đã khiến cho đám cháy lan ra với một tốc độ nhanh hơn bao giờ hết, chỉ trong chốc lát đã bao trùm cả một góc lầu dưới. Ở cái thời đại này, cách chữa cháy hiệu quả nhất vốn dĩ cũng chỉ có thể là dùng nước mà đổ vào thôi. Nhưng lửa bén từ rượu thì lại cực kỳ khó dập bằng nước, thậm chí những tên tiểu nhị thiếu kinh nghiệm đổ nước vào một cách hỗn loạn còn vô tình làm bắn những tia rượu đang cháy tung tóe ra xung quanh nhiều hơn, khiến đám cháy càng thêm phần dữ dội.Hồng Xuân Viện chính là tâm huyết cả đời, là nguồn kiếm cơm béo bở của Tú bà Lý Tam Nương. Nghe tin có cháy lớn, bà ta mặt mày tái mét đi, quên hết cả việc chuẩn bị đón khách quý, nhanh nhanh chóng chóng giục hết tất cả nhân lực trong viện – từ tiểu nhị, ma ma, đến cả các kỹ nữ, nam kỹ – cùng nhau tham gia dập lửa. Ai nấy đều hoảng loạn chạy tới chạy lui xách nước, dập lửa, di chuyển đồ đạc... Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Nào còn ai tâm trí đâu mà để ý đến việc dọn dẹp gian phòng thượng phẩm hay canh giữ đào kép nữa chứ!Trong lúc tất cả mọi người trong Hồng Xuân Viện đang hoảng loạn, la hét chạy tới chạy lui như một cái chợ vỡ, như một đàn ong vỡ tổ, thì Haechan và Chenle đang trốn trong cái tủ đựng đồ lau dọn chật hẹp ở tầng 3 lại nhìn nhau cười thầm đầy đắc ý. Kế hoạch "phóng hỏa gây rối" của họ đã thành công mỹ mãn ngoài mong đợi!Đúng lúc hai người đang chuẩn bị nhẹ nhàng chui ra khỏi tủ để lẻn lên tầng 4 tìm đường tẩu thoát qua cửa sổ, thì từ phía cầu thang ở lầu dưới lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp đang tiến thẳng lên đây. Họ vội vàng nín thở, tim đập thình thịch. Họ nghe loáng thoáng được tiếng của Tú bà lúc trước còn đang ngọt ngào, nhẹ nhàng nói chuyện với một nam nhân nào đó đang đi ở phía trước, nhưng ngay khắc sau đó, khi nghe một tên thuộc hạ chạy đến báo cáo việc kiểm kê lại đào kép trong viện thì phát hiện ra thiếu mất Đông Hách và Thần Lạc, bà ta liền tức giận quát lên aen la: "Hai cái thằng ranh con chết tiệt đó đâu rồi? Lại dám lợi dụng lúc cháy nhà mà bỏ trốn hả? Đừng có để bà đây tóm được chúng mày! Nếu không thì đừng trách bà độc ác!!!"Hai người nín thở trốn trong tủ, chỉ nghe được tiếng bước chân ngày càng gần và tiếng tú bà đang quát tháo ầm ĩ bên ngoài. Rồi tiếng bước chân đó càng lúc càng gần hơn nữa. Đôi hài thêu hoa văn tinh xảo của người nam nhân đang đi trước Tú bà bỗng dưng khựng lại ngay trước cánh cửa tủ ọp ẹp nơi Haechan và Chenle đang ẩn náu.Cả hai lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không xong rồi! Bị phát hiện rồi sao? Chenle vì quá sợ hãi nên chỉ kịp liếc mắt nhìn trộm qua khe cửa tủ, cậu nhìn thấy bên sườn hông của người nam nhân mặc áo gấm màu xanh ngọc bích kia có treo lủng lẳng một... một con chuột hamster nhỏ xíu được đan bằng len vụng về??? Ủa khoan? Sao lại quen mắt thế nhỉ?Người nam nhân đứng bên ngoài chỉ khựng lại đó trong giây lát, dường như đang lắng nghe điều gì đó, rồi cũng không nói gì thêm, cùng Tú bà và đám thuộc hạ tiếp tục kéo nhau đi xuống tầng dưới để chỉ huy việc dập lửa.Đợi cho đến khi tiếng bước chân đã đi xa hẳn, Haechan và Chenle mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy cửa tủ chui ra ngoài, rồi nhanh như cắt chạy thẳng lên tầng 4, tìm đến gian phòng thượng hạng đang mở toang cửa để dọn dẹp. Họ lao vào trong phòng, đóng sầm cửa lại rồi chạy thẳng ra phía cửa sổ lớn.Cả hai người mồ hôi đổ ra như tắm, thở hồng hộc vì sợ hãi và chạy gấp. Haechan nhìn xuống khoảng sân phía dưới từ độ cao của tầng 4, rồi quay sang nói với Chenle bằng giọng gấp gáp: "Nhanh lên Chenle! Không còn thời gian nữa đâu! Tao đếm 1... 2... 3... tao với mày cùng nhảy xuống nhé!"Chenle gật đầu lia lịa, cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân đập bình bịch đang đuổi theo phía sau lưng họ ngày càng gần hơn rồi.Cả hai cùng nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm cuối cùng, rồi cùng nhau nhảy ra khỏi cửa sổ!Trong khoảnh khắc rơi tự do giữa không trung, người nhẹ bẫng đi, Haechan đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận một cú ngã đau điếng người xuống đất rồi. Cậu thầm nghĩ trong đầu một cách đầy bi quan: "Thôi thì cùng lắm là gãy cái tay, hoặc què cái chân thôi chứ gì!" Cậu cứ nhắm chặt mắt lại chờ đợi cú va chạm đau đớn sắp tới. Nhưng lạ thay, ngay trước lúc chuẩn bị tiếp đất, dường như trong cơn hoảng loạn, Haechan lại thoáng nhìn thấy hình ảnh người mẹ hiền hậu của mình đang đứng ở phía xa xa, mỉm cười hiền hậu và vẫy vẫy tay với cậu...Nhưng thứ mà cơ thể cậu đáp xuống lại không phải là mặt đất cứng rắn, lạnh lẽo như cậu tưởng tượng, cũng không phải là bụi rậm hoa cỏ êm ái nào cả. Mà lại là... một vòng tay cực kỳ ấm áp, cực kỳ cứng rắn, đã ôm chầm lấy cơ thể đang rơi tự do của Haechan một cách chuẩn xác và gọn gàng.Do bị đáp mạnh xuống người khác một cách bất ngờ như vậy, Haechan bị mất thăng bằng hoàn toàn, theo phản xạ chỉ kịp đưa hai tay lên ôm chặt lấy cổ của người kia để không bị ngã ngửa ra sau. Người kia dường như cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, phản xạ cực kỳ nhanh nhạy. Sau khi đỡ được Haechan một cách gọn gàng, người đó liền bế thốc cả người cậu lên theo kiểu công chúa, bàn tọa hạ xuống rất vững chắc, dường như chỉ hơi lùi lại phía sau một chút xíu do lực rơi của Haechan rồi lại lập tức đứng vững vàng trở lại, vai lưng vẫn thẳng tắp uy nghiêm. Người kia vẫn giữ nguyên tư thế bế Haechan trong lòng, một tay giữ chặt lấy phần mông cậu, tay kia giữ chặt lấy vòng eo của cậu, bế vô cùng chắc chắn và an toàn.Haechan lúc này vẫn còn đang hoảng hồn, hai tay vẫn đang ôm chặt lấy cổ người kia, mặt thì chúi sâu vào bờ vai rộng lớn, rắn chắc của đối phương nên hoàn toàn không nhìn thấy được mặt mũi của ân nhân cứu mạng mình là ai. Cậu định thần lại một chút, định vội vàng nói lời cảm ơn rồi tìm cách chuồn đi thật nhanh trước khi bị người của tú bà đuổi tới. Nhưng ngay lúc đó, một mùi hương nam tính quen thuộc đến ám ảnh, mùi gỗ đàn hương trầm ấm xen lẫn chút mùi thuốc súng đặc trưng của chiến trường lại bất ngờ xộc thẳng vào mũi cậu, khiến cậu ngẩn ngơ ra trong giây lát. Mùi hương này... sao lại quen thuộc đến thế? Rồi ở khóe mắt, cậu lại thoáng nhìn thấy một bóng hình cao lớn, mặc áo giáp quen thuộc khác đang đứng ngay bên cạnh... Jeno!? Chẳng lẽ...Trong khi đó, ở phía bên cạnh, tình hình của Zhong Chenle cũng không khá khẩm hơn là bao, thậm chí còn có phần thê thảm hơn. Cậu chàng cũng nhảy xuống cùng lúc với Haechan, nhưng thay vì được đáp đất an toàn trong vòng tay ấm áp của ai đó, cậu lại đáp thẳng xuống lưng của một con ngựa chiến to lớn đang đứng gần đó! May mắn là có một người khác đang ngồi trên lưng ngựa đã nhanh tay phản xạ, túm lấy cậu lại trước khi cậu bị lăn xuống đất. Nhưng cái cách mà người đó đỡ cậu thì lại không thể nào khó đỡ hơn được nữa: người đó túm lấy eo cậu rồi vác ngang người cậu lên trên yên ngựa, giống như đang vác một bao gạo vậy! Đầu cậu bị đập vào cổ ngựa một cái khá đau, chân tay thì lủng lẳng giữa không trung, trông không thể nào thảm hại và mất mặt hơn được nữa!Bị đập đầu vào ngựa đau điếng, lại thêm quả tiếp đất không thể nào nhục nhã hơn, Chenle cáu kỉnh vô cùng, không thèm nhìn mặt mũi ân nhân là ai, đã lớn tiếng đốp chát chửi đổng bằng cái giọng lanh lảnh của mình: "Này! Ai mà lại vô duyên cưỡi cái con ngựa to như con voi đứng chắn giữa đường vào giờ này vậy hả!? Bộ không có mắt nhìn hay sao???"Nhưng lúc cậu khó khăn ngước đầu lên để nhìn cho rõ mặt mũi của cái kẻ đã cứu mình một cách đầy duyên dáng kia, thì Chenle mới thực sự giật mình đến chết lặng. Cái gương mặt tuấn tú nhưng lại đang cười hề hề một cách đầy gian xảo và thích thú kia không ai khác chính là... Na Jaemin??? Sao hắn ta lại có thể ở đây vào lúc này??? Nếu hắn đã ở đây thì chẳng phải là...Chưa kịp để Chenle suy nghĩ thêm điều gì nữa, một loạt tiếng bước chân dồn dập, mạnh mẽ ở phía sau lưng cậu vang lên, rồi tất cả đồng loạt dừng lại. Sau đó, chỉ có một tiếng bước chân đơn độc, vững chãi, đầy uy quyền chậm rãi tiến lại gần phía này rồi dừng lại ngay sau lưng cậu. Chenle không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được một luồng áp lực vô hình nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, một ánh mắt nóng bỏng, sắc lạnh như dao đang chiếu thẳng vào gáy mình từ phía sau. Cả người cậu bất giác cứng đờ lại, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, không dám cử động dù chỉ một chút, cũng không dám quay đầu lại nhìn xem người đó là ai... Dù trong lòng cậu đã lờ mờ đoán ra được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me